Tiết Độ khẽ bật cười, giọng điệu nhẹ nhàng như gió thoảng, “Phạt ngươi cái gì chứ? Vốn dĩ đâu phải lỗi của ngươi.”
Nhưng mà nếu phạt thì phạt thế nào đây? Đánh một trận à? Mà đánh vào đâu mới hợp lý?
Ánh mắt Tiết Độ từ tấm lưng dày, trượt xuống bắp đùi săn chắc của Thiệu Dã, rồi dừng lại g*** h** ch*n cậu. Với tư thế này mà ra tay thì hơi bất tiện nhỉ? Muốn bị phạt thì ít nhất cũng phải biết điều mà nằm ngay ngắn ra chứ, nhìn là biết không thành tâm gì hết.
“Tôn… Tôn thượng, sau này thuộc hạ không dám nữa”. Thiệu Dã nhìn Tiết Độ đầy tội nghiệp, ánh mắt long lanh như cún con mắc mưa. Nếu Tiết Độ chịu phạt cậu thật, có khi lòng cậu còn nhẹ nhõm hơn chút.
Trời ơi, cái vẻ dễ bị bắt nạt này đúng là trí mạng mà.
Trong đầu Tiết Độ liên tục chạy qua chạy lại đủ loại ý nghĩ tà ác không tiện lộ ra trước bàn dân thiên hạ, nhưng bên ngoài vẫn giữ nguyên vẻ hiền lành nhân từ. Hắn vỗ nhẹ hai cái lên cơ ngực của Thiệu Dã, nhìn cơ bắp rung rung theo nhịp tay mình, ánh mắt thoáng qua một tia hài lòng không che giấu.
Hắn mỉm cười đầy thâm sâu, “Không sao đâu, là lỗi của ta mới đúng. Là ta chưa đủ kiên nhẫn khiến ngươi hoàn toàn tin tưởng. Ta phải xin lỗi ngươi mới đúng, sau này sẽ không để ngươi cảm thấy như vậy nữa.”
Nói thật lòng, Tiết Độ cũng không muốn thấy vẻ mặt đáng thương như bị cả thế giới bỏ rơi của Thiệu Dã thêm lần nào nữa.
Thiệu Dã cảm động đến mức nước mắt suýt trào ra. Tôn thượng của bọn họ thật sự quá tốt, tốt đến mức cậu cảm thấy cả Tiêu Dao Cung này, kho báu quý giá nhất chính là Tôn thượng chứ không phải cái Huyết Bồ Đề chết tiệt nào hết!
Nhưng mà…
Liệu Tôn thượng có kiểm tra hơi lâu quá rồi không? Bao lâu rồi mà còn chưa phát hiện ra cái hạt đó có dính trên người cậu vậy? Có khi cậu đang làm mất thời gian quý báu của Tôn thượng thì sao?
Nghĩ thế, Thiệu Dã liền dè dặt lên tiếng đề nghị, “Tôn thượng, hay là để thuộc hạ xuống Quỷ Lao tìm tiểu sư đệ của thuộc hạ thử xem? Hình như hắn khá rành mấy cái này…”
Lời còn chưa dứt, Thiệu Dã đã cảm thấy trên ngực mình đau nhói. Tiết Độ bóp mạnh một cái đầy thâm tình, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu, “Ngươi còn không tin ta à?”
“Không không không!” Thiệu Dã hoảng hốt xua tay, vội vàng thanh minh, “Thuộc hạ không có ý đó!Thuộc hạ chỉ sợ làm lãng phí thời gian của Tôn thượng thôi…”
Tiết Độ khẽ nhếch môi, nụ cười thâm sâu như vực thẳm, “Lãng phí? Sao có thể gọi là lãng phí được?”
Chuyện thú vị thế này, ngoài kia tìm đâu ra? Những chuyện chưa thú vị lắm thì thôi để dành sau vậy, sau này còn nhiều cơ hội để thử từng cái một.
Thiệu Dã không dám nói thêm gì nữa. Bốn tên ma vương kia đúng là thứ âm hiểm đê tiện, Tôn thượng cẩn thận như vậy cũng đúng thôi, đều là lỗi của tụi nó hết!
Không biết đã qua bao lâu, Tiết Độ cuối cùng cũng nhấc tay ra khỏi ngực cậu. Thiệu Dã thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng hỏi, “Tôn thượng, người tìm thấy Huyết Bồ Đề chưa?”
“Chưa, để ta kiểm tra những chỗ khác.” Tiết Độ trầm giọng nói, mặt tỉnh bơ.
Chỗ khác là chỗ nào???
Chẳng bao lâu, Thiệu Dã đã biết câu trả lời. Ngoại trừ cái đầu trên cổ, toàn bộ từng tấc da thịt trên người cậu đều bị Tiết Độ kiểm tra không sót chút nào.
Đến lúc nhận ra, Thiệu Dã đã nằm thẳng cẳng trên ghế. Cậu nhìn gương mặt nghiêm túc của Tiết Độ, cảm nhận đầu ngón tay lạnh buốt của hắn lướt chậm rãi trên da mình, cứ như đang tìm kiếm bí mật gì đó.
Thiệu Dã hồi hộp đến mức vô thức khép chặt hai chân.
Giờ cậu cũng cảm thấy mình cần một cái chăn rồi, Tôn thượng có thể chia cho cậu nửa cái không? Rõ ràng là đang làm chuyện nghiêm túc, nhưng cậu lại phản ứng không đứng đắn. Thật có lỗi với Tôn thượng quá!
Biến hóa sinh lý của Thiệu Dã quá rõ ràng, Tiết Độ muốn làm lơ cũng khó. Nhưng hắn chẳng nói gì, chỉ khẽ cười, cũng không làm thêm động tác dư thừa nào.
Tôn thượng thật bao dung! Thiệu Dã cảm động đến mức suýt khóc.
Sau một hồi lâu, Tiết Độ cuối cùng cũng thu tay về. Hắn nhìn chăm chú vào đầu ngón tay trắng nõn của mình, ánh mắt hài lòng như đang hồi tưởng lại hương vị nào đó.
“Tôn thượng, xong rồi à?” Thiệu Dã dè dặt hỏi.
Tiết Độ gật đầu, “Cơ bản là xong. Nhưng để chắc chắn, tối mai kiểm tra lại lần nữa.”
Thiệu Dã gật đầu cái rụp, hoàn toàn không nghi ngờ gì về lời nói của Tiết Độ.
Tiết Độ liếc nhìn toàn bộ thân thể của Thiệu Dã thêm lần nữa, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở chiếc cổ trống trơn của cậu. Đến lúc này, Tiết Độ mới nhớ ra còn một chuyện chưa làm.
Hắn đứng dậy, bước ra ngoài điện. Thiệu Dã thấy Tiết Độ rời đi, lập tức ngồi dậy muốn chạy theo. Nhưng Tiết Độ quay đầu lại, nhẹ giọng ngăn cản, “Ngươi ở đây chờ, đừng nhúc nhích. Ta quay lại ngay.”
Thiệu Dã ngoan ngoãn ngồi quỳ trên giường, mắt không rời khỏi bóng lưng của Tiết Độ, nhìn hắn biến mất sau cánh cửa điện.
Cả tòa điện rộng lớn chỉ còn lại một mình Thiệu Dã, mùi hương thanh nhã trong phòng dường như khiến người ta bình tĩnh hơn. Chỉ tiếc chỗ dưới kia của cậu lại không bình tĩnh nổi. Chỉ cần nhớ lại cảnh Tôn thượng kiểm tra sức khỏe cho mình lúc nãy, thằng em của Thiệu Dã lại tự động thức tỉnh.
Một lúc sau, Tiết Độ quay lại, trên tay cầm theo một cái khóa linh hoàn. Nhìn sơ qua đã thấy tinh xảo hơn hẳn cái cũ, viền ngoài khắc phù văn vàng rực, giữa vòng còn gắn một viên đá quý màu xanh lục bảo, lấp lánh phát sáng, cực kỳ quý giá.
Nhưng quý giá thế nào thì cũng vẫn là cái khóa linh hoàn thôi!
Thiệu Dã: “……”
Rốt cuộc là ngài kiểm tra sức khỏe hay kiểm tra tâm lý vậy Tôn thượng???
Tiết Độ đứng trước giường, nhìn Thiệu Dã đang ngơ ngác như nai vàng lạc lối, nhẹ giọng gọi, “Hộ pháp, lại đây.”
Thiệu Dã mếu máo như sắp khóc, chậm rì rì bò tới, vừa vươn cổ như hươu cao cổ, vừa run run hỏi, “Tôn thượng, lại… lại đeo cái này nữa hả?”
Tiết Độ lắc nhẹ cái khóa linh hoàn trong tay, cười mà như không, “Không muốn đeo?”
Thiệu Dã mặt méo xẹ, “Không muốn.”
Ai đời lại thích bị đeo vòng cổ chứ???
Miệng bảo không, cổ vươn dài ra như xin xỏ. Nói dối cũng không biết che giấu tí nào luôn.
Tiết Độ cười nhạt, “Không muốn cũng phải đeo.”
Thiệu Dã thở dài như đưa đám, ngoan ngoãn ngửa cổ lên, để mặc Tiết Độ tỉ mỉ khóa vòng. Hắn còn cẩn thận chỉnh size, đảm bảo không siết cổ Thiệu Dã rồi mới cài chốt lại.
Cái vòng này chất liệu xịn thật. Dán sát vào da mà gần như không có cảm giác gì. Nhưng quan trọng nhất là…
Thiệu Dã mở to mắt sáng rực, thử vận chuyển linh lực, phát hiện vẫn chạy vèo vèo như thường!
“Không phải khóa linh lực hả?” Cậu ngạc nhiên mừng rỡ nhìn Tiết Độ.
Tiết Độ khẽ nhếch môi, gật nhẹ đầu. Ngay lúc đó, cơn đau dữ dội đột ngột xé toạc toàn thân hắn. Kịch độc trong người Tiết Độ phát tác mạnh hơn hẳn mọi khi vì không còn nước hồ Thất Tinh kiềm chế. Mỗi khúc xương trong cơ thể hắn như mọc đầy gai nhọn, đâm xuyên vào từng thớ thịt. Đau đến mức suýt bật ra tiếng rên, nhưng Tiết Độ cắn chặt răng, ép mình nuốt ngược âm thanh xuống họng, biểu cảm không thay đổi một chút nào.
Thiệu Dã thì vô tư như nai con, hoàn toàn không phát hiện ra vẻ mặt giằng xé nội tâm của Tiết Độ. Cậu đang triệu hồi một tấm gương nước, say mê ngắm nghía cái vòng cổ lấp lánh như trúng số độc đắc.
Tiết Độ yên lặng nhìn cậu, cố ổn định hơi thở, áp chế ma khí đang điên cuồng bạo loạn trong cơ thể. Ánh mắt hắn chậm rãi lướt dọc sống lưng Thiệu Dã, rồi tụ lại nơi vòng eo thon gọn của cậu. Những suy nghĩ đen tối vừa bị đè nén lại điên cuồng trỗi dậy.
Lẽ ra vừa nãy nên thuận thế mà trừng phạt cậu một trận mới đúng. Đánh đến khi cậu chịu không nổi, mắt rưng rưng nước, vừa khóc vừa cầu xin tha thứ thì mới hả dạ. Vừa tưởng tượng ra cảnh đó, Tiết Độ đã thấy lòng mình thông suốt hẳn, mọi bực bội đều tan biến.
Rõ ràng là Thiệu Dã tự nói muốn bị phạt, giờ không lẽ lại nuốt lời?
Tiết Độ l**m nhẹ đôi môi khô ráp, cúi người xuống, giọng nói trầm thấp khàn khàn, đầy nguy hiểm tiềm tàng, “Hộ pháp, hôm đó ngươi nói có thể thử máu của ngươi, là thật sao?”
Nghe câu hỏi này, Thiệu Dã không những không sợ, mà còn cười toe toét. Cậu vung tay xóa luôn cái gương nước, mặt đầy mong chờ, “Tôn thượng, ngài muốn nếm thử không?”
Rồi cậu đột nhiên phản ứng lại, hốt hoảng hỏi, “Tôn thượng, có phải độc trong người ngài lại phát tác không? Chúng ta đi hồ Thất Tinh liền nha?”
Hồ Thất Tinh cũng chẳng còn tác dụng gì mấy nữa. Nước hồ sợ là không dập nổi ngọn lửa đang thiêu đốt trong cơ thể hắn rồi.
Tiết Độ nhìn Thiệu Dã, cười nhạt, “Không cần, ngươi nằm xuống đi.”
Thiệu Dã ngoan ngoãn nằm xuống, tư thế chuẩn tùy ngài hái lượm, chờ đợi số phận an bài. Tôn thượng định lấy máu ở đâu đây? Cổ? Cổ tay? Hay… tim?
Tiết Độ quỳ một gối bên giường, chậm rãi cúi đầu xuống. Thiệu Dã nhìn theo động tác của hắn, siết chặt lấy cái chăn mỏng bên dưới, tim đập thình thịch.
Chẳng lẽ là… huyết tâm?
Tiết Độ cúi sát hơn, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua da thịt, như thể đang nếm thử hương vị. Cảm thấy cũng ổn, hắn há miệng, cắn nhẹ lên cơ ngực của Thiệu Dã. Nhưng chỉ cắn mà không cắn đứt. Hàm răng chậm rãi di chuyển, mài qua mài lại, như đang nhấm nháp gì đó.
Thiệu Dã há hốc mồm, não bộ hoàn toàn đứng hình. Đây là đang lấy máu tim kiểu gì vậy?? Có cần phải gây tê toàn diện thế này không??? Kỹ thuật của Tôn thượng cũng đỉnh quá rồi.
Sau khi đã nếm thử bên trái, Tiết Độ dịch chuyển sang bên phải, tuyệt đối công bằng, không bỏ sót bên nào. Da thịt bị cắn đến ửng đỏ, nhưng tuyệt nhiên không có giọt máu nào chảy ra.
Cuối cùng, Thiệu Dã nhịn không nổi nữa, rụt rè hỏi, “Tôn thượng…?”
Tiết Độ nhả ra, ngước mắt nhìn cậu, giọng nói bình thản như không, “Sao vậy? Ta cắn đau ngươi à?”
… Không đau mới là vấn đề đó!!
Thiệu Dã định mở miệng, nhưng vừa ngẩng đầu lên, cậu lại thoáng thấy một tia đỏ lóe lên trong mắt Tiết Độ. Cậu sững lại, quên luôn mình định hỏi gì, vô thức lên tiếng, “Tôn thượng, mắt ngài…”
Tiết Độ nhướng mày, giọng nói chậm rãi, “Mắt ta làm sao?”
Thiệu Dã căng mắt ra nhìn, nhưng tia sáng đỏ lúc nãy đã biến mất, cậu gãi đầu, ngập ngừng nói, “Có lẽ thuộc hạ nhìn nhầm rồi.”
Tiết Độ cũng không truy hỏi thêm, chỉ cúi xuống tiếp tục thưởng thức mỹ vị trước mắt. Dán sát vào người Thiệu Dã như vậy, cơn đau trong cơ thể dường như cũng dịu lại. Chỉ là lý trí trong đầu càng lúc càng mong manh, gần như sắp đứt dây.
Thiệu Dã nghiêng đầu, nháy mắt hỏi, “Tôn thượng không phải muốn thử máu của ta sao?”
Tiết Độ bình thản đáp, “Bổn tọa đang kiểm tra xem chỗ nào lấy máu là phù hợp nhất.”
Thiệu Dã ngớ người, nghi hoặc chớp mắt, “Cái này cũng cần kiểm tra kỹ vậy à? Tôn thượng đúng là làm gì cũng nghiêm túc ghê.”
Cậu suy nghĩ ba giây, rồi thành thật đề nghị, “Hay là Tôn thượng thử hết đi cho tiện?”Nói xong, lưng cậu lạnh toát. Không khí trong phòng im ắng như chết chóc.
Ngay sau đó, Tiết Độ cười khẽ, tiếng cười trầm thấp như gợn sóng, thân thể khẽ rung. Khoảng cách quá gần, lồng ngực hai người chạm nhau, Thiệu Dã cảm giác trái tim mình cũng đập nhanh hơn hẳn.
Đêm đó, cậu bị Tiết Độ lật qua lật lại kiểm tra cả trăm lần. Ngay cả cái mông cũng không thoát, đảm bảo sáng mai nhìn lại sẽ toàn là dấu răng. Đầu bẹp xuống giường, mắt Thiệu Dã dần khép lại, thiếp đi trong mơ màng. Ý nghĩ cuối cùng trước khi ngủ là, Tôn thượng… có cần nghiêm túc vậy không trời?
Chờ cậu ngủ say, Tiết Độ vẫn không dừng lại. Đôi mắt đen thẳm, không biết từ lúc nào đã hóa thành màu đỏ máu. Hắn cúi đầu, ngắm nhìn từng dấu vết mình để lại trên người Thiệu Dã. Lật cậu qua, hôn nhẹ lên khóe môi, rồi nhìn xuống chiếc vòng cổ đang lấp lánh trên cổ cậu.
Tiết Độ cười nhẹ, nụ cười vừa dịu dàng vừa tà mị, hình như mình vẫn bị sắc dụ rồi nhỉ. Nhưng lần sau Hộ pháp phải cố thêm chút nữa nha?
Ôm trọn đại Hộ pháp của mình vào lòng, Tiết Độ nhắm mắt, mặc kệ ma khí trong cơ thể đang hoành hành dữ dội. Xem ra thế giới này cũng không quá vô vị, không quá nhạt nhẽo, cũng không quá đáng chán. Ít ra thì còn có người cho hắn ăn.
Mặt trời đỏ rực vừa ló dạng, ánh sáng xua tan bóng tối và cái lạnh một lần nữa bao trùm lên vùng đất rộng lớn này.
Trong điện Vị Ương, Tiết Độ đã thức dậy từ lâu. Thật ra, hắn đã nhiều năm không ngủ rồi, giờ có thể chợp mắt được nửa canh giờ đã là may mắn lắm. Sắc mặt Tiết Độ vẫn tái nhợt, không chút huyết sắc, nhưng lần nào từ Thất Tinh Trì trở về hắn cũng như vậy.
Hắn cúi đầu, nhìn Thiệu Dã vẫn còn ngủ say trên giường, đưa tay nhéo nhéo má cậu. Thiệu Dã rên khẽ một tiếng, nghiêng đầu qua một bên, ngủ tiếp. Ngủ say đến mức này, giờ mà đánh cho một trận chắc cũng không tỉnh nổi nhỉ? Ngón tay Tiết Độ lại hơi ngứa ngáy, hay là cắn một miếng trước đã? Nhưng trước khi hắn kịp hành động, Thiệu Dã đã tỉnh dậy.
Hàng mi dài và dày khẽ rung động, cậu mở mắt ra, bị ánh sáng từ viên dạ minh châu trên đỉnh đầu làm lóa mắt. Thiệu Dã nheo mắt một lúc mới thích nghi được với ánh sáng, quay đầu nhìn sang.
“Tỉnh rồi?” Tiết Độ lên tiếng hỏi.
“Ừm…” Thiệu Dã đáp, vừa nhìn qua đã thấy Tiết Độ khoác hờ một chiếc áo choàng đen, ngồi cạnh giường, chống cằm nhìn chằm chằm vào cơ ngực của mình.
Nhớ lại những chuyện xảy ra tối qua, Thiệu Dã vẫn có cảm giác không thực. Cậu ngồi dậy, cúi đầu nhìn thân thể mình, đầy dấu răng nhưng chẳng có vết thương nào nghiêm trọng.
Kiểm tra cả đêm mà còn chưa quyết định được nên cắn ở đâu sao? Không đúng, cậu nhớ rất rõ, Tiết Độ đã thử cắn ở mọi chỗ rồi mà.
Sáng sớm thế này, Thiệu Dã cảm thấy thân thể mình lại hơi mất kiểm soát. Cậu lúng túng xoay người, vô tình trông thấy những vết sẹo chằng chịt trên ngực Tiết Độ.
Nhớ ra chuyện quan trọng, Thiệu Dã nhanh chóng nói, “Tôn thượng, ngài đợi ta một lát!” Nói xong, không đợi Tiết Độ phản ứng, cậu đã nhảy phắt xuống giường, chạy tới đống quần áo mình vứt lung tung tối qua, lục lọi tìm kiếm gì đó.
Tiết Độ vẫn ngồi trên giường, ánh mắt dán chặt vào dáng người đang khom lưng lục lọi kia. Mông vểnh cao như vậy, sao tối qua mình không đánh cho một trận nhỉ? Thật sự là quá đáng tiếc. Trong đầu hắn toàn là những ý nghĩ không hợp với hình tượng của bản thân, mà Thiệu Dã lại chẳng hay biết gì.
Cậu cứ thế hăng say lật tìm, cuối cùng cũng thấy một chiếc bình sứ nhỏ giấu trong lớp quần áo. Thiệu Dã cầm lấy bình sứ, vội vàng xoay người lại, vừa chạy về phía Tiết Độ vừa cười tươi như hoa, “Tôn thượng! Ta lấy được cao sinh cơ rồi! Có thể xóa sạch vết sẹo trên người ngài đấy!”
Tiết Độ nhìn món đồ trong tay cậu, khẽ chậc lưỡi. Sẹo trên người mình có bao nhiêu cái cũng quản sao?
Thiệu Dã tùy tiện khoác đại một chiếc áo, chạy đến trước mặt Tiết Độ, hai tay nâng bình sứ lên như dâng bảo vật, nhe răng cười khoe ra hai hàm răng trắng tinh.
Cái dáng vẻ này… Đáng yêu chết đi được. Cậu ta muốn gì, mình lại không cho sao?
“Đặt lên tủ đi.” Tiết Độ tựa vào gối, giọng nói nhạt nhòa, không còn chút sức lực.
Thiệu Dã nhìn hắn, lo lắng hỏi, “Tôn thượng không dùng luôn à?”
Tiết Độ hờ hững ừ một tiếng, “Bản tọa giờ không còn chút sức nào.”
Thiệu Dã lập tức tự nguyện, “Vậy để thuộc hạ giúp ngài nhé!”
Giúp hắn? Chắc chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi. Tiết Độ thoáng tỏ vẻ khó xử, nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong veo, chân thành của Thiệu Dã, hắn lại không nỡ từ chối, “Vậy thì làm phiền hộ pháp rồi.”
Phiền gì chứ, vinh hạnh quá đi!
Thiệu Dã vui vẻ mở nắp bình sứ, một mùi hương hoa thoang thoảng tỏa ra, thơm ngát mà dễ chịu.
Cậu lấy một ít cao bôi lên lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa cho tan ra. Thuốc mỡ trắng tinh gặp nhiệt độ cơ thể liền tan chảy, kết cấu mềm mịn, bôi lên da liền bóng loáng, lấp lánh dưới ánh sáng. Tiết Độ nhìn mà ngẩn người, ánh mắt trầm xuống.
Hắn đột nhiên hỏi, “Thuốc này còn công dụng gì khác không?”
“Hả?” Thiệu Dã ngẩng đầu lên, ánh mắt ngơ ngác, “Còn công dụng gì nữa sao?”
