Quy Luật Tình Yêu
Chương 56
Cupid trong truyện thần thoại được tôn là biểu tượng tình yêu thần bí nhất, một vị thần nhỏ khỏa thân cầm cung tên thích bịt mắt chơi đùa với loài người, đừng nói là người bình thường, đến cả những vị thần khác cũng không trốn được trò đùa quái đản của thần Cupid. Mũi tên vàng bắn trúng tim ai là người đó sẽ rơi vào lưới tình.
Trước giờ Tác Dương luôn cảm thấy mình hành xử khá tốt, chỉ cần có thời gian rảnh là cậu sẽ ở bên Thẩm Huy Minh, săn sóc cái người đàn ông bù bận công việc đến độ chẳng có thì giờ đi cắt tóc.
Cậu học cách hầm canh, học cách đợi một người về nhà vào đêm tối.
Cậu bắt đầu thích ứng với sự tồn tại của một người khác trong cuộc sống của mình, hơn nữa còn dọn ra cho anh một vị trí cực kỳ quan trọng.
Cậu không bao giờ cố chiều ý anh để lấy lòng, nhưng lại hy vọng anh sống thư giãn hơn.
Có lẽ yêu một người chính là như vậy, luôn hy vọng người đó hạnh phúc khi ở bên mình. Phải là cảm thấy hạnh phúc vì có sự tồn tại của mình, chứ không chỉ là hạnh phúc không thôi.
Khi Tác Dương và Thẩm Huy Minh nằm trên cùng một chiếc giường, những ngón tay quyện chặt vào nhau, bọn họ giống như đang chơi móc ngoéo như thời thơ bé, chẳng qua là lần nay mình không biết người kia thề hẹn điều gì thôi.
Sắp tới năm mới rồi, mấy hôm nay Thẩm Huy Minh tuy có bận nhưng cũng rút bớt thời gian lên kế hoạch cho dịp này, nhưng đột nhiên anh nhớ ra một chuyện, không biết lúc đó Tác Dương có rảnh hay không.
– Em đã có lịch trình bay năm mới chưa? – Thẩm Huy Minh nghiêng người nhìn Tác Dương đang nằm thẳng.
Tác Dương quay đầu lại nhìn anh:
– Có việc gì hả anh?
– Tuy lớn già đầu rồi phải sống thực tế hơn – Thẩm Huy Minh cười bảo – Nhưng dù sao đây cũng là cái tết đầu tiên cũng là sinh nhật đầu tiên của em kể từ khi hai mình bên nhau mà.
Sinh nhật Tác Dương rơi vào ngày cuối cùng trong năm, ngày 31 tháng 12.
Cậu chưa từng đề cập với Thẩm Huy Minh, nhưng trước giờ hai người cũng chẳng giấu nhau điều gì, nên tin này cũng chả khó biết.
Nhưng mà Thẩm Huy Minh để tâm tới chuyện này thì Tác Dương vẫn rất vui.
– Định tổ chức sinh nhật cho em hả? – Gần như Tác Dương chưa từng có một buổi sinh nhật đúng nghĩa bao giờ.
Từ nhỏ tới lớn, bầu không khí trong gia đình cậu luôn rất nghiêm túc, giữa các thành viên trong nhà với nhau tuy không tính là lạnh nhạt nhưng dù là ba mẹ cậu hay là giữa cậu với ba mẹ thì cũng nhiều cung kính hơn là tình thương. Ba mẹ cậu thì tương kính như tân, cậu với ba mẹ thì kính trọng ngưỡng vọng. Nhà cậu không bao giờ rủ nhau đi du lịch, không bao giờ tổ chức sinh nhật cho nhau, thậm chí đến cả giao thừa cũng chỉ tuân thủ nghiêm ngặt theo truyền thống: xem Gala Mừng xuân, ăn sủi cảo, sau mười hai giờ tắt đèn đi ngủ.
Điều này dẫn đến việc đến khi cậu vào đại học cũng không hề có khái niệm tổ chức sinh nhật, lần đầu tiên mà cậu có một buổi sinh nhật đúng nghĩa là vào năm nhất, mấy đứa cùng phòng hùn tiền mua bánh kem cho cậu.
Sau khi đi làm thì đến sinh nhật hàng năm, công ty sẽ có quà tặng được gửi đến tận tay, nhưng Tác Dương vẫn rất ít khi tổ chức, một là vì không có thời gian, hay là vì thấy không cần thiết.
Lúc trước không cần thiết nhưng bây giờ thì cần rồi.
Từ sau khi bắt đầu hẹn hò yêu đương thì gần như mỗi ngày trôi đều khác hoàn toàn với lúc trước, cậu cũng bắt đầu chờ mong đến những dịp đặc biệt, bất kể là lễ tết hay ngày kỉ niệm.
Những người đang yêu đều thử mọi cách để mỗi ngày thêm phần ngọt ngào, thành thử lễ lạt và những ngày kỉ niệm là cái cớ hợp lý nhất để bày những trò lãng mạn.
– Đương nhiên rồi – Thẩm Huy Minh nói – Nhưng mà việc tổ chức phải phụ thuộc chủ yếu ở em, nếu em có chuyến bay thì mình tổ chức trên máy bay, nếu không có thì cứ theo như kế hoạch của anh.
Tác Dương cũng xoay nghiêng người, tựa đầu vào lòng anh.
Mùa đông đã gõ cửa rồi, trong nhà bắt đầu mở máy sưởi, nhưng nơi ấm áp nhất vẫn là vòng ôm của Thẩm Huy Minh.
– Được thôi – Tác Dương nói – Anh cứ sắp xếp đi, anh sắp xếp thế nào em cũng thích cả.
*
Ngày 31 ban đầu Tác Dương có chuyến bay, nhưng cậu đã đổi ca làm với đồng nghiệp để chừa trống hôm đó.
Từ ngày 30 là cậu bắt đầu nghỉ ngơi, ở nhà ngủ một giấc cho khỏe, sau đó đến tối thì đi cùng Thẩm Huy Minh tới chỗ bố mẹ anh ăn cơm.
Từ lần trước gặp thì bố mẹ anh cứ nhắc bọn họ về ăn cơm hoài, tuy ăn ở ngoài cũng ngon đấy nhưng dù sao hôm đó gặp đột ngột quá, lại còn ở bên ngoài nên có nhiều chuyện hàn huyên chưa được thoải mái.
Ở nhà của mình vẫn là tốt nhất, có thể nói chuyện tự do, ngồi bên nồi lẩu nhấm nháp ít rượu như một gia đình, ấm cúng biết là bao nhiêu.
Vì đi gặp bố mẹ Thẩm Huy Minh nên Tác Dương đi cắt tóc, trước khi đi tìm Thẩm Huy Minh, cậu đứng trước gương thay mấy bộ quần áo. Hồi đầu hẹn hò với Thẩm Huy Minh cậu cũng hồi hộp như vậy đó.
Tuy trên phương diện công việc Tác Dương luôn biểu hiện rất thuần thục, nhưng khi gặp bố mẹ người yêu, hoặc là gặp bất kì người lớn nào quan trọng với anh thì cậu cũng thấy lúng túng. Vì cậu biết rõ, trong tình huống này cậu không thể sử dụng bài vở khách sáo trong công việc để ứng phó được, nhưng càng như thế thì cậu càng không biết nên hành xử thế nào.
Sáu giờ rưỡi tối, Thẩm Huy Minh tan làm đúng giờ.
Khi ra khỏi tòa nhà anh phát hiện tuyết đang rơi, anh không nhớ đây là trận tuyết thứ mấy trong mùa đông năm nay rồi, nhưng mà đây là lần đầu tiên anh và Tác Dương cùng nhau đi trên đất tuyết.
– Sao không lên tầng? – Thẩm Huy Minh đi về phía chàng trai đang đứng bên vệ đường.
Tác Dương quay lại cười với anh:
– Tuyết rơi rồi, ở bên ngoài đẹp hơn.
Vì tối nay sẽ uống rượu nên Tác Dương không lái xe tới, xe của Thẩm Huy Minh cũng vứt luôn ở tầng hầm công ty, hai người gọi xe tới nhà bố mẹ anh.
Tuyết rơi nên đường trơn, lại đúng giờ cao điểm, nên bọn họ kẹt xe rất lâu, tưởng hơn bốn mươi phút là tới nơi rồi, ai dè cũng phải mất gần tiếng rưỡi.
Trong lúc đó mẹ Thẩm Huy Minh gọi điện thoại tới, tưởng hai đứa bận quá nên quên mất.
– Có đồ ăn ngon sao mà quên được – Thẩm Huy Minh nói – Hai đứa con đã lâu lắm rồi chưa ăn lẩu đấy.
Mẹ Thẩm Huy Minh vui lắm, dặn dò hai người đi đường cẩn thận, không cần vội.
Đang kẹt xe thế này, có vội cũng chả làm được gì, cũng may là đến được trước tám giờ.
Hai người giẫm trên tuyết đi vào khu chung cư, mặt tuyết mềm mịn in hằn hai làn dấu chân.
Ngày tuyết rơi không quá lạnh, nhưng tuyết rơi lớn quá, hai người mới đi mấy bước là tuyết đã phủ ngập bờ vai.
Vào đến hành lang, Thẩm Huy Minh giơ tay phủi tuyết trên người Tác Dương, cậu bảo:
– Huy Minh à, em vẫn thấy hơi căng thẳng.
Thẩm Huy Minh giương mắt nhìn cậu, anh nở nụ cười sau đó ôm hôn cậu một lúc.
– Giờ thì sao? Còn căng thẳng không?
Tác Dương khẽ cười:
– Căng thẳng hơn nữa kìa.
Hai người đứng nhìn nhau cười trên hành lang như hai tên ngốc.
– Kể với em một chuyện, em nghe xong có khi sẽ không căng thẳng nữa đâu – Thẩm Huy Minh nói – Lần trước sau khi bố mẹ anh gặp em, mẹ có gọi điện thoại cho anh nói chuyện này.
Tác Dương hơi ngạc nhiên:
– Hả?
Anh định kể với Tác Dương nghe chuyện này rồi, thậm chí còn đã nghĩ xong phải “chọc quê” bố mẹ như thế nào, vì chuyện này quá là tức cười.
Nhưng mà lúc đó Tác Dương đi làm rồi, khi về đã là hai ngày sau, Thẩm Huy Minh quên khuấy mất.
– Bác gái nói gì thế anh? – Tim Tác Dương sắp nhảy lên cuống họng rồi.
– Mẹ hỏi anh là hôm đó mẹ biểu hiện như thế nào – Thẩm Huy Minh phải nhịn lắm mới không bật cười, anh phát hiện bố mẹ mình và người yêu mình buồn cười quá, ai cũng muốn để lại ấn tượng tốt cho người kia, kết quả lại thành đôi bên đều bồn chồn căng thẳng.
Tác Dương khá bất ngờ.
– Anh không nhớ đã từng nói với em chưa, mẹ anh là điều dưỡng trưởng trong bệnh viện, tuy làm con trai mà khen mẹ như vậy thì hơi ngại thật, nhưng mẹ anh thật sự là hình tượng phụ nữ ưu tú giỏi giang, hòa đồng thân thiện – Thẩm Huy Minh cười – Nhưng mà em đừng chỉ nhìn bề ngoài, thật ra trong nội tâm mẹ anh vẫn là một thiếu nữ dễ ngại ngùng lắm đấy.
– Bác gái đáng yêu quá.
– Vừa đáng yêu cũng vừa yếu đuối nhạy cảm nữa – Thẩm Huy Minh không kìm được nụ cười của mình – Nhiều năm qua anh ở tình trạng độc thân suốt, mẹ anh cứ nghĩ rằng vì ít người đồng tính quá nên khó tìm đối tượng, mẹ rất hy vọng anh có thể kiếm được một nửa kia ổn định, nhưng em cũng biết đó, làm cha mẹ tuy là đầy ắp kỳ vọng nhưng cũng không thiếu lo lắng.
Tác Dương gật gù.
– Cho nên khi gặp được em, bố mẹ anh nhẹ nhõm lắm, họ cảm thấy em vượt xa cả kỳ vọng của họ.
Tác Dương được khen thế nên cũng lấy làm thẹn thùng, cậu không cảm thấy mình tốt đến vậy.
Nếu như nói cậu có cái gì đáng để khen với tư cách là bạn đời của Thẩm Huy Minh thì điều duy nhất đó chính là cậu thật lòng yêu thương anh.
– Hôm đó gặp nhau, bố mẹ anh luôn cẩn trọng với em, sợ mình biểu hiện chưa được tốt, sợ dọa em chạy mất dép.
Thẩm Huy Minh thật sự không nhịn được nữa bèn phì cười:
– Em nhìn xem, bố mẹ anh căng thẳng đến mức đó kia chứ. Em sẽ không bị dọa chạy mất dép, bố mẹ anh cũng sẽ thích em mà.
Thẩm Huy Minh nói xong thì kéo tay Tác Dương:
– Đi thôi, lát nữa gặp cứ thân thiết một chút, gọi bố mẹ luôn cũng được.
Tác Dương được Thẩm Huy Minh dắt vào trong thang máy, cậu nhìn anh sau đó đan chặt năm ngón tay với anh.
Trước giờ Tác Dương không biết rõ rốt cuộc mình nên định nghĩa cuộc sống mình như thế nào, tất cả các nhãn mác chẳng qua chỉ có dung dị, bình thường, thuận theo tự nhiên.
Nhưng từ khi gặp được Thẩm Huy Minh thì cậu phát hiện, mình được số mệnh châm chước cho rất nhiều.
Gặp được một người yêu như thế, cùng với gia đình người yêu như thế, còn gì mong cầu hơn nữa chứ?
Bọn họ ấn chuông cửa, sau đó bố Thẩm Huy Minh ra mở.
Tác Dương hé môi, lưỡng lự một hồi vẫn không gọi là “bố”.
– Con chào bác ạ – Tác Dương đưa rượu trong tay mình ra – Huy Minh nói bác thích uống loại này.
Mẹ Thẩm Huy Minh nghe tiếng cũng chạy từ phòng ăn ra, trên người vẫn còn đeo tạp dề.
Khác với lần trước, lần này bố mẹ Thẩm Huy Minh đều mặc quần áo ở nhà, khiến cho bầu không khí càng thêm thoải mái.
– Mau vào đi – mẹ anh gọi bọn họ vào cửa – Ngoài trời có lạnh không các con?
Bà đứng ở đó, giơ tay nhận lấy hai cái áo bành tô của hai con.
– Để con để con – Thẩm Huy Minh không cho mẹ cầm, tự ôm áo của mình và Tác Dương treo trên móc treo cửa.
– Không lạnh mấy – Thẩm Huy Minh nói – Nhưng tuyết rơi lớn thế này, kiểu gì ngày mai cũng hạ nhiệt độ.
Tác Dương theo Thẩm Huy Minh vào nhà, máy sưởi ở đây tốt hơn chỗ bọn họ ở, thật ấm áp làm sao.
– Mới nãy bố con còn nói, hôm nay hai đứa đến muộn nên tối đừng về nữa, ở đây ngủ một đêm đi, sáng mai rồi đi – Mẹ Thẩm Huy Minh hỏi Tác Dương – Tiểu Tác à, ngày mai con có đi làm không?
Tác Dương lễ phép trả lời:
– Mấy hôm nay con được nghỉ ạ.
Thẩm Huy Minh kéo tay cậu ngồi xuống sô pha, tay còn lại cầm ly nước ấm uống vài ngụm.
– Bố Thẩm Huy Minh vào bếp, bưng những món đã chuẩn bị xong ra phòng ăn.
Tác Dương đi giúp đỡ thì bị mẹ anh ngăn cản.
– Hai đứa nghỉ ngơi một lát cho ấm rồi chuẩn bị ăn – Bà đứng dậy đi ra phòng ăn – Trong nhà ấm không cần mặc áo len đâu, bác có để trong phòng Huy Minh hai bộ đồ nhà đấy, lát nữa hai đứa uống nước xong thì đi thay đi.
Bà tới phòng ăn chuẩn bị tiếp, để lại hai đứa con ngồi uống nước trong phòng khách.
Thẩm Huy Minh nhỏ giọng hỏi:
– Sao? Muốn ở lại không?
Tác Dương cười nhìn anh:
– Được chứ, em không thành vấn đề.
Trước giờ Tác Dương luôn cảm thấy mình hành xử khá tốt, chỉ cần có thời gian rảnh là cậu sẽ ở bên Thẩm Huy Minh, săn sóc cái người đàn ông bù bận công việc đến độ chẳng có thì giờ đi cắt tóc.
Cậu học cách hầm canh, học cách đợi một người về nhà vào đêm tối.
Cậu bắt đầu thích ứng với sự tồn tại của một người khác trong cuộc sống của mình, hơn nữa còn dọn ra cho anh một vị trí cực kỳ quan trọng.
Cậu không bao giờ cố chiều ý anh để lấy lòng, nhưng lại hy vọng anh sống thư giãn hơn.
Có lẽ yêu một người chính là như vậy, luôn hy vọng người đó hạnh phúc khi ở bên mình. Phải là cảm thấy hạnh phúc vì có sự tồn tại của mình, chứ không chỉ là hạnh phúc không thôi.
Khi Tác Dương và Thẩm Huy Minh nằm trên cùng một chiếc giường, những ngón tay quyện chặt vào nhau, bọn họ giống như đang chơi móc ngoéo như thời thơ bé, chẳng qua là lần nay mình không biết người kia thề hẹn điều gì thôi.
Sắp tới năm mới rồi, mấy hôm nay Thẩm Huy Minh tuy có bận nhưng cũng rút bớt thời gian lên kế hoạch cho dịp này, nhưng đột nhiên anh nhớ ra một chuyện, không biết lúc đó Tác Dương có rảnh hay không.
– Em đã có lịch trình bay năm mới chưa? – Thẩm Huy Minh nghiêng người nhìn Tác Dương đang nằm thẳng.
Tác Dương quay đầu lại nhìn anh:
– Có việc gì hả anh?
– Tuy lớn già đầu rồi phải sống thực tế hơn – Thẩm Huy Minh cười bảo – Nhưng dù sao đây cũng là cái tết đầu tiên cũng là sinh nhật đầu tiên của em kể từ khi hai mình bên nhau mà.
Sinh nhật Tác Dương rơi vào ngày cuối cùng trong năm, ngày 31 tháng 12.
Cậu chưa từng đề cập với Thẩm Huy Minh, nhưng trước giờ hai người cũng chẳng giấu nhau điều gì, nên tin này cũng chả khó biết.
Nhưng mà Thẩm Huy Minh để tâm tới chuyện này thì Tác Dương vẫn rất vui.
– Định tổ chức sinh nhật cho em hả? – Gần như Tác Dương chưa từng có một buổi sinh nhật đúng nghĩa bao giờ.
Từ nhỏ tới lớn, bầu không khí trong gia đình cậu luôn rất nghiêm túc, giữa các thành viên trong nhà với nhau tuy không tính là lạnh nhạt nhưng dù là ba mẹ cậu hay là giữa cậu với ba mẹ thì cũng nhiều cung kính hơn là tình thương. Ba mẹ cậu thì tương kính như tân, cậu với ba mẹ thì kính trọng ngưỡng vọng. Nhà cậu không bao giờ rủ nhau đi du lịch, không bao giờ tổ chức sinh nhật cho nhau, thậm chí đến cả giao thừa cũng chỉ tuân thủ nghiêm ngặt theo truyền thống: xem Gala Mừng xuân, ăn sủi cảo, sau mười hai giờ tắt đèn đi ngủ.
Điều này dẫn đến việc đến khi cậu vào đại học cũng không hề có khái niệm tổ chức sinh nhật, lần đầu tiên mà cậu có một buổi sinh nhật đúng nghĩa là vào năm nhất, mấy đứa cùng phòng hùn tiền mua bánh kem cho cậu.
Sau khi đi làm thì đến sinh nhật hàng năm, công ty sẽ có quà tặng được gửi đến tận tay, nhưng Tác Dương vẫn rất ít khi tổ chức, một là vì không có thời gian, hay là vì thấy không cần thiết.
Lúc trước không cần thiết nhưng bây giờ thì cần rồi.
Từ sau khi bắt đầu hẹn hò yêu đương thì gần như mỗi ngày trôi đều khác hoàn toàn với lúc trước, cậu cũng bắt đầu chờ mong đến những dịp đặc biệt, bất kể là lễ tết hay ngày kỉ niệm.
Những người đang yêu đều thử mọi cách để mỗi ngày thêm phần ngọt ngào, thành thử lễ lạt và những ngày kỉ niệm là cái cớ hợp lý nhất để bày những trò lãng mạn.
– Đương nhiên rồi – Thẩm Huy Minh nói – Nhưng mà việc tổ chức phải phụ thuộc chủ yếu ở em, nếu em có chuyến bay thì mình tổ chức trên máy bay, nếu không có thì cứ theo như kế hoạch của anh.
Tác Dương cũng xoay nghiêng người, tựa đầu vào lòng anh.
Mùa đông đã gõ cửa rồi, trong nhà bắt đầu mở máy sưởi, nhưng nơi ấm áp nhất vẫn là vòng ôm của Thẩm Huy Minh.
– Được thôi – Tác Dương nói – Anh cứ sắp xếp đi, anh sắp xếp thế nào em cũng thích cả.
*
Ngày 31 ban đầu Tác Dương có chuyến bay, nhưng cậu đã đổi ca làm với đồng nghiệp để chừa trống hôm đó.
Từ ngày 30 là cậu bắt đầu nghỉ ngơi, ở nhà ngủ một giấc cho khỏe, sau đó đến tối thì đi cùng Thẩm Huy Minh tới chỗ bố mẹ anh ăn cơm.
Từ lần trước gặp thì bố mẹ anh cứ nhắc bọn họ về ăn cơm hoài, tuy ăn ở ngoài cũng ngon đấy nhưng dù sao hôm đó gặp đột ngột quá, lại còn ở bên ngoài nên có nhiều chuyện hàn huyên chưa được thoải mái.
Ở nhà của mình vẫn là tốt nhất, có thể nói chuyện tự do, ngồi bên nồi lẩu nhấm nháp ít rượu như một gia đình, ấm cúng biết là bao nhiêu.
Vì đi gặp bố mẹ Thẩm Huy Minh nên Tác Dương đi cắt tóc, trước khi đi tìm Thẩm Huy Minh, cậu đứng trước gương thay mấy bộ quần áo. Hồi đầu hẹn hò với Thẩm Huy Minh cậu cũng hồi hộp như vậy đó.
Tuy trên phương diện công việc Tác Dương luôn biểu hiện rất thuần thục, nhưng khi gặp bố mẹ người yêu, hoặc là gặp bất kì người lớn nào quan trọng với anh thì cậu cũng thấy lúng túng. Vì cậu biết rõ, trong tình huống này cậu không thể sử dụng bài vở khách sáo trong công việc để ứng phó được, nhưng càng như thế thì cậu càng không biết nên hành xử thế nào.
Sáu giờ rưỡi tối, Thẩm Huy Minh tan làm đúng giờ.
Khi ra khỏi tòa nhà anh phát hiện tuyết đang rơi, anh không nhớ đây là trận tuyết thứ mấy trong mùa đông năm nay rồi, nhưng mà đây là lần đầu tiên anh và Tác Dương cùng nhau đi trên đất tuyết.
– Sao không lên tầng? – Thẩm Huy Minh đi về phía chàng trai đang đứng bên vệ đường.
Tác Dương quay lại cười với anh:
– Tuyết rơi rồi, ở bên ngoài đẹp hơn.
Vì tối nay sẽ uống rượu nên Tác Dương không lái xe tới, xe của Thẩm Huy Minh cũng vứt luôn ở tầng hầm công ty, hai người gọi xe tới nhà bố mẹ anh.
Tuyết rơi nên đường trơn, lại đúng giờ cao điểm, nên bọn họ kẹt xe rất lâu, tưởng hơn bốn mươi phút là tới nơi rồi, ai dè cũng phải mất gần tiếng rưỡi.
Trong lúc đó mẹ Thẩm Huy Minh gọi điện thoại tới, tưởng hai đứa bận quá nên quên mất.
– Có đồ ăn ngon sao mà quên được – Thẩm Huy Minh nói – Hai đứa con đã lâu lắm rồi chưa ăn lẩu đấy.
Mẹ Thẩm Huy Minh vui lắm, dặn dò hai người đi đường cẩn thận, không cần vội.
Đang kẹt xe thế này, có vội cũng chả làm được gì, cũng may là đến được trước tám giờ.
Hai người giẫm trên tuyết đi vào khu chung cư, mặt tuyết mềm mịn in hằn hai làn dấu chân.
Ngày tuyết rơi không quá lạnh, nhưng tuyết rơi lớn quá, hai người mới đi mấy bước là tuyết đã phủ ngập bờ vai.
Vào đến hành lang, Thẩm Huy Minh giơ tay phủi tuyết trên người Tác Dương, cậu bảo:
– Huy Minh à, em vẫn thấy hơi căng thẳng.
Thẩm Huy Minh giương mắt nhìn cậu, anh nở nụ cười sau đó ôm hôn cậu một lúc.
– Giờ thì sao? Còn căng thẳng không?
Tác Dương khẽ cười:
– Căng thẳng hơn nữa kìa.
Hai người đứng nhìn nhau cười trên hành lang như hai tên ngốc.
– Kể với em một chuyện, em nghe xong có khi sẽ không căng thẳng nữa đâu – Thẩm Huy Minh nói – Lần trước sau khi bố mẹ anh gặp em, mẹ có gọi điện thoại cho anh nói chuyện này.
Tác Dương hơi ngạc nhiên:
– Hả?
Anh định kể với Tác Dương nghe chuyện này rồi, thậm chí còn đã nghĩ xong phải “chọc quê” bố mẹ như thế nào, vì chuyện này quá là tức cười.
Nhưng mà lúc đó Tác Dương đi làm rồi, khi về đã là hai ngày sau, Thẩm Huy Minh quên khuấy mất.
– Bác gái nói gì thế anh? – Tim Tác Dương sắp nhảy lên cuống họng rồi.
– Mẹ hỏi anh là hôm đó mẹ biểu hiện như thế nào – Thẩm Huy Minh phải nhịn lắm mới không bật cười, anh phát hiện bố mẹ mình và người yêu mình buồn cười quá, ai cũng muốn để lại ấn tượng tốt cho người kia, kết quả lại thành đôi bên đều bồn chồn căng thẳng.
Tác Dương khá bất ngờ.
– Anh không nhớ đã từng nói với em chưa, mẹ anh là điều dưỡng trưởng trong bệnh viện, tuy làm con trai mà khen mẹ như vậy thì hơi ngại thật, nhưng mẹ anh thật sự là hình tượng phụ nữ ưu tú giỏi giang, hòa đồng thân thiện – Thẩm Huy Minh cười – Nhưng mà em đừng chỉ nhìn bề ngoài, thật ra trong nội tâm mẹ anh vẫn là một thiếu nữ dễ ngại ngùng lắm đấy.
– Bác gái đáng yêu quá.
– Vừa đáng yêu cũng vừa yếu đuối nhạy cảm nữa – Thẩm Huy Minh không kìm được nụ cười của mình – Nhiều năm qua anh ở tình trạng độc thân suốt, mẹ anh cứ nghĩ rằng vì ít người đồng tính quá nên khó tìm đối tượng, mẹ rất hy vọng anh có thể kiếm được một nửa kia ổn định, nhưng em cũng biết đó, làm cha mẹ tuy là đầy ắp kỳ vọng nhưng cũng không thiếu lo lắng.
Tác Dương gật gù.
– Cho nên khi gặp được em, bố mẹ anh nhẹ nhõm lắm, họ cảm thấy em vượt xa cả kỳ vọng của họ.
Tác Dương được khen thế nên cũng lấy làm thẹn thùng, cậu không cảm thấy mình tốt đến vậy.
Nếu như nói cậu có cái gì đáng để khen với tư cách là bạn đời của Thẩm Huy Minh thì điều duy nhất đó chính là cậu thật lòng yêu thương anh.
– Hôm đó gặp nhau, bố mẹ anh luôn cẩn trọng với em, sợ mình biểu hiện chưa được tốt, sợ dọa em chạy mất dép.
Thẩm Huy Minh thật sự không nhịn được nữa bèn phì cười:
– Em nhìn xem, bố mẹ anh căng thẳng đến mức đó kia chứ. Em sẽ không bị dọa chạy mất dép, bố mẹ anh cũng sẽ thích em mà.
Thẩm Huy Minh nói xong thì kéo tay Tác Dương:
– Đi thôi, lát nữa gặp cứ thân thiết một chút, gọi bố mẹ luôn cũng được.
Tác Dương được Thẩm Huy Minh dắt vào trong thang máy, cậu nhìn anh sau đó đan chặt năm ngón tay với anh.
Trước giờ Tác Dương không biết rõ rốt cuộc mình nên định nghĩa cuộc sống mình như thế nào, tất cả các nhãn mác chẳng qua chỉ có dung dị, bình thường, thuận theo tự nhiên.
Nhưng từ khi gặp được Thẩm Huy Minh thì cậu phát hiện, mình được số mệnh châm chước cho rất nhiều.
Gặp được một người yêu như thế, cùng với gia đình người yêu như thế, còn gì mong cầu hơn nữa chứ?
Bọn họ ấn chuông cửa, sau đó bố Thẩm Huy Minh ra mở.
Tác Dương hé môi, lưỡng lự một hồi vẫn không gọi là “bố”.
– Con chào bác ạ – Tác Dương đưa rượu trong tay mình ra – Huy Minh nói bác thích uống loại này.
Mẹ Thẩm Huy Minh nghe tiếng cũng chạy từ phòng ăn ra, trên người vẫn còn đeo tạp dề.
Khác với lần trước, lần này bố mẹ Thẩm Huy Minh đều mặc quần áo ở nhà, khiến cho bầu không khí càng thêm thoải mái.
– Mau vào đi – mẹ anh gọi bọn họ vào cửa – Ngoài trời có lạnh không các con?
Bà đứng ở đó, giơ tay nhận lấy hai cái áo bành tô của hai con.
– Để con để con – Thẩm Huy Minh không cho mẹ cầm, tự ôm áo của mình và Tác Dương treo trên móc treo cửa.
– Không lạnh mấy – Thẩm Huy Minh nói – Nhưng tuyết rơi lớn thế này, kiểu gì ngày mai cũng hạ nhiệt độ.
Tác Dương theo Thẩm Huy Minh vào nhà, máy sưởi ở đây tốt hơn chỗ bọn họ ở, thật ấm áp làm sao.
– Mới nãy bố con còn nói, hôm nay hai đứa đến muộn nên tối đừng về nữa, ở đây ngủ một đêm đi, sáng mai rồi đi – Mẹ Thẩm Huy Minh hỏi Tác Dương – Tiểu Tác à, ngày mai con có đi làm không?
Tác Dương lễ phép trả lời:
– Mấy hôm nay con được nghỉ ạ.
Thẩm Huy Minh kéo tay cậu ngồi xuống sô pha, tay còn lại cầm ly nước ấm uống vài ngụm.
– Bố Thẩm Huy Minh vào bếp, bưng những món đã chuẩn bị xong ra phòng ăn.
Tác Dương đi giúp đỡ thì bị mẹ anh ngăn cản.
– Hai đứa nghỉ ngơi một lát cho ấm rồi chuẩn bị ăn – Bà đứng dậy đi ra phòng ăn – Trong nhà ấm không cần mặc áo len đâu, bác có để trong phòng Huy Minh hai bộ đồ nhà đấy, lát nữa hai đứa uống nước xong thì đi thay đi.
Bà tới phòng ăn chuẩn bị tiếp, để lại hai đứa con ngồi uống nước trong phòng khách.
Thẩm Huy Minh nhỏ giọng hỏi:
– Sao? Muốn ở lại không?
Tác Dương cười nhìn anh:
– Được chứ, em không thành vấn đề.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương