Quy Luật Tình Yêu
Chương 61
Nhưng không phải mỗi giây mỗi phút Tác Dương đều nhớ đến Thẩm Huy Minh, giống như khi Thẩm Huy Minh bận rộn công việc thì cũng sẽ không phân tâm ngẩng đầu nhìn trời xanh.
Nhưng cứ được ngơi tay thì dù nhìn thấy một chùm sáng, một đám mây thì chỉ thiếu điều chụp lại chia sẻ cho người kia ngay. Có lẽ đây là cảm giác chân thật nhất, giản dị nhất khi thích một người.
Khi máy bay đã bay vào tầng bình lưu, Tác Dương bắt đầu làm việc. Mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, ngoại trừ Tống Khải thỉnh thoảng tới bắt chuyện.
Tác Dương lười đối đáp nên cố gắng giả vờ điếc.
Nếu là lúc trước thì có lẽ cậu còn kiên nhẫn giao tiếp, cho đến khi nào đối phương từ từ nhận ra cậu không có hứng thú gì với người ta cả. Đây là cách xử lý tốt nhất để không xảy ra xung đột cũng không cần sử dụng ngôn từ gì quá gay gắt.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, mà Tác Dương cũng phát hiện ra điểm khác biệt này.
Từ sau khi hẹn hò với Thẩm Huy Minh thì tính cách cậu đã có phần thay đổi, cậu bắt đầu mất kiên nhẫn với tất cả những người bày tỏ ý đồ với mình ngoại trừ Thẩm Huy Minh. Cậu bức thiết muốn phủi sạch quan hệ với họ, muốn chứng minh rằng cậu chỉ cần Thẩm Huy Minh mà thôi.
Khi màn đêm buông xuống, các hành khách trên máy bay đều đã nghỉ ngơi, Tác Dương vừa dọn dẹp dụng cụ ăn vừa đem về vừa tính xem còn bao nhiêu thời gian nữa thì tới Moscow.
Tống Khải đi tới, đứng tựa một bên nhìn cậu không nói gì.
Tác Dương khó chịu bởi cái nhìn chòng chọc ấy, nhưng lười nói nên chỉ giả vờ như không thấy.
– Anh Dương – Tống Khải khẽ giọng – Em phát hiện anh có vẻ không ưa em lắm thì phải.
– … – Tác Dương chợt phát hiện hóa ra tên này không phải thiếu tinh ý như cậu nghĩ, chẳng qua là da mặt hơi dày thôi.
Tác Dương không nói gì, Tống Khải thở dài:
– Em thất bại thật.
Tác Dương dọ dẹp dụng cụ ăn xong xuôi rồi quay người tiếp tục làm việc khác. thình lình Tống Khải chắn trước mặt cậu, mặt cười nham hiểm:
– Anh Dương à, anh không cần phải làm bộ làm tịch trước mặt em đâu, em thấy hết cả rồi.
Tác Dương chau mày, đanh giọng hỏi:
– Cậu nhìn thấy gì?
– Anh hôn nhau với một người đàn ông trong xe – Tống Khải nói – Em đã nhìn thấy ở bãi xe rồi, các anh đúng là chẳng sợ tai mắt người ngoài nhỉ.
Tác Dương nhớ tới ngày Thẩm Huy Minh tới đón mình, đúng là bọn họ có hôn nhau ở bãi đỗ xe.
– Vậy thì sao? – Tác Dương thản nhiên nhìn cậu ta, rồi lùi nửa bước kéo giãn khoảng cách.
– Đó cũng là người lần trước ở Berlin… – Tống Khải nhấc tay day ấn đường, tỏ vẻ suy tư – Tên gì ấy nhỉ, em nhớ hình như là họ Thẩm thì phải.
Tác Dương không hề lo lắng chuyện người khác biết mối quan hệ giữa mình với Thẩm Huy Minh. Cậu không phải là người đồng tính duy nhất trong hãng hàng không này, có một số người gần như đã “ngầm” công khai xu hướng tính dục của mình từ lâu. Đặc biệt là sau khi Chu Mạt chuyển ngành rồi kết hôn với một người đàn ông đã nâng cao mức độ chấp nhận của mọi người rồi.
Trước giờ Tác Dương chưa từng muốn giấu giếm xu hướng tính dục của mình, không ai biết rốt cuộc cậu thích nam hay nữ chỉ vì xưa nay cậu không tiết lộ đời sống cá nhân của mình cho đồng nghiệp mà thôi.
Cho nên Tống Khải nói gì cậu cũng chẳng quan tâm, cậu hoàn toàn có thể bình tĩnh ứng phó được, nhưng cậu lo lắng chuyện của mình sẽ ảnh hưởng tới Thẩm Huy Minh.
– Anh ấy tên gì có liên quan tới cậu không? – Tác Dương bắt đầu thấy khó chịu, cậu không chỉ mong tất cả mọi người đừng tới trêu chọc mình, mà còn mong những người không liên quan cách xa Thẩm Huy Minh ra.
Tác Dương bật cười, cậu ta nhìn Tác Dương bằng ánh mắt ngạc nhiên:
– Anh Dương à, chúng ta cũng xem như quen biết đã lâu, đây là lần đầu tiên em nghe anh nói chuyện với người khác bằng giọng điệu như vậy đấy.
Cậu ta hơi nghiêng người về trước, ghé tới gần Tác Dương:
– Hóa ra anh cũng biết nổi nóng, cũng biết tức giận à?
Tác Dương giơ tay lên, dí đầu ngón tay lên bả vai cậu ta, đẩy ra xa:
– Đương nhiên, con người ai mà chẳng có giới hạn.
Kìm nén cơn uất giận trong lòng, cậu thật sự không muốn xung đột với người khác. Cậu vội vàng lùi lại nửa bước, lưng đã đè vào cái kệ phía sau rồi:
– Bây giờ là giờ làm việc, tôi không muốn nói chuyện cá nhân với cậu ở đây.
Tống Khải bật cười:
– Không muốn nói chuyện cá nhân với em hay là sợ em vạch trần lớp vỏ ngụy trang của anh?
Tác Dương nhíu mày thêm chặt.
– Không sao đâu, thật đó – Tống Khải nói – Em phát hiện khi anh không làm giá thì lại càng quyến rũ hơn, lúc hôn người ta cũng rất lôi cuốn.
– Tống Khải, tôi nói lại lần nữa, bây giờ là giờ làm việc.
– Vậy ý anh là sau khi hết giờ làm thì em có thể nói chuyện riêng với anh đúng không? – Tống Khải cố ý nhấn mạnh chữ “riêng”.
– Xin lỗi cậu, tôi không có hứng thú với cậu và cả nội dung nói chuyện của cậu – Tác Dương trả lời – Tôi còn công việc, phiền cậu trở về vị trí của mình.
Tống Khải quan sát cậu bằng ánh mắt thâm hiểm:
– Anh Dương à, em thích cái điệu bộ này của anh, dù chỉ là gồng nhưng cũng vẫn gồng quyến rũ hơn kẻ khác.
Tác Dương hít sâu một hơi, tay siết chặt thành quyền.
Cậu sẽ không ra tay đánh người nhưng cậu sẽ dùng cách của mình để khiến tên này cách xa cậu ra.
– Tống… – Tác Dương chưa kịp nói xong thì chuông phục vụ vang lên.
Cậu thở hắt ra:
– Phiền cậu tránh đường, hành khách của tôi đang gọi tôi.
Tống Khải ngoan ngoãn đứng sang một bên:
– Em đợi anh trở lại.
Tác Dương chau mày băng ngang qua người cậu ta, sau khi ra ngoài lập tức đổi ngay sang nụ cười chuyên nghiệp.
Chăn của hành khách bị nước vấy bẩn, nhờ cậu đổi chăn mới.
Tác Dương đổi chăn cho khách xong rồi nhẹ giọng hỏi khách có cần cậu giúp đỡ thêm gì nữa không, sau khi vị khách nói cảm ơn và tỏ ý không cần thêm gì nữa thì cậu cầm tấm chăn bẩn quay về.
Tống Khải vẫn đang ở đó đợi cậu, cậu mới vừa bước vào đã bị cậu ta ôm lấy eo.
Tác Dương không có bệnh sạch sẽ nhưng cậu thật sự không thích đụng chạm với người không quen thân, đặc biệt là người không thân mà còn làm phiền cậu.
Tác Dương đẩy ra, nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh lùng:
– Mong cậu tôn trọng cho.
Tống Khải cười bảo:
– Anh Dương à, em đâu có ý gì đâu, em sợ anh đứng không vững sẽ ngã thôi mà.
Tác Dương cất chăn bẩn đi rồi quay lại:
– Tống Khải, là đồng nghiệp với nhau, tôi không mong muốn sẽ gây ra chuyện gì xấu mặt.
– Sao lại xấu mặt được? – Tống Khải nhìn chằm chằm eo cậu – Anh như thế nào cũng đẹp cả.
Tác Dương định nói tiếp nhưng bị cậu ta ngắt lời:
– Anh Dương à, anh không cần phải ngại ngùng gì đâu, chúng ta đều không còn là thanh niên ngây thơ trong sáng nữa. nhưng mà em vẫn muốn nhắc nhở anh, có một số người tri nhân tri diện bất tri tâm. Chuyện Chu Mạt em đã từng nghe nói rồi, xem như anh ta tốt số, lên máy bay câu được một con cá lớn đã bỏ nghề đi hưởng phước rồi. Nghe nói quan hệ hai người bọn anh khá thân thiết, nhưng mà anh không bắt chước được cuộc sống của anh ta đâu.
Tống Khải ghé vào tai cậu, thấp giọng bảo:
– Bọn nhà giàu chỉ chơi đùa nay đây mai đó thôi, chơi chán chê rồi lại thay áo mới. Anh nhìn trên cái máy bay này đi, mặc đồng phục vào rồi ai mà chẳng chân dài mặt đẹp như ai? Có ai nổi bật hơn đâu!
Cuối cùng Tác Dương không nhịn được nữa, câu đột nhiên giơ tay lên túm cổ áo Tống Khải, đẩy mạnh cậu ta vào góc.
Tống Khải không kịp chuẩn bị giật thót tim, chưa phản ứng gì đã bị Tác Dương bóp cổ.
Tác Dương gồng mạnh tay hơn nữa, cũng không định “hạ thủ lưu tình” với tên này làm gì.
Chưa đầy phút sau mặt Tống Khải đỏ bừng, nhìn Tác Dương bằng con mắt khó tin.
Tác Dương cũng không ngờ có ngày mình lại tả xung hữu đột với người khác. Hồi xưa lúc mới đi làm, Chu Mạt có lôi cậu đi học vài chiêu võ, lúc đó Chu Mạt nói: “Kiểu người như chúng ta có ngoại hình đẹp thì cũng phải có vài ngón nghề để phòng thân chứ!”
Khi đó Tác Dương chẳng để tâm mấy, xem như đi chơi với Chu Mạt thôi. Học được vài chiêu, không ngờ có ngày phải sử dụng.
Có lúc võ nghệ chẳng cần phải học quá nhiều, biết một chiêu là đủ rồi.
Từ nhỏ tới lớn, hầu như Tác Dương không bao giờ bộc lộ quá nhiều cảm xúc trước mặt người khác, điều này khiến cậu cảm thấy an toàn. Nhưng mà hôm nay thật sự cậu nhịn không nổi nữa rồi.
– Tống Khải, nói nhẹ nhàng thì cậu không nghe chứ gì? – Ánh mắt Tác Dương long sòng sọc – Tôi nói lại lần nữa, tôn trọng nhau chút đi.
Cậu thấy Tống Khải đang thở ngáp ngáp, nhưng cũng không định bỏ qua dễ dàng như vậy:
– Đầu tiên, tôi rất lười phải làm bộ làm tịch, cậu là người như thế nào thì tôi sẽ đối xử như thế ấy, hiểu chưa?
Tống Khải định gỡ tay cậu ra nhưng lại phát hiện mình quá yếu, chỉ có thể gật đầu lia lịa, hy vọng cậu mau chóng buông mình ra.
– Thứ hai, Chu Mạt bỏ ngành theo Trình Sâm không phải vì đi hưởng phước, bây giờ cậu ấy vẫn đang dốc sức làm việc, đừng lấy bụng ta suy bụng người, hiểu chưa?
Tống Khải tiếp tục gật đầu như giã tỏi.
– Cuối cùng – Tác Dương hít sâu một hơi, nhả hàm răng đang nghiến chặt – Cái người họ Thẩm mà cậu nói chính là bạn trai đường đường chính chính mà tôi sẽ chung sống cả đời, cậu có chơi chán ai thì anh ấy cũng sẽ không chán tôi, hiểu chưa?
Tống Khải thấy mình sắp tắt thở tới nơi rồi, cậu ta không ngờ trông Tác Dương mảnh mai yếu đuối như vậy mà lại khỏe mạnh đến thế. Tưởng người ta chỉ là một quả hồng mềm cho mình thoải mái nắn bóp, kết quả đó lại là một ngọn núi lửa đang ngưng hoạt động, bình thường thì không thấy gì, nhưng một khi đã phun trào thì nham thạch đó đủ để thiêu chết người.
Cậu ta nhăn nhó gật đầu, van nài Tác Dương buông tha cho mình.
– Bây giờ đã biết tôi khó dây vào rồi chứ gì? – Tác Dương lại siết tay – Biết rồi thì phải cách xa tôi ra hiểu chưa?
Tống Khải vô cùng hối hận, mặt cậu ta đã tím tái rồi, sớm biết Tác Dương nóng tính thế thì cậu ta nào dám động vào. Bây giờ chỉ biết gật đầu thôi, muốn khóc cũng chẳng ra nước mắt.
Ai mà ngờ một Tác Dương bình thường dịu dàng ôn hòa lại là người như vậy chứ?
Tác Dương làm thinh mấy giây, ánh mắt thù địch xỉa thẳng vào Tống Khải. Sau khi hả giận rồi, bớt tức rồi mới chịu buông tay ra.
Tống Khải cuối cùng cũng được hít thở bình thường, cậu ta dựa vào góc ho sặc sụa, ngồi sụm luôn xuống đất.
Tác Dương mặc kệ, tiếp tục làm công việc của mình.
Đợi đến khi ho xong, tuy lòng vẫn ôm cục tức nhưng Tống Khải không dám nói thêm một câu dư thừa nào với Tác Dương nữa, co giò chuồn đi mất.
Cái tên phiền phức cuối cùng cũng đã đi khỏi, Tác Dương thở phào một hơi, rồi phì cười. Đột nhiên cậu muốn biết nếu cậu kể chuyện này cho Thẩm Huy Minh nghe thì anh sẽ đánh giá như thế nào về hành vi của cậu.
Vừa đến Moscow là Tác Dương đã mở điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Thẩm Huy Minh.
Cậu đắn đo cả buổi trời, sau đó nhắn: Hôm nay em vừa “chém” một thằng đồng nghiệp quấy rối em.
Khi Thẩm Huy Minh nhìn thấy tin nhắn của Tác Dương thì anh mới vừa ra khỏi phòng họp. Anh cau mày nhìn chòng chọc điện thoại hồi lâu.
Rồi anh trả lời: Em bị đánh cắp tài khoản à?
Tác Dương đọc tin nhắn của Thẩm Huy Minh mà bật cười, rồi cậu gưi tin nhắn thoại tới, tường thuật vắn tắt chuyện xảy ra hôm nay.
Thẩm Huy Minh về văn phòng, ngồi trên ghế nghe mà cười mãi không ngớt. Anh thật sự không tưởng tượng nổi dáng vẻ cậu động tay động chân với người khác.
Trong mắt anh, Tác Dương luôn là người dịu dàng, thỉnh thoảng bông đùa vài câu không có ác ý, hoặc là thỉnh thoảng giở vài “thủ đoạn” hòng khiêu khích anh.
Anh trả lời: Anh rất muốn xem thử điệu bộ hung dữ của em đấy.
Tác Dương bảo: Vậy chắc hơi khó đấy, vì hễ nhìn thấy anh là em lại muốn cười, không sao hung dữ được hết.
Nhưng cứ được ngơi tay thì dù nhìn thấy một chùm sáng, một đám mây thì chỉ thiếu điều chụp lại chia sẻ cho người kia ngay. Có lẽ đây là cảm giác chân thật nhất, giản dị nhất khi thích một người.
Khi máy bay đã bay vào tầng bình lưu, Tác Dương bắt đầu làm việc. Mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, ngoại trừ Tống Khải thỉnh thoảng tới bắt chuyện.
Tác Dương lười đối đáp nên cố gắng giả vờ điếc.
Nếu là lúc trước thì có lẽ cậu còn kiên nhẫn giao tiếp, cho đến khi nào đối phương từ từ nhận ra cậu không có hứng thú gì với người ta cả. Đây là cách xử lý tốt nhất để không xảy ra xung đột cũng không cần sử dụng ngôn từ gì quá gay gắt.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, mà Tác Dương cũng phát hiện ra điểm khác biệt này.
Từ sau khi hẹn hò với Thẩm Huy Minh thì tính cách cậu đã có phần thay đổi, cậu bắt đầu mất kiên nhẫn với tất cả những người bày tỏ ý đồ với mình ngoại trừ Thẩm Huy Minh. Cậu bức thiết muốn phủi sạch quan hệ với họ, muốn chứng minh rằng cậu chỉ cần Thẩm Huy Minh mà thôi.
Khi màn đêm buông xuống, các hành khách trên máy bay đều đã nghỉ ngơi, Tác Dương vừa dọn dẹp dụng cụ ăn vừa đem về vừa tính xem còn bao nhiêu thời gian nữa thì tới Moscow.
Tống Khải đi tới, đứng tựa một bên nhìn cậu không nói gì.
Tác Dương khó chịu bởi cái nhìn chòng chọc ấy, nhưng lười nói nên chỉ giả vờ như không thấy.
– Anh Dương – Tống Khải khẽ giọng – Em phát hiện anh có vẻ không ưa em lắm thì phải.
– … – Tác Dương chợt phát hiện hóa ra tên này không phải thiếu tinh ý như cậu nghĩ, chẳng qua là da mặt hơi dày thôi.
Tác Dương không nói gì, Tống Khải thở dài:
– Em thất bại thật.
Tác Dương dọ dẹp dụng cụ ăn xong xuôi rồi quay người tiếp tục làm việc khác. thình lình Tống Khải chắn trước mặt cậu, mặt cười nham hiểm:
– Anh Dương à, anh không cần phải làm bộ làm tịch trước mặt em đâu, em thấy hết cả rồi.
Tác Dương chau mày, đanh giọng hỏi:
– Cậu nhìn thấy gì?
– Anh hôn nhau với một người đàn ông trong xe – Tống Khải nói – Em đã nhìn thấy ở bãi xe rồi, các anh đúng là chẳng sợ tai mắt người ngoài nhỉ.
Tác Dương nhớ tới ngày Thẩm Huy Minh tới đón mình, đúng là bọn họ có hôn nhau ở bãi đỗ xe.
– Vậy thì sao? – Tác Dương thản nhiên nhìn cậu ta, rồi lùi nửa bước kéo giãn khoảng cách.
– Đó cũng là người lần trước ở Berlin… – Tống Khải nhấc tay day ấn đường, tỏ vẻ suy tư – Tên gì ấy nhỉ, em nhớ hình như là họ Thẩm thì phải.
Tác Dương không hề lo lắng chuyện người khác biết mối quan hệ giữa mình với Thẩm Huy Minh. Cậu không phải là người đồng tính duy nhất trong hãng hàng không này, có một số người gần như đã “ngầm” công khai xu hướng tính dục của mình từ lâu. Đặc biệt là sau khi Chu Mạt chuyển ngành rồi kết hôn với một người đàn ông đã nâng cao mức độ chấp nhận của mọi người rồi.
Trước giờ Tác Dương chưa từng muốn giấu giếm xu hướng tính dục của mình, không ai biết rốt cuộc cậu thích nam hay nữ chỉ vì xưa nay cậu không tiết lộ đời sống cá nhân của mình cho đồng nghiệp mà thôi.
Cho nên Tống Khải nói gì cậu cũng chẳng quan tâm, cậu hoàn toàn có thể bình tĩnh ứng phó được, nhưng cậu lo lắng chuyện của mình sẽ ảnh hưởng tới Thẩm Huy Minh.
– Anh ấy tên gì có liên quan tới cậu không? – Tác Dương bắt đầu thấy khó chịu, cậu không chỉ mong tất cả mọi người đừng tới trêu chọc mình, mà còn mong những người không liên quan cách xa Thẩm Huy Minh ra.
Tác Dương bật cười, cậu ta nhìn Tác Dương bằng ánh mắt ngạc nhiên:
– Anh Dương à, chúng ta cũng xem như quen biết đã lâu, đây là lần đầu tiên em nghe anh nói chuyện với người khác bằng giọng điệu như vậy đấy.
Cậu ta hơi nghiêng người về trước, ghé tới gần Tác Dương:
– Hóa ra anh cũng biết nổi nóng, cũng biết tức giận à?
Tác Dương giơ tay lên, dí đầu ngón tay lên bả vai cậu ta, đẩy ra xa:
– Đương nhiên, con người ai mà chẳng có giới hạn.
Kìm nén cơn uất giận trong lòng, cậu thật sự không muốn xung đột với người khác. Cậu vội vàng lùi lại nửa bước, lưng đã đè vào cái kệ phía sau rồi:
– Bây giờ là giờ làm việc, tôi không muốn nói chuyện cá nhân với cậu ở đây.
Tống Khải bật cười:
– Không muốn nói chuyện cá nhân với em hay là sợ em vạch trần lớp vỏ ngụy trang của anh?
Tác Dương nhíu mày thêm chặt.
– Không sao đâu, thật đó – Tống Khải nói – Em phát hiện khi anh không làm giá thì lại càng quyến rũ hơn, lúc hôn người ta cũng rất lôi cuốn.
– Tống Khải, tôi nói lại lần nữa, bây giờ là giờ làm việc.
– Vậy ý anh là sau khi hết giờ làm thì em có thể nói chuyện riêng với anh đúng không? – Tống Khải cố ý nhấn mạnh chữ “riêng”.
– Xin lỗi cậu, tôi không có hứng thú với cậu và cả nội dung nói chuyện của cậu – Tác Dương trả lời – Tôi còn công việc, phiền cậu trở về vị trí của mình.
Tống Khải quan sát cậu bằng ánh mắt thâm hiểm:
– Anh Dương à, em thích cái điệu bộ này của anh, dù chỉ là gồng nhưng cũng vẫn gồng quyến rũ hơn kẻ khác.
Tác Dương hít sâu một hơi, tay siết chặt thành quyền.
Cậu sẽ không ra tay đánh người nhưng cậu sẽ dùng cách của mình để khiến tên này cách xa cậu ra.
– Tống… – Tác Dương chưa kịp nói xong thì chuông phục vụ vang lên.
Cậu thở hắt ra:
– Phiền cậu tránh đường, hành khách của tôi đang gọi tôi.
Tống Khải ngoan ngoãn đứng sang một bên:
– Em đợi anh trở lại.
Tác Dương chau mày băng ngang qua người cậu ta, sau khi ra ngoài lập tức đổi ngay sang nụ cười chuyên nghiệp.
Chăn của hành khách bị nước vấy bẩn, nhờ cậu đổi chăn mới.
Tác Dương đổi chăn cho khách xong rồi nhẹ giọng hỏi khách có cần cậu giúp đỡ thêm gì nữa không, sau khi vị khách nói cảm ơn và tỏ ý không cần thêm gì nữa thì cậu cầm tấm chăn bẩn quay về.
Tống Khải vẫn đang ở đó đợi cậu, cậu mới vừa bước vào đã bị cậu ta ôm lấy eo.
Tác Dương không có bệnh sạch sẽ nhưng cậu thật sự không thích đụng chạm với người không quen thân, đặc biệt là người không thân mà còn làm phiền cậu.
Tác Dương đẩy ra, nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh lùng:
– Mong cậu tôn trọng cho.
Tống Khải cười bảo:
– Anh Dương à, em đâu có ý gì đâu, em sợ anh đứng không vững sẽ ngã thôi mà.
Tác Dương cất chăn bẩn đi rồi quay lại:
– Tống Khải, là đồng nghiệp với nhau, tôi không mong muốn sẽ gây ra chuyện gì xấu mặt.
– Sao lại xấu mặt được? – Tống Khải nhìn chằm chằm eo cậu – Anh như thế nào cũng đẹp cả.
Tác Dương định nói tiếp nhưng bị cậu ta ngắt lời:
– Anh Dương à, anh không cần phải ngại ngùng gì đâu, chúng ta đều không còn là thanh niên ngây thơ trong sáng nữa. nhưng mà em vẫn muốn nhắc nhở anh, có một số người tri nhân tri diện bất tri tâm. Chuyện Chu Mạt em đã từng nghe nói rồi, xem như anh ta tốt số, lên máy bay câu được một con cá lớn đã bỏ nghề đi hưởng phước rồi. Nghe nói quan hệ hai người bọn anh khá thân thiết, nhưng mà anh không bắt chước được cuộc sống của anh ta đâu.
Tống Khải ghé vào tai cậu, thấp giọng bảo:
– Bọn nhà giàu chỉ chơi đùa nay đây mai đó thôi, chơi chán chê rồi lại thay áo mới. Anh nhìn trên cái máy bay này đi, mặc đồng phục vào rồi ai mà chẳng chân dài mặt đẹp như ai? Có ai nổi bật hơn đâu!
Cuối cùng Tác Dương không nhịn được nữa, câu đột nhiên giơ tay lên túm cổ áo Tống Khải, đẩy mạnh cậu ta vào góc.
Tống Khải không kịp chuẩn bị giật thót tim, chưa phản ứng gì đã bị Tác Dương bóp cổ.
Tác Dương gồng mạnh tay hơn nữa, cũng không định “hạ thủ lưu tình” với tên này làm gì.
Chưa đầy phút sau mặt Tống Khải đỏ bừng, nhìn Tác Dương bằng con mắt khó tin.
Tác Dương cũng không ngờ có ngày mình lại tả xung hữu đột với người khác. Hồi xưa lúc mới đi làm, Chu Mạt có lôi cậu đi học vài chiêu võ, lúc đó Chu Mạt nói: “Kiểu người như chúng ta có ngoại hình đẹp thì cũng phải có vài ngón nghề để phòng thân chứ!”
Khi đó Tác Dương chẳng để tâm mấy, xem như đi chơi với Chu Mạt thôi. Học được vài chiêu, không ngờ có ngày phải sử dụng.
Có lúc võ nghệ chẳng cần phải học quá nhiều, biết một chiêu là đủ rồi.
Từ nhỏ tới lớn, hầu như Tác Dương không bao giờ bộc lộ quá nhiều cảm xúc trước mặt người khác, điều này khiến cậu cảm thấy an toàn. Nhưng mà hôm nay thật sự cậu nhịn không nổi nữa rồi.
– Tống Khải, nói nhẹ nhàng thì cậu không nghe chứ gì? – Ánh mắt Tác Dương long sòng sọc – Tôi nói lại lần nữa, tôn trọng nhau chút đi.
Cậu thấy Tống Khải đang thở ngáp ngáp, nhưng cũng không định bỏ qua dễ dàng như vậy:
– Đầu tiên, tôi rất lười phải làm bộ làm tịch, cậu là người như thế nào thì tôi sẽ đối xử như thế ấy, hiểu chưa?
Tống Khải định gỡ tay cậu ra nhưng lại phát hiện mình quá yếu, chỉ có thể gật đầu lia lịa, hy vọng cậu mau chóng buông mình ra.
– Thứ hai, Chu Mạt bỏ ngành theo Trình Sâm không phải vì đi hưởng phước, bây giờ cậu ấy vẫn đang dốc sức làm việc, đừng lấy bụng ta suy bụng người, hiểu chưa?
Tống Khải tiếp tục gật đầu như giã tỏi.
– Cuối cùng – Tác Dương hít sâu một hơi, nhả hàm răng đang nghiến chặt – Cái người họ Thẩm mà cậu nói chính là bạn trai đường đường chính chính mà tôi sẽ chung sống cả đời, cậu có chơi chán ai thì anh ấy cũng sẽ không chán tôi, hiểu chưa?
Tống Khải thấy mình sắp tắt thở tới nơi rồi, cậu ta không ngờ trông Tác Dương mảnh mai yếu đuối như vậy mà lại khỏe mạnh đến thế. Tưởng người ta chỉ là một quả hồng mềm cho mình thoải mái nắn bóp, kết quả đó lại là một ngọn núi lửa đang ngưng hoạt động, bình thường thì không thấy gì, nhưng một khi đã phun trào thì nham thạch đó đủ để thiêu chết người.
Cậu ta nhăn nhó gật đầu, van nài Tác Dương buông tha cho mình.
– Bây giờ đã biết tôi khó dây vào rồi chứ gì? – Tác Dương lại siết tay – Biết rồi thì phải cách xa tôi ra hiểu chưa?
Tống Khải vô cùng hối hận, mặt cậu ta đã tím tái rồi, sớm biết Tác Dương nóng tính thế thì cậu ta nào dám động vào. Bây giờ chỉ biết gật đầu thôi, muốn khóc cũng chẳng ra nước mắt.
Ai mà ngờ một Tác Dương bình thường dịu dàng ôn hòa lại là người như vậy chứ?
Tác Dương làm thinh mấy giây, ánh mắt thù địch xỉa thẳng vào Tống Khải. Sau khi hả giận rồi, bớt tức rồi mới chịu buông tay ra.
Tống Khải cuối cùng cũng được hít thở bình thường, cậu ta dựa vào góc ho sặc sụa, ngồi sụm luôn xuống đất.
Tác Dương mặc kệ, tiếp tục làm công việc của mình.
Đợi đến khi ho xong, tuy lòng vẫn ôm cục tức nhưng Tống Khải không dám nói thêm một câu dư thừa nào với Tác Dương nữa, co giò chuồn đi mất.
Cái tên phiền phức cuối cùng cũng đã đi khỏi, Tác Dương thở phào một hơi, rồi phì cười. Đột nhiên cậu muốn biết nếu cậu kể chuyện này cho Thẩm Huy Minh nghe thì anh sẽ đánh giá như thế nào về hành vi của cậu.
Vừa đến Moscow là Tác Dương đã mở điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Thẩm Huy Minh.
Cậu đắn đo cả buổi trời, sau đó nhắn: Hôm nay em vừa “chém” một thằng đồng nghiệp quấy rối em.
Khi Thẩm Huy Minh nhìn thấy tin nhắn của Tác Dương thì anh mới vừa ra khỏi phòng họp. Anh cau mày nhìn chòng chọc điện thoại hồi lâu.
Rồi anh trả lời: Em bị đánh cắp tài khoản à?
Tác Dương đọc tin nhắn của Thẩm Huy Minh mà bật cười, rồi cậu gưi tin nhắn thoại tới, tường thuật vắn tắt chuyện xảy ra hôm nay.
Thẩm Huy Minh về văn phòng, ngồi trên ghế nghe mà cười mãi không ngớt. Anh thật sự không tưởng tượng nổi dáng vẻ cậu động tay động chân với người khác.
Trong mắt anh, Tác Dương luôn là người dịu dàng, thỉnh thoảng bông đùa vài câu không có ác ý, hoặc là thỉnh thoảng giở vài “thủ đoạn” hòng khiêu khích anh.
Anh trả lời: Anh rất muốn xem thử điệu bộ hung dữ của em đấy.
Tác Dương bảo: Vậy chắc hơi khó đấy, vì hễ nhìn thấy anh là em lại muốn cười, không sao hung dữ được hết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương