Quỷ Vương Tìm Vợ
Chương 107: Ta thích nàng...
Tiểu Bạch lấp liếm qua chuyện khác “Ôi bên ngoài tuyết rơi rồi!”
Cả ba người quay ra ngoài sân nhìn.
“Đây là tuyết đầu mùa đó!” Tiểu Bạch vừa nói đánh mắt sang nhìn Vy Vy, nhưng Vy Vy không để ý anh.
Người ở giữa chắc chắn sẽ nhìn rõ nhất, Ngữ Hành biết Tiểu Bạch có ý với Vy Vy nhưng cô cũng chẳng nói gì.
“Vy Vy chúng ta ra ngoài ngắm tuyết đi.”
“Ở Đông viện ngắm tuyết chưa đủ à?” Vy Vy tạt thẳng gáo nước lạnh khiến anh cũng không biết nói gì, mặt đơ cứng lại nhưng vẫn cố dặn lên một nụ cười miễn cưỡng.
Vy Vy vẫn quan tâm tới câu chuyện của Ngữ Hành “Vậy tại sao Diệp phủ lại bắt cô lại, lại còn bắt thành thân với nhị thiếu gia nhà họ?”
“Bởi vì họ không tìm được kẻ chết thay, làm gì có cô gái nào nguyện ý gả cho một người đã chết đâu chứ!”
Thì ra là vậy.
Ngữ Hành thở dài “Diệp phu nhân nói với ta chỉ cần ta mang thai thì chắc chắn sẽ thả ta ra, thế nhưng ta lại nghe được từ những người làm họ nói nếu ta mang thai nam tử thì mới có thể sống còn nếu là nữ tử thì cả mẹ lẫn con đều bị giết. Họ cũng đã tìm chỗ sẵn để nếu ta có chuyện gì là họ sẽ vứt ra ở đó nên ta đành phải chạy trốn…”
“Vậy còn tại sao Ngữ Lan lại tới phòng tân hôn để giết cô nhưng may sao người thành thân với Diệp thiếu gia đó là ta?”
Ngữ Hành thở dài “Cô cũng biết Ngữ Lan muội ấy chết không cam tâm nên đã biến thành quỷ cái thế nên khi biết chỉ cần ta mang thai nữ thì chắc chắn sẽ chết nên muội ấy định đêm tân hôn đó đầu thai vào bụng ta …” Cô khẽ liếc nhìn chiếc cài cáo lấp lánh trên áo Tiểu Bạch “Vì thế nhóm tu tiên Trạch An Viên mới tới đó để bắt Ngữ Lan lại không để muội ấy phá tốt chuyện đó.”
Vy Vy tức giận quay sang đánh nhẹ Tiểu Bạch một cái để chuốc bỏ cơn tức giận của mình “Chẳng lẽ những người tu tiên nhưng huynh không biết cứu một cô gái đáng thương này sao?”
Tiểu Bạch cũng không biết nói gì “Ta cũng chỉ là một đệ tử nhỏ bé trong Trạch An Viên thôi mà chỉ cần bề trên giao nhiệm vụ là bọn ta chỉ có thể thực thi.”
“Tu tiên để bắt yêu ma quỷ quái thế nhưng tất cả cũng chỉ chung quy là một mục tiêu là bắt yêu trừ hại cho dân mà, nhưng bây giờ người dân gặp nguy hiểm mà các huynh chỉ biết dương mắt đứng nhìn à?”
Bị Vy Vy nói cho á khẩu Tiểu Bạch cũng không biết nói gì bởi những điều cô nói là quá đúng.
“Để ta chợp mắt một chút nhé” Ngữ Hành nằm xuống nghỉ ngơi.
Hai người Tiểu Bạch và Vy Vy đành ra ngoài sân nói chuyện ngắm nhìn tuyết rơi ngày càng nặng hạt.
“Nàng nguôi giận đi…Đừng tức giận mà làm hại tới sức khỏe…”
“Nhưng sao huynh còn tới đây sao còn giận chuyện ta đã từng làm với chiếc trâm đó của huynh nữa à?”
Tiểu Bạch nở nụ cười “Dù sao nó cũng chỉ là một chiếc trâm mẹ ta còn để lại cho con dâu rất nhiều thứ khác ta không nên chỉ vì một chiếc trâm mà giận dỗi nàng…” Anh lôi chiếc trâm này ra “Ta đã tặng nàng thì nàng cứ cầm lấy, nàng thích làm gì nó cũng được.”
Chưa để Vy Vy đồng ý Tiểu Bạch đã vội nhét chiếc trâm đó vào tay cô.
Đột nhiên anh chú ý tới chiếc vòng trên tay Vy Vy “Vy Vy sao nàng lại có cái thứ này?”
Cô vội dùng vạt náo che đi.
“Nàng có biết nàng cầm thứ này nguy hiểm lắm không?”
“Nguy hiểm hay không thì liên quan gì đến huynh!”
“Tại sao lại không liên quan nàng là người của ta đương nhiên chúng ta có liên quan tới nhau rồi…”
Vy Vy phản bác “Cái gì mà người của huynh…Ta…ta là người có phu quân rồi đó!”
Anh nghĩ rằng người phu quân mà Vy Vy vừa đề cập tới là tên nhị thiếu gia Diệp phủ kia.
Câu ta có phu quân rồi thực sự Vy Vy cũng không biết là đang nói tới vị phu quân nào, cô chỉ buộc miệng nói vậy.
Tiểu Bạch chậm lại mấy giây vẻ mặt thoáng chút buồn “Nhưng ta thích nàng”
Ta thích nàng
Ta thích nàng
Chính khoảnh khắc yên tĩnh này dường như Vy Vy nhìn thấy dưới gương mặt Tiểu Bạch chính là Du Hạo, hai người thực sự rất giống nhau.
“Du Hạo???” Vy Vy khẽ bất giác gọi tên anh trước mặt Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch vội kéo tay Vy Vy, cô nhìn lại gương mặt này nhưng hình ảnh Du Hạo đã biến mất “Du Hạo là ai? Ta đã nghe muội gọi tên hắn ta rất nhiều lần rồi? Rốt cuộc cái tên Du Hạo chết tiệt này là kẻ nào?”
Anh nắm rất chặt khiến tay Vy Vy như bị tê cứng lại, cô cố gắng vùng vẫy nhưng anh lại càng nắm chặt hơn.
“Nói cho ta biết Du Hạo rốt cuộc là ai? Muội không nói ta sẽ không thả muội ra…”
“Huynh nổi điên gì thế hả? Buông ta ra…”
“Nói cho ta biết điiii” Tiểu Bạch phát điên y như Du Hạo, Vy Vy lúc này có thể khẳng định Tiểu Bạch chính là kiếp trước của Du Hạo.
Dù gương mặt có thể thay đổi nhưng mà tính cách con người thì trong tiềm thức chắc chắn vẫn sẽ giống nhau.
“Du Hạo là phu quân của ta…!!!”
Gương mặt Tiểu Bạch tái nhợt lại khi vừa nghe câu trả lời của Vy Vy.
Chính anh cũng không biết bản thân đã ghen với chính bản thân mình của kiếp sau.
Cả ba người quay ra ngoài sân nhìn.
“Đây là tuyết đầu mùa đó!” Tiểu Bạch vừa nói đánh mắt sang nhìn Vy Vy, nhưng Vy Vy không để ý anh.
Người ở giữa chắc chắn sẽ nhìn rõ nhất, Ngữ Hành biết Tiểu Bạch có ý với Vy Vy nhưng cô cũng chẳng nói gì.
“Vy Vy chúng ta ra ngoài ngắm tuyết đi.”
“Ở Đông viện ngắm tuyết chưa đủ à?” Vy Vy tạt thẳng gáo nước lạnh khiến anh cũng không biết nói gì, mặt đơ cứng lại nhưng vẫn cố dặn lên một nụ cười miễn cưỡng.
Vy Vy vẫn quan tâm tới câu chuyện của Ngữ Hành “Vậy tại sao Diệp phủ lại bắt cô lại, lại còn bắt thành thân với nhị thiếu gia nhà họ?”
“Bởi vì họ không tìm được kẻ chết thay, làm gì có cô gái nào nguyện ý gả cho một người đã chết đâu chứ!”
Thì ra là vậy.
Ngữ Hành thở dài “Diệp phu nhân nói với ta chỉ cần ta mang thai thì chắc chắn sẽ thả ta ra, thế nhưng ta lại nghe được từ những người làm họ nói nếu ta mang thai nam tử thì mới có thể sống còn nếu là nữ tử thì cả mẹ lẫn con đều bị giết. Họ cũng đã tìm chỗ sẵn để nếu ta có chuyện gì là họ sẽ vứt ra ở đó nên ta đành phải chạy trốn…”
“Vậy còn tại sao Ngữ Lan lại tới phòng tân hôn để giết cô nhưng may sao người thành thân với Diệp thiếu gia đó là ta?”
Ngữ Hành thở dài “Cô cũng biết Ngữ Lan muội ấy chết không cam tâm nên đã biến thành quỷ cái thế nên khi biết chỉ cần ta mang thai nữ thì chắc chắn sẽ chết nên muội ấy định đêm tân hôn đó đầu thai vào bụng ta …” Cô khẽ liếc nhìn chiếc cài cáo lấp lánh trên áo Tiểu Bạch “Vì thế nhóm tu tiên Trạch An Viên mới tới đó để bắt Ngữ Lan lại không để muội ấy phá tốt chuyện đó.”
Vy Vy tức giận quay sang đánh nhẹ Tiểu Bạch một cái để chuốc bỏ cơn tức giận của mình “Chẳng lẽ những người tu tiên nhưng huynh không biết cứu một cô gái đáng thương này sao?”
Tiểu Bạch cũng không biết nói gì “Ta cũng chỉ là một đệ tử nhỏ bé trong Trạch An Viên thôi mà chỉ cần bề trên giao nhiệm vụ là bọn ta chỉ có thể thực thi.”
“Tu tiên để bắt yêu ma quỷ quái thế nhưng tất cả cũng chỉ chung quy là một mục tiêu là bắt yêu trừ hại cho dân mà, nhưng bây giờ người dân gặp nguy hiểm mà các huynh chỉ biết dương mắt đứng nhìn à?”
Bị Vy Vy nói cho á khẩu Tiểu Bạch cũng không biết nói gì bởi những điều cô nói là quá đúng.
“Để ta chợp mắt một chút nhé” Ngữ Hành nằm xuống nghỉ ngơi.
Hai người Tiểu Bạch và Vy Vy đành ra ngoài sân nói chuyện ngắm nhìn tuyết rơi ngày càng nặng hạt.
“Nàng nguôi giận đi…Đừng tức giận mà làm hại tới sức khỏe…”
“Nhưng sao huynh còn tới đây sao còn giận chuyện ta đã từng làm với chiếc trâm đó của huynh nữa à?”
Tiểu Bạch nở nụ cười “Dù sao nó cũng chỉ là một chiếc trâm mẹ ta còn để lại cho con dâu rất nhiều thứ khác ta không nên chỉ vì một chiếc trâm mà giận dỗi nàng…” Anh lôi chiếc trâm này ra “Ta đã tặng nàng thì nàng cứ cầm lấy, nàng thích làm gì nó cũng được.”
Chưa để Vy Vy đồng ý Tiểu Bạch đã vội nhét chiếc trâm đó vào tay cô.
Đột nhiên anh chú ý tới chiếc vòng trên tay Vy Vy “Vy Vy sao nàng lại có cái thứ này?”
Cô vội dùng vạt náo che đi.
“Nàng có biết nàng cầm thứ này nguy hiểm lắm không?”
“Nguy hiểm hay không thì liên quan gì đến huynh!”
“Tại sao lại không liên quan nàng là người của ta đương nhiên chúng ta có liên quan tới nhau rồi…”
Vy Vy phản bác “Cái gì mà người của huynh…Ta…ta là người có phu quân rồi đó!”
Anh nghĩ rằng người phu quân mà Vy Vy vừa đề cập tới là tên nhị thiếu gia Diệp phủ kia.
Câu ta có phu quân rồi thực sự Vy Vy cũng không biết là đang nói tới vị phu quân nào, cô chỉ buộc miệng nói vậy.
Tiểu Bạch chậm lại mấy giây vẻ mặt thoáng chút buồn “Nhưng ta thích nàng”
Ta thích nàng
Ta thích nàng
Chính khoảnh khắc yên tĩnh này dường như Vy Vy nhìn thấy dưới gương mặt Tiểu Bạch chính là Du Hạo, hai người thực sự rất giống nhau.
“Du Hạo???” Vy Vy khẽ bất giác gọi tên anh trước mặt Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch vội kéo tay Vy Vy, cô nhìn lại gương mặt này nhưng hình ảnh Du Hạo đã biến mất “Du Hạo là ai? Ta đã nghe muội gọi tên hắn ta rất nhiều lần rồi? Rốt cuộc cái tên Du Hạo chết tiệt này là kẻ nào?”
Anh nắm rất chặt khiến tay Vy Vy như bị tê cứng lại, cô cố gắng vùng vẫy nhưng anh lại càng nắm chặt hơn.
“Nói cho ta biết Du Hạo rốt cuộc là ai? Muội không nói ta sẽ không thả muội ra…”
“Huynh nổi điên gì thế hả? Buông ta ra…”
“Nói cho ta biết điiii” Tiểu Bạch phát điên y như Du Hạo, Vy Vy lúc này có thể khẳng định Tiểu Bạch chính là kiếp trước của Du Hạo.
Dù gương mặt có thể thay đổi nhưng mà tính cách con người thì trong tiềm thức chắc chắn vẫn sẽ giống nhau.
“Du Hạo là phu quân của ta…!!!”
Gương mặt Tiểu Bạch tái nhợt lại khi vừa nghe câu trả lời của Vy Vy.
Chính anh cũng không biết bản thân đã ghen với chính bản thân mình của kiếp sau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương