Quyền Thế Hôn Sủng
Chương 1021: Mệt Chết Bà Đây Rồi
Không biết là một hay nghĩ nhiều quá mà sợ, sắc mặt của cô trông rất kém, tinh thần cũng hoảng hốt. Lâm Thiển đi lên ôm lấy Lâm Du3, an ủi: “Đừng lo, chị về nhà tắm với nghỉ ngơi trước đi, ở bên em có Cổ Thành Kiểu là thạo tin nhất, có tin của chị Lâm Tiểu là em báo c5ho chị ngay.” Lâm Du hơi run, “Được.” “Anh Cả, anh mau dẫn chị ấy về đi, sau khi về anh nhớ kiểm tra vết thương trên người chị ấy nhé, ch6ị ấy bị đạp mấy cái đó.” Cổ Đông Quản trịnh trọng gật đầu: “Được, Lâm Thiển, lúc đó... cảm ơn em...” “Ấy, cảm ơn gì mà cảm ơn, bọ8n em là một mà, dù thế nào cũng không bỏ mặc người kia, chị ấy cũng như vậy với em.” Lâm Thiển nắm lấy tay Lâm Du, nhìn sâu vào mắt cô, c5ả hai đều không nói lời nào. “Anh cả, hai người đi nhanh đi. Anh bước lên đỡ lấy cánh tay cô, “Được rồi, người nên đi đã đi hết rồi, chúng ta về nhà thôi. Em cũng mệt rồi.” Làm xong những việc này, cuối cùng Lâm Thiển cũng không chống chọi nổi, vả lại cũng không cần chống chọi nữa, chóp mũi cô cay xè, thuận thể dựa vào ngực Cố Thành Kiều, mắt díu lại, ngay cả giọng nói cũng lơ lửng vô chừng, “Ừm, mệt chết bà đây rồi...” Cố Thành Kiêu không nhiều lời liền bề ngang cô lên, “Ừ, vậy chúng ta về nhà thôi.” Trương Khai và Lý Bất Ngữ đều ở đây. Lý Bất Ngữ vội vàng mở cửa xe ở chỗ ngồi phía sau ra, còn Trương Khai thì lập tức khởi động xe. Lúc xảy ra vụ việc, Lý Bất Ngữ đang ở ngoài hành lang bên kia cánh cửa. Cô không ngờ hai lối thoát hiểm đều bị khóa, càng không ngờ bên trong lại xảy ra hỏa hoạn, cho đến khi Lâm Thiển gửi tín hiệu cầu cứu, cô mới biết bên trong xảy ra chuyện. Tiểu Du, về nghỉ ngơi thật tốt nhé, đừng suy nghĩ quá nhiều.” Lâm Du yếu ớt gật đầu. Nhìn theo Cổ Đông Quân và Lâm Du rời đi, lại nhìn từng nhân viên của mình cùng nhau rời đi, lúc này Lâm Thiển mới thả lỏng. Cổ Thành Kiều vẫn luôn yên lặng đứng sau lưng cô. Cô bận bịu, anh ở bên cạnh đợi cô, không quấy rầy, cũng không thúc giục. Chỉ cần Lâm Thiển khởi động tín hiệu cầu cứu trên đồng hồ, ngoài gửi cho Cổ Thành Kiêu thì còn gửi thẳng đến phòng tình báo của Đội đặc nhiệm Dã Lang, và tất nhiên cũng sẽ gửi cho Lý Bất Ngữ ở gần Lâm Thiển nhất. Lý Bất Ngữ vừa nhận được tín hiệu cầu cứu là muốn phá cửa, nhưng vô dụng. Với sức của một mình cô thì hoàn toàn không thể cạy được cánh cửa an ninh bằng kim loại cao cấp, thể là cô lập tức báo cho ngành phòng cháy chữa chảy phá cửa. Tóm lại là cô thả lỏng cảnh giác với an nguy của Lâm Thiển, là cô không làm tròn bổn phận. Trong xe, Lý Bất Ngữ ngồi ở ghế phụ, cúi đầu, mím môi, dù rất lo lắng cho Lâm Thiển nhưng từ đầu đến cuối cố không hỏi câu nào, cũng không nói lời nào. Cô chờ lão Đại xử phạt mình. Sắc mặt Trương Khai cũng nghiêm nghị, không phải anh ta lo cho sức khỏe của Lâm Thiển mà là lo nhiều người thương vong như vậy, sau này làm lớn chuyện, e rằng Lâm Thiển sẽ phải đối mặt với tù tội, thậm chí là cả nhà họ Cổ của lão Đại cũng có thể bị liên lụy. Thực chất thì trước mắt vẫn chưa biết rõ, nhưng dư luận trên mạng ắt sẽ tấn công lão Đại và cả nhà họ Cố. “Lái nhanh chút đi!” Cố Thành Kiêu bỗng nói. Anh ôm Lâm Thiển đang mệt rã rời như ôm con, dù trên người cô vẫn còn mùi khói cháy sém, anh cũng không ngần ngại chút nào. Điện thoại di động của cô vẫn còn nguyên vẹn, video quay trộm cũng được giữ gìn rất tốt, không ngờ đoạn video cô quay trộm lại đúng lúc quay lại hiện trường vụ cháy một cách chân thật nhất. Mặc dù hình ảnh không được rõ những âm thanh lại vô cùng rõ ràng, ghi lại nội dung tiệc chiêu mộ rõ mồn một. Đây là chứng cứ phạm tội tốt nhất về quỹ từ thiện phạm pháp của Dương Liễu Nhi. Ngoài ra còn có tiếng của mọi người khi xảy ra chuyện bất ngờ, tiếng kêu thảm thiết của Phan Khả Vận khi bị đèn thủy tinh rơi trúng, tiếng kêu la sợ hãi của khách quý ở hội trường, tiếng nổ lúc dây điện chập mạch bốc cháy, sau đó là tiếng chạy hỗn loạn của những người chạy trốn. - “Chạy ra phía sau đi, bên này có lối đi an toàn!”. Đây là tiếng hét lớn với những vị khách trong rạp của Lâm Thiển bất chấp làn khói dày đặc. - “Cánh cửa này không mở ra được, chúng ta cùng nhau tông nó đi!” Đây là lời kêu gọi mọi người đoàn kết của Lâm Thiển. Cô và Lâm Du, hai cô gái yếu ớt bị kẹp giữa bức tường người và cánh cửa kim loại, bị xô đẩy, bị đè ép. - “Tiểu Du, nắm lấy tay em, nắm lấy tay em, tuyệt đối đừng buông tay... Mau đứng lên, dùng sức nào, đứng lên...” Nếu cô không cứng rắn lôi Lâm Du chạy ra khỏi đám đông thì hơn chục đôi chân giẫm đạp kia cũng đủ làm chết người rồi. Trong tiếng hỗn loạn, Cố Thành Kiều có thể phân biệt rõ được giọng của cô. Giờ phút này, trong đầu anh không ngừng nhớ lại những tiếng khích lệ kia. Cô như một nữ chiến sĩ đang chiến đấu với tư thế hiên ngang, dẫn dắt mọi người chạy về phía ánh sáng trong bóng tối, không sợ hãi, không lùi bước. Thoáng chốc xe đã lái vào Thành Để, Cô Nguyên và Diệp Thiên Như đã lo lắng cả đêm. Thấy con trai và con dâu đều bình an về nhà, lúc này hai ông bà mới yên tâm. Cổ Thành Kiểu bế Lâm Thiển đã ngủ say vào nhà, vừa định giải thích gì đó thì bị Diệp Thiến Như ra đón phất tay ngắt lời, “Mau đi nghỉ đi, ôi sao lại thành ra thế này cơ chứ, bị thương ở đâu rồi?” “Trên lưng và trên đùi đều bị đạp bị thương.” “Đã kiểm tra chưa?” “Kiểm tra rồi ạ, cơ bắp tổn thương, cần tĩnh dưỡng.” “Vậy không có gì đáng lo, đợi con bé thức dậy mẹ lấy rượu thuốc bóp cho nó rồi dán thêm ít cao dán, mai hoặc mốt là khỏi.” “Vâng ạ.” “Này, Thành Kiêu, con đừng giày vò con bé, để nó ngủ yên.” “...” Cố Thành Kiêu đen mặt, “Mẹ, con có chừng mực mà.” Diệp Thiến Như lắc đầu, “Mẹ không nói chuyện kia, mẹ nói là con đừng tắm rửa lau mặt gì cho nó, bẩn thì bẩn, ngủ cho đã trước rồi tắm sau.” Cổ Thành Kiều hơi luống cuống, gằn nhẹ, “Con biết rồi.” Rốt cuộc có để bọn con lên lầu ngủ không?! Chỉ ngủ thôi!!! Diệp Thiến Như xua tay, “Đi đi, đi đi.” Kì nghỉ tết, trường mẫu giáo cũng nghỉ, Nam Nam và Bắc Bắc đều ở nhà. Thấy ba bố mẹ lên lầu, hai nhóc tì cũng rón rén đi theo lên lầu. Cổ Thành Kiêu đặt Lâm Thiển xuống giường, rồi quay đầu đưa tay ra dầu, “Suyt... Mẹ rất mệt, ngủ say rồi, các con xuống nhà chơi với ông bà nội đi, đừng lớn tiếng.” Nam Nam nhẹ giọng hỏi: “Ba, mẹ chơi với lửa sao? Sao mặt xám xịt vậy ạ? Không phải là không được chơi với lửa sao ạ?” Cổ Thành Kiều: “Không, mẹ không sao đâu, đừng lo lắng.” Bắc Bắc bỗng nói: “Tối qua bà nội xem clip, con nghe thấy là có hỏa hoạn.” Cổ Thành Kiêu xoa đầu con trai, an ủi cậu nhóc, “Đã không sao rồi con.” Mắt Nam Nam bỗng đỏ hoe, cả lông mày và mũi cũng đỏ, “Có phải mẹ bị cháy rụi rồi không ạ?” Cố Thành Kiêu thở dài, không biết nói sao mới có thể để bọn trẻ biết chuyện gì xảy ra mà không làm chúng sợ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương