Quý Ngài Ngang Ngược - Tuế Duy

Chương 20: Vết rách năm tháng



“Em không muốn giây vào mấy chuyện này.” Phó Vi giải thích xong lý do  cô bỏ bê công việc hôm nay, lên tiếng trước.

Kỳ Tự ngoặt xe một cái: “Thế Phó Kỳ Dự thì sao? Anh không tin em sẽ thật sự mặc kệ.”

“Quan tâm thôi chứ.” Phó Vi hữu khí vô lực tựa trên ghế ngồi, “Em cảm thấy tác dụng của em không lớn. Bọn em hợp thật đấy, nhưng cũng chỉ giới hạn ở hợp. Anh tin tưởng một người như bèo nước gặp nhau với anh, có thể thay đổi cuộc đời của anh sao?”

Kỳ Tự im lặng lái xe, có vẻ chuyên tâm nhìn đường.

Phó Vi không phát hiện anh đột nhiên im lặng, tiếp tục nói: “Em mới biết anh ta mấy tháng. Thử nghĩ xem, nếu như hôm nay thuộc hạ của anh đột nhiên khuyên anh đi phẫu thuật viêm ruột thừa, thì anh có thấy khó hiểu không?”

“Chẳng bằng quản lý tốt chuyện nhà mình.” Kỳ Tự từ chối cho ý kiến, “Dì Giản sắp về nước.”

Phó Vi cả kinh nói: “Lúc nào?”

Giản Tố, một người phụ nữ trung niên có cái tên cực kì thanh đạm, lại là người hết sức lộng lẫy, sinh sống lâu dài trong giới thời trang Paris, là nhà thiết kế thời trang hạng nhất. Quan trọng là, bà là bạn tốt của mẹ Kỳ Tự. Có lẽ là từ nhỏ không có ai là thân nhân, nên bà đối xử với bạn thân như chị em ruột, ở nhà thậm chí còn chừa cho dì Giản một phòng, luôn để trống.

“Cuối tuần sau.” Kỳ Tự trả lời cô ngắn gọn.

“Vậy ngày mai có giúp việc theo giờ đến thì nhớ kỹ nhắc nhở thím ấy thu dọn phòng cho dì Giản. Lâu lắm rồi không người ở, toàn bụi thôi.” Phó Vi ngửa đầu nghĩ, xem còn chuyện gì cần chuẩn bị hay không.

“Không cần, dì ấy sẽ không ở nhà mình.”

Không đến thăm họ ư? Phó Vi ôi một tiếng: “Thế dì Giản về nước lần này, là vì sao?”

“Đề nghị em tự đi mà gọi Skype cùng dì ấy.” Kỳ Tự xem ra rất hiểu rõ tình hình, lại không trả lời cô luôn, “Hôm nay em phải đến chỗ Phó Kỳ Dự à?”

┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈

Cuộc hẹn với Phó Kỳ Dự, đã quyết là trong ngày dịp tết.

Không ngờ lúc này lại được biết bí mật của Phó Kỳ Dự. Phó Vi biết quá nhiều, liên tưởng cũng nhiều, đến mức lúc ghi chép cô thất thần liên tục.

Phó Kỳ Dự ngầm hiểu mà cười, cũng không muốn vạch trần cô: “Mặc dù tôi sẽ thanh toán thù lao, nhưng cũng không phải là lần nào nói chuyện cũng đều chỉ có thể nói chuyện công việc, em không cần phải câu nệ như vậy. Tôi thấy hình như em rất tò mò, về mẹ kế của tôi à?”

Qua năm mới, nhà Phó Kỳ Dự trang hoàng vẫn như cũ, chỉ có màn cửa là được đổi mới, ba tầng trong ba tầng ngoài, ngăn ánh sáng cực kỳ tốt. Thế giới rét lạnh bên ngoài kia, thế giới rực rỡ bên ngoài kia, đều không can hệ gì đến người trong phòng.

Phó Vi bị đâm trúng tâm sự, lại có cảm giác e sợ, chỉ có thể nói bóng nói gió: “Có thể nói với tôi một chút về bà không?”

Từ lúc đặt câu hỏi này, cánh cửa chưa bao giờ buông lỏng, dường như lại lần nữa mở ra, chấn động khơi lên phong trần hơn mười năm qua. Cô vẫn chưa có chuẩn bị kỹ càng, đã bị lòng hiếu kỳ dẫn vào trong cánh cửa.

Phó Kỳ Dự yên lặng một lát, rốt cục gật đầu.

“Bà là người mẹ rất kiểu mẫu.” Phó Kỳ Dự đi thẳng vào vấn đề, “Không sợ em chế giễu, bố của tôi cũng không phải là bố đẻ.”

Dù là Phó Vi từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, nghe quen bất hạnh của gia đình, câu chuyện của Phó Kỳ Dự vẫn khiến cô có chút bị đè nén.

Một người mẹ ngoại tình, sinh ra anh, ngày bị vạch trần bà đã nhảy xuống từ tháp chuông. Thân phận con rơi cũng không tốt đẹp gì, bố anh là một người nho nhã nhân từ, có lòng tốt giữ anh lại, nhưng hàng rào này đó vĩnh viễn sẽ không vượt qua được. Thân thích thì lạnh nhạt, thậm chí còn có biết bao nhiêu người xem kịch vui, tất cả khiến anh không thể chịu đựng được.

Gia đình hoàn cảnh vẫn hậu đãi như cũ, bố cũng chưa từng đối xử thô bạo với anh, hết thảy vẫn yên bình như trước. Nhưng những ánh mắt quanh mình và thái độ gần như khách khí của bố với anh đã cho anh hay, tất cả những chuyện lúc trước đã đều theo cái chết của mẹ mà kết thúc.

“Anh hẳn nên rất hận mẹ kế anh mới đúng.” Giọng Phó Vi vì chấn động mà có chút nặng đi. Khó có thể tưởng tượng được một đứa bé lớn lên trong gia đình như vậy lại có được khí chất ôn hòa không hề giả dối như Phó Kỳ Dự.

Dù người nuôi dưỡng anh có phải là cha ruột anh hay không, thì cũng là chỗ duy nhất để anh dựa dẫm. Lúc này xuất hiện một người đàn bà xa lạ vào làm chủ, làm gì có đứa bé nào lại hoan nghênh bà ấy?

Bất ngờ, Phó Kỳ Dự khẽ gật đầu: “Đúng. Khi đó tôi từ bỏ hy vọng học ballet cổ điển của mẹ tôi, cam chịu học rất nhiều thứ, bắt đầu căm hận bà căm hận bố thậm chí còn căm hận tất cả mọi người. Mẹ kế nói gì, xuất phát từ bản năng tôi sẽ phản đối và làm loạn. Nhưng thực sự bà là người quá ôn hòa, không để ý chuyện tôi phản nghịch, luôn mềm giọng với tôi, cổ vũ tôi tìm lại sự kiên trì trong vũ đạo của mẹ. Khi đó tính tình tôi rất ác liệt, em khó có thể tưởng tượng được đâu. Nhưng hình như bà có sự khoan dung vô tận.”

Anh cười cười, cho một câu tổng kết: “Trẻ con có một bản năng, đó là có thể phân biệt được ai là chân tình, ai mang giả ý.”

Cả bố và tất cả người thân thích đều dường như khách khí có thừa với anh, nhưng sự khinh thường trong những ánh mắt đó giống như hàn quang trên lưỡi đao, chỉ cần có ánh mặt trời chiếu đến, là sẽ lạnh lẽo thoáng hiện, che lấp không được.

Nhưng người mẹ kế không hề có quan với anh, lại thực tình thực ý đối tốt với anh.

Phó Vi cơ hồ là cười khổ: “Trong dự đoán của tôi, câu chuyện không phải là như vậy.”

“Quả vậy đấy.” vẻ mặt Phó Kỳ Dự rất bình tĩnh, “Đến đầu năm ngoái bà qua đời, trên giường bệnh bà mới nói với tôi, lúc tuổi còn trẻ bà không phải một người tốt.”

Anh cúi đầu xuống, mặc dù vẫn mang theo nụ cười, song dường như theo bản năng lại từ chối câu chuyện đó: “Bà có một người chị gái nghiện m.a t.ú.y và chưa kết hôn mà đã có con bị đuổi khỏi nhà. Khi đó bà mới học đại học, có quan hệ rất tốt với chị, nên lén tiếp tế cho chị bà, song vì dùng phải đồ của chị mà bà bị nghiện. Chị bà chẳng những không ngăn bà, lại cung cấp m.a t.u.ý cho bà.”

Đây mới là câu chuyện mà cô quen. Phó Vi không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt, chỉ có thể lẳng lặng nghe anh tự thuật.

Một quá khứ của mình được người khác kể ra, lại có một sự ảo giác như người ngoài đứng quan sát.

Phó Kỳ Dự ngừng lại một lúc, mới tiếp tục: “Bà nói khi thì bà tỉnh, khi thì bà không kìm được cơn nghiện thuốc. Lúc cai thuốc thì tỉnh, lúc không cai được thì liền trở nên thô bạo. Tính tình bà càng ngày càng xấu, trả hết căm hận của bà với chị lên cô con gái của chị bà, ngày qua ngày, dùng hết tất cả những lời ác độc rồi thì bắt đầu đánh đập, đến cuối cùng thậm chí có một lần khi thần chí không tỉnh táo bà đã lén bán cô bé bảy tuổi cho bọn buôn người, nói với chị bà, đứa bé bị bắt cóc rồi. Về sau cai nghiện, bà gả cho bố tôi, rốt cuộc cũng không tìm thấy kẻ buôn người kia nữa.”

Một người cứ áy náy mãi với quá khứ, sự áy náy sẽ biến thành sự hết kiên nhẫn và khoan dung vô tận sau này của bà ta, toàn tâm toàn ý đền bù cho một đứa bé khác, biến tất cả bóng tối quá khứ thành tia sáng trong bóng đêm, đến khi ánh rạng đông hiện lên sẽ đền bù cho tất thảy những gì bà ta đã làm.

Anh ngẩng đầu, im lặng nhìn Phó Vi: “Đó là lời cuối trước lúc lâm chung, không dặn dò hay an ủi tôi, mà chỉ lời sám hối.”

Trong góc phòng khách cũng bày khung hình, bà phu nhân xinh đẹp trong đó có nụ cười dịu dàng, vẻ mặt hiền hoà, tay dắt một cậu trai tuấn tú, khuôn mặt nhã nhặn đoan trang.

Phó Vi ngơ ngác nhìn nụ cười cái xuyên qua thời gian đó, quen thuộc như khuôn mặt hàng đêm cô gặp ác mộng, lại vô cùng lạ lẫm.

Phó Kỳ Dự đưa cho cô tờ khăn giấy, nhìn Phó Vi giật mình chưa phát hiện, bình thản mỉm cười: “Em không ghi lại những điều này vào sổ.” Anh ấy thu tay lại, ngừng lại một chút, “Như vậy, tôi có thể hiểu là, đây là một cuộc nói chuyện riêng của chúng ta. Nhỉ Phó Vi?”

┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈

Phó Vi đi ra khỏi tòa cao ốc, con Cayenne màu đen quen thuộc đang sáng đèn xe, từ bên trong Kỳ Tự thay cô mở cửa xe ra.

Ngày nghỉ dài đã qua, thế mà anh vẫn nhớ lời hứa ngày nào anh cũng tới đón.

Phó Vi sững sờ một lúc, mới ngồi xuống.

Trên tay lái phụ có hai cái hộp, một cái điện thoại mới tinh, và một cái hộp quà gói dây lụa màu lam nhạt.

Điện thoại di động của cô từ sau khi rơi trên núi vẫn luôn lười mua mới, nghỉ xuân cũng ở nhà cũng không liên lạc gì với người ngoài, nên cứ lần lữa.

Phó Vi ôm hai cái hộp, ờ, kiểu hình giống Kỳ Tự như đúc, ngay cả màu cũng giống vậy, xem ra chính là lười chọn. Mở hộp quà ra, lại trông thấy một cái váy lễ phục tinh xảo. Mặt gấm màu thủy lam, ngắn gọn hào phóng.

Trong khi cô nhìn hộp quà Kỳ Tự đã giúp cô cài dây an toàn lên, vừa lái xe vừa giải thích: “Ngày mai con gái tổng giám đốc tập đoàn Chu thị đính hôn, anh thiếu một bạn nữ đồng hành.”

Bệnh cố chấp lại tái phát, cái váy này đã từng bị anh vứt đi, hết lần này tới lần khác Kỳ Tự đòi Dịch Bạch đi làm một cái khác giống như đúc. Đối với tác phẩm thiết kế của mình Diệp Thanh luôn có nguyên tắc của mình, cho rằng mỗi một cái váy đều là độc nhất vô nhị, không cho phục chế. Dịch Bạch khép nép làm trâu làm ngựa mấy ngày, mới rốt cục khuyên được bà xã sau khi anh đồng ý với vô số điều ước mất chủ quyền nhục nhã.

Dịch Bạch cảm thấy, đến giờ mình vẫn không tuyệt giao cùng Kỳ Tự, nhất định là bởi vì anh đã mắc hội chứng Stockholm nghiêm trọng.

Rất nặng, giai đoạn cuối rồi, sâu tận xương tủy, hết cách xoay chuyển.

Phó Vi ngơ ngẩn: “. . . Lễ đính hôn của Chu Phảng Viện á?”

Kỳ Tự hờ hững khẽ gật đầu, cứ như chập tối nay anh hoàn toàn không có nghe thấy chuyện tình yêu máu chó của Phó Kỳ Dự cùng Chu Phảng Viện.

Phó Vi như nuốt đồng tiền xu, nghẹn nơi cổ họng lại không phản bác được. Nửa ngày sau, cô buồn bực ngán ngẩm mở hộp điện thoại ra, Kỳ Tự dùng thẻ căn cước của cô giúp cô mua thêm một cái SIM khác, đã bỏ vào.

Danh bạ hoàn toàn trống không, may sao có thể lên mạng.

Cô mở hòm thư hồi lâu mình không có mở, lướt qua mấy bức thư rác, trông thấy tin dì Giản gửi tới hai ngày.

From Sabrina, Jian Su. Giản Tố.

Một lời chào hỏi rất nhiệt tình phòng cách dì Giản, cô nhanh chóng xem qua, phát hiện một câu cực kỳ quan trọng:

“Honey~ nghe nói cháu còn đang độc thân? Không sao, dì Giản giúp cháu chuẩn bị một cậu thanh niên tài tuấn hoàn mỹ, hai tuần nay nhớ chăm sóc mình cho kỹ, chờ dì Giản về, giới thiệu cho các cháu biết nhau. Vous devezêtre satisfait! (tiếng Pháp: Bao mấy đứa hài lòng) “

Phó Vi tiêu hóa hết bức thư kết hợp ba thứ tiếng Trung Anh Pháp, nhận được một kết luận kinh người: Dì Giản đang. . . Muốn cô đi xem mắt? !

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip thabet fb88 69Vn
Tele: @erictran21
Loading...