Quỷ Vương Tìm Vợ
Chương 80
Một cảnh tượng kinh dị xuất hiện trước mắt Nhược Hy.
Tất cả người làm đều ngẩng đầu nhìn Nhược Hy và nở một nụ cười man rợ, đầu họ ngẩng lên một góc 90 độ kiểu như đầu giống như đang nằm còn thân thì vẫn còn đứng.
Ánh đèn ngoài sân được đổi hết thành màu đỏ để đón tết, ánh đèn chiếu vào những chiếc đầu bị gãy đó trông thật kinh sợ.
Vội vã chạy vào phòng kéo rèm lại Nhược Hy sợ hãi thở hổn hển toàn thân ướt đẫm mồ hôi giống như cô vừa chạy maraton trăm mét.
“Mình là Vy Vy là truyền nhân của dòng họ Triệu tại sao mình lại sợ hãi mấy cảnh như thế chứ?” Nhược Hy sợ hãi.
Còn ở dưới kia tất cả người làm đều tự chỉnh đầu về đúng vị trí.
Vy Vy trong góc khuất bước ra “Sao mọi người lại làm vậy?”
Cô bé A Lan trang điểm geisha nhật đáp lời “Chúng em vốn chẳng ưa gì cô ta rồi, từ khi ả tự nhận mình là vương phi là chẳng coi ai ra gì hết, vì sợ quỷ vương nên chúng em mới phải phục vụ cô ta thôi.”
Hiểu ý Vy Vy cũng không nói gì thêm, cô vội bảo họ vào nhà để đón giao thừa cùng mọi người còn cô thì muốn ngắm cảnh ngoài sân một lát nữa.
Ngồi trong chòi nghỉ sân ở vườn Vy Vy nhâm nhi tách trà nóng vừa thổi vừa uống.
Đột nhiên một hình bóng vừa quen vừa sợ xuất hiện lướt qua phía xa xa nó đang đi ra ngoài cổng, chính là con quỷ 2m đó.
Vy Vy vội vã đứng bật giật theo vô thức “…” Tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Lúc trước nó bất thình lình xuất hiện ở từ đường nay lại xuất hiện ở đây…
Cô định đuổi theo nhưng đôi tay khẽ chạm vào những vết thương đã lành mà con quỷ đó đã từng hại, cô rất sợ, rất sợ nó.
Một bàn tay vỗ vào vai cô, bản thân cô đang trong tiềm thức sợ hãi nên khi có kẻ hù dọa cô đã giật mình suýt té.
May mắn thay Du Hạo đã ôm được lấy cô.
“Sao anh…???”
Cô muốn hỏi anh điều gì đó thì đột nhiên một nụ hôn mãnh liệt ập tới đôi môi mọng nước của cô.
Rất bất ngờ nhưng cô không đẩy anh ra bởi có lẽ chính cô cũng mong ngày này tới thật anh.
Lưỡi của anh cuốn lấy chiếc lưỡi tinh nghịch của cô đang trong lúc cao trào đôi khi đôi bàn tay của anh luồn vào sâu trong chiếc váy thì đột nhiên anh dừng lại rồi lạnh lùng đẩy cô ra.
“Du Hạo anh nhớ tới em rồi sao? Em là…”
Anh vội xen vào “Quả nhiên đúng là phụ nữ, ai cũng như ai!”
Nói xong anh quay lưng rời đi để mặc cô chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Thuốc vẫn chưa hết tác dụng vậy hành động vừa rồi là… đang trêu đùa mình à?”
Quả nhiên nữ nhân đẹp là hoa còn nam nhân đẹp là họa. Chỉ vì gương mặt đó mà cô bị mất đi lý trí không kìm lòng lại được, lần sau cô chắc chắn sẽ không để bản thân như vậy nữa.
Ngoài sân pháo hoa nổ khắp trời báo hiệu một năm với những khởi đầu mới, mọi người ngồi lại với nhau ăn bánh trôi mong rằng một năm đầy ngọt ngào và tròn đầy giống như chiếc bánh trôi.
Vy Vy không thích ngọt nên cô ra ngoài ban công ngắm pháo hoa do người làm đốt, dù họ đều là người giấy nhưng chắc vì họ sống lâu năm nên cũng có chút tình cảm. Nhiều người làm bị bén lửa do pháo hoa nên họ vội vàng đi dập lửa cho nhau, cảnh tượng hỗn loạn đó đứng trên lầu nhìn xuống trông thấy rất vui giống như những đứa trẻ đang vui đùa dưới ánh pháo sặc sỡ.
Người giấy bị thương chỉ cần tạo một nhân bản khác là họ sẽ có thể sống được nên không cần phải lo lắng quá.
Nhược Hy bưng một bát bánh trôi mang ra cho Vy Vy.
“Nhược Hy à bánh trôi ngọt lắm cậu thử miếng đi!”
Vốn dĩ Nhược Hy rất thích ăn bánh trôi nhưng khi bản thân cô vẫn suy nghĩ mình là Vy Vy nên không hề động vào miếng bánh nào, thế nhưng trong thâm tâm cô đang gào thét đang rất thèm.
“Cậu ăn đi mình không thích ngọt!”
Nhược Hy vẻ mặt ngạc nhiên “Cậu thay đôi khẩu vị rồi à, rõ ràng cậu thích ngọt nhất mà?”
Vy Vy chỉ cười nhạt “Nếu muốn cậu có thể thử một miếng, chắc chắn cậu sẽ thích!”
Nhược Hy nhìn vào bát bánh trôi thơm phức nóng hổi mà không kìm lòng được “Hay là tớ thử ăn nhé?”
Vừa ăn một miếng vị ngọt của bánh lan tỏa trong miệng, vị thơm của đường mạch nha cùng với sự mềm dẻo của chiếc bánh thật sự Nhược Hy không thể kìm lòng được nữa ăn liên tiếp từng chiếc từng chiếc đến khi bát cạn.
Cảnh tượng này đã bị Du Hạo đang ngồi trong phòng khách chứng kiến.
Bóng lưng của Vy Vy khiến anh cảm thấy rất quen thuộc nhưng trong mắt anh rõ ràng Vy Vy của mình đang ở bên cạnh.
Nhược Hy khẽ lau miệng mà không ngừng cảm thán “Bánh này lạ quá, dù mình không thích ngọt nhưng chẳng hiểu sao lại ăn hết nữa, chắc đói quá nên ăn gì cũng thấy hợp khẩu vị…” Dường như cô đang thanh minh cho hành động kỳ lạ của mình.
Nhược Hy vào trong về lại bên cạnh Du Hạo nhưng trong suy nghĩ cô vẫn luôn có một nghi ngờ.
“…” Chẳng lẽ những gì cậu ấy nói trước đây là thật?
Pháo hoa vừa hết thì Vy Vy định đi vào nhưng đột nhiên thứ cô chú ý lại là Du Lạc không biết đã đi đâu mới về.
Không nghĩ nhiều Vy Vy quay lại phòng khách xem mọi người chúc tết với nhau.
Tất cả người làm đều ngẩng đầu nhìn Nhược Hy và nở một nụ cười man rợ, đầu họ ngẩng lên một góc 90 độ kiểu như đầu giống như đang nằm còn thân thì vẫn còn đứng.
Ánh đèn ngoài sân được đổi hết thành màu đỏ để đón tết, ánh đèn chiếu vào những chiếc đầu bị gãy đó trông thật kinh sợ.
Vội vã chạy vào phòng kéo rèm lại Nhược Hy sợ hãi thở hổn hển toàn thân ướt đẫm mồ hôi giống như cô vừa chạy maraton trăm mét.
“Mình là Vy Vy là truyền nhân của dòng họ Triệu tại sao mình lại sợ hãi mấy cảnh như thế chứ?” Nhược Hy sợ hãi.
Còn ở dưới kia tất cả người làm đều tự chỉnh đầu về đúng vị trí.
Vy Vy trong góc khuất bước ra “Sao mọi người lại làm vậy?”
Cô bé A Lan trang điểm geisha nhật đáp lời “Chúng em vốn chẳng ưa gì cô ta rồi, từ khi ả tự nhận mình là vương phi là chẳng coi ai ra gì hết, vì sợ quỷ vương nên chúng em mới phải phục vụ cô ta thôi.”
Hiểu ý Vy Vy cũng không nói gì thêm, cô vội bảo họ vào nhà để đón giao thừa cùng mọi người còn cô thì muốn ngắm cảnh ngoài sân một lát nữa.
Ngồi trong chòi nghỉ sân ở vườn Vy Vy nhâm nhi tách trà nóng vừa thổi vừa uống.
Đột nhiên một hình bóng vừa quen vừa sợ xuất hiện lướt qua phía xa xa nó đang đi ra ngoài cổng, chính là con quỷ 2m đó.
Vy Vy vội vã đứng bật giật theo vô thức “…” Tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Lúc trước nó bất thình lình xuất hiện ở từ đường nay lại xuất hiện ở đây…
Cô định đuổi theo nhưng đôi tay khẽ chạm vào những vết thương đã lành mà con quỷ đó đã từng hại, cô rất sợ, rất sợ nó.
Một bàn tay vỗ vào vai cô, bản thân cô đang trong tiềm thức sợ hãi nên khi có kẻ hù dọa cô đã giật mình suýt té.
May mắn thay Du Hạo đã ôm được lấy cô.
“Sao anh…???”
Cô muốn hỏi anh điều gì đó thì đột nhiên một nụ hôn mãnh liệt ập tới đôi môi mọng nước của cô.
Rất bất ngờ nhưng cô không đẩy anh ra bởi có lẽ chính cô cũng mong ngày này tới thật anh.
Lưỡi của anh cuốn lấy chiếc lưỡi tinh nghịch của cô đang trong lúc cao trào đôi khi đôi bàn tay của anh luồn vào sâu trong chiếc váy thì đột nhiên anh dừng lại rồi lạnh lùng đẩy cô ra.
“Du Hạo anh nhớ tới em rồi sao? Em là…”
Anh vội xen vào “Quả nhiên đúng là phụ nữ, ai cũng như ai!”
Nói xong anh quay lưng rời đi để mặc cô chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Thuốc vẫn chưa hết tác dụng vậy hành động vừa rồi là… đang trêu đùa mình à?”
Quả nhiên nữ nhân đẹp là hoa còn nam nhân đẹp là họa. Chỉ vì gương mặt đó mà cô bị mất đi lý trí không kìm lòng lại được, lần sau cô chắc chắn sẽ không để bản thân như vậy nữa.
Ngoài sân pháo hoa nổ khắp trời báo hiệu một năm với những khởi đầu mới, mọi người ngồi lại với nhau ăn bánh trôi mong rằng một năm đầy ngọt ngào và tròn đầy giống như chiếc bánh trôi.
Vy Vy không thích ngọt nên cô ra ngoài ban công ngắm pháo hoa do người làm đốt, dù họ đều là người giấy nhưng chắc vì họ sống lâu năm nên cũng có chút tình cảm. Nhiều người làm bị bén lửa do pháo hoa nên họ vội vàng đi dập lửa cho nhau, cảnh tượng hỗn loạn đó đứng trên lầu nhìn xuống trông thấy rất vui giống như những đứa trẻ đang vui đùa dưới ánh pháo sặc sỡ.
Người giấy bị thương chỉ cần tạo một nhân bản khác là họ sẽ có thể sống được nên không cần phải lo lắng quá.
Nhược Hy bưng một bát bánh trôi mang ra cho Vy Vy.
“Nhược Hy à bánh trôi ngọt lắm cậu thử miếng đi!”
Vốn dĩ Nhược Hy rất thích ăn bánh trôi nhưng khi bản thân cô vẫn suy nghĩ mình là Vy Vy nên không hề động vào miếng bánh nào, thế nhưng trong thâm tâm cô đang gào thét đang rất thèm.
“Cậu ăn đi mình không thích ngọt!”
Nhược Hy vẻ mặt ngạc nhiên “Cậu thay đôi khẩu vị rồi à, rõ ràng cậu thích ngọt nhất mà?”
Vy Vy chỉ cười nhạt “Nếu muốn cậu có thể thử một miếng, chắc chắn cậu sẽ thích!”
Nhược Hy nhìn vào bát bánh trôi thơm phức nóng hổi mà không kìm lòng được “Hay là tớ thử ăn nhé?”
Vừa ăn một miếng vị ngọt của bánh lan tỏa trong miệng, vị thơm của đường mạch nha cùng với sự mềm dẻo của chiếc bánh thật sự Nhược Hy không thể kìm lòng được nữa ăn liên tiếp từng chiếc từng chiếc đến khi bát cạn.
Cảnh tượng này đã bị Du Hạo đang ngồi trong phòng khách chứng kiến.
Bóng lưng của Vy Vy khiến anh cảm thấy rất quen thuộc nhưng trong mắt anh rõ ràng Vy Vy của mình đang ở bên cạnh.
Nhược Hy khẽ lau miệng mà không ngừng cảm thán “Bánh này lạ quá, dù mình không thích ngọt nhưng chẳng hiểu sao lại ăn hết nữa, chắc đói quá nên ăn gì cũng thấy hợp khẩu vị…” Dường như cô đang thanh minh cho hành động kỳ lạ của mình.
Nhược Hy vào trong về lại bên cạnh Du Hạo nhưng trong suy nghĩ cô vẫn luôn có một nghi ngờ.
“…” Chẳng lẽ những gì cậu ấy nói trước đây là thật?
Pháo hoa vừa hết thì Vy Vy định đi vào nhưng đột nhiên thứ cô chú ý lại là Du Lạc không biết đã đi đâu mới về.
Không nghĩ nhiều Vy Vy quay lại phòng khách xem mọi người chúc tết với nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương