Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 1171: Đều là hạnh phúc (Hoàn chính văn)
Tiêu Hề Hề biết sinh con rất đau, nhưng không ngờ lại đau đến vậy.
Nàng cảm thấy cả người mình như đang bị xé ra làm đôi.
Cơn đau thật khủng khiếp.
Nó còn đau hơn cả khi nàng bị Không Thiền đâm.
Các bà đỡ liên tục bảo nàng dùng sức.
Tiêu Hề Hề dùng hết sức lực có được khi ăn sủi cảo vừa nãy để rặn đứa bé ra.
Bây giờ nàng chỉ hận bản thân trước đó không ăn nhiều sủi cảo một chút.
Thấy Hoàng hậu cạn kiệt sức lực, bà đỡ nhanh chóng sai người mang canh gà lên, lúc chuẩn bị cho nàng uống thì nàng mở miệng, bày ra tư thế chờ đút.
Các bà đỡ không ngờ Hoàng hậu lại tự giác như vậy, sửng sốt một lát rồi vội vàng đưa bát tới.
Tiêu Hề Hề há to miệng, một hơi uống hết canh gà.
Vốn các bà đỡ đề nghị chuẩn bị canh nhân sâm, có tác dụng bổ khí tốt hơn.
Nhưng Tiêu Hề Hề không thích canh nhân sâm, nên trước đó yêu cầu đổi thành canh gà.
Có canh gà giúp sức, thanh máu của Tiêu Hề Hề lại được bổ sung.
Nàng siết chặt chiếc gối bên cạnh, tiếp tục dùng sức, khi không chịu nổi cơn đau, nàng hét muốn khản cổ.
Hét xong, cổ họng khô khan, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Bảo Cầm lo lắng dậm chân, hai mắt đỏ ửng.
Nhưng lúc này nàng không thể làm gì, chỉ có thể chắp tay cầu nguyện Bồ Tát phù hộ cho mẹ con Hoàng hậu bình an.
Đúng lúc đó hợt nghe thấy tiếng bà đỡ hét lên.
“Sinh rồi! Sinh rồi!!”
Bảo Cầm bước nhanh tới, nhìn kỹ hơn, thấy bà đỡ đang ôm một đứa bé ướt át nhăn nheo trên tay.
Đứa bé há miệng khóc lớn.
Tim Bảo Cầm chợt rơi xuống, hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất.
Cuối cùng cũng sinh rồi!
Nàng vui mừng đưa tay đón đứa bé.
Các cung nữ mang nước ấm đã chuẩn bị tới, nhóm người cẩn thận tắm rửa cho đứa bé rồi quấn đứa bé trong tã gấm mềm mại.
Dù đã sinh được một đứa, nhưng mọi người cũng không hề thư giãn hoàn toàn.
Vì trước đó Phương Vô Tửu đã bắt mạch cho Hề Hề, phát hiện thai của nàng có khả năng là song sinh.
Bản thân Tiêu Hề Hề lúc được sinh ra cũng là thai long phụng, theo chứng cứ khoa học, thai song sinh có khả năng di truyền cao, vì thế nàng mang thai đôi cũng không có gì ngạc nhiên.
Lúc này, các bà đỡ vẫn đang tụ tập quanh giường, sau khi kiểm tra cẩn thận, bọn họ phát hiện trong bụng Hoàng hậu quả thật còn một bào thai khác.
Vì vậy, Tiêu Hề Hề phải tiếp tục dùng sức.
Lần này sinh nhanh hơn.
Trong vòng thời gian nửa tách trà, một em bé khác chào đời.
Tiếp theo là tiếng khóc thứ hai.
Sau khi Lạc Thanh Hàn chắc chắn hai đứa trẻ đã bình an ra đời, hắn không nhịn được nữa, đẩy cửa sải bước lao vào.
Các bà đỡ giật mình, vội quỳ xuống hành lễ.
Có người cố gắng khuyên can “Bệ hạ, phòng sinh là nơi máu me, không cát tường, ngài không thể vào được.”
Lạc Thanh Hàn lạnh giọng nói “Trẫm là chân long thiên tử, máu me đến đâu trẫm cũng trấn áp được!”
Mọi người lập tức im lặng, không dám nói thêm lời nào.
Lạc Thanh Hàn sải bước đến bên giường, thấy Hề Hề người đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hắn cảm thấy tim mình bị ai đó siết chặt, đau đớn vô cùng.
Hắn không hề ghét bỏ, cúi xuống yêu thương hôn lên trán nàng.
Tiêu Hề Hề bây giờ không còn sức.
Nàng khó khăn thốt ra hai từ.
“Đau quá.”
Mắt Lạc Thanh Hàn chợt đỏ lên.
Hắn lần nữa hôn lên môi nàng, run giọng nói “Xin lỗi.”
Nếu không phải vì hắn, nàng đã không phải chịu đau thế này.
Các bà đỡ gần đó chết lặng.
Theo quan điểm của bọn họ, phụ nữ sinh con chắc chắn rất đau, nhưng thân là phụ nữ thì buộc phải trải qua nỗi đau này, bởi đây là cái giá mà người phụ nữ phải gánh chịu.
Cả Hoàng hậu tôn quý cũng vậy.
Nhưng Hoàng đế lại vô cùng áy náy, như thể nỗi đau mà Hoàng hậu gánh chịu đều do mình gây ra.
Hành động này nằm ngoài dự đoán của các bà đỡ.
Chiết Chi tiến tới, lịch sự mời các bà đỡ vào phòng khách nghỉ ngơi.
Tuy khó hiểu trước cách hành xử của Hoàng đế, nhưng các bà đỡ vẫn rất vui mừng vì ba mẹ con Hoàng hậu bình an, điều đó có nghĩa phần thưởng của bọn họ chắc chắn sẽ rất nhiều.
Không chỉ các bà đỡ, mọi người trong cung đều rất vui.
Cả cung Vân Tụ đang tràn ngập niềm vui.
Tế Vũ dẫn người dọn dẹp phòng sinh.
Phương Vô Tửu bước vào bắt mạch cho Hề Hề, xác nhận nàng chỉ mất sức, không có gì nghiêm trọng.
Bảo Cầm bế hai đứa trẻ tới, đặt cạnh Hoàng hậu.
Tiêu Hề Hề thật sự rất mệt.
Nàng thậm chí còn không có thời gian nhìn kỹ hai đứa trẻ đã chìm vào giấc ngủ.
Khi nàng tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Lạc Thanh Hàn hôm nay không thượng triều, hắn luôn túc trực bên giường, thấy Hề Hề tỉnh lại, hắn lập tức hỏi.
“Nàng thấy thế nào? Còn đau không?”
Giấc mơ đêm qua của hắn toàn là Hề Hề kêu đau, cho nên đêm qua hắn không thể ngủ ngon.
Tiêu Hề Hề cẩn thận cảm nhận “Vẫn còn hơi đau, nhưng so với hôm qua đã đỡ nhiều rồi.”
Lạc Thanh Hàn lập tức sai người mang thuốc tới.
“Đây là thuốc Phương Vô Tửu kê cho nàng, uống vào sẽ không đau nữa.”
Tiêu Hề Hề rất ghét uống thuốc.
Nàng theo bản năng nhăn mũi, vẻ mặt chán ghét.
Lạc Thanh Hàn nhẹ giọng dỗ dành “Thuốc này có đường nâu, không đắng.”
Tiêu Hề Hề lè đầu lưỡi nếm thử, phát hiện thuốc không đắng, thậm chí còn hơi ngọt.
Thế là nàng mở miệng ngoan ngoãn uống thuốc.
Sau khi uống thuốc, cơn đau của nàng thuyên giảm rất nhiều.
Nàng không khỏi thở dài “Nếu biết thuốc này có tác dụng giảm đau tốt như vậy thì hôm qua ta nên uống một bát, thế thì đã không đau đến vậy.”
Lạc Thanh Hàn vẫn còn lo sợ chuyện hôm qua.
Hắn giải thích “Thuốc có ba phần độc, phụ nữ mang thai không nên tùy tiện uống thuốc”.
Tiêu Hề Hề theo thói quen sờ bụng, phát hiện cái bụng nhô cao của mình đã không còn, ngón tay không sờ thấy.
Nàng nhìn xuống, thấy bụng mình đã phẳng trở lại.
Lúc này nàng mới nhớ ra mình đã dỡ hàng rồi.
Tiêu Hề Hề vội vàng hỏi “Các con đâu?”
Lạc Thanh Hàn “Các con ở phòng bên cạnh, nhũ mẫu đang trông chừng, sẽ không sao đâu.”
Tiêu Hề Hề “Ta muốn gặp các con một chút.”
Lạc Thanh Hàn lập tức sai người ôm hai đứa bé tới.
Cùng đi tới còn có Phương Vô Tửu và hai nhũ mẫu.
Hai đứa bé được đặt cạnh Hề Hề.
Tiêu Hề Hề được Lạc Thanh Hàn đỡ ngồi dậy, nhìn hai đứa bé được đặt ngay ngắn trên giường, nàng không khỏi cảm thán.
“Hai đứa trông giống như khỉ vậy.”
Lạc Thanh Hàn gật đầu “Quả thật rất giống.”
Tiêu Hề Hề “Xấu quá.”
Lạc Thanh Hàn “Ừm.”
Phương Vô Tửu ở bên cạnh không khỏi thay bọn trẻ phản bác.
“Trẻ con mới sinh đều như vậy, lớn lên sẽ khác.”
Cha mẹ kiểu gì vậy? Cả con mình cũng độc miệng được!
Tiêu Hề Hề “Hai đứa là trai hay gái?”
Lạc Thanh Hàn “Một trai một gái.”
Tiêu Hề Hề “Cũng là thai long phụng giống ta.”
Nàng mỉm cười “Xem ra các con của mẹ may mắn hơn mẹ.”
Các con của nàng đều bình an, không giống nàng, rõ ràng là thai long phụng, nhưng chỉ có mình nàng còn sống.
Hai đứa bé nhìn nàng, như có thể cảm nhận được đây chính là mẹ của chúng, hai đứa bé đồng loạt toét miệng cười, lộ ra nụ cười rạng rỡ không răng.
Tiêu Hề Hề cúi xuống, hôn lên trán hai đứa bé.
Mọi bất hạnh đều kết thúc ở nàng.
Dành cho bọn trẻ, đều là hạnh phúc.
Nàng cảm thấy cả người mình như đang bị xé ra làm đôi.
Cơn đau thật khủng khiếp.
Nó còn đau hơn cả khi nàng bị Không Thiền đâm.
Các bà đỡ liên tục bảo nàng dùng sức.
Tiêu Hề Hề dùng hết sức lực có được khi ăn sủi cảo vừa nãy để rặn đứa bé ra.
Bây giờ nàng chỉ hận bản thân trước đó không ăn nhiều sủi cảo một chút.
Thấy Hoàng hậu cạn kiệt sức lực, bà đỡ nhanh chóng sai người mang canh gà lên, lúc chuẩn bị cho nàng uống thì nàng mở miệng, bày ra tư thế chờ đút.
Các bà đỡ không ngờ Hoàng hậu lại tự giác như vậy, sửng sốt một lát rồi vội vàng đưa bát tới.
Tiêu Hề Hề há to miệng, một hơi uống hết canh gà.
Vốn các bà đỡ đề nghị chuẩn bị canh nhân sâm, có tác dụng bổ khí tốt hơn.
Nhưng Tiêu Hề Hề không thích canh nhân sâm, nên trước đó yêu cầu đổi thành canh gà.
Có canh gà giúp sức, thanh máu của Tiêu Hề Hề lại được bổ sung.
Nàng siết chặt chiếc gối bên cạnh, tiếp tục dùng sức, khi không chịu nổi cơn đau, nàng hét muốn khản cổ.
Hét xong, cổ họng khô khan, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Bảo Cầm lo lắng dậm chân, hai mắt đỏ ửng.
Nhưng lúc này nàng không thể làm gì, chỉ có thể chắp tay cầu nguyện Bồ Tát phù hộ cho mẹ con Hoàng hậu bình an.
Đúng lúc đó hợt nghe thấy tiếng bà đỡ hét lên.
“Sinh rồi! Sinh rồi!!”
Bảo Cầm bước nhanh tới, nhìn kỹ hơn, thấy bà đỡ đang ôm một đứa bé ướt át nhăn nheo trên tay.
Đứa bé há miệng khóc lớn.
Tim Bảo Cầm chợt rơi xuống, hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất.
Cuối cùng cũng sinh rồi!
Nàng vui mừng đưa tay đón đứa bé.
Các cung nữ mang nước ấm đã chuẩn bị tới, nhóm người cẩn thận tắm rửa cho đứa bé rồi quấn đứa bé trong tã gấm mềm mại.
Dù đã sinh được một đứa, nhưng mọi người cũng không hề thư giãn hoàn toàn.
Vì trước đó Phương Vô Tửu đã bắt mạch cho Hề Hề, phát hiện thai của nàng có khả năng là song sinh.
Bản thân Tiêu Hề Hề lúc được sinh ra cũng là thai long phụng, theo chứng cứ khoa học, thai song sinh có khả năng di truyền cao, vì thế nàng mang thai đôi cũng không có gì ngạc nhiên.
Lúc này, các bà đỡ vẫn đang tụ tập quanh giường, sau khi kiểm tra cẩn thận, bọn họ phát hiện trong bụng Hoàng hậu quả thật còn một bào thai khác.
Vì vậy, Tiêu Hề Hề phải tiếp tục dùng sức.
Lần này sinh nhanh hơn.
Trong vòng thời gian nửa tách trà, một em bé khác chào đời.
Tiếp theo là tiếng khóc thứ hai.
Sau khi Lạc Thanh Hàn chắc chắn hai đứa trẻ đã bình an ra đời, hắn không nhịn được nữa, đẩy cửa sải bước lao vào.
Các bà đỡ giật mình, vội quỳ xuống hành lễ.
Có người cố gắng khuyên can “Bệ hạ, phòng sinh là nơi máu me, không cát tường, ngài không thể vào được.”
Lạc Thanh Hàn lạnh giọng nói “Trẫm là chân long thiên tử, máu me đến đâu trẫm cũng trấn áp được!”
Mọi người lập tức im lặng, không dám nói thêm lời nào.
Lạc Thanh Hàn sải bước đến bên giường, thấy Hề Hề người đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hắn cảm thấy tim mình bị ai đó siết chặt, đau đớn vô cùng.
Hắn không hề ghét bỏ, cúi xuống yêu thương hôn lên trán nàng.
Tiêu Hề Hề bây giờ không còn sức.
Nàng khó khăn thốt ra hai từ.
“Đau quá.”
Mắt Lạc Thanh Hàn chợt đỏ lên.
Hắn lần nữa hôn lên môi nàng, run giọng nói “Xin lỗi.”
Nếu không phải vì hắn, nàng đã không phải chịu đau thế này.
Các bà đỡ gần đó chết lặng.
Theo quan điểm của bọn họ, phụ nữ sinh con chắc chắn rất đau, nhưng thân là phụ nữ thì buộc phải trải qua nỗi đau này, bởi đây là cái giá mà người phụ nữ phải gánh chịu.
Cả Hoàng hậu tôn quý cũng vậy.
Nhưng Hoàng đế lại vô cùng áy náy, như thể nỗi đau mà Hoàng hậu gánh chịu đều do mình gây ra.
Hành động này nằm ngoài dự đoán của các bà đỡ.
Chiết Chi tiến tới, lịch sự mời các bà đỡ vào phòng khách nghỉ ngơi.
Tuy khó hiểu trước cách hành xử của Hoàng đế, nhưng các bà đỡ vẫn rất vui mừng vì ba mẹ con Hoàng hậu bình an, điều đó có nghĩa phần thưởng của bọn họ chắc chắn sẽ rất nhiều.
Không chỉ các bà đỡ, mọi người trong cung đều rất vui.
Cả cung Vân Tụ đang tràn ngập niềm vui.
Tế Vũ dẫn người dọn dẹp phòng sinh.
Phương Vô Tửu bước vào bắt mạch cho Hề Hề, xác nhận nàng chỉ mất sức, không có gì nghiêm trọng.
Bảo Cầm bế hai đứa trẻ tới, đặt cạnh Hoàng hậu.
Tiêu Hề Hề thật sự rất mệt.
Nàng thậm chí còn không có thời gian nhìn kỹ hai đứa trẻ đã chìm vào giấc ngủ.
Khi nàng tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Lạc Thanh Hàn hôm nay không thượng triều, hắn luôn túc trực bên giường, thấy Hề Hề tỉnh lại, hắn lập tức hỏi.
“Nàng thấy thế nào? Còn đau không?”
Giấc mơ đêm qua của hắn toàn là Hề Hề kêu đau, cho nên đêm qua hắn không thể ngủ ngon.
Tiêu Hề Hề cẩn thận cảm nhận “Vẫn còn hơi đau, nhưng so với hôm qua đã đỡ nhiều rồi.”
Lạc Thanh Hàn lập tức sai người mang thuốc tới.
“Đây là thuốc Phương Vô Tửu kê cho nàng, uống vào sẽ không đau nữa.”
Tiêu Hề Hề rất ghét uống thuốc.
Nàng theo bản năng nhăn mũi, vẻ mặt chán ghét.
Lạc Thanh Hàn nhẹ giọng dỗ dành “Thuốc này có đường nâu, không đắng.”
Tiêu Hề Hề lè đầu lưỡi nếm thử, phát hiện thuốc không đắng, thậm chí còn hơi ngọt.
Thế là nàng mở miệng ngoan ngoãn uống thuốc.
Sau khi uống thuốc, cơn đau của nàng thuyên giảm rất nhiều.
Nàng không khỏi thở dài “Nếu biết thuốc này có tác dụng giảm đau tốt như vậy thì hôm qua ta nên uống một bát, thế thì đã không đau đến vậy.”
Lạc Thanh Hàn vẫn còn lo sợ chuyện hôm qua.
Hắn giải thích “Thuốc có ba phần độc, phụ nữ mang thai không nên tùy tiện uống thuốc”.
Tiêu Hề Hề theo thói quen sờ bụng, phát hiện cái bụng nhô cao của mình đã không còn, ngón tay không sờ thấy.
Nàng nhìn xuống, thấy bụng mình đã phẳng trở lại.
Lúc này nàng mới nhớ ra mình đã dỡ hàng rồi.
Tiêu Hề Hề vội vàng hỏi “Các con đâu?”
Lạc Thanh Hàn “Các con ở phòng bên cạnh, nhũ mẫu đang trông chừng, sẽ không sao đâu.”
Tiêu Hề Hề “Ta muốn gặp các con một chút.”
Lạc Thanh Hàn lập tức sai người ôm hai đứa bé tới.
Cùng đi tới còn có Phương Vô Tửu và hai nhũ mẫu.
Hai đứa bé được đặt cạnh Hề Hề.
Tiêu Hề Hề được Lạc Thanh Hàn đỡ ngồi dậy, nhìn hai đứa bé được đặt ngay ngắn trên giường, nàng không khỏi cảm thán.
“Hai đứa trông giống như khỉ vậy.”
Lạc Thanh Hàn gật đầu “Quả thật rất giống.”
Tiêu Hề Hề “Xấu quá.”
Lạc Thanh Hàn “Ừm.”
Phương Vô Tửu ở bên cạnh không khỏi thay bọn trẻ phản bác.
“Trẻ con mới sinh đều như vậy, lớn lên sẽ khác.”
Cha mẹ kiểu gì vậy? Cả con mình cũng độc miệng được!
Tiêu Hề Hề “Hai đứa là trai hay gái?”
Lạc Thanh Hàn “Một trai một gái.”
Tiêu Hề Hề “Cũng là thai long phụng giống ta.”
Nàng mỉm cười “Xem ra các con của mẹ may mắn hơn mẹ.”
Các con của nàng đều bình an, không giống nàng, rõ ràng là thai long phụng, nhưng chỉ có mình nàng còn sống.
Hai đứa bé nhìn nàng, như có thể cảm nhận được đây chính là mẹ của chúng, hai đứa bé đồng loạt toét miệng cười, lộ ra nụ cười rạng rỡ không răng.
Tiêu Hề Hề cúi xuống, hôn lên trán hai đứa bé.
Mọi bất hạnh đều kết thúc ở nàng.
Dành cho bọn trẻ, đều là hạnh phúc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương