Tuy nói là phòng tốt, nhưng cũng chỉ là một phòng rất bình thường, trong phòng ngoài một cái bàn ra, thì chỉ có một cái giường, một cái tủ và một bồn tắm trong góc.
Trên bàn có ngọn đèn dầu, vì dùng dầu đậu nành nên khó tránh khỏi có khói và mùi nồng nặc.
Ga giường và chăn bông trên giường cũng đã cũ, đệm không đủ dày, cảm giác hơi cứng.
Lạc Thanh Hàn cau mày, hiển nhiên không hài lòng với môi trường ở đây.
Tiêu Hề Hề mở cửa sổ tản khói trong phòng đi.
Nàng mở túi, lấy lọ thuốc ra đặt lên bàn rồi nói với Lạc Thanh Hàn.
“Chàng qua đây, ta xử lý vết thương cho chàng.”
Lạc Thanh Hàn đi tới, ngồi thẳng trên ghế thấp.
Tiêu Hề Hề ngồi xuống cạnh hắn.
Ở đây không phải trong cung, nàng không ngồi quỳ, mà tùy ý ngồi xếp bằng.
Lạc Thanh Hàn liếc nhìn nàng, dường như không hài lòng với tư thế ngồi không đứng đắn của nàng, nhưng hắn vẫn không nói gì.
Bỏ đi, cứ để nàng vui, trong phòng không có người ngoài, không cần lo người khác nói nàng vô lễ thô tục.
Tiêu Hề Hề từ từ xé tay áo ra, nhìn vào vết thương.
Vết thương khá sâu nhưng may là không tổn thương gân cốt.
Nàng dùng khăn tay lau vết máu ở mép vết thương rồi rắc thuốc bột lên.
Thuốc này do Huyền Cơ Tử tự tay chế tạo, có tác dụng cầm máu rất tốt.
Chỉ trong chốc lát, vết thương đã ngừng chảy máu.
Tiêu Hề Hề lấy thêm hộp thuốc mỡ.
Đầu ngón tay chấm một ít thuốc mỡ trắng đục, nhẹ nhàng bôi lên vết thương.
Thuốc này không chỉ ngừa nhiễm trùng còn giúp vết thương mau lành.
Bôi thuốc xong, Tiêu Hề Hề dùng vải băng vết thương lại cho hắn.
Dưới ánh sáng mờ ảo, nàng cúi đầu cụp mắt, cẩn thận băng bó vết thương cho hắn, hàng mi dài cong cong như những con bướm đậu ngược sáng có thể bay đi bất cứ lúc nào.
Lạc Thanh Hàn kiềm không được cúi đầu hôn lên khóe mắt nàng.
Động tác của Tiêu Hề Hề dừng lại.
Nàng nhìn người đàn ông trước mắt, lông mi khẽ run lên.
Lạc Thanh Hàn lại hôn nàng.
Lần này hắn hôn lên môi nàng.
Cốc cốc.
Có tiếng gõ cửa.
Giọng hầu bàn ngoài cửa vang lên.
“Khách quan, nước nóng mà hai vị yêu cầu đã có, phiền mở cửa một chút.”
Lạc Thanh Hàn buông Hề Hề ra, trầm giọng nói “Để ngoài cửa là được rồi.”
Hầu bàn đáp vâng.
Tiếng bước chân xa dần.
Lạc Thanh Hàn đi tới mở cửa, thấy hai thùng gỗ được đặt ngoài cửa, một đựng nước lạnh, một đựng nước nóng.
Hắn xách hai thùng nước đổ vào bồn tắm.
Hắn bảo Hề Hề mau cởi bộ quần áo ướt, tắm nước nóng để xua đi cái lạnh trên người.
Trong phòng này không có bình phong, nếu Tiêu Hề Hề muốn đi tắm, nhất định phải cởi quần áo trước mặt Lạc Thanh Hàn, chuyện này làm nàng hơi xấu hổ.
Tuy nhiên, ngay sau đó, nàng lại nghe thấy Lạc Thanh Hàn nói.
“Nàng tắm trước đi, ta ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay.”
Tiêu Hề Hề “Chàng đi đâu vậy?”
Lạc Thanh Hàn “Đi lấy quần áo sạch cho nàng.”
Quần áo trên người nàng ướt sũng, lúc này đang là mùa đông nên quần áo rất khó khô, hắn phải kiếm cho nàng một bộ quần áo sạch mới được.
Tiêu Hề Hề trơ mắt nhìn hắn quay người bước ra ngoài.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Trong phòng chỉ còn một mình nàng.
Được rồi, bây giờ không cần xấu hổ nữa, nàng có thể mạnh dạn cởi quần áo.
Tiêu Hề Hề ngồi trong bồn nước nóng.
Bồn tắm nhỏ vừa đủ cho nàng.
Nước nóng quấn quanh cơ thể, lỗ chân lông khắp người nở ra, cơ thể vốn lạnh cóng cuối cùng cũng tìm được cảm giác.
Nàng nhắm mắt lại, thở nhẹ một hơi.
Thoải mái quá đi!
Khi nàng tắm xong, lau khô người rồi chui vào chăn, Lạc Thanh Hàn cũng vừa quay lại.
Thời điểm hắn quay lại hoàn hảo đến mức làm Tiêu Hề Hề không khỏi băn khoăn có phải hắn cố ý quay lại vào lúc này hay không.
Lạc Thanh Hàn đặt một bộ váy sạch sẽ trước mặt nàng.
“Mặc vào đi, xem thử có vừa không?”
Nói xong, hắn tự giác quay người lại, đưa lưng về phía nàng.
Hành động rất quân tử, không hề có ý định đi quá đà.
Tiêu Hề Hề nhìn váy sạch gấp gọn trước mặt, sau đó nhìn bóng lưng Lạc Thanh Hàn, nàng khẽ mím môi.
Nàng sắp đi, không biết khi nào mới quay lại.
Trước khi đi, nàng phải để lại thứ gì đó cho hắn.
Nghĩ tới đây, Tiêu Hề Hề chậm rãi buông lỏng ngón tay trên chăn, nhẹ giọng gọi.
“A Hàn.”
Lạc Thanh Hàn tưởng nàng đã mặc xong nên quay lại nhìn nàng, lại thấy chăn bông trên người nàng đã trượt từ vai xuống khuỷu tay, lộ rõ phần lớn làn da thị trắng nõn.
Mí mắt hắn run lên, một luồng nhiệt lập tức quét qua cơ thể hắn.
Giọng hắn khô khát khàn đi.
“Nàng đang làm gì?”
Đây là lần đầu tiên Tiêu Hề Hề làm chuyện này, ngón tay nàng run rẩy lo lắng.
Nàng ngẩng đầu để lộ chiếc cổ mảnh mai, khóe mắt đỏ ửng như hoa đào nở ngày xuân chờ người hái.
Nàng cố hết sức để biểu hiện tự nhiên hơn, nhưng khi nàng lên tiếng, giọng nói run rẩy đã bán đứng tâm trạng của nàng.
“Hôn ta.”
Lời vừa dứt, một nụ hôn mang theo hơi thở quen thuộc chạm xuống.
Nàng bị đẩy mạnh xuống giường.
Chăn bông bị kéo ra một cách thô bạo, rồi ném sang một bên.
Những nụ hôn mãnh liệt chạm đến từng bộ phận trên người nàng, ngón tay trắng nõn của nàng nắm chặt ga giường, tạo thành những nếp gấp.
Nàng buộc mình không được nhắm mắt, cố hết sức mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Nàng muốn ghi nhớ từng chi tiết trên khuôn mặt hắn, khắc sâu vào tim mình.
Khoảnh khắc cơn đau ập đến.
Nàng ôm chặt Lạc Thanh Hàn, nước mắt chảy xuống khóe, nhỏ xuống vai hắn.
Như bông hoa nhỏ ấm áp nở trong lòng họ.
……
Dưới chăn, hai cơ thể ôm chặt lấy nhau.
Hai người quấn quýt, tận hưởng khoảng thời gian thân mật thuộc về họ.
Lạc Thanh Hàn thì thầm vào tai nàng.
“Ta muốn ở bên nàng, ta muốn đến Nam Nguyệt với nàng.”
Tiêu Hề Hề sửng sốt.
Nàng lộ ra nét mặt khó tin.
Nàng chưa kịp nói thì đã bị Lạc Thanh Hàn hôn.
Nụ hôn kéo dài vô cùng.
Tiêu Hề Hề bị hôn làm choáng váng đầu óc, não mất khả năng suy nghĩ.
Lúc nàng tỉnh táo lại, nàng lại bị Lạc Thanh Hàn đè dưới người.
Tiêu Hề Hề vội vàng đẩy ngực hắn hỏi “Nếu chàng đến Nam Nguyệt với ta, chuyện trong triều sẽ ra sao?”
Lạc Thanh Hàn khàn khàn nói “Ta không lo nữa.”
Tiêu Hề Hề “Chàng không cần ngai vàng nữa?”
Lạc Thanh Hàn “Không cần nữa.”
Tiêu Hề Hề tưởng hắn đang nói đùa, nhưng nhìn hắn như vậy, rõ ràng là hắn đang nghiêm túc.
Nàng không ngờ tên này lại bỏ việc.
Rõ ràng ngày thường hắn không phải là loại người hành động bốc đồng!
Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Chương 1126: Ta muốn ở bên nàng
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương