Quỷ Hôn

Chương 78: Dây Dưa



CHƯƠNG 78: DÂY DƯA

"Ân thiếu gia, khách sáo rồi. Làm hàng này như chúng tôi, lấy tiền của người thay người tiêu tai, không có gì để cảm ơn cả. Hiện giờ phu nhân đã không có gì đáng ngại, anh có thể yên tâm rồi." Tôi không biết vị đại thiếu gia này gọi cuộc điện thoại này để làm gì. Nếu chỉ là vì chuyện của Ân Trường Thuận nên nói cảm ơn, thì thật là có chút chuyện bé xé ra to.

Ân Minh không cúp điện thoại, mà đợi một lúc lâu mới rề rà nói: "Nếu không có Mạc tiểu thư, thì mẹ tôi sẽ không được dọn ra phòng khách để thờ một lần nữa. Bây giờ ba tôi muốn ly hôn với Lâm Nhi, tôi thật sự vui vẻ. Nói thật, tôi rất ghét người phụ nữ này, nếu không có ngài ra tay, thì tôi nghĩ ba tôi sẽ không kiên quyết như vậy."

Việc Ân Trường Thuận muốn ly hôn với Lâm Nhi thật sự không liên quan đến tôi. Có điều vị đại thiếu gia này nhìn có vẻ mềm yếu, mà trong lòng cũng cất giấu không ít thứ. Ở cùng dưới một mái hiên, tất nhiên cũng thấy được rõ ràng. Suy nghĩ kỹ lại, cách làm của Lâm Nhi thật sự không nói lý, làm khó cho vị đại thiếu gia này phải nhìn linh vị của mẹ mình đặt lẻ loi trong nhà kho lạnh lẽo. Những năm qua, chắc là anh ta kiềm nén rất khó chịu.

Tuổi của Ân Minh và Lâm Nhi xấp xỉ nhau. Anh ta có thể gọi thẳng tên được, mà anh ta cũng không hề che giấu sự chán ghét đối với cô ta, giữa hai người này có thù hận cỡ nào.

Tôi nói hùa theo trong điện thoại, thuận tiện khuyên anh ta vài câu, rồi muốn cúp máy. Giao tiếp với người không phải là điểm mạnh của tôi, rất dễ dàng nghèo từ, không biết nói cái gì cho phải.

"Mạc tiểu thư, tôi muốn mời cô giúp tôi."

Gì?

Lúc Ân Minh mở miệng cầu tôi giúp đỡ, phản ứng đầu tiên của tôi là có liên quan tới quỷ, nếu không thì tôi thật sự nghĩ không ra, giữa tôi và anh ta bèo nước gặp gỡ, anh ta có thể tìm tôi giúp đỡ chuyện gì. "Mời nói."

Ân Minh lại im lặng một lát mới lên tiếng: "Ba tôi ra khỏi nhà, sẽ có mấy ngày không ở nhà, ngài có tiện tới đây một lát không? Giá cả tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng tôi không hy vọng có người thứ ba biết chuyện này."

Tên chết tiệt đi ra ngoài rồi, một mình tôi làm không xong việc này. Hơn nữa, Ân Minh ở đầu bên kia điện thoại biểu hiện rất gấp, giống như bây giờ tôi không đi sẽ xảy ra tai nạn chết người vậy. Từ sau khi bắt được thùng tiền thứ nhất, tôi đã có lòng tin với cái hàng mà mình làm. Dù sao thì tôi có mang theo ngọc bội trắng, tên chết tiệt sẽ đi tìm được tôi. Vì vậy, tôi đồng ý.

Hơn một giờ, mẹ đi làm, tôi chào hỏi với ba, rồi vội vàng ra ngoài.

Chạy tới biệt thự, người tiếp tôi là người giúp việc nhà họ Ân, không thấy Ân Trường Thuận và vệ sĩ của ông ta đâu.

Được người giúp việc thông báo, Ân Minh rất nhanh xuống lầu. Hôm nay anh ta mặc rất sạch sẽ, quần áo màu lạnh làm nổi bật khuôn mặt trắng bệch của anh ta, may mà làn da của anh ta vốn trắng, ảnh hưởng lẫn nhau, cũng không cảm thấy quá đột ngột.

"Rất xin lỗi khi mời ngài chạy tới lần nữa." Ân Minh cho người giúp việc đi, rồi mới ngồi trước mặt tôi, chậm rãi nói. Tôi phát hiện anh ta nói chuyện giọng điệu như vậy, cái gì cũng chậm rì rì. "Hôm qua, từ sau khi ngài đến, tôi chỉ muốn tìm cơ cơ hội gặp riêng ngài, chỉ là vì quan hệ với ba tôi, xin ngài đừng làm như người lạ. Trải qua chuyện ngày hôm qua, tôi nghĩ nhờ ngài việc này sẽ không có vấn đề gì hết. Mạc tiểu thư, xin ngài nhất định phải giúp tôi."

Ân Minh nói thẳng, không có nói nhiều lời khách sáo, có thể thấy được việc này không phải gấp một cách bình thường, gợi nên lòng tò mò của tôi rồi. "À, anh nói có chuyện gì trước đi, rồi tôi mới biết có khả năng giải quyết hay không."

Ân Minh suy nghĩ một chút, ngượng ngùng nói: "Chuyện này có chút liên quan tới cuộc sống cá nhân của tôi. Lúc tôi đi học, tôi có một người bạn gái rất xinh đẹp, bên cạnh cô ấy có rất nhiều người theo đuổi, rất nhiều con nhà giàu đều cạnh tranh, trước sau chỉ muốn đi lại với cô ấy. Trước khi chúng tôi xác định quan hệ, tôi nghe không ít tin đồn về cô ấy, cuộc sống cá nhân của cô ấy cũng không đơn giản. Nói vậy cô đã hiểu chưa?"

Tôi cười thầm gật đầu một cái.

Ân Minh gãi đầu, lại im lặng một lát rồi mới nói tiếp: "Nhà của tôi xem như tương đối truyền thống, cho nên tôi đã bỏ đi ý định kết giao ở trong đầu. Thật không ngờ cô ấy lợi dụng đài phát thanh ở trường học để tỏ tình công khai với tôi, còn uy hiếp tôi trước mặt mọi người là nếu tôi từ chối thì cô ấy sẽ đi chết. Lúc đó tôi rất lúng túng, nhưng nghĩ đến từ chối một cô gái ngay trước ánh nhìn chằm chằm của mọi người thì không tốt lắm, nên muốn ngầm giải quyết việc này. Vì vậy nên cô ấy bị trường học ghi lỗi, còn bị xử phạt nữa."

Nói đến đây, Ân Minh lại im lặng theo thói quen, giống như là một bệnh nhân bị bệnh nguy kịch, nói vài câu liền không thở nổi, phải hòa hoãn lại mới có thể tiếp tục nói được: “Sau đó giải quyết ngầm, tôi nói rất rõ với cô ấy là hy vọng cô ấy đừng dây dưa tôi nữa, tôi không thể làm bạn trai của cô ấy. Ai ngờ ngày hôm sau, một mình cô ấy công khai chúng tôi là người yêu. Điều này làm cho tôi rất phản cảm, tôi không thích loại con gái vì đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn nào. Cô ấy đã từng công khai tỏ vẻ không ai có thể theo đuổi được cô ấy, chỉ có cô ấy theo đuổi người khác mà thôi. Hơn nữa, người bị cô ấy để mắt tới, tuyệt đối chạy không thoát lòng bàn tay của cô ấy. Cô ấy nói bậy trong trường học, làm cho tôi cảm thấy đây chỉ là thủ đoạn mà cô ấy sử dụng để theo đuổi tôi, để chứng minh rằng không có nam sinh nào là cô ấy không theo đuổi được. Vì vậy, tôi rất bất đắc dĩ."

Lời kể lại này có chút kỳ lạ. Tôi lập tức bị Ân Minh làm cho hơi choáng. Rốt cuộc anh ta có bạn gái hay không? Hay là nói rốt cuộc anh ta có cùng cô gái kia trở thành bạn bè trai gái hay không? Lúc đầu anh ta nói mình có bạn gái, lúc sau anh ta nói từ chối theo đuổi. Đây là tình huống gì? Cô gái theo đuổi kia trở thành bạn gái của anh ta rồi?

"Dù tôi có nói như thế nào đi nữa, cô ấy vẫn khư khư cố chấp, thời gian lâu rồi, tôi cũng lười từ chối, cứ mãi nói năng lạnh nhạt với cô ấy, nghĩ rằng đợi cô ấy chán ngán rồi, tự nhiên sẽ buông tha cho tôi. Thật ra ban đầu cô ấy đối xử với tôi không tệ lắm, mỗi khi rảnh rỗi liền tới dây dưa tôi, đại khái là sau này không chịu nổi thái độ của tôi nữa, mới xa cách, ở bên người đàn ông khác, rồi không bao lâu sau truyền ra tin phá thai. Tôi không biết vì sao có người nói đứa bé này là của tôi. Nhưng tôi xin thề, tôi và cô ấy chưa từng làm chuyện đó, nhiều lắm là tôi bị cô ấy cưỡng hôn thôi."

Woa, tin nóng vậy sao! Phụ nữ theo đuổi đàn ông cách lớp vải mỏng, làm sao cảm thấy tới lượt cô nàng này lại như cách một tòa núi lớn vậy.

"Tôi rất tức giận, cho nên đi tìm cô ấy chất vấn. Cô ấy nói cho tôi biết, người đàn ông kia biết cô ấy mang thai nên bỏ cô ấy, nói không phải cô ấy thả lời đồn. Tôi không tin cô ấy.Vì vậy chúng tôi cãi ầm ĩ một trận. Cô ấy hỏi tôi vì sao không tin cô ấy. Cô ấy thật lòng yêu tôi.Khi đó tôi cũng đang bực bội, có nói vài lời quá đáng. Ngày hôm sau, cô ấy nhảy lầu tự sát."

Nghe vậy, tôi không khỏi cảm thán trong lòng, xúc động chính là ma quỷ, từ đầu đến cuối, cô gái kia đều là người đáng thương.

"Chuyện đã qua nhiều năm rồi, tôi thường xuyên mơ thấy cô ấy, mỗi đêm đều bị một cơn ác mộng dây dưa. Tôi mơ thấy tôi đi trên đường, qua giao lộ bị một chiếc xe hơi màu đen đụng chết. Sự chân thật trong mộng khiến tôi không phân được thật giả.Vì vậy, những năm gần đây, tôi tự giam mình ở trong nhà, không dám ra ngoài. Tôi cảm thấy tôi sắp bị cơn ác mộng này bức điên rồi. Tôi khám không ít bác sĩ tâm lý, uống không ít thuộc trầm cảm, nhưng tình trạng không thay đổi một chút nào, ác mộng vẫn dây dưa tôi như trước.Cho đến khi cô xuất hiện, giúp ba tôi thoát khỏi cảnh khốn cùng. Cho nên tôi muốn mời cô giúp tôi, rốt cuộc là vấn đề của tôi, hay là liên quan đến cô ấy."

Tôi nghĩ tôi biết "cô ấy" mà Ân Minh nhắc tới ở cuối cùng là ai. Anh ta cảm thấy ác mộng quấn thân mấy năm nay, tất cả là vì quỷ hồn chết oan quấy phá, là cô gái kia chết rồi cũng không chịu bỏ qua cho anh ta.

Trực giác đầu tiên của tôi cũng là như vậy. Dựa theo một người bình thường mà nói, nhiều lần mơ cùng một giấc mộng đã là rất không bình thường, cảnh trong mơ có thể là ám chỉ hoặc là điềm báo trước nào đó. Tôi rất quen thuộc loại chuyện này. Tôi từng bị một giấc mơ dây dưa thật lâu.Chuyện này tuyệt đối không phải là thần kinh phân liệt gì đó.

Từ lúc vừa bước vào biệt thự, tôi đã bắt đầu để ý xem trong nhà có đồ không sạch sẽ gì không.Nếu có quỷ vật thì tôi sẽ nhìn thấy. Nhưng tôi thật sự không hề nhận thấy được nửa điểm hơi thở của những thứ đó. Cá mú đen trong hồ cá tìm được nguyên đan của mình liền biến mất, hồn phách mẹ của anh ta cũng đã đi địa phủ. Bên cạnh Ân Minh không thể nào có đồ không sạch sẽ khác. Vậy thì vì sao anh ta lại mơ như thế?

Tôi không hiểu nổi.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...