Quyền Thế Hôn Sủng
Chương 1019: Nhắm Vào Phan Khả Vận
không loại trừ đây là một vụ cố ý mưu sát?” Mắt Đội trưởng Trương sáng lên, ý nghĩ này chỉ thoáng lóe lên trong đầu anh ta chứ chưa thành hình, thể m3à Cố Thành Kiêu đã có thể nói ra suy nghĩ của anh ta chỉ dựa vào chút manh mối, anh ta thật sự bội phục. “Hợp đồng giữa Nam Bắc Event và Han5ayome, bao gồm cả tài liệu chi tiết về kế hoạch đều đã được nộp lên, tôi đã thẩm tra và đối chiếu cẩn thận, quả thật là không có chùm đèn thủy tinh 6đó. Nhưng người ở hiện trường đều nói rằng đèn thủy tinh rơi xuống làm Phan Khả Vân bị thương trước, sau đó mới tự nhiên bốc cháy, vậy ai đã8 lắp đặt chùm đèn đó, kéo dây thế nào, lắp đặt ra sao, những điều này vẫn đang chờ điều tra.” Cố Thành Kiêu nhắc nhở: “Người của Tiểu Nghệ và Dương 5Liễu đâu?” Công ty quản lý Tiêu Nghệ chỉ là một công ty rỗng, chỉ ký hợp đồng với hai nghệ sĩ là Lâm Tiêu và Lam Phi Nhi. Lâm Tiêu vẫn là bà chủ, cơ bản có thể loại bỏ, vấn đề là ở quỹ từ thiện Dương Liễu. Ba ngày trước, Dương Liễu thuê mười bảo vệ từ Công ty bảo vệ Anh Kiệt để giữ trật tự cho tiệc chiêu mộ, chúng tôi đã chứng thực việc này, mà lúc ấy ba nhân viên quan trọng của quỹ từ thiện đang ở trong hậu trường, khá gần với chỗ bốc cháy, trước mắt họ vẫn đang hôn mê trong phòng chăm sóc đặc biệt nên vẫn chưa lấy được lời khai của họ.” Cố Thành Kiêu thở dài: “Vì vậy vụ hỏa hoạn này đã chôn vùi tất cả những người có thể nói ra sự thật?” Ánh mắt của Đội trưởng Trương trầm lắng, “Đúng vậy, kẻ chủ mưu đứng sau tất cả những chuyện này thật sự tàn nhẫn, cắt đứt mọi manh mối có liên quan đến bản thân, đuổi cùng giết tận tất cả mọi người, thậm chí còn không ngại làm ảnh hưởng đông đảo người vô tội.” Cố Đông Quân gần như thốt lên, nói lớn tiếng: “Dương Liễu Nhi, nhất định là Dương Liễu Nhi!” Chuyện điên rồ này chỉ có loại phụ nữ biến thái độc ác mới làm ra được, ngay cả em họ của mình mà cô ta cũng không tha, người vô tội là gì với cô ta chứ? Cố Đông Quân căm hận đến mức nghiến răng. Chuyện cũ của anh và Dương Liễu Nhi đã trôi qua nhiều năm rồi, đầu tiên là hãm hại Lâm Du trong tiệc ăn mừng chưa đủ, sau đó là hỏa hoạn trong không gian kín của tiệc chiêu mộ. Cô ta bày ra nhiều chuyện như thế, chẳng lẽ muốn hại chết Lâm Du để trả thù anh? Những năm đó anh mới là người bị bỏ mà. Cố Thành Kiêu hiểu được lòng anh cả bèn vội vàng vỗ vai anh, lắc đầu ra hiệu anh đừng kích động. Điều tra vụ án phải dựa vào manh mối, nhận định ai là hung thủ trước khi có manh mối sẽ làm sai lệch sự thật. Cố Thành Kiêu vẫn luôn bí mật điều tra Dương Liễu Nhi, đã điều tra được những bí mật này rõ ràng. Anh vỗ vai Cố Đông Quân, bình thản nói: “Nói theo góc độ pháp luật thì người phụ trách quỹ từ thiện Dương Liều từ trước tới giờ đều không phải Dương Liễu Nhi, Quách Dao là người đại diện trước đây của cô ta. Năm năm trước, quỹ từ thiện thay máu, đổi sang đoàn đội hiện giờ, lúc đó là lúc Phan Khả Vân trở thành người phụ trách.” Điều khiển Cố Thành Kiêu không có chỗ chế là những nhân viên cũ của quỹ từ thiện, người thì ngồi tù, người bị tai nạn, người thì xuất ngoại đến nay chưa về. Vì bọn họ điều tra vụ án của Kim Bách Minh đã tìm được một manh mối liên quan đến quỹ từ thiện Lương Liễu, trùng hợp là những người nắm tình hình quỹ từ thiện lúc ấy đều xảy ra chuyện, trên đời nào có chuyện trùng hợp như thế? Vì thế, bọn họ đã lập một chuyên án khác để bí mật điều tra. Tiệc ăn mừng lần trước đã bứt dây đồng rừng, phải nghỉ phép mới khiến Dương Liễu Nhi buông lỏng cảnh giác. Thứ bọn anh theo đuổi chính là sự thật duy nhất kia, tuyệt đối không được sai lầm. Anh nghĩ rằng, có lẽ Dương Liễu Nhi vì yếu sinh hận mà trả thù Cố Đông Quân, nhưng đây chắc chắn không phải nguyên nhân chính. Cô ta bày ra chiêu này, nhất định là muốn che giấu bí mật lớn hơn. Đội trưởng Trương nói thêm: “Chúng tôi cũng đang điều tra Dương Liễu Nhi, quỹ từ thiện Dương Liệu đã được Phan Khả Vận tiếp quản vào năm năm trước, Dương Liễu Nhi chỉ lấy thân phận ngôi sao đứng tên vài chi nhánh, người đảm nhiệm thật sự là Phan Khả Vận” Cố Đông Quân hiếm khi tỏ ra nổi giận, nắm chặt hai tay, đôi mắt đỏ ngầu, giọng nói rất kiềm chế, “Không thể nào, người phụ trách quỹ từ thiện vẫn luôn là Dương Liễu Nhi, Phan Khả Vận chỉ giúp cô ta quản lý tiệm áo cưới. Hơn nữa, gần đây vì một vài chuyện, Phan Khả Vận đã rời khỏi Dương Liễu Nhi rồi.” Đội trưởng Trương lại lắc đầu, kiên định nói: “Theo đăng ký công thương thì năm năm trước Phan Khả Vận đã tiếp quản quỹ từ thiện Dương Liễu từ Quách Dao, đến nay vẫn chưa từng thay đổi.” “Quách Dao? Là ai thế: Quỹ từ thiện đó không phải của Dương Liễu Nhi sao?” Cố Đông Quân nghi hoặc hỏi thăm. Nếu chuyện này thật sự là do Dương Liễu Nhi bày kế, vậy cô ta đã phạm tội ngay trước mắt Đội đặc nhiệm Dã Lang. Quả là lợi hại! Đội trưởng Trương nói tiếp: “Trước hết, bất kể quỹ từ thiện Dương Liễu được thành lập thế nào thì vụ cháy này rất có thể không phải chuyện ngoài ý muốn, mà là có người gây nên.” Nếu là người gây nên, vậy nhất định phải truy cứu trách nhiệm. Trước mắt, người liên quan đến vụ án nhiều nhất và có trách nhiệm lớn nhất là Vương Trạch Vũ và Lâm Thiển, dù Đội trưởng Trương không nói ra điều này, Cố Thành Kiêu cũng hiểu. Với lại, là người nhà, Cố Thành Kiêu phải tránh hiềm nghi. “Không phải cô ấy là vợ tôi mà tôi nói vậy. Tôi có thể lấy nhân cách của mình ra đảm bảo tác phong giải quyết công việc của cô ấy, tuyệt đối sẽ không làm trái quy tắc vì hiệu quả, đừng nói trong hợp đồng không có, dù có thì cô ấy cũng tuyệt đối không thể tự kéo dây điện và tiện tay được. “Tôi cũng có thể đảm bảo!” Cố Đông Quân lập tức nói ngay. Đội trưởng Trương gật đầu, “Điều này tôi cũng tin, dù là Nam Bắc Event hay Công ty tổ chức sự kiện Hanayome thì cũng đều không có động cơ hại người. Phía rạp chiếu phim lại càng không, vì người chịu tổn thất lớn nhất chính là rạp chiếu phim. Kẻ chủ mưu đứng sau vụ này nhất định là muốn che giấu bí mật quan trọng nào đó nên mới không tiếc bồi thêm bảy tám chục mạng người. Phải biết rằng, trong bảy tám chục người này có 52 vị khách quý, trong đó có 34 ông lớn trong giới kinh doanh, ai cũng là nhân vật có quyền thế.” Quá khó tin, Cố Đông Quân thở dài, “Sự việc ồn ào thế này cũng không có lợi cho kẻ chủ mưu, có khi nào hỏa hoạn là chuyện ngoài ý muốn không?” Cố Thành Kiêu phỏng đoán: “Kẻ này nhắm vào Phan Khả Vận, chẳng qua là không ngờ lại gây ra hỏa hoạn, đoán chừng bây giờ kẻ đó cũng đang luống cuống.” Đội trưởng Trương đập bàn tán thành, “Đúng, thủ trưởng Cố, anh nói xong, cái gì cũng giải thích được.” Cố Thành Kiêu: “Nhưng phỏng đoán cũng vô dụng, phải có chứng cứ mới được. Bây giờ mau đi điều tra thêm xem rốt cuộc là ai muốn ra tay với Phan Khả Vân.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương