Quy Luật Tình Yêu
Chương 66
Rất nhiều chuyện Tác Dương hừng hực lòng can đảm, nhưng duy chỉ có chuyện về nhà hòa giải với ba mẹ là mấy năm rồi vẫn không dám thực hiện.
Hiện giờ, mối quan hệ giữa cậu và Thẩm Huy Minh xem như là động lực thúc đẩy, cộng thêm cả sự cố mới vừa xảy ra cũng xem như là cơ hội. Tuy trong cuộc đời mỗi người ai rồi cũng sẽ có tiếc nuối, nhưng Tác Dương vẫn hy vọng mình có thể giảm thiểu tiếc nuối thấp nhất có thể. Đợi đến khi mình già đi, nằm trên giường bệnh, hoặc tệ hơn nữa là rủi có một ngày cậu thật sự gặp chuyện ngoài ý muốn, ngồi nhớ lại những năm mình đã đi qua, chí ít cũng không quá ân hận.
Vào lúc cậu vẫn còn có thể cố gắng được thì phải cố gắng thêm chút nữa, để nhiều năm sau khỏi than thân trách phận.
Thẩm Huy Minh rất vui khi nghe cậu nói như vậy. Dù Tác Dương không thường nhắc đến nhưng Thẩm Huy Minh biết, với tính cách của Tác Dương thì chắc chắn cậu rất để tâm với cha mẹ mình.
Người ta nói giữa cha mẹ và con cái không bao giờ có thù hận sâu nặng, máu mủ ruột rà với nhau không gì có thể cắt đứt được. Có lẽ trên đời cũng có ngoại lệ, nhưng Thẩm Huy Minh hy vọng Tác Dương không phải gánh vác cái áp lực này suốt đời.
Sau khi hai người hẹn hò, thật ra Thẩm Huy Minh cũng không ao ước cha mẹ Tác Dương có thể ủng hộ hay chúc phúc gì cả, anh chỉ mong ít nhất họ đừng bài xích hai người mà thôi.
– Được chứ, em muốn đi hôm nào? Để anh thu xếp thời gian đi với em.
Tác Dương cũng hơi ngại, biết rõ Thẩm Huy Minh rất bận nhưng lại cứ muốn kéo người ta theo cùng. Nhưng mà cậu không tài nào có thể nói rằng “Em đi một mình cũng được”, vì cậu biết rõ cậu không thể.
Cậu cần có Thẩm Huy Minh.
Tác Dương cho rằng mình bị Thẩm Huy Minh nuông chiều quá rồi, chứ không thì làm sao bây giờ cậu lại trở thành một người nhõng nhẽo như vậy chứ.
– Em sao cũng được, cứ theo lịch của anh đi – Tác Dương nói – Anh đừng để chuyện của em ảnh hưởng tới công việc của mình, em có thể đợi mà.
Lúc nói những lời này, Tác Dương còn tự thấy mình trơ trẽn.
Thật ra cậu biết chứ, nhưng mỗi khi cậu đưa ra yêu cầu gì thì Thẩm Huy Minh đều dùng hết khả năng để đáp ứng yêu cầu đó, hơn nữa còn đáp ứng với tốc độ “chóng mặt”.
Cậu thấy tội lỗi quá, nhưng cách duy nhất cậu có thể bù đắp chỉ là đối xử tốt với anh tốt hơn nữa trong những ngày về sau.
– Vậy được, để anh thu xếp rồi xem tình hình thế nào.
Thẩm Huy Minh không xác nhận thời gian ngay với Tác Dương, một là vì anh cần có thời gian thu xếp công việc, bây giờ anh không chắc chừng nào mình mới rảnh. Hai là vì anh không mong Tác Dương sẽ nghĩ rằng em ấy đang quấy rầy mình, nếu quyết định thời gian ngay thì chắc chắn sẽ mang lại cảm giác tội lỗi cho em.
Tác Dương luôn thấy hổ thẹn vì lòng ích kỷ của mình, nên Thẩm Huy Minh sẽ nghĩ mọi cách để giảm bớt nỗi hổ thẹn ấy.
Thẩm Huy Minh nói:
– Sắp gặp phụ huynh rồi, có phải mấy ngày này anh nên nghỉ ngơi nhiều, ăn nhiều đồ ngon, mang trạng thái tinh thần tốt nhất theo em về quê không nhỉ?
Tác Dương bật cười:
– Lúc nào anh cũng tuyệt vời hết á.
Hai người cúp điện thoại, Tác Dương dọn dẹp phòng ốc sau đó đi đến chỗ hẹn Chu Mạt.
Vừa gặp cậu, chưa chào hỏi gì thì Chu Mạt đã kiểm tra cậu từ đầu tới chân, Tác Dương cười bảo:
– Anh không sót cánh tay cái chân nào phải không?
– Anh dọa em té ngửa luôn đấy – Chu Mạt thấy cậu phơi phới nên cũng nhẹ nhõm – Chuyện này cả đời trải nghiệm một lần là đã đủ sợ hãi lắm rồi, thế mà em phải chịu tới hai lần, sợ thật sự.
Tác Dương biết cậu ta lo lắng cho mình, cậu vỗ nhẹ mu bàn tay Chu Mạt an ủi.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, Chu Mạt luôn theo dõi quan sát từng động tác của Tác Dương.
Tác Dương nhạy cảm nên đương nhiên biết Chu Mạt rất để ý tới trạng thái tinh thần của mình. Cậu cũng không nói gì, để mặc cho cậu ta quan sát, chỉ cần Chu Mạt yên tâm là được.
– À phải rồi, chuyện quan trọng mà anh nói rốt cuộc là gì thế? – Chu Mạt tò mò lâu lắm rồi, một người thích hóng hớt như cậu ta đợi tới giờ này mới hỏi đã vượt ngưỡng giới hạn rồi đấy.
Chu Mạt vừa hỏi là lỗ tai Tác Dương đỏ lựng lên ngay.
– Hửm? Sao tai anh đỏ vậy? – Chu Mạt dòm cậu – Còn cười bẽn lẽn nữa chứ,
Cái từ bẽn lẽn này lần đầu tiên xuất hiện trong đời Tác Dương, cậu nhìn Chu Mạt bằng ánh mắt ngạc nhiên:
– Bẽn lẽn?
Chu Mạt bảo:
– Cái biểu cảm này em chỉ từng nhìn thấy trên mặt của mấy cô dâu thôi.
– … Đừng giỡn – Tác Dương nói – Nhưng mà, đúng là anh có dự định kết hôn với Thẩm Huy Minh.
Chu Mạt đang uống nước trái cây, nghe Tác Dương nói thế thậm chí quên cả nuốt luôn.
– Kết hôn? – Chu Mạt nuốt nước xuống, lấy khăn giấy lên lau miệng – Anh với Thẩm Huy Minh?
– Ừm, ngoài ảnh ra thì còn ai vào đây nữa?
Chu Mạt rất ủng hộ hai người hẹn hò, đương nhiên chuyện người ta yêu nhau cậu có ủng hộ hay không cũng không quan trọng, chẳng qua là cậu thấy con người Thẩm Huy Minh khá tử tế, nhưng mà…
– Có phải hơi nhanh quá không?
Ban đầu Chu Mạt quen Trình Sâm hơn năm trời mới kết hôn, tuy đăng ký kết hôn đồng tính ở nước ngoài thì về nước cũng không được công nhận, nhưng hôn nhân là hôn nhân, dù bằng hình thức hay cách thức gì đi nữa thì cũng không nên làm qua loa đại khái.
Trong suy nghĩ của Chu Mạt, Tác Dương là kiểu người cẩn trọng biết suy nghĩ, không bao giờ đưa ra quyết định khinh suất. Thậm chí cậu còn cảm thấy nếu như hai người này muốn kết hôn thì chắc phải tám, mười năm sau.
Chu Mạt bấm ngón tay tính nhẩm:
– Hai anh mới quen biết nhau bao lâu? Hẹn hò nhau được bao lâu? Nè, ý em không phải nói anh Minh không tốt, em chỉ lo anh kích động quá rồi làm bừa thôi.
Tác Dương cười:
– Nhưng chuyện kết hôn vốn bản thân nó đã là một quyết định do một phút kích động mà ra rồi.
Chu Mạt chiêm nghiệm một hồi thấy cũng có lý, ban đầu tuy cậu và Trình Sâm yêu nhau lâu nhưng quyết định đi đến hôn nhân lại được đưa ra một cách bất chợt.
– Tuy kích động – Tác Dương nói – Nhưng cũng là kết quả tất yếu. Lúc trước anh chưa thông suốt, cho rằng kết hôn chẳng có ý nghĩa gì với người đồng tính cả, nhưng mà bây giờ anh đã hiểu ra rồi.
– Anh hiểu ra chuyện gì? – Chu Mạt tò mò.
– Khi tình yêu của bọn anh đã nồng cháy tới mức không biết dùng thứ gì để biểu đạt nữa, thì chỉ có duy nhất một con đường là kết hôn mà thôi – Tác Dương nói – Mối quan hệ yêu đương đã không còn đủ thỏa mãn bọn anh nữa, nên bọn anh cần phải trở thành bạn đời của nhau.
Chu Mạt cười rộ lên:
– Sao chuyện này nghe anh nói lại lãng mạn thế nhỉ?
– Có lẽ bởi chính bản thân tình yêu đã đủ lãng mạn rồi – Tác Dương giãi bày – Có thể một số người cho rằng hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, anh hoàn toàn không đồng ý. Ý nghĩa của hôn nhân đối với mỗi người mỗi khác, mọi người sẽ có định nghĩa riêng về nó. Đối với bọn anh mà nói thì hôn nhân là một quy luật mà bọn anh có mưu cầu cũng không được nên phải dùng cách thức quanh co để chứng minh quyết tâm mình muốn dành nửa đời còn lại với đối phương.
Chu Mạt chống cằm nhìn cậu, với đôi mắt chứa chan nét cười.
– Anh đúng là thay đổi rồi – Chu Mạt nói – Lúc trước anh lạnh như đá, không phải là khuôn mặt biểu cảm của anh đâu mà ý em là cái con người luôn luôn giữ khoảng cách với cuộc sống bên ngoài và trong chính cuộc sống của mình. Em luôn nghĩ rằng ngoại trừ công việc ra thì anh không có bất kỳ hứng thú với chuyện gì cả.
Tác Dương có thể hiểu được ý của Chu Mạt.
Thật ra năm xưa cậu nghe người ta nói xấu sau lưng mình, cậu đã ngẫm nghĩ một cách lý trí, điều đó cũng không phải không có lý.
Cậu có một vẻ bề ngoài xem là ưa nhìn, nhưng mà cái thế giới dưới lớp vỏ bọc đó lại trống rỗng khôn tả. Cậu đóng cửa mọi lối vào thế giới của mình, không có ham thích với bất kỳ việc gì.
Đẹp thì đẹp đấy, nhưng không có linh hồn.
Câu này là một mũi kiếm bén làm cậu xây xát, nhưng sở dĩ nó có thể khiến cậu tổn thương chẳng phải vì nó đâm trúng tim đen cậu hay sao?
Tác Dương hiểu hết.
Cho nên cậu rất chắc chắn việc kết hôn với Thẩm Huy Minh là một sự lựa chọn đúng đắn, vì cậu sẽ không còn gặp được ai đáng giá cho mình đồng hành như Thẩm Huy Minh nữa.
Thẩm Huy Minh là oxy, anh dồn hết sức mình bơm bản thân vào cái hồ nước chết của cậu, làm rêu mọc dưới đáy hồ, kêu gọi cá bơi đến, và giúp cậu căng tràn sức sống.
Mọi hơi thở cuộc sống trên người cậu đều từ Thẩm Huy Minh mà ra. Cậu yêu anh, cũng thích thú với tình yêu ấy.
– Quay lại chủ đề đi, hai anh chuẩn bị làm hôn lễ ở đâu?
– Berlin – Tác Dương nói – Nhưng mà còn phải làm rất nhiều thủ tục, hôm qua Huy Minh tra thử, ra nước ngoài kết hôn cũng không đơn giản đâu.
Chu Mạt gật đầu:
– Thôi được rồi, nếu hai anh định hưởng thụ niềm vui tân hôn của riêng hai người thì đến lúc đó em sẽ tặng một món quà thiệt bự, nhưng nếu hai anh muốn mời bạn bè thì nhất định phải cho em làm phù rể đó nha.
Lúc hai người tạm biệt, Chu Mạt lại hỏi:
– Anh đã suy nghĩ kĩ chưa?
Tác Dương gật đầu kiên định:
– Rồi, anh đã nghĩ rất kĩ.
Chu Mạt giơ tay lên gãi mũi:
– Vậy em chúc anh tân hôn vui vẻ.
Hai người đứng bên đường ôm nhau một cái, rồi Tác Dương nói:
– Cám ơn em.
– Cám ơn em chuyện gì?
– Nếu không phải ban đầu em mời cả anh và Huy Minh đến dự sinh nhật của em thì có lẽ bây giờ anh vẫn còn là một người nhàm chán đấy.
Chu Mạt lắc đầu rồi nhún vai, dùng ngón tay chọc vào bả vai Tác Dương.
– Cho dù lúc đó hai anh không gặp nhau thì sau này chắc chắn cũng sẽ gặp thôi – Chu Mạt nói – Đã là duyên phận thì sớm hay muộn cũng sẽ tới, nó sẽ là của anh, vốn được định sẵn là của anh rồi.
Tác Dương đứng ở đó nhìn Chu Mạt lái xe đi, sau đó vươn dài vai dưới ánh mặt trời mùa đông.
Được định sẵn là của mình thì sẽ là của mình.
Cậu nghĩ tới Thẩm Huy Minh, thấy Chu Mạt nói rất đúng.
Tác Dương xem đồng hồ, sau đó lái xe đến gần công ty Thẩm Huy Minh, cậu không lên lầu tìm anh mà ngồi ở tiệm cà phê đối diện gọi một ly trà bưởi mật ong. Cậu lấy ra quyển sách đã lâu chưa rớ vào.
Lúc trước Thẩm Huy Minh nói với cậu là anh không đọc nội dung phần sau của quyển sách, bởi từ sau chương Mười một trở đi là mối tình trên máy bay ấy đã bắt đầu đi vào ngõ cụt rồi, anh không muốn kết cục như vậy.
Cũng từ đó mà mỗi lần Tác Dương đọc lại quyển sách này cậu cũng chỉ dừng ở chương Mười mà thôi, không đọc tiếp cũng không suy nghĩ tiếp. Tuy biết câu chuyện trong sách không nói trước được kết cục của cậu và Thẩm Huy Minh, mình và anh sẽ không xảy ra chuyện khắc khẩu sau yêu nhưng mà cậu vẫn lựa chọn trốn tránh.
Nói chung là có lúc cậu vẫn nhát gan lắm.
Chiều hôm nay cậu đợi Thẩm Huy Minh tan làm, ngồi trong tiệm cà phê mà chỉ cần ngước lên là nhìn thấy tòa nhà đối diện, người yêu của cậu đang bận rộn ở đó. Còn cậu, không cần phải lo lắng bất kì điều gì dư thừa, chỉ cần dùng thân phận người ngoài cuộc đọc tiếp cuốn sách này mà thôi.
Trang 161, cậu dùng cây bút máy trên bàn gạch những đường nhàn nhạt dưới một câu nói: Chúng tôi cần phải suy xét một cách có trách nhiệm về việc hai người sẽ chung sống trọn đời cùng nhau như thế nào, khi chúng tôi nghỉ hưu với cái hàm đầy răng giả và sống trong một căn nhà bên bãi biển. Nếu như đã tin vào những điều ấy thì chúng tôi thậm chí có thể lên kế hoạch cho việc kết hôn, dùng cách thức kiên quyết nhất hợp pháp nhất để ép buộc con tim mình chìm đắm trong thứ tình yêu vô cùng tận.
Cậu rất thích câu nói này, nhưng mà lại hơi hoài nghi về từ “ép buộc”. Vì cậu và Thẩm Huy Minh đều tận hưởng tình yêu này trong vui vẻ, chứ không một ai bị ép buộc phải đắm đuối trong nó cả.
Hiện giờ, mối quan hệ giữa cậu và Thẩm Huy Minh xem như là động lực thúc đẩy, cộng thêm cả sự cố mới vừa xảy ra cũng xem như là cơ hội. Tuy trong cuộc đời mỗi người ai rồi cũng sẽ có tiếc nuối, nhưng Tác Dương vẫn hy vọng mình có thể giảm thiểu tiếc nuối thấp nhất có thể. Đợi đến khi mình già đi, nằm trên giường bệnh, hoặc tệ hơn nữa là rủi có một ngày cậu thật sự gặp chuyện ngoài ý muốn, ngồi nhớ lại những năm mình đã đi qua, chí ít cũng không quá ân hận.
Vào lúc cậu vẫn còn có thể cố gắng được thì phải cố gắng thêm chút nữa, để nhiều năm sau khỏi than thân trách phận.
Thẩm Huy Minh rất vui khi nghe cậu nói như vậy. Dù Tác Dương không thường nhắc đến nhưng Thẩm Huy Minh biết, với tính cách của Tác Dương thì chắc chắn cậu rất để tâm với cha mẹ mình.
Người ta nói giữa cha mẹ và con cái không bao giờ có thù hận sâu nặng, máu mủ ruột rà với nhau không gì có thể cắt đứt được. Có lẽ trên đời cũng có ngoại lệ, nhưng Thẩm Huy Minh hy vọng Tác Dương không phải gánh vác cái áp lực này suốt đời.
Sau khi hai người hẹn hò, thật ra Thẩm Huy Minh cũng không ao ước cha mẹ Tác Dương có thể ủng hộ hay chúc phúc gì cả, anh chỉ mong ít nhất họ đừng bài xích hai người mà thôi.
– Được chứ, em muốn đi hôm nào? Để anh thu xếp thời gian đi với em.
Tác Dương cũng hơi ngại, biết rõ Thẩm Huy Minh rất bận nhưng lại cứ muốn kéo người ta theo cùng. Nhưng mà cậu không tài nào có thể nói rằng “Em đi một mình cũng được”, vì cậu biết rõ cậu không thể.
Cậu cần có Thẩm Huy Minh.
Tác Dương cho rằng mình bị Thẩm Huy Minh nuông chiều quá rồi, chứ không thì làm sao bây giờ cậu lại trở thành một người nhõng nhẽo như vậy chứ.
– Em sao cũng được, cứ theo lịch của anh đi – Tác Dương nói – Anh đừng để chuyện của em ảnh hưởng tới công việc của mình, em có thể đợi mà.
Lúc nói những lời này, Tác Dương còn tự thấy mình trơ trẽn.
Thật ra cậu biết chứ, nhưng mỗi khi cậu đưa ra yêu cầu gì thì Thẩm Huy Minh đều dùng hết khả năng để đáp ứng yêu cầu đó, hơn nữa còn đáp ứng với tốc độ “chóng mặt”.
Cậu thấy tội lỗi quá, nhưng cách duy nhất cậu có thể bù đắp chỉ là đối xử tốt với anh tốt hơn nữa trong những ngày về sau.
– Vậy được, để anh thu xếp rồi xem tình hình thế nào.
Thẩm Huy Minh không xác nhận thời gian ngay với Tác Dương, một là vì anh cần có thời gian thu xếp công việc, bây giờ anh không chắc chừng nào mình mới rảnh. Hai là vì anh không mong Tác Dương sẽ nghĩ rằng em ấy đang quấy rầy mình, nếu quyết định thời gian ngay thì chắc chắn sẽ mang lại cảm giác tội lỗi cho em.
Tác Dương luôn thấy hổ thẹn vì lòng ích kỷ của mình, nên Thẩm Huy Minh sẽ nghĩ mọi cách để giảm bớt nỗi hổ thẹn ấy.
Thẩm Huy Minh nói:
– Sắp gặp phụ huynh rồi, có phải mấy ngày này anh nên nghỉ ngơi nhiều, ăn nhiều đồ ngon, mang trạng thái tinh thần tốt nhất theo em về quê không nhỉ?
Tác Dương bật cười:
– Lúc nào anh cũng tuyệt vời hết á.
Hai người cúp điện thoại, Tác Dương dọn dẹp phòng ốc sau đó đi đến chỗ hẹn Chu Mạt.
Vừa gặp cậu, chưa chào hỏi gì thì Chu Mạt đã kiểm tra cậu từ đầu tới chân, Tác Dương cười bảo:
– Anh không sót cánh tay cái chân nào phải không?
– Anh dọa em té ngửa luôn đấy – Chu Mạt thấy cậu phơi phới nên cũng nhẹ nhõm – Chuyện này cả đời trải nghiệm một lần là đã đủ sợ hãi lắm rồi, thế mà em phải chịu tới hai lần, sợ thật sự.
Tác Dương biết cậu ta lo lắng cho mình, cậu vỗ nhẹ mu bàn tay Chu Mạt an ủi.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, Chu Mạt luôn theo dõi quan sát từng động tác của Tác Dương.
Tác Dương nhạy cảm nên đương nhiên biết Chu Mạt rất để ý tới trạng thái tinh thần của mình. Cậu cũng không nói gì, để mặc cho cậu ta quan sát, chỉ cần Chu Mạt yên tâm là được.
– À phải rồi, chuyện quan trọng mà anh nói rốt cuộc là gì thế? – Chu Mạt tò mò lâu lắm rồi, một người thích hóng hớt như cậu ta đợi tới giờ này mới hỏi đã vượt ngưỡng giới hạn rồi đấy.
Chu Mạt vừa hỏi là lỗ tai Tác Dương đỏ lựng lên ngay.
– Hửm? Sao tai anh đỏ vậy? – Chu Mạt dòm cậu – Còn cười bẽn lẽn nữa chứ,
Cái từ bẽn lẽn này lần đầu tiên xuất hiện trong đời Tác Dương, cậu nhìn Chu Mạt bằng ánh mắt ngạc nhiên:
– Bẽn lẽn?
Chu Mạt bảo:
– Cái biểu cảm này em chỉ từng nhìn thấy trên mặt của mấy cô dâu thôi.
– … Đừng giỡn – Tác Dương nói – Nhưng mà, đúng là anh có dự định kết hôn với Thẩm Huy Minh.
Chu Mạt đang uống nước trái cây, nghe Tác Dương nói thế thậm chí quên cả nuốt luôn.
– Kết hôn? – Chu Mạt nuốt nước xuống, lấy khăn giấy lên lau miệng – Anh với Thẩm Huy Minh?
– Ừm, ngoài ảnh ra thì còn ai vào đây nữa?
Chu Mạt rất ủng hộ hai người hẹn hò, đương nhiên chuyện người ta yêu nhau cậu có ủng hộ hay không cũng không quan trọng, chẳng qua là cậu thấy con người Thẩm Huy Minh khá tử tế, nhưng mà…
– Có phải hơi nhanh quá không?
Ban đầu Chu Mạt quen Trình Sâm hơn năm trời mới kết hôn, tuy đăng ký kết hôn đồng tính ở nước ngoài thì về nước cũng không được công nhận, nhưng hôn nhân là hôn nhân, dù bằng hình thức hay cách thức gì đi nữa thì cũng không nên làm qua loa đại khái.
Trong suy nghĩ của Chu Mạt, Tác Dương là kiểu người cẩn trọng biết suy nghĩ, không bao giờ đưa ra quyết định khinh suất. Thậm chí cậu còn cảm thấy nếu như hai người này muốn kết hôn thì chắc phải tám, mười năm sau.
Chu Mạt bấm ngón tay tính nhẩm:
– Hai anh mới quen biết nhau bao lâu? Hẹn hò nhau được bao lâu? Nè, ý em không phải nói anh Minh không tốt, em chỉ lo anh kích động quá rồi làm bừa thôi.
Tác Dương cười:
– Nhưng chuyện kết hôn vốn bản thân nó đã là một quyết định do một phút kích động mà ra rồi.
Chu Mạt chiêm nghiệm một hồi thấy cũng có lý, ban đầu tuy cậu và Trình Sâm yêu nhau lâu nhưng quyết định đi đến hôn nhân lại được đưa ra một cách bất chợt.
– Tuy kích động – Tác Dương nói – Nhưng cũng là kết quả tất yếu. Lúc trước anh chưa thông suốt, cho rằng kết hôn chẳng có ý nghĩa gì với người đồng tính cả, nhưng mà bây giờ anh đã hiểu ra rồi.
– Anh hiểu ra chuyện gì? – Chu Mạt tò mò.
– Khi tình yêu của bọn anh đã nồng cháy tới mức không biết dùng thứ gì để biểu đạt nữa, thì chỉ có duy nhất một con đường là kết hôn mà thôi – Tác Dương nói – Mối quan hệ yêu đương đã không còn đủ thỏa mãn bọn anh nữa, nên bọn anh cần phải trở thành bạn đời của nhau.
Chu Mạt cười rộ lên:
– Sao chuyện này nghe anh nói lại lãng mạn thế nhỉ?
– Có lẽ bởi chính bản thân tình yêu đã đủ lãng mạn rồi – Tác Dương giãi bày – Có thể một số người cho rằng hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, anh hoàn toàn không đồng ý. Ý nghĩa của hôn nhân đối với mỗi người mỗi khác, mọi người sẽ có định nghĩa riêng về nó. Đối với bọn anh mà nói thì hôn nhân là một quy luật mà bọn anh có mưu cầu cũng không được nên phải dùng cách thức quanh co để chứng minh quyết tâm mình muốn dành nửa đời còn lại với đối phương.
Chu Mạt chống cằm nhìn cậu, với đôi mắt chứa chan nét cười.
– Anh đúng là thay đổi rồi – Chu Mạt nói – Lúc trước anh lạnh như đá, không phải là khuôn mặt biểu cảm của anh đâu mà ý em là cái con người luôn luôn giữ khoảng cách với cuộc sống bên ngoài và trong chính cuộc sống của mình. Em luôn nghĩ rằng ngoại trừ công việc ra thì anh không có bất kỳ hứng thú với chuyện gì cả.
Tác Dương có thể hiểu được ý của Chu Mạt.
Thật ra năm xưa cậu nghe người ta nói xấu sau lưng mình, cậu đã ngẫm nghĩ một cách lý trí, điều đó cũng không phải không có lý.
Cậu có một vẻ bề ngoài xem là ưa nhìn, nhưng mà cái thế giới dưới lớp vỏ bọc đó lại trống rỗng khôn tả. Cậu đóng cửa mọi lối vào thế giới của mình, không có ham thích với bất kỳ việc gì.
Đẹp thì đẹp đấy, nhưng không có linh hồn.
Câu này là một mũi kiếm bén làm cậu xây xát, nhưng sở dĩ nó có thể khiến cậu tổn thương chẳng phải vì nó đâm trúng tim đen cậu hay sao?
Tác Dương hiểu hết.
Cho nên cậu rất chắc chắn việc kết hôn với Thẩm Huy Minh là một sự lựa chọn đúng đắn, vì cậu sẽ không còn gặp được ai đáng giá cho mình đồng hành như Thẩm Huy Minh nữa.
Thẩm Huy Minh là oxy, anh dồn hết sức mình bơm bản thân vào cái hồ nước chết của cậu, làm rêu mọc dưới đáy hồ, kêu gọi cá bơi đến, và giúp cậu căng tràn sức sống.
Mọi hơi thở cuộc sống trên người cậu đều từ Thẩm Huy Minh mà ra. Cậu yêu anh, cũng thích thú với tình yêu ấy.
– Quay lại chủ đề đi, hai anh chuẩn bị làm hôn lễ ở đâu?
– Berlin – Tác Dương nói – Nhưng mà còn phải làm rất nhiều thủ tục, hôm qua Huy Minh tra thử, ra nước ngoài kết hôn cũng không đơn giản đâu.
Chu Mạt gật đầu:
– Thôi được rồi, nếu hai anh định hưởng thụ niềm vui tân hôn của riêng hai người thì đến lúc đó em sẽ tặng một món quà thiệt bự, nhưng nếu hai anh muốn mời bạn bè thì nhất định phải cho em làm phù rể đó nha.
Lúc hai người tạm biệt, Chu Mạt lại hỏi:
– Anh đã suy nghĩ kĩ chưa?
Tác Dương gật đầu kiên định:
– Rồi, anh đã nghĩ rất kĩ.
Chu Mạt giơ tay lên gãi mũi:
– Vậy em chúc anh tân hôn vui vẻ.
Hai người đứng bên đường ôm nhau một cái, rồi Tác Dương nói:
– Cám ơn em.
– Cám ơn em chuyện gì?
– Nếu không phải ban đầu em mời cả anh và Huy Minh đến dự sinh nhật của em thì có lẽ bây giờ anh vẫn còn là một người nhàm chán đấy.
Chu Mạt lắc đầu rồi nhún vai, dùng ngón tay chọc vào bả vai Tác Dương.
– Cho dù lúc đó hai anh không gặp nhau thì sau này chắc chắn cũng sẽ gặp thôi – Chu Mạt nói – Đã là duyên phận thì sớm hay muộn cũng sẽ tới, nó sẽ là của anh, vốn được định sẵn là của anh rồi.
Tác Dương đứng ở đó nhìn Chu Mạt lái xe đi, sau đó vươn dài vai dưới ánh mặt trời mùa đông.
Được định sẵn là của mình thì sẽ là của mình.
Cậu nghĩ tới Thẩm Huy Minh, thấy Chu Mạt nói rất đúng.
Tác Dương xem đồng hồ, sau đó lái xe đến gần công ty Thẩm Huy Minh, cậu không lên lầu tìm anh mà ngồi ở tiệm cà phê đối diện gọi một ly trà bưởi mật ong. Cậu lấy ra quyển sách đã lâu chưa rớ vào.
Lúc trước Thẩm Huy Minh nói với cậu là anh không đọc nội dung phần sau của quyển sách, bởi từ sau chương Mười một trở đi là mối tình trên máy bay ấy đã bắt đầu đi vào ngõ cụt rồi, anh không muốn kết cục như vậy.
Cũng từ đó mà mỗi lần Tác Dương đọc lại quyển sách này cậu cũng chỉ dừng ở chương Mười mà thôi, không đọc tiếp cũng không suy nghĩ tiếp. Tuy biết câu chuyện trong sách không nói trước được kết cục của cậu và Thẩm Huy Minh, mình và anh sẽ không xảy ra chuyện khắc khẩu sau yêu nhưng mà cậu vẫn lựa chọn trốn tránh.
Nói chung là có lúc cậu vẫn nhát gan lắm.
Chiều hôm nay cậu đợi Thẩm Huy Minh tan làm, ngồi trong tiệm cà phê mà chỉ cần ngước lên là nhìn thấy tòa nhà đối diện, người yêu của cậu đang bận rộn ở đó. Còn cậu, không cần phải lo lắng bất kì điều gì dư thừa, chỉ cần dùng thân phận người ngoài cuộc đọc tiếp cuốn sách này mà thôi.
Trang 161, cậu dùng cây bút máy trên bàn gạch những đường nhàn nhạt dưới một câu nói: Chúng tôi cần phải suy xét một cách có trách nhiệm về việc hai người sẽ chung sống trọn đời cùng nhau như thế nào, khi chúng tôi nghỉ hưu với cái hàm đầy răng giả và sống trong một căn nhà bên bãi biển. Nếu như đã tin vào những điều ấy thì chúng tôi thậm chí có thể lên kế hoạch cho việc kết hôn, dùng cách thức kiên quyết nhất hợp pháp nhất để ép buộc con tim mình chìm đắm trong thứ tình yêu vô cùng tận.
Cậu rất thích câu nói này, nhưng mà lại hơi hoài nghi về từ “ép buộc”. Vì cậu và Thẩm Huy Minh đều tận hưởng tình yêu này trong vui vẻ, chứ không một ai bị ép buộc phải đắm đuối trong nó cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương