Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 1165: Đúng là sai lầm
Lúc Bộ Sanh Yên mới sinh Tiểu Ngố Ngố, Lạc Dạ Thần đã chuẩn bị cho Tiểu Ngố Ngố bốn nhũ mẫu.
Sau khi Tiểu Ngố Ngố lớn lên, không cần uống sữa nữa, Bộ Sanh Yên lần lượt cho ba nhũ mẫu thôi việc, chỉ để lại nhũ mẫu cuối cùng.
Lý do Bộ Sanh Yên giữ nhũ mẫu này không phải vì năng lực của nàng, mà chỉ vì tướng công của nàng là một quân nhân.
Bộ gia trung liệt, các thúc bá huynh trưởng đều tử trận sa trường, cả phụ thân nàng cũng bị thương nặng, tàn tật suốt đời, thế nên nàng luôn thấy thân thiết với các võ tướng.
Tướng công của nhũ mẫu hiện đang tòng quân, không thể chăm sóc gia đình, nhũ mẫu còn có hai đứa con, cuộc sống rất khó khăn.
Bộ Sanh Yên nảy sinh đồng cảm, muốn giữ nhũ mẫu ở lại vương phủ, để nàng tiếp tục chăm sóc Tiểu Ngố Ngố. Nếu làm tốt, sau này nàng có thể cho phép nàng dẫn theo hai đứa con của mình đến vương phủ, làm thư đồng cho Tiểu Ngố Ngố.
Tuy nhiên, xét theo biểu hiện hiện tại, nhũ mẫu này làm Bộ Sanh Yên rất thất vọng.
Vừa rồi nàng dạy Tiểu Ngố Ngố không được tùy tiện đánh người, nhưng nhũ mẫu lại đứng ra cầu xin cho Tiểu Ngố Ngố.
Trẻ nhỏ không biết gì, hành động của nhũ mẫu có thể dễ dàng để lại trong đầu đứa trẻ ấn tượng rằng nhũ mẫu thương nó hơn cả mẹ ruột của nó.
Nếu tình trạng này tiếp diễn không chỉ khiến Bộ Sanh Yên khó dạy con trai, còn vô tình khiến khoảng cách giữa hai mẹ con trở nên xa lạ.
Đây là điều Bộ Sanh Yên không thể chấp nhận.
Nàng không giấu gì, nói lại chuyện Tiểu Ngố Ngố cào nhũ mẫu bị thương.
Lạc Dạ Thần không quan tâm lắm.
“Chỉ là một nhũ mẫu, bị cào một chút thì có sao đâu? Nàng đừng có làm ầm lên.”
Bộ Sanh Yên cau mày nói “Ta không quan tâm nhũ mẫu đó ra sao, ta chỉ cảm thấy tính cách của Tiểu Ngố Ngố không tốt, nó quá ngang ngược rồi.”
Nếu Tiểu Ngố Ngố là con gái, ngang ngược một chút cũng không sao, nhưng nó là con trai, đúng lúc lại sinh ra trong hoàng tộc, thân phận như vậy đã định sẵn nó chỉ có thể khiêm tốn làm người.
Đây cũng là lý do chính khiến Bộ Sanh Yên phải nghiêm khắc với Tiểu Ngố Ngố.
Nàng không mong đợi con trai mình sau này sẽ xuất sắc ra sao, nàng chỉ mong con trai mình lớn lên bình an khỏe mạnh.
Bộ Sanh Yên “Ta muốn đuổi nhũ mẫu đó đi, Tiểu Ngố Ngố không thể ở bên cạnh người để mặc nó muốn làm gì thì làm.”
Đây chỉ là chuyện nhỏ.
Lúc hai người mới thành thân đã thỏa thuận ba điều, chuyện nhỏ trong nhà đều do vương phi quyết định.
Vì thế Lạc Dạ Thần không hề do dự gật đầu “Được, cứ làm theo nàng nói.”
Bộ Sanh Yên thả lỏng vẻ mặt.
Dù người đàn ông này đầu gỗ, trông rất ngốc nhưng chưa từng kéo chân nàng.
Điểm này cũng đủ làm nàng hài lòng.
Lạc Dạ Thần kéo nàng vào phòng ngồi xuống, thần bí nói.
“Nàng biết không, vừa nãy có người kể cho ta nghe một bí mật động trời!”
Bộ Sanh Yên biết y đang cố ý khoe khoang nên cũng thuận theo hỏi “Bí mật gì?”
Lạc Dạ Thần hạ giọng rất thấp “Nàng còn nhớ Tiêu trắc phi chứ?”
Bộ Sanh Yên vừa nghe thấy ba chữ Tiêu trắc phi, trong lòng lập tức có suy đoán.
Nhưng nàng không hỏi thêm, chỉ im lặng vểnh tai lên nghe.
Thấy nàng gật đầu, Lạc Dạ Thần tiếp tục.
“Chúng ta đều nghĩ Tiêu trắc phi đã chết, nhưng không phải vậy, Tiêu trắc phi vốn không có chết, cô ta đổi thân phận trở về, nàng chắc chắn không biết thân phận hiện giờ của cô ta là gì?”
Nói xong, y cố ý không nói nữa, dùng bộ dạng đắc ý kiểu “nàng cầu xin ta, ta mới nói cho nàng biết” nhìn Bộ Sanh Yên.
Bộ Sanh Yên cong đôi môi đỏ mọng “Cô ấy hiện giờ là Quý phi nương nương.”
Lạc Dạ Thần “……”
Lạc Dạ Thần chợt nhảy dựng lên, khó tin nhìn nàng.
“Sao … sao nàng biết?!”
Bộ Sanh Yên “Không phải trước đó chàng nói, chàng có chuyện muốn nói với ta, có liên quan đến Quý phi sao? Kết hợp hai cái lại, đáp án chẳng phải rõ ràng rồi sao?”
Lạc Dạ Thần bị sốc trước chỉ số thông minh của vương phi nhà mình.
Y hậm hực ngồi xuống.
Vốn y muốn nhìn thấy dáng vẻ kinh hoàng không dám tin của vương phi, nào ngờ cuối cùng người kinh hoàng lại là chính mình.
Đúng là sai lầm!
Y hít một hơi thật sâu, đè nén thất vọng trong lòng rồi nói tiếp.
“Những người đó nói Tiêu trắc phi có thể là hung thủ thật sự giết hại phụ hoàng, bọn họ muốn ta thuyết phục Hoàng đế không lập cô ta làm Hoàng hậu.”
Bộ Sanh Yên “Chàng tin lời bọn họ nói?”
Lạc Dạ Thần “Thật ra ta cũng không tin, nhưng bọn họ nói như thật, cả hoàng tổ mẫu đã qua đời cũng bị bọn họ đem ra nói, ta cảm thấy những gì bọn họ nói có lẽ là thật.”
Bộ Sanh Yên “Vậy tiếp theo chàng muốn làm gì?”
Lạc Dạ Thần cũng vì không biết làm sao, nên mới tìm vương phi bàn bạc.
Y dùng ánh mắt cầu cứu nhìn vương phi thông minh tuyệt đỉnh nhà mình.
Bộ Sanh Yên “Nếu Tiêu trắc phi giết hại Tiên hoàng thật, chàng có muốn giết cô ấy để trả thù cho Tiên hoàng không?”
Câu hỏi này khiến Lạc Dạ Thần sững người.
Miệng y mở ra rồi khép lại như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thốt ra được chữ nào.
Bộ Sanh Yên thấy vậy, cũng không làm khó y nữa, bình tĩnh nói.
“Chàng do dự, tức là chàng không muốn giết Tiêu trắc phi.”
Lạc Dạ Thần không phủ nhận.
Tuy y cảm thấy Tiêu trắc phi rất đáng ghét, nhưng y không muốn giết cô ta.
Bộ Sanh Yên “Chàng có nhớ chuyện xảy ra trước khi Tiên hoàng qua đời không? Lúc đó chúng ta bị gài bẫy, Tiên hoàng nghi ngờ chúng ta dùng thuật Yểm Thắng mưu hại ông ấy, cho nên ông ấy đã ra lệnh giam chúng ta ở Đại Lý Tự.”
Lạc Dạ Thần vẫn còn nhớ chuyện đó.
Khi đó, y trơ mắt nhìn những người đó đào vật Yểm Thắng từ trong vương phủ, dù y có giải thích thế nào, cũng không ai tin y.
Y và vương phi bị bắt, cả vương phủ bị phong tỏa điều tra.
Bọn họ bị giam trong Đại Lý Tự, kêu trời không nghe, gọi đất không thấu.
Lạc Dạ Thần muốn gặp phụ hoàng, giải thích rõ ràng trước mặt ông.
Nhưng phụ hoàng còn không muốn gặp y.
Bộ Sanh Yên “Nói một câu đại nghịch bất đạo, nếu Tiên hoàng không chết, có lẽ người chết sẽ là chúng ta.”
Lạc Dạ Thần sửng sốt.
Y theo bản năng muốn phản bác, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Tuy lời Bộ Sanh Yên nói rất khó nghe, nhưng sự thật là thế, năm đó bọn họ bị cuốn vào vụ án thuật Yểm Thắng, một khi định tội danh, cả phủ Anh vương sẽ chìm trong biển máu.
May là Thịnh Vĩnh Đế đột ngột qua đời.
Ông vừa chết, Thái tử trở về thừa kế hoàng vị.
Tân đế tra rõ vụ án thuật Yểm Thắng, vợ chồng Anh vương mới được vô tội thả ra.
Lạc Dạ Thần nói “Vậy … vậy Tiêu trắc phi chẳng phải là ân nhân của chúng ta sao?”
Bộ Sanh Yên không trả lời mà hỏi lại “Chàng nghĩ sao?”
Ân oán tình thù trong chuyện này quá phức tạp, đầu gỗ Lạc Dạ Thần suy nghĩ rất lâu, nhưng càng nghĩ càng đau đầu.
Bộ Sanh Yên “Chàng không cần vướng mắc như vậy, có lẽ những người kia nói đều là giả, có lẽ Tiêu trắc phi không liên quan gì tới cái chết của Tiên hoàng.”
Lạc Dạ Thần “Nếu thật sự không liên quan, cô ta sẽ không giấu giếm thân phận quay về bên cạnh Hoàng thượng.”
Bộ Sanh Yên kiên định nhìn y.
“Nếu chàng đã có nghi ngờ, chi bằng trực tiếp đến gặp Hoàng thượng hỏi rõ ràng.”
Lạc Dạ Thần ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nàng “Hoàng thượng không tức giận chứ?”
Bộ Sanh Yên “Chàng là đại ca của ngài ấy, hỏi ngài ấy mấy câu thì có gì sai? Ngài ấy có gì mà phải tức giận?”
Lạc Dạ Thần nghĩ cũng thấy đúng, lập tức đứng dậy.
“Được, ta vào cung gặp Hoàng thượng.”
Sau khi Tiểu Ngố Ngố lớn lên, không cần uống sữa nữa, Bộ Sanh Yên lần lượt cho ba nhũ mẫu thôi việc, chỉ để lại nhũ mẫu cuối cùng.
Lý do Bộ Sanh Yên giữ nhũ mẫu này không phải vì năng lực của nàng, mà chỉ vì tướng công của nàng là một quân nhân.
Bộ gia trung liệt, các thúc bá huynh trưởng đều tử trận sa trường, cả phụ thân nàng cũng bị thương nặng, tàn tật suốt đời, thế nên nàng luôn thấy thân thiết với các võ tướng.
Tướng công của nhũ mẫu hiện đang tòng quân, không thể chăm sóc gia đình, nhũ mẫu còn có hai đứa con, cuộc sống rất khó khăn.
Bộ Sanh Yên nảy sinh đồng cảm, muốn giữ nhũ mẫu ở lại vương phủ, để nàng tiếp tục chăm sóc Tiểu Ngố Ngố. Nếu làm tốt, sau này nàng có thể cho phép nàng dẫn theo hai đứa con của mình đến vương phủ, làm thư đồng cho Tiểu Ngố Ngố.
Tuy nhiên, xét theo biểu hiện hiện tại, nhũ mẫu này làm Bộ Sanh Yên rất thất vọng.
Vừa rồi nàng dạy Tiểu Ngố Ngố không được tùy tiện đánh người, nhưng nhũ mẫu lại đứng ra cầu xin cho Tiểu Ngố Ngố.
Trẻ nhỏ không biết gì, hành động của nhũ mẫu có thể dễ dàng để lại trong đầu đứa trẻ ấn tượng rằng nhũ mẫu thương nó hơn cả mẹ ruột của nó.
Nếu tình trạng này tiếp diễn không chỉ khiến Bộ Sanh Yên khó dạy con trai, còn vô tình khiến khoảng cách giữa hai mẹ con trở nên xa lạ.
Đây là điều Bộ Sanh Yên không thể chấp nhận.
Nàng không giấu gì, nói lại chuyện Tiểu Ngố Ngố cào nhũ mẫu bị thương.
Lạc Dạ Thần không quan tâm lắm.
“Chỉ là một nhũ mẫu, bị cào một chút thì có sao đâu? Nàng đừng có làm ầm lên.”
Bộ Sanh Yên cau mày nói “Ta không quan tâm nhũ mẫu đó ra sao, ta chỉ cảm thấy tính cách của Tiểu Ngố Ngố không tốt, nó quá ngang ngược rồi.”
Nếu Tiểu Ngố Ngố là con gái, ngang ngược một chút cũng không sao, nhưng nó là con trai, đúng lúc lại sinh ra trong hoàng tộc, thân phận như vậy đã định sẵn nó chỉ có thể khiêm tốn làm người.
Đây cũng là lý do chính khiến Bộ Sanh Yên phải nghiêm khắc với Tiểu Ngố Ngố.
Nàng không mong đợi con trai mình sau này sẽ xuất sắc ra sao, nàng chỉ mong con trai mình lớn lên bình an khỏe mạnh.
Bộ Sanh Yên “Ta muốn đuổi nhũ mẫu đó đi, Tiểu Ngố Ngố không thể ở bên cạnh người để mặc nó muốn làm gì thì làm.”
Đây chỉ là chuyện nhỏ.
Lúc hai người mới thành thân đã thỏa thuận ba điều, chuyện nhỏ trong nhà đều do vương phi quyết định.
Vì thế Lạc Dạ Thần không hề do dự gật đầu “Được, cứ làm theo nàng nói.”
Bộ Sanh Yên thả lỏng vẻ mặt.
Dù người đàn ông này đầu gỗ, trông rất ngốc nhưng chưa từng kéo chân nàng.
Điểm này cũng đủ làm nàng hài lòng.
Lạc Dạ Thần kéo nàng vào phòng ngồi xuống, thần bí nói.
“Nàng biết không, vừa nãy có người kể cho ta nghe một bí mật động trời!”
Bộ Sanh Yên biết y đang cố ý khoe khoang nên cũng thuận theo hỏi “Bí mật gì?”
Lạc Dạ Thần hạ giọng rất thấp “Nàng còn nhớ Tiêu trắc phi chứ?”
Bộ Sanh Yên vừa nghe thấy ba chữ Tiêu trắc phi, trong lòng lập tức có suy đoán.
Nhưng nàng không hỏi thêm, chỉ im lặng vểnh tai lên nghe.
Thấy nàng gật đầu, Lạc Dạ Thần tiếp tục.
“Chúng ta đều nghĩ Tiêu trắc phi đã chết, nhưng không phải vậy, Tiêu trắc phi vốn không có chết, cô ta đổi thân phận trở về, nàng chắc chắn không biết thân phận hiện giờ của cô ta là gì?”
Nói xong, y cố ý không nói nữa, dùng bộ dạng đắc ý kiểu “nàng cầu xin ta, ta mới nói cho nàng biết” nhìn Bộ Sanh Yên.
Bộ Sanh Yên cong đôi môi đỏ mọng “Cô ấy hiện giờ là Quý phi nương nương.”
Lạc Dạ Thần “……”
Lạc Dạ Thần chợt nhảy dựng lên, khó tin nhìn nàng.
“Sao … sao nàng biết?!”
Bộ Sanh Yên “Không phải trước đó chàng nói, chàng có chuyện muốn nói với ta, có liên quan đến Quý phi sao? Kết hợp hai cái lại, đáp án chẳng phải rõ ràng rồi sao?”
Lạc Dạ Thần bị sốc trước chỉ số thông minh của vương phi nhà mình.
Y hậm hực ngồi xuống.
Vốn y muốn nhìn thấy dáng vẻ kinh hoàng không dám tin của vương phi, nào ngờ cuối cùng người kinh hoàng lại là chính mình.
Đúng là sai lầm!
Y hít một hơi thật sâu, đè nén thất vọng trong lòng rồi nói tiếp.
“Những người đó nói Tiêu trắc phi có thể là hung thủ thật sự giết hại phụ hoàng, bọn họ muốn ta thuyết phục Hoàng đế không lập cô ta làm Hoàng hậu.”
Bộ Sanh Yên “Chàng tin lời bọn họ nói?”
Lạc Dạ Thần “Thật ra ta cũng không tin, nhưng bọn họ nói như thật, cả hoàng tổ mẫu đã qua đời cũng bị bọn họ đem ra nói, ta cảm thấy những gì bọn họ nói có lẽ là thật.”
Bộ Sanh Yên “Vậy tiếp theo chàng muốn làm gì?”
Lạc Dạ Thần cũng vì không biết làm sao, nên mới tìm vương phi bàn bạc.
Y dùng ánh mắt cầu cứu nhìn vương phi thông minh tuyệt đỉnh nhà mình.
Bộ Sanh Yên “Nếu Tiêu trắc phi giết hại Tiên hoàng thật, chàng có muốn giết cô ấy để trả thù cho Tiên hoàng không?”
Câu hỏi này khiến Lạc Dạ Thần sững người.
Miệng y mở ra rồi khép lại như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thốt ra được chữ nào.
Bộ Sanh Yên thấy vậy, cũng không làm khó y nữa, bình tĩnh nói.
“Chàng do dự, tức là chàng không muốn giết Tiêu trắc phi.”
Lạc Dạ Thần không phủ nhận.
Tuy y cảm thấy Tiêu trắc phi rất đáng ghét, nhưng y không muốn giết cô ta.
Bộ Sanh Yên “Chàng có nhớ chuyện xảy ra trước khi Tiên hoàng qua đời không? Lúc đó chúng ta bị gài bẫy, Tiên hoàng nghi ngờ chúng ta dùng thuật Yểm Thắng mưu hại ông ấy, cho nên ông ấy đã ra lệnh giam chúng ta ở Đại Lý Tự.”
Lạc Dạ Thần vẫn còn nhớ chuyện đó.
Khi đó, y trơ mắt nhìn những người đó đào vật Yểm Thắng từ trong vương phủ, dù y có giải thích thế nào, cũng không ai tin y.
Y và vương phi bị bắt, cả vương phủ bị phong tỏa điều tra.
Bọn họ bị giam trong Đại Lý Tự, kêu trời không nghe, gọi đất không thấu.
Lạc Dạ Thần muốn gặp phụ hoàng, giải thích rõ ràng trước mặt ông.
Nhưng phụ hoàng còn không muốn gặp y.
Bộ Sanh Yên “Nói một câu đại nghịch bất đạo, nếu Tiên hoàng không chết, có lẽ người chết sẽ là chúng ta.”
Lạc Dạ Thần sửng sốt.
Y theo bản năng muốn phản bác, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Tuy lời Bộ Sanh Yên nói rất khó nghe, nhưng sự thật là thế, năm đó bọn họ bị cuốn vào vụ án thuật Yểm Thắng, một khi định tội danh, cả phủ Anh vương sẽ chìm trong biển máu.
May là Thịnh Vĩnh Đế đột ngột qua đời.
Ông vừa chết, Thái tử trở về thừa kế hoàng vị.
Tân đế tra rõ vụ án thuật Yểm Thắng, vợ chồng Anh vương mới được vô tội thả ra.
Lạc Dạ Thần nói “Vậy … vậy Tiêu trắc phi chẳng phải là ân nhân của chúng ta sao?”
Bộ Sanh Yên không trả lời mà hỏi lại “Chàng nghĩ sao?”
Ân oán tình thù trong chuyện này quá phức tạp, đầu gỗ Lạc Dạ Thần suy nghĩ rất lâu, nhưng càng nghĩ càng đau đầu.
Bộ Sanh Yên “Chàng không cần vướng mắc như vậy, có lẽ những người kia nói đều là giả, có lẽ Tiêu trắc phi không liên quan gì tới cái chết của Tiên hoàng.”
Lạc Dạ Thần “Nếu thật sự không liên quan, cô ta sẽ không giấu giếm thân phận quay về bên cạnh Hoàng thượng.”
Bộ Sanh Yên kiên định nhìn y.
“Nếu chàng đã có nghi ngờ, chi bằng trực tiếp đến gặp Hoàng thượng hỏi rõ ràng.”
Lạc Dạ Thần ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nàng “Hoàng thượng không tức giận chứ?”
Bộ Sanh Yên “Chàng là đại ca của ngài ấy, hỏi ngài ấy mấy câu thì có gì sai? Ngài ấy có gì mà phải tức giận?”
Lạc Dạ Thần nghĩ cũng thấy đúng, lập tức đứng dậy.
“Được, ta vào cung gặp Hoàng thượng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương