Quyền Thế Hôn Sủng
Chương 1029: Trò Hề
Chu Mạn Ngọc liên tục nhìn trời gào khóc, Lâm Húc không nhịn được nữa, chửi bà ta, “Bà là con mụ điên, bà mới là người đàn bà độ3c ác nhất! Ông trời đang nhìn đấy, bà làm biết bao nhiêu chuyện độc ác, đây là báo ứng kiếp này, bảo ứng kiếp này!!” Các bên tr5anh chấp, xô đẩy liên tục, cảnh tượng hỗn loạn không thể tả. Đám phóng viên ở ngoài, dù là phóng viên giải trí hay phón6g viên đài truyền hình đều đưa mắt nhìn nhau. Mặc dù Chu Mạn Ngọc là khổ chủ những hành động gây rối này quá cố ý. 8 Đúng lúc này, cuối cùng cảnh sát cũng tới. Sau khi nhận được điện thoại của Lâm Húc, bọn họ lập tức xuất phát tới T5hành Để với tốc độ nhanh nhất. Lâm Húc vội vã đỡ lấy Lâm Bồi, ông thấy được dáng vẻ Lâm Bồi có gì đó bất thường. Chu Mạn Ngọc nằm dưới đất, kêu gào với cảnh sát: “Đánh người rồi, giết người rồi, cảnh sát mau đến cứu tôi đi! Ngay cả anh ruột của mình mà Lâm Húc cũng muốn đánh, mau bắt ông ta, mau bắt ông ta!” Nếu có thể, Lâm Húc thật sự rất muốn đạp chết con mụ điên này. Ông vừa định mắng bà ta thì đột nhiên Lâm Bồi nghiêng người, như không kiểm soát được hai chân, đúng không vững. Lâm Húc đỡ lấy Lâm Bồi, thấy Lâm Bồi trượt xuống, quẹo cổ, há nửa miệng, nước miếng chảy ròng ròng, sau đó ông nhìn xuống chỗ ông ta ngồi thì thấy có một vũng nước. Tình hình trước mắt hỗn loạn hơn so với tưởng tượng của họ, có mấy người đã bị đè chặt xuống đất, trong đó còn có người đang khóc, có người đang la hét, có người đang xô đẩy, cũng có người định bỏ chạy. “Tất cả không được nhúc nhích!” Cảnh sát lập tức bao vây tất cả mọi người, tụ tập đánh nhau tạo ảnh hưởng xấu đều phải bị tạm giam. Kẻ phản ứng nhanh nhất phải kể đến Chu Mạn Ngọc, vừa thấy cảnh sát là bà ta đột ngột thả tay Lâm Húc ra, nhưng bị trượt chân, ngã đập mông xuống đất. Lâm Húc ngay lập tức thấy rõ mánh khóe của bà ta nhưng đã quá muộn. Còn Lâm Bồi, Chu Mạn Ngọc vừa buông tay là ông ta đứng không vững, cơ thể lập tức mất trọng tâm, cũng ngã xuống đất. “...” Lâm Húc kinh hãi, đầu óc trống rỗng. Lâm Bồi không thể đứng vững, ngã xuống đất, còn tiểu trong quần, mùi khai ngây tỏa ra trong gió lạnh. Lần này, Chu Mạn Ngọc càng có lí do để thoái thác. Bà ta nhào qua ôm lấy Lâm Bồi, vừa khóc vừa gọi, “Lâm Bồi, Lâm Bồi, ông sao thế: Ông không thể xảy ra chuyện được, giờ Tiêu Tiêu đã thành ra như thế rồi, nếu ông lại xảy ra chuyện thì tôi phải làm sao?... Lâm Bôi, Lâm Bồi?” Mặc dù Lâm Bồi mở mắt nhưng đã không thể nói chuyện, toàn thân ông ta cứng ngắc. “Nếu ông xảy ra chuyện gì, thà tôi chết đi cho rồi, Lâm Bồi ơi, cả nhà ba người chúng ta cùng chết với nhau thôi...” Lâm Húc lập tức quát to, “Bà đừng lắc anh ấy, mau gọi 120, bà đừng lắc, đừng có lúc anh ấy!” Chu Mạn Ngọc ôm lấy Lâm Bồi bằng hai tay, chân phải thì ra sức đá Lâm Húc. Vốn tưởng rằng cảnh sát tới thì cảnh tượng như cuộc bạo động này sẽ được ngăn lại. Đúng thế, hỗn loạn đã được ngăn chặn, nhưng vẫn không thể ngăn được màn biểu diễn đặc sắc của Chu Mạn Ngọc. Lúc này là thời gian solo của bà ta. Chu Mạn Ngọc lớn tiếng gào khóc, trong tiếng khóc còn kèm cả tiếng thét chói tai, âm thanh khàn khàn nhưng hết sức to rõ, kèm theo gió lạnh trong trời đông giá rét, quả thật là nghe cực kì bi thảm. “Lâm Bồi ơi, ông không thể xảy ra chuyện được, Tiêu Tiêu còn chờ ông giúp nó giành lại lẽ phải... Lâm Bồi, ông phải kiên trì, mẹ con tôi không thể không có ông! Lâm Bồi ơi, ông mau dậy đi, nằm dưới đất làm gì, mặt đất lạnh lắm...” Cảnh sát bắt đầu chia đội làm việc, một đội thì còng tay mấy tên gây rối ở hiện trường đưa lên xe cảnh sát, một đội khác thì bao vây hiện trường, đề phòng có người bỏ trốn. Chu Mạn Ngọc vừa khóc vừa gào: “Công lý ở đâu, cảnh sát tới cũng không bắt hung thủ mà muốn bắt những người vô tội đáng thương như chúng tôi! Công lý ở đâu hả, quan lại mấy người bao che cho nhau, dân thường như chúng tôi còn đường nào để sống nữa? Thành Để có đãi ngộ đặc biệt, không thể động vào, không cho động vào... Mọi người chạy đi, pháp luật không trừng trị nhà họ Cố, cảnh sát là đồng lõa với nhà họ Cố, là đồng lõa!” Người ở hiện trường bắt đầu rục rịch, nhóm người thân của người bị nạn bắt đầu nháo nhào chạy trốn, thậm chí ngay cả người đang bị còng tay cũng có ý đồ bỏ chạy. Ban đầu hiện trường có rất nhiều người qua đường dừng chân đứng xem, còn có một số người dân sống gần đó, nhưng khi hiện trường hỗn loạn đến mất kiểm soát thì những người đứng xem liền nhao nhao giải tán. Trong thời đại hòa bình này, mọi người chưa từng thấy tình cảnh giống xã hội đen thế này, càng giống bạo loạn hơn. Lần này náo nhiệt ầm ĩ vô cùng. Trong lúc hỗn loạn, quả thật có vài người bỏ chạy, nhất là mấy tên đàn ông cao to hợp sức với nhau đè chặt người ta xuống đất, ai có thể chạy là chạy hết. Cảnh sát áp giải toàn bộ những người ở hiện trường lên xe cảnh sát, kể cả Lâm Húc. Tụ tập gây rối bị tạm giam là điều chắc chắn. Xe cấp cứu tới, nhân viên y tế lập tức khiêng Lâm Bồi lên xe. Chu Mạn Ngọc còn muốn nhân cơ hội leo lên xe đi cùng nhưng bị cảnh sát còng lại. “Ê ê ê... Sao các người lại bắt tôi? Con gái tôi bị bỏng toàn thân, chồng tôi thì bị đánh thế này. Tôi là người bị nạn, các người nên bắt Lâm Húc với Lâm Thiển mới đúng!” “Bất công, vô đạo đức, các người là cảnh sát rởm hả?” “Có ai không, cảnh sát rởm bắt công dân tốt lung tung! Tôi là công dân tốt, tôi là công dân tốt...” Chu Mạn Ngọc bị cưỡng chế lên xe cảnh sát, trò hề này cuối cùng cũng kết thúc. Chuyện này huyên náo rất lớn, phóng viên ở hiện trường không ai dám rút lui, tất cả đều đi theo xe cảnh sát, quay lại toàn bộ hành trình. Trên lầu ba Thành ĐH, Cố Thành Kiêu với Lâm Thiển đứng trên ban công xem hết trò hề này. “Ba em bị bắt rồi, sao lại bắt ba em?” “Người thân thật sự của người bị nạn thật ra không gây rối nhiều, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ được thả ra thôi. Mấy tên chạy trốn đều là đám du côn của Chu Mạn Ngọc, quan trọng là bọn chúng kìa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương