Ánh trăng vằng vặc chiếu lên đôi mắt và lông mày của y, Thiệu Dã chớp chớp mắt, lấy lại tinh thần. Mình đang nghĩ gì thế này? Lẽ nào tối nay mình cũng uống say rồi?
“Tĩnh Nam vương sao lại đến đây?” Thiệu Dã hỏi. Chẳng phải y đã say rồi sao?
Bùi Quan Độ chắp tay hành lễ: “Tâu Bệ hạ, rượu của vi thần đã tỉnh rồi, vi thần đến để xin cáo từ.”
Thiệu Dã nói: “Xin cáo từ cái gì? Đã giờ này rồi, đừng làm loạn nữa, Tĩnh Nam vương cứ ở lại trong cung đi.”
Bùi Quan Độ lại nói: “Vi thần hoảng sợ, cung Vị Ương là nơi ở của Hoàng hậu, vi thần là một ngoại nam, ở đó thực sự không hợp lễ.”
“Đây chẳng phải là chưa có Hoàng hậu sao!” Thiệu Dã không để tâm nói. Cậu dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Nếu Tĩnh Nam vương không thích cung Vị Ương, vậy tối nay ngủ chung với trẫm cũng được.”
Bùi Quan Độ: “…”
Bùi Quan Độ là người luyện võ, nội lực thâm hậu, ngũ quan nhạy bén hơn người thường rất nhiều. Trên đường đến đây, y đã nghe rõ mồn một đoạn đối thoại trước đó giữa Thiệu Dã và Lâm Chi Mạc.
Thích giết người trong mộng, muốn người như Bùi Quan Độ làm Hoàng hậu…
Bất kể điều nào là thật, việc Hoàng đế bây giờ muốn y ngủ chung, đều có vẻ là có mưu đồ khác.
Có lẽ vì cảm thấy nóng, ngoại bào của Thiệu Dã đã cởi ra từ lâu, giờ đang ở trong tay vị thái giám tổng quản bên cạnh cậu. Bên trong cậu chỉ mặc một chiếc áo bào mỏng màu trắng. Ánh mắt Bùi Quan Độ khẽ cúi xuống, nhìn về phía ngực cậu. Dưới ánh trăng sáng tỏ, có thể lờ mờ thấy những cơ bắp rắn chắc và đầy đặn dưới lớp áo. Vóc dáng của vị Bệ hạ này quả thực rất vượt trội.
Bùi Quan Độ thu hồi ánh mắt, nói với Thiệu Dã: “Vi thần xin tạ ơn Bệ hạ, nhưng mà…”
Thiệu Dã ngắt lời y: “Không nhưng nhị gì hết, Tĩnh Nam vương muốn kháng chỉ à?”
Trước khi vào Hoàng cung, Bùi Quan Độ đã nghĩ rằng vị Bệ hạ này nếu không đủ thông minh, có thể sẽ làm khó dễ mình trước mặt mọi người. Nhưng y thật sự không ngờ lại bị làm khó dễ ở cái chỗ này.
Y im lặng một lúc, rồi đáp: “Vi thần tuân chỉ.”
Lâm Chi Mạc lúc này mới biết Hoàng đế lại sắp xếp Tĩnh Nam vương nghỉ ở cung Vị Ương, đây chẳng phải là hồ đồ sao!
“Bệ hạ.” Ông ta lên tiếng.
Thiệu Dã quay đầu lại nhìn, hỏi: “Thừa tướng còn chuyện gì nữa không? Nếu không có gì, trẫm sẽ sai Tề Phúc sắp xếp thị vệ đưa Thừa tướng ra khỏi cung.”
Lâm Chi Mạc: “…”
Trước hành vi công khai và đầy tự tin trong việc áp dụng tiêu chuẩn kép của Hoàng đế, Lâm Chi Mạc kinh ngạc tột độ, nhất thời quên mất mình định nói gì.
Thiệu Dã thấy Lâm Chi Mạc không nói gì nữa, nghĩ rằng ông ta chắc là không có chuyện gì rồi, bèn ra lệnh cho Tề Phúc bên cạnh: “Tề Phúc, tìm người đưa Thừa tướng ra khỏi cung đi.”
Cậu đúng là một vị Hoàng đế tốt bụng, chu đáo với bề tôi!
Thiệu Dã dừng lại một chút, rồi nói thêm: “Tề Phúc, bảo người lấy thêm áo choàng cho Thừa tướng mặc vào.”
Đêm hôm khuya khoắt thế này, nhỡ bị cảm lạnh thì tính cho ai? Chắc chắn không thể tính cho Thái phó được rồi, cậu còn chưa ban hôn cho hai người kia mà.
Lâm Chi Mạc chắp tay tạ ơn. Nếu không phải vì biết Thiệu Dã tối nay giữ Tĩnh Nam vương lại cung Vị Ương, chắc ông ta sẽ cảm động hơn.
Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn Bùi Quan Độ đang đứng ngoài đình với vẻ mặt thản nhiên, rồi lại nhìn vị Hoàng đế tối nay có vẻ hơi quá phấn khích, trong lòng dấy lên một nỗi lo khó tả.
Thiệu Dã hỏi ông ta: “Thừa tướng còn nhìn trẫm làm gì?
Trên mặt trẫm có hoa sao?
Môi Lâm Chi Mạc khẽ mấp máy, chẳng lẽ lại nói rằng mình nghi ngờ Bệ hạ là “đoạn tụ” ư? Trước đây ông chưa từng phát hiện Bệ hạ có khuynh hướng này.
Chỉ mong đêm nay Bệ hạ đừng gây ra chuyện gì không hay với Tĩnh Nam vương.
“Vi thần xin cáo lui.” Lâm Chi Mạc hành lễ cáo từ.
Cuối cùng cũng đi rồi. Lâm Chi Mạc vừa lui, Thiệu Dã cảm thấy không khí xung quanh thoải mái hơn hẳn.
Thiệu Dã lại quay đầu, nhìn về phía Bùi Quan Độ. Cậu sờ cằm, hỏi: “Tĩnh Nam vương tỉnh rượu rồi à?”
“Vâng.” Bùi Quan Độ đáp.
Thiệu Dã lại hỏi: “Trẫm nghe nói Tĩnh Nam vương võ công cao cường, chinh chiến nhiều năm, chưa từng gặp đối thủ?”
Bùi Quan Độ cúi mắt nói: “Đều là lời đồn thôi ạ, vi thần chỉ biết chút võ nghệ vặt vãnh.”
Khiêm tốn, chắc chắn là khiêm tốn rồi.
Có lẽ vì ban ngày không phải phê duyệt tấu chương, Thiệu Dã cảm thấy tối nay mình đặc biệt tỉnh táo, khắp người tràn đầy sức lực. Cậu hỏi Bùi Quan Độ: “Tĩnh Nam vương có bằng lòng tỉ thí với trẫm một trận không?”
Bùi Quan Độ chỉ đáp: “Bệ hạ, đêm đã khuya rồi, sáng mai ngài còn phải lên triều, nên nghỉ ngơi thôi ạ.”
Đã định làm hôn quân rồi thì còn lên triều làm gì nữa. Thiệu Dã thầm nghĩ. Không thể trì hoãn nữa, kế hoạch hôn quân của mình phải thực hiện ngay lập tức.
Cậu bước ra khỏi đình Khổ Mặc, vẫy Bùi Quan Độ: “Đến đây, tỉ thí với trẫm một trận, không được nói không.”
Bùi Quan Độ: “…”
Thiệu Dã đi đến một bãi cỏ rộng rãi, hai người đứng vào vị trí. Thiệu Dã tung quyền nhanh chóng về phía Bùi Quan Độ, Bùi Quan Độ nghiêng người né tránh. Thiệu Dã lại quét chân ngang qua, Bùi Quan Độ lại tiếp tục né.
Động tác của Thiệu Dã mạnh mẽ, dũng mãnh, đầy uy lực. Còn thân pháp của Bùi Quan Độ thì phiêu dật, tựa như mây trôi nước chảy.
Thiệu Dã đánh mãi, chỉ chạm được vào vạt áo của Tĩnh Nam vương. Y di chuyển rất nhanh, luôn cố tình tránh né các đòn tấn công của Thiệu Dã,hoàn toàn không phản công, thật sự là vô vị.
Tuy nhiên, Thiệu Dã cũng đã hiểu. Cậu nói với Bùi Quan Độ: “Tĩnh Nam vương không cần câu nệ thân phận của trẫm, cho dù ngươi có làm trẫm bị thương, trẫm cũng sẽ không trách ngươi đâu.”
“Bệ hạ nói đùa rồi.” Bùi Quan Độ mỉm cười nói.
“Tĩnh Nam vương không tin trẫm sao?” Thiệu Dã nói, “Hay là bây giờ trẫm đi viết một đạo thánh chỉ miễn tội cho ngươi nhé?”
Bùi Quan Độ vốn định qua loa cho xong, nhưng vị Bệ hạ này lại thực sự khó đối phó. Hơn nữa, vừa nghĩ đến chuyện Thiệu Dã nói muốn tìm người như mình để làm Hoàng hậu, Bùi Quan Độ bỗng có một ảo giác rằng Hoàng đế đang mượn cớ tỉ thí để ăn đậu hũ của mình.
Có lẽ không phải ảo giác.
Cuối cùng y cũng bắt đầu dốc sức đối đầu trực diện với Thiệu Dã. Thiệu Dã gần như ngay lập tức nhận ra sự thay đổi của y. Vị Tĩnh Nam vương này quả thực có bản lĩnh. Vẻ mặt cậu trở nên nghiêm túc, tập trung hơn. Hai người cứ thế ngươi đến ta đi, trong thời gian ngắn khó mà phân định thắng thua.
Thiệu Dã đột nhiên quay người lại, một chưởng của Bùi Quan Độ rơi vào ngực cậu. Cơ bắp săn chắc cứng như đá, Bùi Quan Độ bỗng giật mình. Cảm giác lẽ ra không phải như thế này. Y thất thần trong chốc lát, liền bị Thiệu Dã nắm lấy cơ hội, trực tiếp xô ngã y xuống bãi cỏ phía sau.
Bãi cỏ mềm mại, đêm qua lại có một trận mưa, bây giờ vẫn còn hơi ẩm ướt, ngã xuống cũng không đau lắm. Bùi Quan Độ theo bản năng cau mày.
Không phải vì bị thương hay thua cuộc, mà vì y rất không thích thân mật với người khác thế này. Vị Hoàng đế này quả thực chẳng giống một vị Hoàng đế chút nào.
Thiệu Dã lại vui vẻ ra mặt. Cậu cưỡi trên người Bùi Quan Độ, giữ chặt hai tay y, cúi đầu nhìn xuống.
Mái tóc đen nhánh của Bùi Quan Độ trải dài trên thảm cỏ xanh biếc. Da y trắng nõn, đôi mắt sắc lạnh như mực Tàu. Thiệu Dã nghiêng đầu, thấy nhìn Tĩnh Nam vương ở góc này có vẻ còn đẹp hơn.
Trong cung Vị Ương của mình quả thật thiếu một Hoàng hậu.
Mình đang nghĩ gì vậy?
Thiệu Dã xua cái ý nghĩ kỳ quặc đó ra khỏi đầu. Cậu hỏi Bùi Quan Độ: “Tĩnh Nam vương chịu thua chưa?”
Chịu thua?
Bùi Quan Độ ngẩng đầu nhìn Thiệu Dã. Cổ áo của Thiệu Dã trong lúc đánh nhau đã bị xé toạc một chút, để lộ làn da màu mật ong bên dưới. Ánh trăng bạc xuyên qua kẽ lá, lốm đốm rơi trên đó, như thể rắc đường trắng.
Cơ ngực vạm vỡ, đầy đặn đang thả lỏng, lay động theo cử chỉ của cậu. Ánh mắt Bùi Quan Độ tiếp tục đi lên, đối diện với đôi mắt đen láy lấp lánh như sao trời của Thiệu Dã, y lại có chút thất thần.
Một lúc lâu sau, y nói với Thiệu Dã: “Bệ hạ, vi thần chịu thua.”
Thiệu Dã lập tức cười toe toét. Long Nhan đại duyệt, vỗ đùi mình hỏi Bùi Quan Độ: “Tĩnh Nam vương muốn phần thưởng gì?”
Bùi Quan Độ: “?”
Thua rồi mà cũng có thưởng sao?
Thiệu Dã nói tiếp: “Ngươi đã lập được chiến công hiển hách ở Nam Quỳ, trẫm vẫn chưa nghĩ ra nên ban thưởng thế nào. Tĩnh Nam vương có muốn gì không?”
Chuyện này Thiệu Dã đã nghĩ mãi rồi. Ban đầu cậu định gả em gái mình cho Bùi Quan Độ, nhưng giờ gặp mặt rồi, không hiểu sao Thiệu Dã lại không muốn nữa. Chẳng lẽ là sợ Ngũ hoàng muội của mình không đánh lại y?
Thế thì còn có thể ban thưởng cái gì? Chẳng lẽ ban thưởng cho y tối nay thị tẩm cho mình?
Hí hí…
Bùi Quan Độ không biết Thiệu Dã đang nghĩ gì, chỉ nghe thấy cậu bật ra một tiếng cười kỳ lạ. Y lại vén mí mắt lên nhìn Thiệu Dã đang ở trên người mình. Vị Bệ hạ này bây giờ cười trông thật chẳng giống người tốt.
Cậu đang nghĩ gì vậy nhỉ?
Bùi Quan Độ cúi mắt, nói với Thiệu Dã: “Long ân của Bệ hạ, vi thần cảm kích vô cùng. Nhưng vì Bệ hạ mà phân ưu vốn là phận sự của vi thần, không đáng để Bệ hạ ban thưởng.”
Thiệu Dã cúi đầu, cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt Bùi Quan Độ, nhất thời không thể phân biệt được lời y nói là khách sáo hay là thật lòng. Thế là cậu hỏi thêm một câu: “Thật sự không cần sao?”
Bùi Quan Độ đáp: “Trước mặt Bệ hạ, vi thần không dám nói bậy.”
Y không cần thì mình cũng không thể thật sự không ban thưởng. Dù sao lời đã nói ra rồi, thiên hạ đều biết cậu gọi Tĩnh Nam vương về kinh là để ban thưởng.
Thiệu Dã cúi đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt Bùi Quan Độ một lúc lâu, sau đó đột nhiên cúi sát xuống, cánh mũi khẽ phập phồng, cậu hỏi nhỏ: “Y phục của Tĩnh Nam vương tẩm hương gì vậy?”
Bùi Quan Độ đáp: “Không có.”
Hơi thở ấm nóng của Thiệu Dã gần như phả vào mặt y, y hơi khó chịu khẽ nghiêng đầu đi.
Thiệu Dã hít một hơi thật sâu, tán thưởng: “Thơm quá!”
Bùi Quan Độ quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen láy của Thiệu Dã. Y có phải đã bị vị Bệ hạ này trêu ghẹo rồi không?
Miệng thì nói lời trêu chọc, nhưng biểu cảm lại không giống. Đôi mắt sáng lấp lánh, trông cứ như một chú cún con.
Trước khi đến kinh đô, Bùi Quan Độ đã cho người điều tra kỹ lưỡng về vị Bệ hạ này, nhưng có vẻ y đã quên mất một chi tiết quan trọng, không biết Bệ hạ có phải là “đoạn tụ” không, hơn nữa còn là một tiểu quỷ háo sắc.
Thiệu Dã không ngồi hẳn lên người Bùi Quan Độ, nhưng trong lúc hành động cũng không tránh khỏi tiếp xúc nhiều với y. Trong đêm xuân tĩnh mịch, tiếng vải vóc sột soạt ma sát vào nhau dường như cũng bị phóng đại lên gấp bội.
Thấy Thiệu Dã có vẻ còn muốn ngửi thêm lần nữa, Bùi Quan Độ đành phải lên tiếng nhắc nhở: “Bệ hạ có thể đứng dậy trước được không?”
Thiệu Dã ờ một tiếng, đứng dậy khỏi người Bùi Quan Độ, đưa tay kéo y đứng lên.
Sau khi đứng dậy, Bùi Quan Độ phủi sạch đất và lá cây, chỉnh lại y phục, nói với Thiệu Dã: “Đêm đã khuya, sương xuống nhiều, Bệ hạ nên về nghỉ ngơi.”
Thiệu Dã hoàn toàn không buồn ngủ, ngược lại sau khi đánh một trận với Bùi Quan Độ, cậu cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn. Cậu suy nghĩ một lát, nói với Bùi Quan Độ: “Hay là Tĩnh Nam vương cùng trẫm về cung Kiến Chương? Tối nay ngươi và trẫm kê chân ngủ, rồi kể cho trẫm nghe chuyện ở Nam Quỳ.”
Bùi Quan Độ: “…”
Ý đồ của vị Bệ hạ này có phải hơi quá rõ ràng rồi không?
Y lấy cớ tối nay uống nhiều rượu, thân thể không được khỏe để từ chối lời mời của Thiệu Dã.
Thiệu Dã gật đầu, cũng không ép buộc y. Đó thấy chưa, cậu nghĩ, đã nói Bùi Quan Độ tối nay uống say không thích hợp ra khỏi cung mà!
Ngày hôm sau lên triều, Thiệu Dã cuối cùng cũng bắt đầu thực hiện kế hoạch hôn quân của mình, cậu muốn đi săn ở vùng ngoại ô phía Bắc.
Cậu vừa đưa ra ý tưởng, không ngoài dự đoán, đã vấp phải sự phản đối kịch liệt từ các quan lại.
Một con vịt, hai con vịt, ba con vịt… Cứ kêu đi, kêu đi. Đợi cậu hôn quân thêm chút nữa, cậu sẽ đày hết bọn họ ra chợ rau phía tây kinh đô!
Thiệu Dã ngồi trên long ỷ ngáp một cái. May mà long ỷ của cậu còn cách họ một khoảng, chứ không thì nước bọt của họ đã bắn thẳng vào mặt cậu rồi.
Hôm nay trước khi lên triều cậu còn dặn dò Tề Phúc, không được cung cấp trà cho các quan. Bọn họ cứ phun đi, còn chuyến săn mùa xuân của Thiệu Dã vẫn chuẩn bị không sai một ly.
Thừa tướng, Thái phó đã lo việc nước đến vậy, thì cứ ở lại kinh đô mà xử lý tấu chương đi, cậu chỉ cần Tĩnh Nam vương đi cùng là đủ rồi.
Sau khi bãi triều, Thừa tướng và Thái phó lại đến cầu kiến. Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là để khuyên cậu đừng đi săn. Lần này Thiệu Dã đã khôn hơn, nói thẳng là mình không khỏe, không tiếp ai hết.
Thừa tướng, Thái phó vừa đi, cậu lập tức chạy đến cung Vị Ương. Bùi Quan Độ đang chuẩn bị cáo từ, Thiệu Dã lập tức từ chối.
Đi đâu mà đi! Ở lại cùng cậu đi săn mùa xuân!
Thiệu Dã kiên quyết không cho đi, Bùi Quan Độ cũng đành chịu, ít nhất là về mặt công khai.
Thiệu Dã dùng cả bữa trưa và bữa tối ở cung Vị Ương, lúc ăn cũng không yên, liên tục gắp thức ăn vào bát Bùi Quan Độ, luôn miệng bảo cái này ngon này, cái kia tốt cho sức khỏe. Buổi chiều lại triệu quản sự nội vụ đến, cho bày thêm rất nhiều đồ trang trí vào cung Vị Ương.
Tề Phúc nhìn đủ loại bảo bối cứ như nước chảy ào ào vào cung Vị Ương thầm nghĩ, người biết thì là Bệ hạ coi trọng Tĩnh Nam vương, người không biết chắc lại tưởng Bệ hạ lén lút rước Hoàng hậu về rồi.
Mãi đến đêm khuya, Thiệu Dã cuối cùng cũng dẫn Tề Phúc trở về tẩm cung của mình. Ám vệ vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối bước ra, hỏi Bùi Quan Độ: “Vương gia, Bệ hạ định giam lỏng ngài sao?”
Bùi Quan Độ xoa xoa trán.
Suy nghĩ của Hoàng đế có khi còn kinh khủng hơn thế.
Ngày mười một tháng Ba, bất chấp các quan lại trong triều khóc lóc ầm ĩ, đến giờ, Thiệu Dã vẫn vui vẻ dẫn người ngựa đi về phía ngoại ô phía Bắc. Làm hôn quân quả là sung sướng.
Cậu mặc giáp bạc sáng loáng, cưỡi trên con ngựa đen to lớn, ngẩng cao đầu, ai nhìn cũng thấy tâm trạng Hoàng đế rất tốt.
Bùi Quan Độ cưỡi ngựa theo bên cạnh. Vị Bệ hạ này không biết nghĩ sao, mấy ngày nay dọn cả tấu chương đến cung Vị Ương để phê duyệt. Tối qua, phê mệt quá, cậu gục xuống bàn, đôi mắt chớp chớp nhìn Bùi Quan Độ, những suy nghĩ trong lòng đều hiện rõ mồn một trên khuôn mặt.
Bùi Quan Độ miệng thì nói không hợp lễ, nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy bút son, bắt chước nét chữ của Thiệu Dã, giúp cậu phê duyệt hết chồng tấu chương còn lại.
Hành động này quả thật không nên, Bùi Quan Độ cũng không hiểu sao lúc đó mình lại như bị ma xui quỷ ám.
Thiệu Dã cảm nhận được ánh mắt của y, quay đầu lại nhìn, cảm thấy ánh mắt của Tĩnh Nam vương nhìn mình có chút kỳ lạ.
Chắc là thấy cậu oai phong lắm đúng không?
Thiệu Dã cúi đầu nhìn bộ giáp của mình. Sáng nay soi gương, cậu cũng thấy mình oai phong lắm, hehe.
