Quy Tắc Phòng Ký Túc Xá Ban Đêm
Chương 7
Editor: Đá bào + NU
Beta: Gió
—
14.
Trời sáng, bốn chúng tôi ngồi vây quanh cả đêm, kiệt sức nhìn nhau.
Tôi nói, “Tối nay nếu cô ta trở lại, sẽ đến lượt chúng ta.”
Trịnh Hinh Nguyệt run rẩy nói, “Chỉ cần không mở cửa, hẳn là sẽ không sao đâu.”
“Cô ta thật sự sẽ đến kiểm tra phòng sao, nếu như bị trừ điểm thì sẽ như thế nào, sẽ chết sao?”
Trương Lâm thở ra một hơi khó chịu, “Tớ không biết.”
Phòng ngủ lại rơi vào trầm mặc.
Trong hành lang không có chút động tĩnh nào.
Đã hơn sáu giờ sáng, tiếng loa thông báo hôm nay im bặt, chỉ rè rè vài tiếng
rồi không có động tĩnh gì nữa.
Không có manh mối nào khác.
Mở cửa phòng ngủ ra, người ra hành lang đi rửa mặt ít hơn ngày hôm qua rất
nhiều.
Mấy căn phòng bị gõ cửa tối qua đều mở cửa.
Lúc đi ngang qua, mấy người chúng tôi không hẹn mà cùng nhìn vào bên trong.
Sạch sẽ, không có gì cả.
Không những không có người, ngay cả đồ đạc cũng không, trong ký túc xá trống không tựa như chưa từng có người ở đó.
Có vẻ như không mở cửa cũng không phải là giải pháp cho vấn đề.
Ra khỏi ký túc xá, số người cũng đông hơn.
Nhưng hầu hết các sinh viên đều đeo khẩu trang màu đen.
Trong lòng tôi cả kinh, chuyện của Dương Lộ làm tôi loáng thoáng đoán ra được, những người đeo khẩu trang màu đen này, xác suất lớn là đã bị đồng hoá.
Nhưng chính xác thì họ là gì thì tôi không biết.
Bốn người chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, không dám nhìn thẳng vào họ, đành phải cúi đầu.
Vào buổi trưa, căng tin không còn đông đúc như ngày hôm qua, không cần phải chiếm chỗ ngồi, tôi lấy thẻ sinh viên của mình đi đến quầy lấy đồ ăn.
Tôi không muốn chạm vào bất kỳ món mặn nào nữa, chỉ lấy món mì chay lạnh.
Mấy quầy hàng bên cạnh cũng có học sinh đeo khẩu trang màu đen xếp hàng, tôi hoàn toàn giả vờ không nhìn thấy họ.
“Bạn học, cháu đã gầy như vậy còn ăn chay, lại đây dì lấy thêm cho cháu một
muỗng thịt, vừa ra nồi xong, rất thơm ngon.”
Dì xới cơm bên cạnh nhiệt tình chào hỏi tôi.
Lại là thịt kho tàu.
Tôi giương mắt nhìn qua, mấy cái đĩa lớn hình như đều đã biến thành thịt kho tàu, chỉ còn lại có mấy quầy lẻ tẻ còn bán đồ ăn bình thường.
Chỉ một đêm thôi mà đã có nhiều “thịt” như vậy sao?
Tôi giả vờ như không nghe thấy gì.
Dì đó cũng không cố thuyết phục tôi nữa, ngược lại còn đi chào mời một nam sinh khác cũng đang xếp hàng mua mì lạnh phía sau tôi.
Lời nói giống hệt nhau.
“Bạn học, cháu gầy như vậy còn ăn chay, lại đây dì lấy thêm cho cháu một
muỗng thịt, vừa ra khỏi nồi, rất thơm ngon.”
Nam sinh kia hơi khựng lại, biểu cảm rất mất tự nhiên.
Dì ấy chưa từ bỏ ý định, lại khuyên cậu ta thêm một câu, vẫn là lời nói y đúc câu trước.
Những lời nói giống nhau được dì ta lặp đi lặp lại một cách máy móc, dì mập mạp ở căng tin giống như một chiếc máy hình người, toát ra vẻ kỳ dị.
Tôi quẹt thẻ cơm xong, bưng mì lạnh chuẩn bị rời đi.
Cậu bạn nam sinh phía sau kia đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, cậu gầm lên với bà dì mập mạp với đôi mắt đỏ hoe mất kiên nhẫn:
“Đừng tưởng rằng tôi không biết bà bán cái gì! Các người lấy thịt ở đâu
ra!”
Cậu ấy vỡ oà trong cảm xúc của mình, nhưng trái tim tôi thì đập lỡ mất một nhịp.
Xong rồi.
15.
Một câu này của cậu ta lập tức làm dậy sóng, tất cả nhân viên ở quầy bán thịt kho trong căn tin đồng loạt thò đầu ra ngoài.
Mà những học sinh đeo khẩu trang màu đen, trên tay bưng một đĩa thịt kho, cũng dùng một loại ánh mắt phức tạp chứa ác ý nhìn về phía bên này.
Dưới những ánh nhìn chăm chú như vậy, tôi gần như không kìm được mà bắt đầu run rẩy.
Dì ở căng tin âm trầm nhìn tôi: “Bạn học, cháu cũng vì tin đồn này nên mới không ăn thịt kho à?”
Chưa có lúc nào mà tôi hoảng loạn như lúc này.
“Không phải đâu dì, cháu đang cố gắng giảm cân.”
Tôi cố gắng hết sức kiểm soát sắc mặt của mình.
Cậu nam sinh kia dường như bị điên rồi, quay đầu lại lườm tôi.
“Các người đều là lũ nhát gan! Tôi không tin, trường học thật sự sẽ bị những yêu vật này khống chế hay sao?!”
“Mấy người chọn tham sống sợ chết, nhưng tôi thì không! Thôi nào, lũ quái vật ghê tởm, tới giết tôi đi!”
Vẻ mặt của những thứ kia thậm chí còn khó coi hơn, tôi thấy ông chú bán thịt kho ở phía đối diện đang cầm lấy một con dao chặt xương sáng loáng từ cái thớt lên.
Thật là bốc đồng… Nếu những con quái vật trong nhà ăn này nổi điên cùng lúc, cảnh tượng chắc chắn không thể nào tưởng tượng được.
Khuôn mặt của dì xới cơm càng ngày càng khó coi.
Lòng bàn tay tôi đổ đầy mồ hôi, Trương Lâm và những người khác đã bưng cơm ngồi vào chỗ của họ, lo lắng nhìn về phía tôi, nhưng lại không có ai đến đây để giúp đỡ.
Đúng lúc này, Vu Sảng đứng lên.
Cô ấy bưng khay cơm đi đến, đứng ở gian hàng của dì bên cạnh tôi quẹt thẻ ăn.
Bíp một tiếng.
“Dì, cho cháu một phần thịt đi, nhiều vào nhé, cháu ăn được lắm.”
Trán cô ấy cũng lấm tấm mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố gắng hết sức nở một nụ cười tươi chân thành.
Dì mỉm cười, nhận lấy khay cơm của cô ấy.
“Được, dì sẽ cho cháu thêm một ít, cầm chắc không để run tay nhé.”
Lấy thịt xong, cô ấy nhận lấy khay cơm, một tay khác nhanh chóng cầm lấy cánh tay tôi.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm đi, mọi người đều đang chờ cậu đấy.”
Đi ra ngoài được mấy bước, cái cảm giác bị một đám quái vật chăm chú theo dõi đột nhiên biến mất.
Vu Sảng gần như dựa hết lên người tôi.
Chân cô ấy cũng mềm nhũn.
Ngồi vào chỗ, Trương Lâm oán hận chửi rủa một câu.
“Móa nó, thằng kia bị ngu à?”
Tôi nhìn về phía cậu nam sinh kia.
Cậu ta phản ứng chậm chạp, hối hận đến mức ngồi bệt xuống đất, run rẩy vì sợ hãi.
Người dì trong căn tin bưng một đĩa thịt kho đi về phía cậu ta, nói gì đó với cậu ta nhưng tôi không nghe được.
Ngay sau đó, cậu nam sinh mở to đôi mắt kinh hãi, run rẩy gắp một miếng thịt kho trong đĩa, nhét vào miệng, nuốt xuống.
Dì ở căn tin gật đầu hài lòng.
Sau hai ba phút, căn tin trở lại bình thường.
Cậu nam sinh kia nằm cạnh thùng rác, nôn thốc nôn tháo.
Tôi nhìn thấy một vài sinh viên đeo khẩu trang đen, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào người cậu ta.
Mấy người chúng tôi nhìn đĩa thịt kho ở giữa bàn.
“Thịt này… phải làm sao đây.”
Vu Sảng tỏ vẻ chán ghét.
“Vừa rồi tớ cũng muốn cứu Dao Dao trở về, thịt này nhất định không thể ăn, nên đổ nó đi.”
Tôi gật đầu, “Chờ một lát nữa trong căn tin không có ai rồi hẵng đổ, nếu bị phát hiện không biết chừng lại xảy ra chuyện gì đó.”
Khi gần hết giờ ăn trưa, ba người họ ở phía sau yểm trợ cho tôi, tôi ném đĩa thịt kho kia vào thùng rác.
May mắn là không ai chú ý đến động tĩnh bên này.
Sau giờ học buổi chiều, chúng tôi đến căn tin ăn tối.
Một bóng người đeo khẩu trang đen trông rất quen mắt, cậu ta đang bưng một khay cơm, yên lặng xếp hàng như bao người khác, nhìn chằm chằm vào món thịt kho trên quầy.
Cậu ta quay đầu lại liếc nhìn tôi một cái, gần như khiến cả da đầu tôi nổ tung.
Chính là cậu nam sinh buổi trưa ở căn tin suýt nữa làm cho đám quái vật nổi điên.
Cậu ta cũng bị đồng hóa!
Trong chớp mắt, tôi tưởng tượng ra vô số khả năng.
Cuối cùng, tôi nghĩ gần với sự thật nhất chính là miếng thịt kho tàu mà dì ở căn tin đã ép cậu ta ăn.
May là tôi và bạn cùng phòng lúc trưa không động đến đĩa thịt đó, nếu không bây giờ có lẽ chúng tôi cũng trở nên giống cậu ta rồi!
Thịt kho… sẽ biến sinh viên bình thường thành “sinh viên” đeo khẩu trang đen.
Tôi bưng khay cơm trở về, nhưng sau lưng luôn có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
Đi ngang qua người đầu bếp mập đội mũ, ông ta ló đầu ra khỏi quầy, cười một cách quái dị với tôi.
“Bạn học này, cháu có muốn ăn thịt kho tàu không?”
Nghĩ đến số phận của cậu nam sinh kia, giờ phút này tôi sợ hãi tránh né món thịt kho tàu còn không kịp, nhưng lại không dám biểu lộ ra ngoài quá mức rõ ràng.
Tôi xua tay.
“Không chú ạ, cháu biếng ăn, ăn không được nhiều.”
Chú đầu bếp béo cũng không cố gắng thuyết phục tôi nữa, rụt đầu vô lại.
Tôi nghe thấy ông ta ở trong quầy khẽ lẩm bẩm.
“Sẽ ăn, sớm muộn gì cũng sẽ ăn thôi.”
“Ăn nhiều thì mới có thể lớn nhanh một chút.”
Tôi mặc kệ ông ta, nhưng trong lòng thầm suy nghĩ ý nghĩa của hai câu nói này.
Trở lại ký túc, bốn người chúng tôi đều nằm liệt trên giường.
Bây giờ vẫn còn đang là ban ngày, cũng chỉ có lúc này chúng tôi mới có thể yên tâm nghỉ ngơi một lát.
“Tối nay chúng ta làm sao bây giờ? Rốt cuộc mở hay không?”
Tôi cũng đang tự hỏi vấn đề này.
Người phụ nữ kia không phải là quản lý ký túc xá, nhưng tại sao không mở cửa cho bà ta cũng bị ảnh hưởng?
Những người không phải là quản lý ký túc xá cũng có quyền kiểm tra và xử lý các thiết bị điện trái quy định ư?
Còn một vấn đề quan trọng hơn, thời gian có ý nghĩa gì ở đây không?
Tại sao trên loa thông báo rõ ràng có nói trường học dựa theo sổ tay thời gian của sinh viên mà nghiêm túc chấp hành, nhưng lần nào chuông kêu và tắt đèn cũng sớm hơn một phút?
Tại sao đồng hồ điện tử lại là vật trái quy định không được phép mang vào trường học?
Vu Sảng thở dài, “Chết tiệt, trái phải đều chết.”
Một cái gì đó lóe lên trong tâm trí tôi.
“Các cậu nói xem…liệu các quy tắc trên loa phát thanh có phải đều là thật hết không?
Beta: Gió
—
14.
Trời sáng, bốn chúng tôi ngồi vây quanh cả đêm, kiệt sức nhìn nhau.
Tôi nói, “Tối nay nếu cô ta trở lại, sẽ đến lượt chúng ta.”
Trịnh Hinh Nguyệt run rẩy nói, “Chỉ cần không mở cửa, hẳn là sẽ không sao đâu.”
“Cô ta thật sự sẽ đến kiểm tra phòng sao, nếu như bị trừ điểm thì sẽ như thế nào, sẽ chết sao?”
Trương Lâm thở ra một hơi khó chịu, “Tớ không biết.”
Phòng ngủ lại rơi vào trầm mặc.
Trong hành lang không có chút động tĩnh nào.
Đã hơn sáu giờ sáng, tiếng loa thông báo hôm nay im bặt, chỉ rè rè vài tiếng
rồi không có động tĩnh gì nữa.
Không có manh mối nào khác.
Mở cửa phòng ngủ ra, người ra hành lang đi rửa mặt ít hơn ngày hôm qua rất
nhiều.
Mấy căn phòng bị gõ cửa tối qua đều mở cửa.
Lúc đi ngang qua, mấy người chúng tôi không hẹn mà cùng nhìn vào bên trong.
Sạch sẽ, không có gì cả.
Không những không có người, ngay cả đồ đạc cũng không, trong ký túc xá trống không tựa như chưa từng có người ở đó.
Có vẻ như không mở cửa cũng không phải là giải pháp cho vấn đề.
Ra khỏi ký túc xá, số người cũng đông hơn.
Nhưng hầu hết các sinh viên đều đeo khẩu trang màu đen.
Trong lòng tôi cả kinh, chuyện của Dương Lộ làm tôi loáng thoáng đoán ra được, những người đeo khẩu trang màu đen này, xác suất lớn là đã bị đồng hoá.
Nhưng chính xác thì họ là gì thì tôi không biết.
Bốn người chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, không dám nhìn thẳng vào họ, đành phải cúi đầu.
Vào buổi trưa, căng tin không còn đông đúc như ngày hôm qua, không cần phải chiếm chỗ ngồi, tôi lấy thẻ sinh viên của mình đi đến quầy lấy đồ ăn.
Tôi không muốn chạm vào bất kỳ món mặn nào nữa, chỉ lấy món mì chay lạnh.
Mấy quầy hàng bên cạnh cũng có học sinh đeo khẩu trang màu đen xếp hàng, tôi hoàn toàn giả vờ không nhìn thấy họ.
“Bạn học, cháu đã gầy như vậy còn ăn chay, lại đây dì lấy thêm cho cháu một
muỗng thịt, vừa ra nồi xong, rất thơm ngon.”
Dì xới cơm bên cạnh nhiệt tình chào hỏi tôi.
Lại là thịt kho tàu.
Tôi giương mắt nhìn qua, mấy cái đĩa lớn hình như đều đã biến thành thịt kho tàu, chỉ còn lại có mấy quầy lẻ tẻ còn bán đồ ăn bình thường.
Chỉ một đêm thôi mà đã có nhiều “thịt” như vậy sao?
Tôi giả vờ như không nghe thấy gì.
Dì đó cũng không cố thuyết phục tôi nữa, ngược lại còn đi chào mời một nam sinh khác cũng đang xếp hàng mua mì lạnh phía sau tôi.
Lời nói giống hệt nhau.
“Bạn học, cháu gầy như vậy còn ăn chay, lại đây dì lấy thêm cho cháu một
muỗng thịt, vừa ra khỏi nồi, rất thơm ngon.”
Nam sinh kia hơi khựng lại, biểu cảm rất mất tự nhiên.
Dì ấy chưa từ bỏ ý định, lại khuyên cậu ta thêm một câu, vẫn là lời nói y đúc câu trước.
Những lời nói giống nhau được dì ta lặp đi lặp lại một cách máy móc, dì mập mạp ở căng tin giống như một chiếc máy hình người, toát ra vẻ kỳ dị.
Tôi quẹt thẻ cơm xong, bưng mì lạnh chuẩn bị rời đi.
Cậu bạn nam sinh phía sau kia đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, cậu gầm lên với bà dì mập mạp với đôi mắt đỏ hoe mất kiên nhẫn:
“Đừng tưởng rằng tôi không biết bà bán cái gì! Các người lấy thịt ở đâu
ra!”
Cậu ấy vỡ oà trong cảm xúc của mình, nhưng trái tim tôi thì đập lỡ mất một nhịp.
Xong rồi.
15.
Một câu này của cậu ta lập tức làm dậy sóng, tất cả nhân viên ở quầy bán thịt kho trong căn tin đồng loạt thò đầu ra ngoài.
Mà những học sinh đeo khẩu trang màu đen, trên tay bưng một đĩa thịt kho, cũng dùng một loại ánh mắt phức tạp chứa ác ý nhìn về phía bên này.
Dưới những ánh nhìn chăm chú như vậy, tôi gần như không kìm được mà bắt đầu run rẩy.
Dì ở căng tin âm trầm nhìn tôi: “Bạn học, cháu cũng vì tin đồn này nên mới không ăn thịt kho à?”
Chưa có lúc nào mà tôi hoảng loạn như lúc này.
“Không phải đâu dì, cháu đang cố gắng giảm cân.”
Tôi cố gắng hết sức kiểm soát sắc mặt của mình.
Cậu nam sinh kia dường như bị điên rồi, quay đầu lại lườm tôi.
“Các người đều là lũ nhát gan! Tôi không tin, trường học thật sự sẽ bị những yêu vật này khống chế hay sao?!”
“Mấy người chọn tham sống sợ chết, nhưng tôi thì không! Thôi nào, lũ quái vật ghê tởm, tới giết tôi đi!”
Vẻ mặt của những thứ kia thậm chí còn khó coi hơn, tôi thấy ông chú bán thịt kho ở phía đối diện đang cầm lấy một con dao chặt xương sáng loáng từ cái thớt lên.
Thật là bốc đồng… Nếu những con quái vật trong nhà ăn này nổi điên cùng lúc, cảnh tượng chắc chắn không thể nào tưởng tượng được.
Khuôn mặt của dì xới cơm càng ngày càng khó coi.
Lòng bàn tay tôi đổ đầy mồ hôi, Trương Lâm và những người khác đã bưng cơm ngồi vào chỗ của họ, lo lắng nhìn về phía tôi, nhưng lại không có ai đến đây để giúp đỡ.
Đúng lúc này, Vu Sảng đứng lên.
Cô ấy bưng khay cơm đi đến, đứng ở gian hàng của dì bên cạnh tôi quẹt thẻ ăn.
Bíp một tiếng.
“Dì, cho cháu một phần thịt đi, nhiều vào nhé, cháu ăn được lắm.”
Trán cô ấy cũng lấm tấm mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố gắng hết sức nở một nụ cười tươi chân thành.
Dì mỉm cười, nhận lấy khay cơm của cô ấy.
“Được, dì sẽ cho cháu thêm một ít, cầm chắc không để run tay nhé.”
Lấy thịt xong, cô ấy nhận lấy khay cơm, một tay khác nhanh chóng cầm lấy cánh tay tôi.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm đi, mọi người đều đang chờ cậu đấy.”
Đi ra ngoài được mấy bước, cái cảm giác bị một đám quái vật chăm chú theo dõi đột nhiên biến mất.
Vu Sảng gần như dựa hết lên người tôi.
Chân cô ấy cũng mềm nhũn.
Ngồi vào chỗ, Trương Lâm oán hận chửi rủa một câu.
“Móa nó, thằng kia bị ngu à?”
Tôi nhìn về phía cậu nam sinh kia.
Cậu ta phản ứng chậm chạp, hối hận đến mức ngồi bệt xuống đất, run rẩy vì sợ hãi.
Người dì trong căn tin bưng một đĩa thịt kho đi về phía cậu ta, nói gì đó với cậu ta nhưng tôi không nghe được.
Ngay sau đó, cậu nam sinh mở to đôi mắt kinh hãi, run rẩy gắp một miếng thịt kho trong đĩa, nhét vào miệng, nuốt xuống.
Dì ở căn tin gật đầu hài lòng.
Sau hai ba phút, căn tin trở lại bình thường.
Cậu nam sinh kia nằm cạnh thùng rác, nôn thốc nôn tháo.
Tôi nhìn thấy một vài sinh viên đeo khẩu trang đen, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào người cậu ta.
Mấy người chúng tôi nhìn đĩa thịt kho ở giữa bàn.
“Thịt này… phải làm sao đây.”
Vu Sảng tỏ vẻ chán ghét.
“Vừa rồi tớ cũng muốn cứu Dao Dao trở về, thịt này nhất định không thể ăn, nên đổ nó đi.”
Tôi gật đầu, “Chờ một lát nữa trong căn tin không có ai rồi hẵng đổ, nếu bị phát hiện không biết chừng lại xảy ra chuyện gì đó.”
Khi gần hết giờ ăn trưa, ba người họ ở phía sau yểm trợ cho tôi, tôi ném đĩa thịt kho kia vào thùng rác.
May mắn là không ai chú ý đến động tĩnh bên này.
Sau giờ học buổi chiều, chúng tôi đến căn tin ăn tối.
Một bóng người đeo khẩu trang đen trông rất quen mắt, cậu ta đang bưng một khay cơm, yên lặng xếp hàng như bao người khác, nhìn chằm chằm vào món thịt kho trên quầy.
Cậu ta quay đầu lại liếc nhìn tôi một cái, gần như khiến cả da đầu tôi nổ tung.
Chính là cậu nam sinh buổi trưa ở căn tin suýt nữa làm cho đám quái vật nổi điên.
Cậu ta cũng bị đồng hóa!
Trong chớp mắt, tôi tưởng tượng ra vô số khả năng.
Cuối cùng, tôi nghĩ gần với sự thật nhất chính là miếng thịt kho tàu mà dì ở căn tin đã ép cậu ta ăn.
May là tôi và bạn cùng phòng lúc trưa không động đến đĩa thịt đó, nếu không bây giờ có lẽ chúng tôi cũng trở nên giống cậu ta rồi!
Thịt kho… sẽ biến sinh viên bình thường thành “sinh viên” đeo khẩu trang đen.
Tôi bưng khay cơm trở về, nhưng sau lưng luôn có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
Đi ngang qua người đầu bếp mập đội mũ, ông ta ló đầu ra khỏi quầy, cười một cách quái dị với tôi.
“Bạn học này, cháu có muốn ăn thịt kho tàu không?”
Nghĩ đến số phận của cậu nam sinh kia, giờ phút này tôi sợ hãi tránh né món thịt kho tàu còn không kịp, nhưng lại không dám biểu lộ ra ngoài quá mức rõ ràng.
Tôi xua tay.
“Không chú ạ, cháu biếng ăn, ăn không được nhiều.”
Chú đầu bếp béo cũng không cố gắng thuyết phục tôi nữa, rụt đầu vô lại.
Tôi nghe thấy ông ta ở trong quầy khẽ lẩm bẩm.
“Sẽ ăn, sớm muộn gì cũng sẽ ăn thôi.”
“Ăn nhiều thì mới có thể lớn nhanh một chút.”
Tôi mặc kệ ông ta, nhưng trong lòng thầm suy nghĩ ý nghĩa của hai câu nói này.
Trở lại ký túc, bốn người chúng tôi đều nằm liệt trên giường.
Bây giờ vẫn còn đang là ban ngày, cũng chỉ có lúc này chúng tôi mới có thể yên tâm nghỉ ngơi một lát.
“Tối nay chúng ta làm sao bây giờ? Rốt cuộc mở hay không?”
Tôi cũng đang tự hỏi vấn đề này.
Người phụ nữ kia không phải là quản lý ký túc xá, nhưng tại sao không mở cửa cho bà ta cũng bị ảnh hưởng?
Những người không phải là quản lý ký túc xá cũng có quyền kiểm tra và xử lý các thiết bị điện trái quy định ư?
Còn một vấn đề quan trọng hơn, thời gian có ý nghĩa gì ở đây không?
Tại sao trên loa thông báo rõ ràng có nói trường học dựa theo sổ tay thời gian của sinh viên mà nghiêm túc chấp hành, nhưng lần nào chuông kêu và tắt đèn cũng sớm hơn một phút?
Tại sao đồng hồ điện tử lại là vật trái quy định không được phép mang vào trường học?
Vu Sảng thở dài, “Chết tiệt, trái phải đều chết.”
Một cái gì đó lóe lên trong tâm trí tôi.
“Các cậu nói xem…liệu các quy tắc trên loa phát thanh có phải đều là thật hết không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương