Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 1146: Mơ
Thần trí của Tiêu Hề Hề mơ hồ, như thể linh hồn của nàng đã rời khỏi cơ thể.
Khi nàng tỉnh táo lại, thấy mình đang đứng trên đài Trích Tinh, trên đầu nàng là bầu trời đêm vô tận đầy những ngôi sao lấp lánh.
Gió đêm dịu dàng vuốt v e bên tóc mai của nàng.
Phía sau có người gọi nàng.
“Hề Hề.”
Tiêu Hề Hề xoay người lại, đi theo âm thanh, phát hiện Huyền Cơ Tử đang ngồi cách đó không xa.
Dung mạo của ông đã trở về lúc trẻ.
Mái tóc đen của ông được cố định bằng trâm ngọc, một sợi tóc xõa xuống bên trán, rất hợp với khuôn mặt tuấn tú của ông, trông ông rất tự do phóng khoáng.
Ông mặc đạo bào trắng rộng, thản nhiên ngồi trên đất, một chân chống lên, một tay đặt trên đầu gối, một tay đặt sau lưng, thân trên hơi ngả về phía sau.
Đôi mắt ông cong lên cười.
Giống như những vì sao trên trời đều rơi vào mắt ông, sâu thẳm lại sáng ngời.
Tiêu Hề Hề ngơ ngác nhìn sư phụ, hồi lâu không thể hoàn hồn.
Cho đến khi Huyền Cơ Tử gọi nàng thêm một tiếng.
“Hề Hề, sao đứng ngây ra đó? Lại đây ngồi đi.”
Tiêu Hề Hề cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hốc mắt lập tức ươn ướt.
Nàng chạy nhanh tới, lao vào vòng tay sư phụ khóc lớn.
“Sư phụ, con rất nhớ người!”
Huyền Cơ Tử bị nàng đụng bật ra sau, suýt thì ngã ra đất.
Ông nhanh chóng ôm vai nàng, mỉm cười bất lực.
“Sao con lại khóc?”
Tiêu Hề Hề “Hu hu hu! Bây giờ con đang nằm mơ sao?”
Huyền Cơ Tử xoa đầu nàng, cười nói “Đúng là con đang nằm mơ.”
Tiêu Hề Hề bỗng ngẩng đầu lên, nước mắt chảy ròng trên mặt, nhưng hai mắt lại mở to như không dám tin.
“Đây là mơ?”
Huyền Cơ Tử dùng ống tay áo lau nước mắt trên mặt nàng, bất đắc dĩ nói “Nha đầu ngốc, ta đã chết rồi, sao con có thể thấy ta ngoài đời thực?”
Hi vọng cuối cùng bị dập tắt, Tiêu Hề Hề đờ đẫn.
Nàng không muốn chấp nhận hiện thực tàn khốc này.
Huyền Cơ Tử “Người chết như đèn tắt, lẽ ra ta nên từ biệt hoàn toàn với phàm trần, nhưng ta vẫn không yên tâm về con. Hề Hề, con không nên đi tìm Không Thiền, thù oán giữa ta và đệ ấy không liên quan đến con.”
Tiêu Hề Hề khóc lóc phản bác “Tại sao không liên quan? Người là sư phụ của con, trả thù cho sư phụ, là trách nhiệm của con!”
Huyền Cơ Tử thấy nàng lại khóc, vội vàng an ủi.
“Được được được, con không làm gì sai, là lỗi của ta, là ta nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.”
Tiêu Hề Hề lại phản bác “Sư phụ không có lỗi, là lỗi của Không Thiền!”
Huyền Cơ Tử lắc đầu thở dài.
“Con không hiểu, đời này của ta phạm ba sai lầm lớn.
Năm đó, ta không nghe sư phụ khuyên, nhất quyết sửa mệnh để cứu Nam Nguyệt vương. Cũng vì vậy tóc ta bạc trắng, thân thể rơi vào tình trạng suy yếu trong thời gian dài.
Vừa đúng lúc đó, Không Thiền tập kích sư phụ, ta chạy vội tới nhưng vẫn không cứu được sư phụ, còn để Không Thiền chạy thoát. Nếu lúc đó ta không suy yếu, nếu ta có thể dùng hết công lực thì sư phụ đã không chết, Không Thiền cũng không thể trốn thoát.
Đây là sai lầm đầu tiên của ta.
Sau đó, ta phục hồi sức khỏe, tự mình xuống núi truy tìm Không Thiền.
Cuối cùng ta cũng tìm được tung tích của đệ ấy, nhưng phát hiện đệ ấy đã thành thân với một người phụ nữ bình thường. Thậm chí người phụ nữ đó còn có con của đệ ấy.
Nhìn nụ cười hạnh phúc của cô ấy, ta nhất thời mềm lòng, không nói cô ấy biết sự thật Không Thiền sát hại sư phụ rồi đào tẩu, đồng thời bảo cô ấy an tâm ở nhà dưỡng thai. Kết quả làm cho Không Thiền hiểu lầm cô ấy có liên quan đến ta, trong lúc tức giận bóp ch ết cô ấy.
Nếu ta hạ quyết tâm tàn nhẫn nói cho Sở cô nương biết sự thật, rồi đưa cô ấy rời khỏi Không Thiền thì bi kịch sau đó đã không xảy ra.
Đây là sai lầm thứ hai của ta.”
Tiêu Hề Hề không khỏi hỏi “Nếu Sở cô nương đã bị bóp cổ chết, tại sao còn có thể sinh ra Tiểu Kiếm?”
Huyền Cơ Tử “Vì trong túi gấm mà ta đưa cho cô ấy có một lá bùa hộ thân, lá bùa đó đã cứu Sở cô nương một mạng. Lúc đó cô ấy chỉ hôn mê sâu, nhìn thì như không còn hơi thở, nhưng mạch vẫn còn đập yếu.”
Tiêu Hề Hề hiểu ra, nếu đặt trong y học hiện đại, đây là trạng thái chết giả.
Trạng thái chết giả rất nguy hiểm, chưa kể lúc đó Tiểu Sở đang mang thai.
Nếu Huyền Cơ Tử không đến kịp thời, dù có bùa hộ mệnh, nàng cũng không thể sống sót.
Huyền Cơ Tử “Khi ta tới nơi, Không Thiền đã biến mất, chỉ còn Sở cô nương nằm bất tỉnh trên đất.
Ban đầu ta nghĩ đứa bé trong bụng cô ấy không giữ được.
Nhưng may là, không chỉ Sở cô nương tỉnh lại mà đứa bé trong bụng cũng đã giữ được.
Sở cô nương vô cùng đau lòng, khóc rất lâu nhưng cuối cùng vì đứa bé trong bụng, nàng vẫn cố phấn chấn tinh thần.
Sau khi cô ấy sinh đứa bé, đặt tên là Sở Kiếm.
Cô ấy hy vọng con trai mình sẽ ngay thẳng sáng ngời như một thanh kiếm, đồng thời cũng mong đứa bé lớn lên có thể học kiếm thuật để bảo vệ bản thân, cũng có thể bảo vệ những người xung quanh.”
Lúc Sở Kiếm được ba tuổi, mẹ y ngã bệnh qua đời.
Huyền Cơ Tử sớm đã tính được, đích thân rời núi đưa Sở Kiếm về Huyền Môn, thu nhận y làm đồ đệ thứ năm của mình.
Nhắc đến những chuyện đã qua, trong lòng Huyền Cơ Tử đầy cảm xúc.
Tiêu Hề Hề cũng tạm thời quên đi nỗi buồn, cùng nhau thở dài.
Tiểu Sở quả thật là một cô nương tốt, đáng tiếc gửi gắm nhằm người.
Huyền Cơ Tử hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, tiếp tục nói.
“Sai lầm thứ ba là ta không nên để con xuống núi làm nhiệm vụ sư môn.”
Tiêu Hề Hề sửng sốt.
Thấy vẻ mặt khó hiểu của nàng, Huyền Cơ Tử nhẹ nhàng thở dài, giọng nói đầy bất lực.
“Nếu con không xuống núi làm nhiệm vụ sư môn, con sẽ không gặp được Lạc Thanh Hàn, cũng không vì hắn mà sửa mệnh.
Con nghĩ cái giá phải trả cho việc làm trái ý trời chỉ là tóc bạc trắng thôi sao?
Không đơn giản như vậy, ông trời rất công bằng, có được ắt có mất.
Con sửa mệnh cho hắn, để hắn có thể tiếp tục sống, nhưng tuổi thọ mà hắn sống tiếp từ đâu mà có?
Đều lấy từ trên người con, con đang tiêu hao tuổi thọ của mình để cấp dưỡng cho hắn.”
Tiêu Hề Hề cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ giọng nói.
“Nếu không gặp được Lạc Thanh Hàn, con đã không sống đến mười chín tuổi, nhờ vào ảnh hưởng của chàng mà con có thể sống được đến bây giờ.
Chàng cứu con một mạng, con trả chàng một mạng, rất công bằng.”
Huyền Cơ Tử “Dù không có Lạc Thanh Hàn, ta cũng có thể sửa mệnh cho con, chẳng qua ta cũng phải trả giá thôi. So với việc con ngốc nghếch đi sửa mệnh cho người khác, ta thà để bản thân bù mệnh số cho con.
Tiếc là lúc đó ta không nghĩ nhiều như vậy.
Ta vốn tưởng rằng Lạc Thanh Hàn có mệnh cách Tử Vi, tà ác không thể xâm nhập, có thể sống lâu trăm tuổi. Không ngờ sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Giống như năm đó ta sửa mệnh cho Nam Nguyệt vương, ta chỉ tập trung giải quyết vấn đề trước mắt mà quên tính đến tương lai xa hơn.”
Khi nàng tỉnh táo lại, thấy mình đang đứng trên đài Trích Tinh, trên đầu nàng là bầu trời đêm vô tận đầy những ngôi sao lấp lánh.
Gió đêm dịu dàng vuốt v e bên tóc mai của nàng.
Phía sau có người gọi nàng.
“Hề Hề.”
Tiêu Hề Hề xoay người lại, đi theo âm thanh, phát hiện Huyền Cơ Tử đang ngồi cách đó không xa.
Dung mạo của ông đã trở về lúc trẻ.
Mái tóc đen của ông được cố định bằng trâm ngọc, một sợi tóc xõa xuống bên trán, rất hợp với khuôn mặt tuấn tú của ông, trông ông rất tự do phóng khoáng.
Ông mặc đạo bào trắng rộng, thản nhiên ngồi trên đất, một chân chống lên, một tay đặt trên đầu gối, một tay đặt sau lưng, thân trên hơi ngả về phía sau.
Đôi mắt ông cong lên cười.
Giống như những vì sao trên trời đều rơi vào mắt ông, sâu thẳm lại sáng ngời.
Tiêu Hề Hề ngơ ngác nhìn sư phụ, hồi lâu không thể hoàn hồn.
Cho đến khi Huyền Cơ Tử gọi nàng thêm một tiếng.
“Hề Hề, sao đứng ngây ra đó? Lại đây ngồi đi.”
Tiêu Hề Hề cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hốc mắt lập tức ươn ướt.
Nàng chạy nhanh tới, lao vào vòng tay sư phụ khóc lớn.
“Sư phụ, con rất nhớ người!”
Huyền Cơ Tử bị nàng đụng bật ra sau, suýt thì ngã ra đất.
Ông nhanh chóng ôm vai nàng, mỉm cười bất lực.
“Sao con lại khóc?”
Tiêu Hề Hề “Hu hu hu! Bây giờ con đang nằm mơ sao?”
Huyền Cơ Tử xoa đầu nàng, cười nói “Đúng là con đang nằm mơ.”
Tiêu Hề Hề bỗng ngẩng đầu lên, nước mắt chảy ròng trên mặt, nhưng hai mắt lại mở to như không dám tin.
“Đây là mơ?”
Huyền Cơ Tử dùng ống tay áo lau nước mắt trên mặt nàng, bất đắc dĩ nói “Nha đầu ngốc, ta đã chết rồi, sao con có thể thấy ta ngoài đời thực?”
Hi vọng cuối cùng bị dập tắt, Tiêu Hề Hề đờ đẫn.
Nàng không muốn chấp nhận hiện thực tàn khốc này.
Huyền Cơ Tử “Người chết như đèn tắt, lẽ ra ta nên từ biệt hoàn toàn với phàm trần, nhưng ta vẫn không yên tâm về con. Hề Hề, con không nên đi tìm Không Thiền, thù oán giữa ta và đệ ấy không liên quan đến con.”
Tiêu Hề Hề khóc lóc phản bác “Tại sao không liên quan? Người là sư phụ của con, trả thù cho sư phụ, là trách nhiệm của con!”
Huyền Cơ Tử thấy nàng lại khóc, vội vàng an ủi.
“Được được được, con không làm gì sai, là lỗi của ta, là ta nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.”
Tiêu Hề Hề lại phản bác “Sư phụ không có lỗi, là lỗi của Không Thiền!”
Huyền Cơ Tử lắc đầu thở dài.
“Con không hiểu, đời này của ta phạm ba sai lầm lớn.
Năm đó, ta không nghe sư phụ khuyên, nhất quyết sửa mệnh để cứu Nam Nguyệt vương. Cũng vì vậy tóc ta bạc trắng, thân thể rơi vào tình trạng suy yếu trong thời gian dài.
Vừa đúng lúc đó, Không Thiền tập kích sư phụ, ta chạy vội tới nhưng vẫn không cứu được sư phụ, còn để Không Thiền chạy thoát. Nếu lúc đó ta không suy yếu, nếu ta có thể dùng hết công lực thì sư phụ đã không chết, Không Thiền cũng không thể trốn thoát.
Đây là sai lầm đầu tiên của ta.
Sau đó, ta phục hồi sức khỏe, tự mình xuống núi truy tìm Không Thiền.
Cuối cùng ta cũng tìm được tung tích của đệ ấy, nhưng phát hiện đệ ấy đã thành thân với một người phụ nữ bình thường. Thậm chí người phụ nữ đó còn có con của đệ ấy.
Nhìn nụ cười hạnh phúc của cô ấy, ta nhất thời mềm lòng, không nói cô ấy biết sự thật Không Thiền sát hại sư phụ rồi đào tẩu, đồng thời bảo cô ấy an tâm ở nhà dưỡng thai. Kết quả làm cho Không Thiền hiểu lầm cô ấy có liên quan đến ta, trong lúc tức giận bóp ch ết cô ấy.
Nếu ta hạ quyết tâm tàn nhẫn nói cho Sở cô nương biết sự thật, rồi đưa cô ấy rời khỏi Không Thiền thì bi kịch sau đó đã không xảy ra.
Đây là sai lầm thứ hai của ta.”
Tiêu Hề Hề không khỏi hỏi “Nếu Sở cô nương đã bị bóp cổ chết, tại sao còn có thể sinh ra Tiểu Kiếm?”
Huyền Cơ Tử “Vì trong túi gấm mà ta đưa cho cô ấy có một lá bùa hộ thân, lá bùa đó đã cứu Sở cô nương một mạng. Lúc đó cô ấy chỉ hôn mê sâu, nhìn thì như không còn hơi thở, nhưng mạch vẫn còn đập yếu.”
Tiêu Hề Hề hiểu ra, nếu đặt trong y học hiện đại, đây là trạng thái chết giả.
Trạng thái chết giả rất nguy hiểm, chưa kể lúc đó Tiểu Sở đang mang thai.
Nếu Huyền Cơ Tử không đến kịp thời, dù có bùa hộ mệnh, nàng cũng không thể sống sót.
Huyền Cơ Tử “Khi ta tới nơi, Không Thiền đã biến mất, chỉ còn Sở cô nương nằm bất tỉnh trên đất.
Ban đầu ta nghĩ đứa bé trong bụng cô ấy không giữ được.
Nhưng may là, không chỉ Sở cô nương tỉnh lại mà đứa bé trong bụng cũng đã giữ được.
Sở cô nương vô cùng đau lòng, khóc rất lâu nhưng cuối cùng vì đứa bé trong bụng, nàng vẫn cố phấn chấn tinh thần.
Sau khi cô ấy sinh đứa bé, đặt tên là Sở Kiếm.
Cô ấy hy vọng con trai mình sẽ ngay thẳng sáng ngời như một thanh kiếm, đồng thời cũng mong đứa bé lớn lên có thể học kiếm thuật để bảo vệ bản thân, cũng có thể bảo vệ những người xung quanh.”
Lúc Sở Kiếm được ba tuổi, mẹ y ngã bệnh qua đời.
Huyền Cơ Tử sớm đã tính được, đích thân rời núi đưa Sở Kiếm về Huyền Môn, thu nhận y làm đồ đệ thứ năm của mình.
Nhắc đến những chuyện đã qua, trong lòng Huyền Cơ Tử đầy cảm xúc.
Tiêu Hề Hề cũng tạm thời quên đi nỗi buồn, cùng nhau thở dài.
Tiểu Sở quả thật là một cô nương tốt, đáng tiếc gửi gắm nhằm người.
Huyền Cơ Tử hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, tiếp tục nói.
“Sai lầm thứ ba là ta không nên để con xuống núi làm nhiệm vụ sư môn.”
Tiêu Hề Hề sửng sốt.
Thấy vẻ mặt khó hiểu của nàng, Huyền Cơ Tử nhẹ nhàng thở dài, giọng nói đầy bất lực.
“Nếu con không xuống núi làm nhiệm vụ sư môn, con sẽ không gặp được Lạc Thanh Hàn, cũng không vì hắn mà sửa mệnh.
Con nghĩ cái giá phải trả cho việc làm trái ý trời chỉ là tóc bạc trắng thôi sao?
Không đơn giản như vậy, ông trời rất công bằng, có được ắt có mất.
Con sửa mệnh cho hắn, để hắn có thể tiếp tục sống, nhưng tuổi thọ mà hắn sống tiếp từ đâu mà có?
Đều lấy từ trên người con, con đang tiêu hao tuổi thọ của mình để cấp dưỡng cho hắn.”
Tiêu Hề Hề cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ giọng nói.
“Nếu không gặp được Lạc Thanh Hàn, con đã không sống đến mười chín tuổi, nhờ vào ảnh hưởng của chàng mà con có thể sống được đến bây giờ.
Chàng cứu con một mạng, con trả chàng một mạng, rất công bằng.”
Huyền Cơ Tử “Dù không có Lạc Thanh Hàn, ta cũng có thể sửa mệnh cho con, chẳng qua ta cũng phải trả giá thôi. So với việc con ngốc nghếch đi sửa mệnh cho người khác, ta thà để bản thân bù mệnh số cho con.
Tiếc là lúc đó ta không nghĩ nhiều như vậy.
Ta vốn tưởng rằng Lạc Thanh Hàn có mệnh cách Tử Vi, tà ác không thể xâm nhập, có thể sống lâu trăm tuổi. Không ngờ sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Giống như năm đó ta sửa mệnh cho Nam Nguyệt vương, ta chỉ tập trung giải quyết vấn đề trước mắt mà quên tính đến tương lai xa hơn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương