Quỷ Kiếp

Chương 24: Giải Cứu Huyền Giang



Thuần Linh triệu hồi Cuồng Long Thần Thủy thổi sạch một đường đến tổ của Mẹ. Đằng nào cũng tốn sức không nhỏ để gọi Cuồng Long chi bằng trực tiếp thẳng tay diệt gọn một đường, dù sao cũng đang ở trong kết giới, ảnh hưởng bên ngoài không nhiều.

Thực chất Thuần Linh tuyệt không phải người để ý đến hậu quả việc mình làm gây nên, vì thế khi đang ở trong Huyễn Cầu bảo hộ mà nhìn cảnh Hoàng Kiếm Minh Giáp chật vật bị nước cuốn lên đập xuống cậu mới giật mình nhớ ra là đã quên không đưa hai đứa vào Huyễn Cầu.

Thật không nghĩ chúng bây giờ yếu ớt đến vậy – Thuần Linh nhíu mày quan sát dường như không có ý định trợ giúp.

Hoàng Kiếm quả là một tay sức trâu, hắn một mặt ôm chặt lấy Minh Giáp mặt khác tự cuốn xích sắt nối với bệ đá vào người.

Xích sắt cứa da thịt chảy máu, cả hai bị thảy tung nảy lên nảy xuống, xoay vòng, tưởng như sắp bị thổi phăng thế nhưng Hoàng Kiếm vẫn kiên trì bám trụ mặc dòng nước xiết. Thuần Linh chăm chú nhìn, ánh mắt thoáng nét mơ hồ.

Hoàng Kiếm vẫn là Hoàng Kiếm vậy Minh Giáp vẫn sẽ là Minh Giáp- Thuần Linh lẩm bẩm trong miệng, một phút sau biển nước mênh mông bất ngờ tan biến giống như chưa từng hiện hữu.

Huyễn Cầu bảo hộ từ từ hạ xuống, Thuần Linh đi đến cúi người nhẹ nhàng tháo sợi xích đang cuốn chặt.

Cả hai đều chịu thương tổn nặng, dù chỉ là phần ngoài nhưng cảnh da thịt tứa máu thật khiến người ta sợ hãi. Nhất là Hoàng Kiếm do bảo hộ Minh Giáp nên trên người càng thêm nhiều vết rách sâu, không chỗ nào lành lặn.

Hoàng Kiếm hình như vẫn còn mơ hồ ý thức, thấy Thuần Linh bước đến thì bất giác mấp máy môi, chính là sức quá yếu chỉ có thể phát ra âm thanh như muỗi kêu.

Thuần Linh đặt hai người nằm thẳng, từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ, dốc cho cả hai uống. Hoàng Kiếm ngoan ngoãn mở miệng phối hợp, mắt vẫn đăm đăm nhìn Thuần Linh.

“Chỉ là ngoại thương, không sao đâu.”Thuần Linh nhẹ giọng lên tiếng, ngồi xuống xoa đầu hai đứa nhỏ.

Da thịt hồi phục nhanh chóng, Thuần Linh nắm lấy tay Hoàng Kiếm dịu dàng nói

“Ở đây chờ, hai đứa sẽ được về nhanh thôi.”

Ngay tại lúc Thuần Linh định đứng dậy, Hoàng Kiếm bất ngờ nắm chặt tay, cố sức thì thào

“Không… không cho đi…. đừng đi..nữa…”

Thuần Linh kinh ngạc sững lại, tự lúc nào đôi mắt Hoàng Kiếm vàng rực trong suốt, nước mắt cũng tuôn trào đỏ quạch. Màu vàng nhanh chóng lan ra toàn thân, cả cơ thể sáng bừng rung giật, khuôn mặt cứng ngắc như tượng đúc nhưng giọng nói lại mếu máo khổ sở

“Anh…đừng đi… đừng..”

Thuần Linh cứng người hô hấp đình trệ, cậu buồn bã nâng tay vuốt lên đôi mắt đẫm lệ.

“Anh xin lỗi…”Tách tách, từng giọt từng giọt rơi xuống, Hoàng Kiếm nhắm mắt, cơ thể lại trở về bình thường.

Thuần Linh đứng thẳng trầm lặng nhìn hai đứa trẻ bình yên say ngủ.

“Vẫn chưa đến lúc…bây giờ vẫn chưa đến lúc… anh xin lỗi…”

--------------

“Thuần Linh, Thuần Linh.”

Tiếng gọi làm cậu bất giác sực tỉnh, Trường Ngân đứng trước mặt cậu, mất kiên nhẫn xua tay

“Nhanh lên, lối này, em tôi đang ở đằng kia.”

Trường Ngân thần kỳ tỉnh lại ngay sau khi cậu vừa chia tay hai người Hoàng Kiếm, luôn miệng nói em gái anh ta đang bị Mẹ giam giữ, khăng khăng dẫn đường đòi đến cứu em.

Thuần Linh dù có nhiều sự thắc mắc nhưng tính tình khiến cậu không thể đơn giản hỏi, hơn nữa Trường Ngân cũng đã nói

“Giúp tôi cứu Giang, chuyện khác nói sau.”

Trong bốn tháng đã có rất nhiều điều xảy ra, đủ để Thuần Linh dễ dàng gật đầu đáp ứng

“Giá cả như cũ.”

Trường Ngân nghe được câu trên thì tức muốn nổ mắt

“Fuck! Thằng Phương đã làm gì cậu vậy?!”

“Không được làm không công, sẽ không có thịt ăn.”Thuần Linh nhàn nhạt đáp, chân vẫn đều đều chạy theo.

“Chẳng phải cậu ăn chay?”

“Nhưng cậu ta ăn mặn, hơn nữa ăn khỏe lắm.”

“Bao giờ cậu mới thôi làm khó tôi đây! Phương đời nào bảo cậu tính toán với tôi chứ.”Trường Ngân bực tức trừng mắt, tên mặt cương thi này dù đã ở cùng bốn tháng vẫn khiến người ta ưa không nổi.

“Hừ. Cái ta tính toán là với cô gái kia.”Thuần Linh không thua kém trừng lại, ánh mắt lạnh lùng sắc nhọn.”Trường Ngân, ngươi còn chưa chịu hiểu_”

“Đấy là việc của tôi.”Trường Ngân thoáng chốc đanh mặt.”Cậu có những thứ cậu quý trọng thì tôi cũng có.”

Thuần Linh mím môi không đáp. Hai người một đường căng thẳng đến tận khi lọt vào không gian sáng loáng khác thường.

“Là tổ bọn ảnh chước, xem ra cô ta lành ít dữ nhiều.”

Nơi cả hai vừa đến là một căn phòng vô cùng rộng lớn, cỡ tương đương một hội trường có thể chứa cả ngàn người, bởi vì trong căn phòng đã sờ sờ lũ ảnh chước thẳng hàng thẳng lối ước tính hơn nghìn con. Bốn bề căn phòng dựng sừng sững tường kính dày bên dưới chân lại lát sàn bằng đồng nhìn bóng như gương. Nhưng ở phía trên thì hoàn toàn đối lập, trên đỉnh đầu chạy ngang dọc những lọn tơ bạc trắng dài nhớp nhúa to hơn ống nước, cuốn lấy nhau như những lọn tóc người con gái lại giãy dụa uốn éo như một ổ xà.

Lũ ảnh chước đang xếp hàng đều chưa thành hình, cơ thể bất động nối với những ống tơ trên đầu, thật là một cảnh tượng kinh điển.

Trường Ngân bị mùi khai nồng nặc làm cho dừng bước, nhăn mũi kéo Thuần Linh đang ở phía sau

“Cậu làm gì đi chứ, khắm quá!”

Thuần Linh phản ứng có khá hơn Trường Ngân, cậu đưa tay che mũi bất mãn nói

“Đi tiếp chứ làm gì. Gọi Cuồng Long Thần Thủy đã tốn của ta phần lớn pháp lực rồi, trận địa giam giữ Quỷ Tâm Kính cũng đang rút năng lượng từ ta. Giờ mà xài thêm cái gì thì tý lấy sức đâu đấu với con Mẹ.”

“Sao ngươi yếu nhớt vậy.”Trường Ngân lầm bầm nhăn mặt nhăn mày tiến tới. Mẹ nó chứ, chắc gì em anh đã sống nổi trong tình trạng hôi thối này!

Thuần Linh có chút bực mình, nếu là đối đầu lúc bình thường cậu dư sức, cái chính là con Mẹ đang giam giữ cô gái kia, ném chuột sợ vỡ bình, muốn không hỏng chuyện thì càng phải cẩn thận. Nhưng cái mùi này, đúng thật có quá kinh khủng đi.

“A này.”Trường Ngân bỗng quay lại”Hương thơm trên người cậu, làm cho nó đậm hơn nữa đi.”

“Hương nào?”

“Thì loại nước hoa cậu vẫn hay dùng đấy.”

“Ta đâu có...”Thuần Linh cúi đầu ngửi ngửi, vẻ mặt chợt sáng.

Cậu âm thầm vận lực, một mùi thơm u nhã thanh lãnh tràn ngập không gian, giống như ấn tượng Trường Ngân gặp Thuần Linh lần đầu.

“Chẳng phải vừa bảo không xài gì sao?”Trường Ngân đổi hướng chọc ngoáy, rất không yên phận mà bồi thêm một câu”Đàn ông con trai không nên suốt ngày mang nước hoa bên mình. Thế đàn bà lắm.”

Thuần Linh cũng không giận, chỉ nhàn nhạt đáp lời

“Không phải nước hoa, là hương từ trong cốt tủy đấy. Ta vừa dùng ít mánh nhỏ khuếch đại lên.”

“Khiếp, nói gì mà ghê thế.”Trường Ngân lè lưỡi, tự nhiên thấy lạnh sống lưng.

“Ghê gì, tiểu Phương cũng có, mà ngươi... cũng thế...”Thuần Linh lời nói nhỏ dần, Trường Ngân nghĩ cậu đang đùa nên không thèm để tâm chỉ sốt ruột lao tới trước.

Hai người đường hoàng bước đi, không hề để chốn này vào mắt. Trường Ngân là vì lo lắng cho em hơn nữa anh có niềm tin vào năng lực của Thuần Linh còn Thuần Linh thì lại vì hoàn toàn coi nhẹ ma pháp của Mẹ. Hiện tại không giống như ngàn năm trước, vật chủ còn cố gắng’thức’đến tận giờ như Mẹ thì năng lực chỉ có thể ngang hàng một Đại Chung quỷ. Không những thế, Mẹ lại thuộc dạng chia sẻ ma lực, số lượng ảnh chước cấp thấp càng nhiều, càng dễ tổn hại, nhìn màu tóc đại diện cho tế bào của Mẹ cũng đủ biết giờ nó đang suy yếu thậm chí sức mạnh chỉ nhỉnh hơn một bán quỷ.

Nếu đã vậy càng không thể làm khó Thuần Linh. Thế nhưng thực tế cho thấy, gừng càng già càng cay.

Trường Ngân vừa trông thấy Huyền Giang nằm trên sàn đã vội vã chạy đến, Thuần Linh hô một tiếng vươn tay kéo lại nhưng không kịp.

Mặt đồng nơi Trường Ngân chạm chân tới đột ngột nhô lên một con quái vật to lớn kỳ dị, thân hình lông lá giống nhện, lại có nhiều xúc tua như bạch tuộc, nó hướng cái lỗ như miệng đỉa cùng xúc tua quờ quạng hút lấy Trường Ngân.

“Chết tiệt!”Trường Ngân miệng buông lời tức giận thân mình đã nhanh chóng lăn một vòng tránh thoát.

Thế nhưng anh lại không lùi đằng sau mà cố di chuyển đến chỗ Huyền Giang.

Thuần Linh giơ tay vẽ một vòng trên không trung, con quái vật bỗng vặn mình, lại xì xì lặn biến.

“Gì đây….”Thuần Linh mơ hồ thấy không ổn, vội vàng đuổi theo Trường Ngân.

Ngay trước khi cậu đến kịp, con quái vật lại nhô lên đột ngột tấn công Trường Ngân. May mắn anh thân thủ rất nhanh lần nữa tránh thoát, Thuần Linh không để vuột cơ hội, tung đòn giáng xuống. Thế nhưng con quái vật vội vã lặn mất, rồi bất ngờ xuất hiện tại chỗ Huyền Giang.

Trường Ngân như phát điên mà vọt đến, hai anh em lập tức bị cuốn lấy.

Thuần Linh buông lời chú, đôi mắt long lên từ không trung hiện đến ngàn sợi tơ lam sắc trói chặt con quái vật.

“Ngươi_”

Thuần Linh còn chưa kịp nói câu quở trách, một tiếng huýt sáo lảnh lót vang vọng, lũ ảnh chước đột nhiên thức tỉnh, rầm rập lao đến bu lấy ba người.

Từ dưới mặt sàn bỗng trồi lên hơn chục con quái vật đồng loạt tấn công Trường Ngân.

Trường Ngân hét lên một tiếng kéo Huyền Giang ra khỏi con quái đẩy cô về phía Thuần Linh cả người đồng thời ngã xuống vùi mình giữa biển quái.

Thuần Linh đỡ được Huyền Giang liền khoanh chân ngồi xuống lập Huyễn Cầu bảo hộ. Cậu xắn tay áo để lộ hai hai hình xăm dị thường trên cánh tay, Thuần Linh rạch hai bên, máu chảy dọc xuống liền lập tức bị hình vẽ tham lam hấp thụ. Chẳng mấy chốc hai hình xăm trở nên sinh động rực rỡ làn khói đen hừng hực bốc lên, ánh sáng lan tỏa. pháp lực nặng nề uy dũng phát tứ phía. Thuần Linh liên tục đọc chú ngữ, cậu vừa gằn tiếng cuối, một lực lượng mạnh mẽ như bom nguyên tử bùng nổ, lũ quái vật nát bét, máu thịt bầy nhầy.

Thuần Linh thở hồng hộc cánh tay đen đúa lộ gân chằng chịt, cậu cắn môi đau đớn, khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi vô cùng thống khổ. Một vài giây sau, cánh tay trở về sắc trắng hồng bình thường, Thuần Linh từ từ thở ra, gương mặt lại thoáng cái lạnh lùng, giống như cơn đau vừa rồi chỉ là ảo giác.

Cậu mở Huyễn Cầu bảo hộ quét mắt lãnh đạm nhìn xung quanh cuối cùng mở miệng trầm giọng

“Ba ngươi còn chưa mau lăn xác ra đây, hay để bổn công tử phải bức ra.”

Không gian rung rinh chập chờn, một giọng nói già nua khô khan cất lên

“Thuần Linh, Thuần công tử …ngươi lấy Quỷ Tâm Kính của ta, phá hoại chỗ trú thân của ta. Chẳng phải ngươi mới là kẻ phạm luật.”

“Luật vô tác dụng với vật chủ không yên phận như ngươi.”Thuần Linh nhếch mi lạnh lùng nói.

“Hay lắm, hay lắm. Nếu vậy chẳng lẽ ta không thể thay luật trừng phạt ngươi!”

Đột nhiên một một dáng người khổng lồ vạm vỡ từ đâu đi ra. Cơ thể cô ả lớn gấp ba lần người bình thường, vai u thịt bắp, cả người chằng chịt dây xích cùng hơn mười quả thiết cầu nặng trên dưới một tạ. Thân mình đỏ rực, luôn mồm gầm gừ, trông giống như một quái thú dữ tợn khổng lồ.

Chính là người vừa lên tiếng cũng không phải ả.

“Ngươi đừng nghĩ đả bại được em ta là đả bại được ta! Để Mex cho ngươi thấy thế nào là đau đớn!”

Chỉ vì thân hình cô ả vừa bước ra quá to lớn người ta đã không để ý đến một bé gái nhỏ nhắn ăn mặc mọi rợ kỳ quái nắm xích đi đằng sau, người thực sự đang lớn tiếng mắng chửi.

“Em ngươi cũng không phải do y đánh.”

Trường Ngân chui lên từ núi xác quái vật, vô thương vô tích, nhưng cả người bẩn thỉu hôi rình.

“Má nó! Cậu thật chẳng nể nang gì cả. Thúi chết tôi rồi.”

Thuần Linh nhàn nhạt liếc qua Trường Ngân, lại quay đầu đưa mắt nhìn vào khoảng không

“Nể tình ngươi là Cửu Âm vật chủ, từng đứng đầu một cõi, bản công tử sẽ chừa cho ngươi môt con đường sống. Nhưng Quỷ Tâm kính không thể không lấy, đây là luật. Ngươi đã chạy trốn quá lâu rồi.”

“Ngươi dám lớn giọng ra oai với Mẹ. Để ta cho Mex băm vằm ngươi, bắt ngươi quỳ lạy!”

Cô bé con giận dữ quát lớn, cả người phi thân lên đứng trên vai cô ả khổng lồ. Cô ả kia gào rú tru tréo, dùng tứ chi bổ đến phía Thuần Linh.

Nhưng còn chưa kịp đến nơi một tiếng huýt sáo lảnh lót vang vọng, con quái thú khổng lồ đột ngột khựng lại, cúi gập mình làm cô bé trên vai mất thăng bằng ngã dúi.

“Tỳ! Ngươi dám ngăn cản ta!”

Cô bé tức giận vung thiết cầu đập vỡ tường kính kề bên, một chàng trai mảnh dẻ quần áo kỳ quái từ đó chui ra, giơ tay chỉ lên cao cất giọng điềm tĩnh.

“Nếu ngươi tiếp tục tiến tới nhất định sẽ bị chém đôi.”

Ngay phía trên Thuần Linh một luồng khí xanh sắc lạnh bén nhọn như lưỡi hái tử thần đang lượn lờ, sẵn sàng bổ xuống.

Cô bé cùng con quái thú run lên bần bật, khí thế áp đảo mà lạnh lẽo phát ra từ người thanh niên bạch y kia quả thật vô cùng đáng sợ.

“Ngươi đã bày ra trận cục vừa rồi?”Thuần Linh trầm giọng hướng chàng trai vừa xuất hiện, khí thế càng thêm năm phần băng lãnh.

Tỳ run người cúi đầu, thế nhưng khuôn mặt không quá sợ hãi

“Thuần công tử, Tỳ chỉ làm điều cần làm.”

Trường Ngân nháy mắt đã nhảy đến vỗ vai Thuần Linh

“Được rồi, giải quyết em gái tôi nhanh rồi về, không cần bàn chuyện râu ria.”

Thuần Linh nghiêng mình né tránh bàn tay nhơ nhớp kia, cậu lại hướng khoảng không nói chuyện

“Ngươi dám đưa hai tiểu yêu ra gây sự với ta là muốn bị tuyệt hậu sao? Cửu Âm vật chủ, ngươi biết bổn công tử không thích đùa.”

Giọng nói già nua chậm chạp lên tiếng

“Thuần công tử, ta hiện giờ đã gần tàn rồi thế nhưng Quỷ Tâm kính vẫn không thể cho ngươi lấy.”

“Ngươi dựa vào đâu?”

“Cô gái kia…”

“Em gái ta_”Trường Ngân sợ hãi quay đầu nhìn Huyền Giang, cô tự lúc nào đã ngồi dậy, đôi mắt mở to đen kịt không tiêu cự, da thịt dần hoại tử tím ngắt.

“Giang…”Trường Ngân hốt hoảng tiến đến, Thuần Linh cúi mình đưa tay định kiểm tra.

“Đừng động vào!”Trường Ngân đẩy tay Thuần Linh, lại rạch một đường trên tay mình, trực tiếp đưa máu vào miệng Huyền Giang.

Thuần Linh tái mặt tức giận

“Trường Ngân ngươi muốn chết sao! Đừng có lợi dụng thể chất của mình!”

Trường Ngân không nghe, máu cứ tiếp tục ào ào chảy ra khuôn mặt anh càng lúc càng xám, giống như sự sống đang bị rút dần.

“Sao lại thế này, sao lại thế này… Nó không hiệu quả.. không hiệu quả …”

Cơ thể Huyền Giang hết tím lại đen, nhập nhằng biến đổi, Trường Ngân điên dại tiếp máu, Huyền Giang cũng hút lấy không chừa một giọt.

“Thuần công tử, năng lực của ngài không thể làm gì được đâu, chàng trai trẻ kia thì có thể, nhưng hắn ta chỉ là người thường, làm thế khác nào mạng đổi mạng.”

“Hừ! Vậy cứ để hắn chết.”Thuần Linh lạnh lùng quay đầu không nhìn đến hai anh em Trường Ngân.

“Ngài thật sự nghĩ vậy?”

“Tất nhiên. Nhưng có điều_”

“Ta sẽ đưa cả nhà ngươi xuống cùng!”

Không khí thoắt cái đặc quánh nặng nề, Thuần Linh rít lên chú ngữ kỳ dị, hai cánh tay lần nữa ướt đẫm màu đỏ, rực bốc khói đen. Hai kẻ trước mặt cùng một con quái thú run rẩy cứng đờ không thể nhúc nhích, sợ hãi trợn mắt.

“ Khoan_”

Giọng nói già nua vội vàng lên tiếng, dường như điều này vượt quá dự liệu của bà ta.

“Trong một ngày dùng đến hai lần cấm chú thuật, Thuần công tử ngươi có bết hậu quả?”

“Ít nhất ngươi cũng chẳng còn mạng để nhìn thấy điều đấy.”Thuần Linh rít qua kẽ răng, cậu gần như đánh mất kiểm soát khí thế tỏa ra chẳng khác gì vị thần báo tử tàn nhẫn lạnh lùng.

“Thuần công tử… được ngươi thắng…Quỷ Tâm kính giao cho ngươi.”

“Mẹ! Không thể!”

Cô bé mọi rợ bất mãn kêu lên, nhưng cơ thể vẫn chưa hết run sợ.

Tỳ vội nắm tay ả kéo lại.

“Đừng điên nữa, từ đầu chúng ta đã không thể địch lại y_”

“Ngươi câm miệng! Thằng con hoang ham sống sợ chết!”

“Đủ rồi hai đứa.”Giọng nói già nua nghiêm nghị cắt ngang, một người phụ nữ đứng tuổi từ chiếc gương lớn kê chính giữa bước ra.

Mái tóc dài thượt bạc trắng kéo trên mặt đất, khuôn mặt mặn mà sắc sảo toát lên khí thế uy nghi minh chứng cho sự hào hùng một thời của chủ nhân. Trường Ngân đã cao nhưng bà ta lại càng cao hơn, giống như một bức tượng sống sừng sững.

Bà ta bước đến trước mặt Thuần Linh, giọng nói vẫn như cũ già dặn uy nghiêm

“Thuần công tử, ngươi nhìn cũng biết ta sẽ nhanh chóng tan biến, thế nhưng ba hậu duệ cuối của ta, mong ngươi nghĩ đến Cửu Âm vật chủ một thời mà coi như không biết sự tồn tại của bọn nó.”

Thuần Linh nhíu mày, ba đứa…

“Thôi được, ta cũng không muốn nhúng tay sâu vào chuyện này. Về sau thế nào là tùy cách bọn chúng sống.”

Bà ta hơi gật đầu, lên giọng phân phó.

“Ai-yang ngươi đưa Mex đi đón Ê-tun về, nó bị chấn thương yêu giác nghiêm trọng cần thời gian phục hồi. Tỳ, ngươi ở lại đây.”

“Vâng.”

“Xong rồi thì mau làm việc của bà đi.”Thuần Linh bước đến phía Trường Ngân, tách hai anh em ra”Đứng lên, bà ta sẽ cứu em gái ngươi.”

Trường Ngân lúc này toàn thân đã xám ngoét nhợt nhạt, hơi thở mỏng manh không giống người thường. Thuần Linh nửa tức giận nửa bất đắc dĩ lấy từ trong người ba bốn bình sứ ép buộc đổ hết vào miệng anh.

Trường Ngân lả đi, nằm vật xuống sàn, mắt vẫn không ngừng chăm chú nhìn Huyền Giang.

Mẹ cúi mình ôm lấy Huyền Giang, từ người bà tỏa ra hương khí kì lạ, nơi bà chạm đến màu da lại trở về bình thường.

Huyền Giang từ từ nhắm đôi mắt đen kịt, khuôn mặt hòa hoãn như đang ngủ.

Thế nhưng thực chất là cô vừa thức dậy.

Mẹ ghé sát tai, giọng nói hạ thấp đủ để chỉ hai người nghe thấy.

“Có kẻ dối trá.”
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...