Thanh niên tên là Diệp Bộ Phàm, 24 tuổi.
Vừa tốt nghiệp không lâu, anh ta là một sinh viên mới ra trường đang tìm việc khắp nơi.
Năm thi đại học, anh ta thi không tốt, phải theo học một ngành ít người chọn.
Trải qua bốn năm một cách mơ hồ, trong thời đại mà sinh viên đại học nhiều như quỷ, thạc sĩ chạy đầy đường, có thể tưởng tượng ra giá trị của sinh viên tốt nghiệp từ một trường đại học hạng ba thế nào rồi. Tìm việc không thuận lợi, vấn đề kinh tế hiện rõ trước mắt. Nếu không tìm được việc, anh ta sẽ phải về quê tìm đường sống.
Nhưng quê hương lạc hậu, hy vọng tìm được công việc đúng chuyên ngành càng mong manh.
Đã quen với sự phồn hoa phát triển của thành phố S, anh ta muốn ở lại để có một nền tảng phát triển tốt hơn cho bản thân và con cháu tương lai.
Vừa làm nghề giao hàng giải quyết vấn đề ăn uống, vừa gửi hồ sơ xin việc, giống như vô số thanh niên đang phấn đấu cho tương lai khác.
Cho đến một ngày ——
Buổi sáng khi giao hàng, anh ta bị một ông lão kỳ quặc đánh vì anh phát hiện ông ta cố gắng ăn cắp kiện hàng, rồi lại vu oan anh ta bắt nạt người già. Buổi trưa, anh ta nhận được một đánh giá kém từ khách hàng, lý do là anh ta không để khách hàng tự ký nhận lại để kiện hàng ngoài cửa, mặc dù anh ta đã bấm chuông, cả chục phút gọi hơn hai mươi cuộc điện thoại không ai trả lời. Buổi chiều, xe điện của anh ta còn bị hỏng...
Hóa đơn điện nước đến hạn, khoản vay cũng sắp đến kỳ trả, chủ nhà muốn tăng giá, phỏng vấn đều qua nhưng lại được thông báo rằng có người phù hợp hơn...
Cảm xúc tiêu cực như núi đổ xuống khiến anh ta không thở nổi.
Trên đường tan ca, anh ta còn gặp phải cảnh tượng kẻ xấu tấn công phụ nữ đi đường.
Anh ta đứng ra, nghĩ rằng kẻ xấu sẽ chạy trốn, ai ngờ kẻ xấu quay lại đâm một nhát vào bụng anh ta, cắt đứt động mạch chủ bụng.
Lượng máu chảy ra đủ để đổ đầy một chậu.
Diệp Bộ Phàm...
Cmn thật quá bất phàm.
Anh ta mơ hồ nghĩ ——
Làm thế nào lại có người xui xẻo như vậy?
Ngay khi anh ta nghĩ mình chắc chắn sẽ chết, một luồng hơi mát tràn qua đầu anh ta, một giọng nói điện tử vang lên trong đầu.
"Xin chào, tôi là hệ thống Chúc Chiếu. Phát hiện ký chủ phù hợp, quét thông tin ký chủ, phát hiện dấu hiệu sinh mệnh của ký chủ đang yếu... Đang khởi động nguồn năng lượng dự phòng, đang tiến hành điều trị... Điều trị hoàn tất... Hệ thống Chúc Chiếu, rất hân hạnh được phục vụ bạn."
Một làn gió đêm thổi qua, Diệp Bộ Phàm tỉnh vì lạnh.
Anh ta đang nằm trong một con hẻm yên tĩnh tối tăm.
"Khốn nạn, người phụ nữ đó lại bỏ mình ở đây..."
Anh ta sờ bụng đầy máu, lấy điện thoại gọi 110 báo cảnh sát và 120 gọi xe cứu thương.
Tên khốn đã đâm anh ta, nhất định phải tống hắn vào tù vài năm.
Còn người phụ nữ đó, cũng đừng hòng trốn khoản tiền viện phí cho anh ta.
Chẳng bao lâu sau, Diệp Bộ Phàm mới biết kẻ xấu và người phụ nữ đó là bạn trai bạn gái cũ của nhau.
Hung thủ không học hành gì, còn nghiện cờ bạc, cô gái không chịu nổi nên đòi chia tay, nhưng hắn không chịu, lên kế hoạch kỹ lưỡng c**ng b*c rồi giết người.
Nhờ Diệp Bộ Phàm báo cảnh sát kịp thời, cô gái đã được cứu, nếu muộn thêm chút nữa e rằng đã mất mạng.
Diệp Bộ Phàm tức đến đau phổi, vết thương vừa mới khâu trên bụng suýt nữa nứt ra.
"... Mẹ kiếp, loại rác rưởi này mà cũng có bạn gái... Đồ chó chết..."
Anh ta học đại học bốn năm mà không có nổi một mối tình vắt vai, ngay cả tình đơn phương cũng không thành.
Về đến nhà, anh ta nhớ lại âm thanh mình nghe thấy trước khi ngất đi.
"Này, cậu có ở đó không?"
Anh ta cẩn thận hỏi trong lòng.
【 Tôi đây. 】
Thật sự có phản hồi!
Diệp Bộ Phàm suýt nhảy lên.
【 Cậu là hệ thống? Hệ thống như trong tiểu thuyết? 】
Diệp Bộ Phàm đã tiếp xúc với văn học mạng từ cấp hai, lên cấp ba hay đại học cũng đọc không ít, có thể coi là một "con mọt sách" lâu năm, các thể loại đều có đọc qua.
Trong lúc cận kề cái chết, trong đầu lại xuất hiện hệ thống...
Từ nhỏ không cha không mẹ, ăn cơm nhà người khác lớn lên...
Trước khi gặp hệ thống, vận khí xui xẻo đến mức không được ăn cơm nóng...
Tóm lại, đây chẳng phải là tiêu chuẩn cơ bản của nhân vật nam chính trong truyện sao?
Diệp Bộ Phàm muốn nghi ngờ, nhưng sự thật trước mắt, không khỏi sờ sờ mặt: "Tôi thực sự là nhân vật chính? Cậu là bàn tay vàng giúp tôi leo l*n đ*nh cao của cuộc đời? Đại ca, chúng ta đều quen thuộc với kịch bản rồi, đừng nói những thứ không đâu nữa. Hay chúng ta trực tiếp vào chủ đề chính, tôi chắc chắn sẽ hợp tác."
Hệ thống Chúc Chiếu: 【 ... 】
Trong đầu Diệp Bộ Phàm lọc qua một chút đối tượng mình muốn "vả mặt".
Họ đều từng có xích mích với anh ta, nhưng tình tiết cũng chưa đến mức nguy hiểm tính mạng hay hủy hoại người khác...
Anh ta cũng có một nữ thần thầm yêu, nhưng nữ thần lấy bằng tốt nghiệp và giấy kết hôn cùng một ngày...
Khi anh ta đang tưởng tượng đủ loại kịch bản lật ngược tình thế, hệ thống Chúc Chiếu lười biếng lên tiếng, dập tắt những ảo tưởng của anh ta.
【 Loài người à, đừng mơ tưởng nhiều như vậy. Tôi gọi cậu là ký chủ chỉ vì nhu cầu nghề nghiệp, làm công việc nào thì yêu công việc đó mà thôi, không có nghĩa là mối quan hệ của chúng ta thực sự là phụ thuộc và bị phụ thuộc. Việc tôi liên kết với cậu chỉ vì thấy cậu khá dễ nhìn, không có lý do gì khác. 】
Diệp Bộ Phàm: "... Ồ."
【 Không gian này sắp có một thảm họa lớn, những con người yếu đuối không khỏe mạnh như cậu có khả năng lớn sẽ bị loại bỏ đầu tiên. Tuy nhiên, cậu chớ lo lắng, nếu cậu hợp tác với tôi, trở thành đối tác của tôi, vẫn có cơ hội trở thành nhân vật chính. 】
Thông tin hệ thống nói ra như sét đánh ngang tai Diệp Bộ Phàm.
"Cậu nói thảm họa lớn? Giống như thảm họa tận thế trong tiểu thuyết? Hay là sẽ có động đất, sóng thần khiến nhiều người chết? Tôi có thể cảnh báo trước không?"
Người bình thường muốn sống yên ổn, vậy thì không thể tách rời một môi trường xã hội ổn định.
【 Có thể coi là thảm họa tận thế nhỉ? Với điều kiện của Trái Đất, có thể chống đỡ nổi một năm rưỡi là loài người cố gắng lắm rồi đấy. 】
Diệp Bộ Phàm rùng mình.
"Cậu nói tôi có thể trở thành nhân vật chính, nhân vật chính thường có khả năng cứu thế giới đúng không? Tôi nên làm gì?"
Hệ thống Chúc Chiếu nói: 【 Tiếp theo, là điều tôi muốn nói. 】
Mục tiêu của hệ thống rất rõ ràng, nó cần Diệp Bộ Phàm cố gắng giúp nó thu thập ma khí từ không gian hắc ám, Diệp Bộ Phàm cũng có thể nhận được sự trợ giúp từ hệ thống, từng bước một giành được sức mạnh để sống sót trong thời kỳ tận thế.
Sống chung một thời gian, Diệp Bộ Phàm phát hiện hệ thống cũng khá thú vị, không giống như các hệ thống lạnh lùng vô tình trong tiểu thuyết.
Nó bị ám ảnh cưỡng chế, cực kỳ ghét mọi thứ liên quan đến gấu trúc và tre trúc, thích ăn ma chủng.
Nếu Diệp Bộ Phàm giúp nó nuôi dưỡng ma chủng, nó sẽ trả giá để mua lại.
——————
【 Diệp Bộ Phàm, cậu không tò mò tại sao tôi lại ghét loài người, ghét tre trúc, ghét gấu trúc như vậy sao? 】
Diệp Bộ Phàm đẩy kính: "Thực ra không tò mò lắm."
Rõ ràng chủ đề vừa rồi vẫn là "tại sao năng lượng dự trữ không tăng", sao lại đột ngột chuyển sang sở thích cá nhân của hệ thống?
Hệ thống Chúc Chiếu cười gằn: 【 Tôi cảm nhận được... Dù hơi thở rất yếu, nhưng người phụ nữ đó đang ở gần đây, cậu phải cẩn thận với cô ta. 】
"Cô ta là ai?"
【 Kẻ giành giật công việc với chúng ta! Sự xuất hiện của cô ta, mười phần thì có đến bảy tám phần không phải chuyện tốt. Làm gì cũng không xong, chỉ giỏi gây chuyện... 】
Từng từ đều chứa đầy oán hận.
Diệp Bộ Phàm lại đẩy kính trượt xuống, càng thêm tò mò về "cô ta" trong lời hệ thống.
"Người đó là đồng loại của cậu?"
【 Ma và yêu sao có thể là đồng loại? Tôi khinh thường cùng loại với cô ta! 】
"Vậy là bạn bè của cậu?"
【 Sai! Là bại tướng dưới tay tôi! 】
Diệp Bộ Phàm ồ một tiếng, cơ bản đã xác định hệ thống thua "cô ta".
"Cô ta ở đâu?"
Hệ thống Chúc Chiếu nói: 【 Ngay trong đoàn xe, rất gần chúng ta. Tôi nhắc nhở cậu, cô ta thuộc loài yêu hiếm hoi chấp nhận gần gũi con người, nhưng vì tôi có mâu thuẫn với cô ta, nếu cô ta phát hiện cậu có liên quan đến tôi, khả năng cao cô ta sẽ ăn thịt cậu! 】
