Quỷ Hôn

Chương 65: Huyền Hồn Đan



CHƯƠNG 65: HUYỀN HỒN ĐAN

Trương Hào chần chừ một lúc rồi nói: "Tôi hiểu rồi, cậu và thầy Trần đều không phải là người bình thường! Có điều tôi nghĩ là, người đàn ông đeo mặt nạ kia nhìn qua không giống như đến hại cậu, mà ngược lại là đến bảo vệ cậu. Nhưng mà tại sao anh ta lại cho cậu thứ này? Cậu có biết trong hộp đựng gì không?"

Tôi ngẩng đầu đánh giá Trương Hào, không phải vì thấy anh ta xen vào chuyện của người khác mà là vì cảm thấy anh ta có chuyện muốn nói: "Cậu mở chiếc hộp đó ra rồi à?"

Trương Hào ngượng ngùng xoa ót, cười xấu hổ: "Tôi tò mò quá nên mới mở ra xem! Vô cùng xin lỗi, tôi không cố ý làm vậy.Chỉ là tôi không ngờ trong hộp lại đựng thứ đó."

"Ý anh là cậu biết bên trong đựng thứ gì?" Tôi không muốn so đo chuyện anh ta mở hộp ra, mà chỉ muốn biết rốt cuộc thì tên chết tiệt đó cho tôi ăn cái gì.

"Biết chứ, hạt ngọc kia tên là Huyền Hồn đan, thứ di chuyển bên trong nó chính là hồn phách của người chết! Tuy tôi không biết nó dùng để làm gì, nhưng đã từng nghe ông nội tôi nói rằng đây là vật cực âm.Ông cụ hiểu về mấy thứ này nên chắc không lừa tôi đâu."

Vẻ mặt của tôi lập tức khó coi, cái tên chết tiệt kia đút cho tôi ăn người chết à. Nén cơn ói, tôi hỏi thăm cả nhà từ già đến trẻ nhà tên chết tiệt kia.

"Mạc Thất, cậu không giận tôi đấy chứ! Tôi không có ý xấu đâu, chỉ là sợ cậu…"

"Không sao đâu! Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết những chuyện này. Nếu cậu không nói, tôi còn không biết trong hộp đựng gì nữa cơ."

Trương Hào thấy tôi không trách nên anh ta đánh liều hỏi tiếp: "Người đàn ông đeo mặt nạ kia tại sao lại đưa Huyền Hồn đan cho cậu? Tôi từng hỏi ông tôi tác dụng của viên ngọc này, ông ấy nói chưa bao giờ thấy thứ gì thần kỳ như nó nên cũng không biết dùng để làm gì."

Nếu để Trương Hào biết thứ này dùng để ăn, vẻ mặt anh ta sẽ như nào nhỉ. Có điều tôi chẳng rảnh rỗi đến thế: "Ai biết anh ta cho tôi làm gì. Thôi, không nghĩ những thứ này nữa, mau học nào, cậu về chỗ ngồi đi!"

Bây giờ biết viên ngọc kia là thứ gì rồi, có đánh chết tôi cũng không ăn nữa! Quả nhiên châm ngôn nói không sai, thứ gì càng đẹp thì càng độc. Viên ngọc này bóng mượt sáng long lanh, đẹp vô cùng, không ngờ bên trong lại là hồn phách của người chết. Thứ ghê tởm như thế ai dám ăn?

Rốt cuộc thì Dạ Quân định làm gì? Tại sao anh ấy lại muốn tôi ăn mấy cái này? Dù tôi đã không còn dương thọ từ lâu nhưng vẫn là người sống, ăn người chết vào anh ấy không sợ tôi đau bụng à!

Giây phút này, tôi thấy lòng mình vô cùng mâu thuẫn!

Ban đầu tên chết tiệt kia cũng không cho tôi ăn thứ này, hình như là từ lúc bụng tôi có động tĩnh mới bắt đầu cho ăn. Nói như vậy thì viên Huyền Hồn đan kia thật ra là để đứa bé trong bụng tôi dùng ư? Trời ạ, mới bé xíu như thế mà đã biết ăn hồn phách người chết rồi, đến lúc lớn còn như nào nữa? Trời ơi, rốt cuộc thì tôi đang mang thứ gì trong bụng đây.Nó khiến người ta sợ hãi như thế, có khi nào tôi sẽ sinh ra một con quái vật không?

Cảm giác đói bụng còn khó chịu hơn cả chết, bụng tôi vẫn rầm rì. Có nhiều lúc tôi không nén nổi định ăn thêm một viên, nhưng cứ nhớ đến thứ kia là gì, tôi lại nhịn xuống.

Cả buổi chiều sống trong cảm giác sống không bằng chết, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc tan học, tôi cầm cặp sách chạy đi.

Ngoài cổng trường, tôi gặp Trần Tú Tài đang nói chuyện với Trương Hào. Hai người họ đồng thời quay ra chào tôi, tôi vừa định giơ tay lên, chợt nhớ đến ánh mắt giết người của tên chết tiệt kia, nên cúi đầu chạy đi.

Trên đường về nhà, bụng lại sôi sùng sục, tôi đói đến mức đầu choáng mắt hoa, chân tay mềm nhũn! Chẳng lẽ tôi phải ăn hồn phách người chết sống qua ngày thật sao? Không, tôi không muốn sống những ngày như thế.

Khoé mắt liếc thấy bên kia đường có một bệnh viện công, tôi lập tức đi vào.

Y tá trực quầy thấy tôi không khoẻ, gọi bác sĩ tới hỏi thăm. Tôi thở hổn hển, vừa huơ tay vừa cầu xin: "Bác sĩ, giúp tôi với. Trong bụng tôi hình như có cái gì đó, mau lấy ra giúp tôi!"

Bác sĩ và y tá nhìn nhau, hiển nhiên bọn họ không tin lời tôi. Thế nhưng tôi vẫn không thuận theo, năn nỉ cầu xin. Họ đành phải kiểm tra cho tôi, kết quả chứng minh rằng, tôi đang gây sự.

Kết quả kiểm tra cho thấy, trong bụng tôi không hề có cái gì!

Không thể nào!

Tôi nắm lấy tay bác sĩ nói: "Bác sĩ, anh kiểm tra lại cho tôi với, tôi mang thai thật mà. Anh kiểm tra lại cho tôi được không!"

Bác sĩ nhíu mày, kiểm tra lại cho tôi, kết quả vẫn như vậy. Trong bụng tôi không hề có dấu hiệu của thai nhi, cũng không có vật lạ. Anh ta cảnh cáo tôi, nếu tôi cố tình gây sự sẽ đưa tôi đến khoa tâm thần kiểm tra, xem tôi có vấn đề về đầu óc không, hay là bị chứng ám ảnh bị hại gì đó.

Dưới sự đe doạ của bác sĩ, tôi ra khỏi bệnh viện. Tôi hoàn toàn choáng váng, qua sự kiểm tra của thiết bị kỹ thuật hiện đại cho thấy tôi không hề có gì trong bụng, nhưng rõ ràng tôi cảm giác được nó đang cử động, vì sao lại tra không ra? Không có kết quả thì không có cách nào chứng minh được tôi đang mang thai, tôi không thể lấy thứ kia ra được. Muốn sống sót thì tôi chỉ có thể dựa vào Huyền Hồn đan.

Nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gấm, tôi khóc không ra nước mắt, lấy một viên ra nuốt vào, thật sự không thể chịu nổi nữa rồi.

Về đến nhà, mẹ tôi cũng không trách tôi vì về muộn, chỉ lo lắng hỏi: "Sắc mặt con kém thế, có phải không thoải mái chỗ nào không?"

"Học hành mệt quá, con muốn đi ngủ, cơm tối con không ăn đâu."

Cảm nhận được ánh mắt của mẹ phía sau lưng, tôi không còn tâm trạng quan tâm đến cảm nhận của bà nữa.Tôi nằm trên giường ngẩn ngơ xoa vùng bụng vẫn còn phẳng lì. Sau khi ăn Huyền Hồn đan xong, nó im như thóc. Đột nhiên tôi như lên cơn điên vỗ liên tục vào bụng, không cam lòng hét lên: "Bây giờ mày cử động đi! Sao không động, mày cử động một chút đi mà!"

Thứ trong bụng dường như đang chống đối lại tôi, dù tôi đánh nó đến thế nào nó cũng không phản ứng lại, ngược lại lại khiến mẹ tôi chú ý: "Con làm gì trong đó thế? Không ra ăn cơm thật à?"

"Không có gì đâu ạ, con làm rơi đồ thôi! Mẹ cứ ăn trước đi, con ngủ đây."

Mẹ tôi vẫn đẩy cửa bước vào, bà không yên tâm, bước đến trước mặt tôi: "Không ăn cơm sao được? Bây giờ là lúc con cần đầy đủ dinh dưỡng, ra ăn một chút đi rồi ngủ tiếp, đừng vì thi cử mà khiến sức khoẻ giảm sút."

Tôi không thể giải thích cho mẹ hiểu là bây giờ tôi không còn chút hứng thú nào với đồ ăn, thứ duy nhất có thể lấp đầy bụng là Huyền Hồn đan: "Mẹ à, con không bạc đãi bản thân đâu, chỉ là giữa trưa ăn ở trường hơi nhiều nên giờ không thấy đói. Mẹ cứ ăn trước đi, đến tối con đói sẽ tự ăn."

Mẹ tôi không nghi ngờ gì gật đầu: "Vậy ngủ đi, lúc nào đói bụng nhớ phải ăn đấy biết chưa?"

Chờ mẹ ra khỏi phòng, tôi uể oải nhìn lên trần nhà, nhớ đến ông Ba. Có lẽ ông ấy có thể giải thích được cho tôi quỷ thai rốt cuộc là cái gì, vì sao thiết bị trong bệnh viện không kiểm tra ra được.

Trước giờ ông Ba không mang theo di động trên người, vì thế tôi gọi sang điện thoại của nhà bà nội, ông không có đó. Đợi hồi lâu, ông Ba mới gọi điện trả lời tôi. Biết tôi lo lắng chuyện quỷ thai, ông bảo tôi không cần để ý quá, nói là quỷ thai không thể đến Dương giới, vừa sinh ra đã đi Quỷ giới nên tôi không cần lo lắng quá.

Nói thì nói vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy ông Ba cực kì tin tưởng Quỷ Vương Dạ Quân, thế nên nói gì cũng là đúng. Cũng bởi vì tôi là đứa sống lâu nhất trong đám con gái nhà họ Mạc, nên ông ấy mới tin tên chết tiệt kia không hại tôi.

Tôi do dự mãi, cuối cùng vẫn nói chuyện Huyền Hồn đan cho ông Ba biết. Bên đầu dây bên kia, ông im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Lẽ ra không nên như thế mới phải!"

Tôi không kìm nổi hỏi ông tiếp, nhưng ông Ba không nói thêm điều gì, chỉ bảo tôi đi hỏi Dạ Quân. Ông nói ông chưa bao giờ nghe được là người sống cũng có thể ăn Huyền Hồn đan, hơn nữa dù muốn giữ lại quỷ thai cũng không cần ăn thứ này. Lần này thì ông Ba biết gì đều nói ra hết, có lẽ ông cũng nghi ngờ chuyện tôi mang thai bốn năm nên mới buột miệng thốt ra. Thế nhưng về Huyền Hồn đan, ông cũng không nói ra được cái tôi muốn biết, nên có hỏi nữa cũng phí công.

Xong việc, tôi coi như nhận mệnh, không cảm thấy khúc mắc gì nữa, đói thì ăn một viên. Không ăn thì kết quả là khó chịu muốn chết, tôi không muốn sống những ngày như thế nữa nên ngoan ngoãn làm theo.

Quỷ Vương Dạ Quân hết lòng giữ lời hứa, quả nhiên sau khi tôi ăn hết Huyền Hồn đan thì xuất hiện. Lần này anh mang đến càng nhiều hạt ngọc, như sợ tôi không đủ ăn.

Nhịn mấy ngày, cuối cùng tôi cũng không thể nhịn được nữa, hỏi anh: "Ăn cái này có ích lợi gì?"
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...