Phản ứng của Hề Hề quả nhiên đúng như Phương Vô Tửu dự liệu.
“Chỉ là nhờ muội treo cái danh Nam Nguyệt vương trên người, bình thường muội muốn làm gì thì làm, những chuyện khác không cần muội nhọc lòng.”
Nghe đại sư huynh nói vậy, Tiêu Hề Hề mới thấy nhẹ nhõm.
Lạc Thanh Hàn vẫn luôn im lặng, lúc này mới lên tiếng.
“Có phải trước khi các người chưa tìm được người kế vị thích hợp thì Hề Hề không thể rời khỏi Nam Nguyệt?”
Phương Vô Tửu thầm nghĩ, không hổ là Hoàng đế Đại Thịnh, vừa lên tiếng đã nói trúng trọng điểm.
Phương Vô Tửu nói “Về nguyên tắc là vậy, thông thường Nam Nguyệt vương không thể rời khỏi Nam Nguyệt, nhưng quy tắc thì cứng nhắc, còn người thì linh hoạt. Chúng ta có thể tìm lý do để Hề Hề rời Nam Nguyệt. Ví như Nam Nguyệt vương dẫn sứ đoàn đến Thịnh Kinh cảm tạ viện trợ của Hoàng đế bệ hạ, lần đi này chắc chắn không về sớm được, ít nhất cũng phải nửa năm, trong khoảng thời gian này chúng ta sẽ tìm được người kế vị thích hợp.”
Lạc Thanh Hàn “Nếu các người vẫn không tìm được người kế vị thích hợp thì sao? Có phải Hề Hề vẫn phải quay về Nam Nguyệt?”
Phương Vô Tửu cười nói “Không sao, chúng ta có phương án dự phòng, nếu thật sự không tìm được người kế vị thích hợp, chúng ta cũng có thể chọn một đứa bé từ từ bồi dưỡng. Việc này có thể tốn thêm một chút thời gian, nhưng không sao cả, Nam Nguyệt vương mới có Hoàng đế Đại Thịnh làm chỗ dựa, sẽ không ai dám coi thường.”
Lạc Thanh Hàn phút chốc hiểu được ý của Phương Vô Tửu.
Y muốn Hề Hề sinh một đứa con, sau đó đứa bé đó sẽ kế thừa vương vị của Nam Nguyệt vương.
Nam Nguyệt vương không yêu cầu giới tính, dù Hề Hề sinh trai hay gái đều có tư cách kế thừa vương vị.
Điểm này thoải mái hơn tư cách kế thừa hoàng vị của Đại Thịnh.
Nhưng Lạc Thanh Hàn lại thấy hơi không vui.
Con của hắn và Hề Hề còn chưa sinh ra đã bị người khác nhắm đến.
Tiêu Hề Hề suy nghĩ một chút rồi nói.
“Ý này của mọi người rất hay, nhưng đứa bé đó chưa chắc muốn kế thừa vương vị, lỡ như con bé cũng giống ta, là một con cá muối thì sao? Bây giờ nói mấy chuyện này còn quá sớm.”
Phương Vô Tửu gật đầu “Đúng là quá sớm, cho nên đây chỉ là phương án dự phòng, còn chưa biết có dùng đến hay không.”
Tiêu Hề Hề “Ta sẽ làm Nam Nguyệt vương nhiều nhất là một năm, nếu sau khoảng thời gian này mà mọi người vẫn chưa tìm được người kế vị thích hợp, ta sẽ trực tiếp thoái vị, nhường vương vị cho huynh hoặc các sư huynh sư đệ khác, ta thấy bất kỳ ai trong số mọi người đều thích hợp làm Nam Nguyệt vương hơn ta.”
Phương Vô Tửu cười nói “Được, theo ý muội, nếu một năm sau không tìm được người kế vị thích hợp, thì cứ để tiểu sư đệ kế thừa vị trí Nam Nguyệt vương.”
Nghĩ tới chân của tiểu sư đệ, Tiêu Hề Hề lập tức hỏi.
“Chân của Tiểu Kiếm thế nào rồi?”
Phương Vô Tửu “Xương chân bị gãy, may là cứu chữa kịp thời, ta đã nối xương lại cho đệ ấy, nhưng dù sao cũng là bị thương ở xương, cần một năm rưỡi mới có thể hoàn toàn bình phục, phải từ từ tịnh dưỡng mới được.”
Tiêu Hề Hề dùng ngón tay đếm thời gian “Nếu như vậy thì vết thương của đệ ấy sau một năm sẽ hoàn toàn khỏi hẳn, tới lúc đó vừa hay có thể kế thừa vương vị, đợi đệ ấy trở thành Nam Nguyệt vương, đệ ấy có thể danh chính ngôn thuận nghênh cưới Tam công chúa của nước Thiên Đảo, quốc vương sánh đôi với công chúa, môn đăng hộ đối.”
Nàng vỗ tay, hào hứng nói.
“Quá hoàn hảo!”
Phương Vô Tửu bất đắc dĩ nhìn nàng “Muội vui là được.”
Tiểu sư đệ đáng thương không biết mình đã bị sư huynh sư tỷ bắt tay bán đi.
Lúc này, y vẫn còn đang than thở, khi y rời khỏi nước Thiên Đảo, từng hứa với Y Mỹ, chỉ cần hoàn thành xong việc sẽ quay lại cưới nàng.
Nhưng bây giờ chân y bị thương, không thể băng đèo vượt núi đến nước Thiên Đảo tìm nàng.
Không biết bây giờ Y Mỹ thế nào rồi?
Y thật sự rất nhớ nàng!
Tiêu Hề Hề nghĩ mình chỉ làm công tạm thời, lễ kế vị chỉ cần làm có hình thức là được.
Tuy nhiên, các trưởng thôn của ba mươi hai thôn lại rất coi trọng chuyện này.
Nam Nguyệt vừa trải qua một cuộc nội chiến, tuy cuối cùng bọn họ giành được chiến thắng nhưng cũng phải trả giá rất đắt, người dân vẫn còn chìm trong đau thương do chiến tranh gây ra, rất cần sự kiện vui vẻ để giải tỏa tâm trạng.
Lễ kế vị của tân vương là một sự kiện vô cùng vui vẻ.
Các trưởng thôn đều hạ quyết tâm, phải cố gắng hết sức để tổ chức một sự kiện đặc biệt để mọi người nhân cơ hội này có thể thư giãn.
Vì vậy, vào ngày lễ kế vị chính thức diễn ra, gần như toàn bộ nước Nam Nguyệt đều tập trung gần thôn Đại Nguyệt.
Buổi lễ bắt đầu vào lúc hoàng hôn.
Mặt trời khuất núi, sắc trời dần tối.
Ngọn lửa bùng cháy rực rỡ, những nhạc cụ độc đáo của Nam Nguyệt vang lên, mọi người ca hát nhảy múa theo nhịp.
Khung cảnh tràn ngập niềm hân hoan.
Tiêu Hề Hề đang ngồi trên một chiếc kiệu phủ đầy hoa tươi, được người khiêng ra khỏi thôn Đại Nguyệt, Bùi Thiên Hoặc đi trước đội ngũ, trong tay cầm một chiếc bình đất sét hình dáng đơn giản đựng đầy nước suối.
Người dân địa phương gọi đó là nước thánh.
Người dân quỳ hai bên đường bày tỏ sự thần phục và nhận phước lành của tân vương.
Bùi Thiên Hoặc nhúng một cành cây vào nước rồi vung ra ngoài.
Phàm là người được nước thánh chạm đến, đều lộ ra nét mặt vui mừng.
Khi kiệu vừa dừng lại, Tiêu Hề Hề đi tới tế đàn, làm theo trình tự đã luyện tập trước đó, đầu tiên bái lạy trời đất, rồi đọc diễn văn tế lễ, cuối cùng tiếp nhận ký sinh của cổ vương.
Mỗi Nam Nguyệt vương đều phải tiếp nhận ký sinh của cổ vương.
Chỉ khi được cổ vương chấp nhận, mới có tư cách kế thừa vương vị.
Khi đến đoạn này trong lúc diễn tập, Tiêu Hề Hề không khỏi nhỏ giọng hỏi “Nếu không được cổ vương chấp nhận thì thế nào?”
Việt Cương nở nụ cười đặc biệt thật thà “Sẽ bị cổ vương hút máu đến chết.”
Tiêu Hề Hề “……”
Nàng chỉ làm công tạm thời thôi mà!
Thời buổi này làm công còn cần phải mạo hiểm tính mạng nữa sao?!
Hiện trường im lặng.
Tất cả nhạc cụ dừng lại, mọi người nín thở, không chớp mắt nhìn Tiêu Hề Hề trên tế đàn.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, Tiêu Hề Hề chậm rãi duỗi tay ra, ngón tay dừng lại trước mặt cổ vương.
Con trùng đen tuyền ngửi ngón tay của nàng trước, sau đó mở miệng cắn.
Đầu ngón tay nàng có cảm giác đau nhẹ.
Tiêu Hề Hề vô thức cau mày, nhưng vẫn không nhịn được thu tay lại.
Nơi đầu ngón tay bị cắn có một giọt máu chảy ra.
Cổ vương nhanh chóng hút lấy giọt máu, trên thân vốn đen tuyền lộ ra chút ánh sáng đỏ.
Nó ôm lấy đầu ngón tay của Tiêu Hề Hề leo lên, bò dọc theo cánh tay của nàng đến vai nàng, cuối cùng dừng lại sau d ái tai nàng, rồi không cử động nữa.
Vì thân hình của nó quá nhỏ nên thoạt nhìn giống như một nốt ruồi nhỏ sau tai của Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề vô thức giơ tay lên chạm vào nó.
Đây xem như là ký sinh thành công rồi?
Việt Cương dẫn đầu quỳ xuống hô to ngô vương vạn tuế!
Những người khác cũng làm theo, hô to ngô vương vạn tuế!
Tiêu Hề Hề buông tay xuống, xem ra thành công thật rồi.
Phần cuối cùng của buổi lễ là tân Nam Nguyệt vương thổi sáo trùng.
Phương Vô Tửu tự mình cầm sáo trùng đến trước mặt Tiêu Hề Hề.
Lần trước trong buổi diễn tập, Tiêu Hề Hề đã từng hỏi qua Việt Cương, muốn biết buổi lễ có yêu cầu gì đặc biệt với bài hát không?
Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Chương 1152: Quá hoàn hảo!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương