Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 1139: Chỗ dựa duy nhất
Cô nương đó họ Sở, không có tên đàng hoàng, người dưới quê không để ý chuyện này lắm.
Khi cha mẹ nàng còn sống thường gọi nàng là Ni Nhi.
Sau đó cha mẹ nàng qua đời thì không còn ai gọi nàng là Ni Nhi nữa. Người trong thôn khi nhìn thấy nàng đều gọi nàng là Tiểu Sở.
Sở dĩ nàng nhặt Không Thiền về là vì nảy sinh lòng tốt nhất thời.
Vốn nàng định đợi Không Thiền bình phục vết thương thì sẽ bảo huynh ấy đi. Dù sao thì nam nữ khác biệt, sống chung sẽ dễ bị người khác bàn tán.
Nhưng sau khi sống chung một thời gian, Tiểu Sở có hơi không nỡ để Không Thiền rời đi.
Từ khi cha mẹ qua đời, Tiểu Sở luôn sống một mình, dù là ra ngoài đi ăn hay ở nhà đón Tết, nàng vẫn chỉ có một mình, vốn nàng cũng đã quen rồi.
Nhưng từ sau khi nhặt Không Thiền về, cuộc sống của nàng đã thay đổi.
Mỗi lần nàng về nhà, mở cửa ra đều thấy Không Thiền đang đợi mình.
Lúc ăn cơm, nàng sẽ kể cho Không Thiền nghe những chuyện thú vị xảy ra trong thôn, nói mãi nói mãi thì bật cười.
Thấy nàng đang loay hoay gánh nước chẻ củi, Không Thiền còn giúp một tay, huynh ấy rất khỏe, những việc quá sức với nàng, huynh ấy lại làm dễ như trở bàn tay.
Có lần nàng lên núi hái thảo dược, trên đường trời chợt đổ mưa to, nàng đành phải về nhà sớm hơn thường lệ, lúc đó nàng rất nôn nóng, vì sáng nay trước khi ra ngoài, nàng thấy trời nắng tốt, bèn đem hết chăn gối ra sân phơi.
Bây giờ mưa to như vậy, chăn gối chắc ướt rồi.
Ở nhà chỉ có hai cái chăn, nếu bị ướt thì tối nay sẽ không có chăn để đắp.
Khi Tiểu Sở vội vàng xách giỏ tre chạy về thì gặp Không Thiền cầm ô giấy dầu ở cổng thôn.
Nàng không khỏi sững sờ.
Người đàn ông cao lớn lặng lẽ đứng trong mưa sương, tay cầm ô giấy dầu đã sờn rách, nước mưa đập vào ô tạo ra tiếng tách tách.
Mưa sương làm mờ mọi thứ xung quanh như ảo cảnh.
Bóng dáng người đàn ông ngày càng rõ ràng, khắc sâu vào trong lòng Tiểu Sở.
Không Thiền cầm ô giấy dầu che mưa cho nàng.
Tiểu Sở ngơ ngác nhìn Không Thiền “Huynh cố ý tới đón ta à?”
Không Thiền không trả lời, lông mày hơi nhíu lại, giọng điệu hơi thiếu kiên nhẫn.
“Về thôi.”
Khi hai người về đến nhà, Tiểu Sở phát hiện chăn gối phơi ngoài sân sớm đã được cất vào nhà nên không hề bị ướt.
Tiểu Sở thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời, nàng lại thầm vui mừng.
Cũng may ở nhà có người, nếu không đêm nay nàng phải đắp chăn ướt đi ngủ.
Sau đó, có một tên du côn say rượu đến gõ cửa, miệng thì hét những lời tục tĩu.
Tiểu Sở sợ hãi, hai tay ôm chặt liềm cắt cỏ trốn trong nhà, không dám ra ngoài.
Vì nàng sống một mình, hơn nữa nàng còn trẻ đẹp, nên thường có vài tên đàn ông không đứng đắn quấy rối nàng. Đêm nay không phải lần đầu tiên, cũng sẽ không phải lần cuối cùng.
Cánh cửa bị đập mạnh.
Tiểu Sở bị dọa tái mặt, nàng thầm cầu nguyện trong lòng, cầu cho tên đàn ông bên ngoài nhanh chóng rời đi.
Cánh cửa bị người ở bên trong mở ra.
Tên say rượu ngoài cửa không ngờ cửa đột nhiên mở ra, gã sửng sốt một lát, sau đó còn chưa kịp nhìn rõ người trước mặt là ai, gã đã đưa tay bắt lấy đối phương, miệng thì nói những lời văng tục.
Kết quả gã còn chưa chạm vào đối phương thì đã bị đá bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, la hét đau đớn.
Tên du côn say rượu cố gắng lắm mới đứng dậy được.
Gã hậm hực ngước lên thì bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng u ám.
Không Thiền cứ thế lạnh lùng nhìn gã, trong mắt đầy sát ý.
Tên du côn say rượu bị dọa sợ tỉnh rượu.
Gã biết người trước mặt không dễ chọc, mắng cũng không dám mắng, đã lập tức bỏ chạy.
Khi Tiểu Sở cẩn thận cầm liềm thò đầu ra khỏi nhà thì thấy cửa sân đã đóng lại.
Ánh mắt nàng đúng lúc chạm phải ánh mắt của Không Thiền vừa xoay người lại.
Tiểu Sở vội vàng hỏi “Người đó đã đi rồi sao?”
Không Thiền có hơi không kiên nhẫn đáp lại “Ừm.”
Tiểu Sở vui mừng khôn xiết.
Nàng đặt lưỡi liềm xuống, cười rạng rỡ với Không Thiền.
“Cảm ơn huynh!”
Một lần nữa nàng cảm thấy thật may mắn.
May là có huynh ấy ở đây, nếu không nàng không biết phải làm sao sống qua tối nay.
Khi Không Thiền nói đến đây, giọng của gã bất giác dịu đi.
“Tuy nàng không nói ra, nhưng ta có thể cảm nhận được nàng rất cần ta.”
Tiêu Hề Hề quan sát biến hóa nét mặt của gã, thăm dò hỏi.
“Cô ấy thích ngươi?”
Không Thiền “Ừm.”
Tiêu Hề Hề “Vậy ngươi cũng thích cô ấy?”
Không Thiền khinh thường “Sao ta có thể thích nàng? Ta chỉ thấy nàng đáng thương nên tiện tay giúp nàng thôi.”
Tiêu Hề Hề “Vậy tại sao khi ngươi nhắc tới cô ấy thì luôn mỉm cười.”
Không Thiền sửng sốt một lúc.
Gã muốn phản bác, nhưng lại giơ tay sờ khóe miệng, mới phát hiện khóe miệng mình quả nhiên đã cong lên.
Phát hiện này khiến gã vô cùng ngạc nhiên.
Trong lúc nhất thời, gã không biết phải trả lời thế nào.
Cuối cùng, gã chỉ có thể cứng miệng giải thích “Quả thật ta cũng có chút tình cảm với nàng, nhưng chưa đến mức thích, ta chỉ cảm thấy nàng giống ta, chúng ta đều là những người đáng thương không ai cần, không ai quan tâm.”
Tiêu Hề Hề “Cho nên ngươi chẳng những không giết cô ấy, còn ở lại sống cùng cô ấy?”
Quả thật Không Thiền đã sống với Tiểu Sở một thời gian.
Thật ra gã đã có mấy lần muốn đi, nhưng mỗi lần muốn đi, gã lại nghĩ đến dáng vẻ đáng thương bị mưa ướt của Tiểu Sở.
Nếu gã đi rồi, sau này trời lại mưa, sẽ không có ai che ô cho nàng, cũng không có ai giúp đỡ khi nàng gặp nguy hiểm.
Một cô nương yếu đuối như nàng sao có thể sống sót trong thế giới nguy hiểm này?
Người mà nàng có thể dựa dẫm, chỉ có gã.
Thế nên Không Thiền hết lần này đến lần khác từ bỏ ý định rời đi.
Từ nhỏ, gã đã không được sư phụ coi trọng, sư huynh chỉ khách sáo bên ngoài với gã.
Chưa từng có ai đặc biệt quan tâm đ ến cảm xúc của gã, càng không có người cần gã như Tiểu Sở, thậm chí còn coi gã là chỗ dựa duy nhất.
Cảm giác được cần đến này khiến Không Thiền cảm thấy xa lạ và có hơi mong chờ.
Gã không biết mình đang mong chờ điều gì?
Dù sao thì gã cũng không nỡ đi.
Giống như một con thuyền trôi dạt, cuối cùng cũng tìm được bến đỗ.
Không Thiền dần quen với không khí sống cùng Tiểu Sở.
Nếu trời đẹp, gã sẽ cùng Tiểu Sở vào núi hái thảo dược, đồng thời gã cũng sẽ cùng nàng vào trấn bán thảo dược.
Nếu trời mưa hay có tuyết, hai người sẽ cùng ở trong nhà.
Tiểu Sở ngồi bên cửa sổ khâu vá, còn Không Thiền lấy đồ cũ ở nhà ra sửa. Lúc đầu gã không quen với nghề mộc, không biết bắt đầu từ đâu, dần dần gã hiểu ra, công việc cũng ngày càng thuận lợi hơn.
Khi cha mẹ nàng còn sống thường gọi nàng là Ni Nhi.
Sau đó cha mẹ nàng qua đời thì không còn ai gọi nàng là Ni Nhi nữa. Người trong thôn khi nhìn thấy nàng đều gọi nàng là Tiểu Sở.
Sở dĩ nàng nhặt Không Thiền về là vì nảy sinh lòng tốt nhất thời.
Vốn nàng định đợi Không Thiền bình phục vết thương thì sẽ bảo huynh ấy đi. Dù sao thì nam nữ khác biệt, sống chung sẽ dễ bị người khác bàn tán.
Nhưng sau khi sống chung một thời gian, Tiểu Sở có hơi không nỡ để Không Thiền rời đi.
Từ khi cha mẹ qua đời, Tiểu Sở luôn sống một mình, dù là ra ngoài đi ăn hay ở nhà đón Tết, nàng vẫn chỉ có một mình, vốn nàng cũng đã quen rồi.
Nhưng từ sau khi nhặt Không Thiền về, cuộc sống của nàng đã thay đổi.
Mỗi lần nàng về nhà, mở cửa ra đều thấy Không Thiền đang đợi mình.
Lúc ăn cơm, nàng sẽ kể cho Không Thiền nghe những chuyện thú vị xảy ra trong thôn, nói mãi nói mãi thì bật cười.
Thấy nàng đang loay hoay gánh nước chẻ củi, Không Thiền còn giúp một tay, huynh ấy rất khỏe, những việc quá sức với nàng, huynh ấy lại làm dễ như trở bàn tay.
Có lần nàng lên núi hái thảo dược, trên đường trời chợt đổ mưa to, nàng đành phải về nhà sớm hơn thường lệ, lúc đó nàng rất nôn nóng, vì sáng nay trước khi ra ngoài, nàng thấy trời nắng tốt, bèn đem hết chăn gối ra sân phơi.
Bây giờ mưa to như vậy, chăn gối chắc ướt rồi.
Ở nhà chỉ có hai cái chăn, nếu bị ướt thì tối nay sẽ không có chăn để đắp.
Khi Tiểu Sở vội vàng xách giỏ tre chạy về thì gặp Không Thiền cầm ô giấy dầu ở cổng thôn.
Nàng không khỏi sững sờ.
Người đàn ông cao lớn lặng lẽ đứng trong mưa sương, tay cầm ô giấy dầu đã sờn rách, nước mưa đập vào ô tạo ra tiếng tách tách.
Mưa sương làm mờ mọi thứ xung quanh như ảo cảnh.
Bóng dáng người đàn ông ngày càng rõ ràng, khắc sâu vào trong lòng Tiểu Sở.
Không Thiền cầm ô giấy dầu che mưa cho nàng.
Tiểu Sở ngơ ngác nhìn Không Thiền “Huynh cố ý tới đón ta à?”
Không Thiền không trả lời, lông mày hơi nhíu lại, giọng điệu hơi thiếu kiên nhẫn.
“Về thôi.”
Khi hai người về đến nhà, Tiểu Sở phát hiện chăn gối phơi ngoài sân sớm đã được cất vào nhà nên không hề bị ướt.
Tiểu Sở thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời, nàng lại thầm vui mừng.
Cũng may ở nhà có người, nếu không đêm nay nàng phải đắp chăn ướt đi ngủ.
Sau đó, có một tên du côn say rượu đến gõ cửa, miệng thì hét những lời tục tĩu.
Tiểu Sở sợ hãi, hai tay ôm chặt liềm cắt cỏ trốn trong nhà, không dám ra ngoài.
Vì nàng sống một mình, hơn nữa nàng còn trẻ đẹp, nên thường có vài tên đàn ông không đứng đắn quấy rối nàng. Đêm nay không phải lần đầu tiên, cũng sẽ không phải lần cuối cùng.
Cánh cửa bị đập mạnh.
Tiểu Sở bị dọa tái mặt, nàng thầm cầu nguyện trong lòng, cầu cho tên đàn ông bên ngoài nhanh chóng rời đi.
Cánh cửa bị người ở bên trong mở ra.
Tên say rượu ngoài cửa không ngờ cửa đột nhiên mở ra, gã sửng sốt một lát, sau đó còn chưa kịp nhìn rõ người trước mặt là ai, gã đã đưa tay bắt lấy đối phương, miệng thì nói những lời văng tục.
Kết quả gã còn chưa chạm vào đối phương thì đã bị đá bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, la hét đau đớn.
Tên du côn say rượu cố gắng lắm mới đứng dậy được.
Gã hậm hực ngước lên thì bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng u ám.
Không Thiền cứ thế lạnh lùng nhìn gã, trong mắt đầy sát ý.
Tên du côn say rượu bị dọa sợ tỉnh rượu.
Gã biết người trước mặt không dễ chọc, mắng cũng không dám mắng, đã lập tức bỏ chạy.
Khi Tiểu Sở cẩn thận cầm liềm thò đầu ra khỏi nhà thì thấy cửa sân đã đóng lại.
Ánh mắt nàng đúng lúc chạm phải ánh mắt của Không Thiền vừa xoay người lại.
Tiểu Sở vội vàng hỏi “Người đó đã đi rồi sao?”
Không Thiền có hơi không kiên nhẫn đáp lại “Ừm.”
Tiểu Sở vui mừng khôn xiết.
Nàng đặt lưỡi liềm xuống, cười rạng rỡ với Không Thiền.
“Cảm ơn huynh!”
Một lần nữa nàng cảm thấy thật may mắn.
May là có huynh ấy ở đây, nếu không nàng không biết phải làm sao sống qua tối nay.
Khi Không Thiền nói đến đây, giọng của gã bất giác dịu đi.
“Tuy nàng không nói ra, nhưng ta có thể cảm nhận được nàng rất cần ta.”
Tiêu Hề Hề quan sát biến hóa nét mặt của gã, thăm dò hỏi.
“Cô ấy thích ngươi?”
Không Thiền “Ừm.”
Tiêu Hề Hề “Vậy ngươi cũng thích cô ấy?”
Không Thiền khinh thường “Sao ta có thể thích nàng? Ta chỉ thấy nàng đáng thương nên tiện tay giúp nàng thôi.”
Tiêu Hề Hề “Vậy tại sao khi ngươi nhắc tới cô ấy thì luôn mỉm cười.”
Không Thiền sửng sốt một lúc.
Gã muốn phản bác, nhưng lại giơ tay sờ khóe miệng, mới phát hiện khóe miệng mình quả nhiên đã cong lên.
Phát hiện này khiến gã vô cùng ngạc nhiên.
Trong lúc nhất thời, gã không biết phải trả lời thế nào.
Cuối cùng, gã chỉ có thể cứng miệng giải thích “Quả thật ta cũng có chút tình cảm với nàng, nhưng chưa đến mức thích, ta chỉ cảm thấy nàng giống ta, chúng ta đều là những người đáng thương không ai cần, không ai quan tâm.”
Tiêu Hề Hề “Cho nên ngươi chẳng những không giết cô ấy, còn ở lại sống cùng cô ấy?”
Quả thật Không Thiền đã sống với Tiểu Sở một thời gian.
Thật ra gã đã có mấy lần muốn đi, nhưng mỗi lần muốn đi, gã lại nghĩ đến dáng vẻ đáng thương bị mưa ướt của Tiểu Sở.
Nếu gã đi rồi, sau này trời lại mưa, sẽ không có ai che ô cho nàng, cũng không có ai giúp đỡ khi nàng gặp nguy hiểm.
Một cô nương yếu đuối như nàng sao có thể sống sót trong thế giới nguy hiểm này?
Người mà nàng có thể dựa dẫm, chỉ có gã.
Thế nên Không Thiền hết lần này đến lần khác từ bỏ ý định rời đi.
Từ nhỏ, gã đã không được sư phụ coi trọng, sư huynh chỉ khách sáo bên ngoài với gã.
Chưa từng có ai đặc biệt quan tâm đ ến cảm xúc của gã, càng không có người cần gã như Tiểu Sở, thậm chí còn coi gã là chỗ dựa duy nhất.
Cảm giác được cần đến này khiến Không Thiền cảm thấy xa lạ và có hơi mong chờ.
Gã không biết mình đang mong chờ điều gì?
Dù sao thì gã cũng không nỡ đi.
Giống như một con thuyền trôi dạt, cuối cùng cũng tìm được bến đỗ.
Không Thiền dần quen với không khí sống cùng Tiểu Sở.
Nếu trời đẹp, gã sẽ cùng Tiểu Sở vào núi hái thảo dược, đồng thời gã cũng sẽ cùng nàng vào trấn bán thảo dược.
Nếu trời mưa hay có tuyết, hai người sẽ cùng ở trong nhà.
Tiểu Sở ngồi bên cửa sổ khâu vá, còn Không Thiền lấy đồ cũ ở nhà ra sửa. Lúc đầu gã không quen với nghề mộc, không biết bắt đầu từ đâu, dần dần gã hiểu ra, công việc cũng ngày càng thuận lợi hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương