Quyền Thế Hôn Sủng
Chương 1034: Đầy Thê Lương
Nhưng, cởi mở thì cởi mở, căng thẳng vẫn căng thẳng. Mấy ngày ở nhà chờ tin, cô thật sự trải nghiệm cái gọi là ăn không ngon, ngủ k3hông yên, vừa lo lắng vừa phấn khởi, adrenalin chưa từng hạ. Hôm đó, vừa tới văn phòng, chưa ngồi nóng ghế là Lâm Du đã gọi cho Lâ5m Thiển. “A lô, Tiểu Thiển, đã có kết quả chưa?... vậy... mẹ chị thì sao?” Giọng nói của Lâm Thiển vững vàng, càng vui hơn, “Không phải Chu Mạn Ngọc, chị yên tâm.” “Thế là ai?” “Bà ấy tên là Diệp Hoan, với lại Tiểu Du à, chị không phải đứa con rơi không thể công khai, bác Cả và Diệp Hoan đã kết hôn, bọn họ là vợ chồng hợp pháp.” Lâm Du kinh sợ không thôi, đầu óc trống rỗng, trở nên rối ren, hoàn toàn rơi vào trạng thái ngu ngơ. “Cổ Thành Kiều đã điều tra rồi, kiểm chứng rõ ràng mới đưa ra kết quả. Ba mẹ chị là vợ chồng hợp pháp.” “Vậy... “Bình tĩnh xong chưa? Tiết lộ một chút, là tin tốt đó.” “Tìm được họ rồi hả?” “Tìm được rồi.” “Họ còn sống không?” “Còn, chỉ là không được khỏe lắm, ba chị bị nhồi máu não, nằm liệt giường.” “...” Lâm Du ngây người, không nói nên lời, chỉ động đậy môi, sau đó cũng không nói được gì. “Tiểu Du, bác Cả chính là ba ruột của chị, đã giám định DNA rồi, không cần nghi ngờ, chị chính là con gái của nhà họ Lâm.” Lâm Du ngớ người, cô đang nghe chuyện gì vậy? Cô là con gái ruột của Lâm Bồi? Lâm Du bất giác bật cười, vậy... người mà cô gọi là ba hơn hai mươi năm qua vẫn là ba cô, là ba ruột. “Vui không?” “Ừ, vui, nói vậy là hai ta cũng có quan hệ máu mủ.” “Đúng vậy, mối quan hệ chị em của hai ta là được đóng dấu và chứng nhận, không thể thay đổi được.” “Vậy... Không không không, em đừng nói gì cả... Nếu có kết quả thì em h6o khan mấy tiếng, còn chưa có thì em nói chưa có.” “Im lặng là ý gì? Tìm được rồi? Nhưng họ không ở Trung Quốc? Hay là... 8hay là... họ đã mất rồi?” Lâm Thiển thản nhiên hỏi: “Nói xong chưa? Rốt cuộc em nói được chưa?” “Được rồi, được rồi, ôi trời Tiểu 5Thiển, không phải chị sốt ruột đâu.” “Quân y Ninh vừa nói chuyện với Cổ Thành Kiêu xong, em đang định nói cho chị biết thì chị gọi tới trước, muốn biết kết quả không?” “Muốn chứ!” Lâm Du kích động không thôi, tay cầm di động cũng đang phát run, “Em khoan nói, để chị bình tĩnh lại đã, bình tĩnh lại đã...” Lâm Thiển cười ha ha ở đầu dây bên kia, mặc dù không ở trước mặt nhưng cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được dáng vẻ bứt rứt và bất an của Lâm Du. vậy...” “Chuyện năm đó người ngoài không thể kiểm chứng, thời gian bác Cả ly hôn và tái hôn chỉ cách nhau có một ngày. Có điều, thời điểm bác Cả và Chu Mạn Ngọc đăng kí kết hôn, chị Lâm Tiêu đã hai tuổi rồi.” Biết được mọi chuyện, Lâm Du ngồi ngơ ngác một mình trong phòng làm việc. Tất nhiên cô không thể đoán đúng tất cả mọi chuyện, nhưng theo thời gian biểu này, cô cũng có thể đoán được đại khái. Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Lâm Thiển liền gửi một văn bản báo cáo cho Lâm Du. Cố Thành Kiêu điều tra vô cùng cẩn thận, ngoài báo cáo DNA giám định huyết thống, còn có tư liệu cặn kẽ của ba người Lâm Bồi, Diệp Hoan và Chu Mạn Ngọc. Lâm Du in từng cái báo cáo ra, sau đó lấy một tờ giấy trắng khác và một cây bút, liệt kê mấy mốc thời gian. Sau khi kết hôn đến năm thứ chín, Lâm Bồi và Diệp Hoan mới ly hôn. Sau ngày ly hôn thứ hai, Lâm Bồi liền đăng kí kết hôn với Chu Mạn Ngọc, năm ấy Lâm Tiêu đã gần hai tuổi, trở thành đứa trẻ duy nhất trong nhà. Còn Lâm Du một năm sau mới đến nhà họ Lâm. Cô từng nghe Chu Mạn Ngọc nói cô bị ba mẹ vứt bên cạnh thùng rác gần nhà họ Lâm. Lúc tìm thấy cô, trong tã lót của cô có tờ giấy viết năm sinh. Nếu Chu Mạn Ngọc không nói láo, nếu năm sinh của cô là thật, nói cách khác là cô ra đời sau khi Diệp Hoan ly hôn bảy tháng. Hoài thai mười tháng, Diệp Hoan đã mang thai có ít nhất hai tháng trước khi ly hôn với Lâm Bồi. Lâm Bồi và Diệp Hoan lấy nhau chín năm không có con, Chu Mạn Ngọc lại sinh cho Lâm Bồi một đứa bé, có lẽ đây cũng là nguyên nhân chính giúp bà ta có thể lên làm bà Cả. Trong tài liệu cho thấy sau khi kết hôn, Diệp Hoan chỉ ở nhà nội trợ, không ra ngoài đi làm, không đi làm thì không có thu nhập, không có thu nhập thì không có địa vị, có thể tưởng tượng được lúc ly hôn bà ấy bị động đến thế nào. Diệp Hoan là người bị bỏ rơi, một người phụ nữ không có chồng, không có gia đình, lại không đi làm nhiều năm. Nhiều năm không có thai, khó khăn lắm mới có con, nhất định là bà không nỡ bỏ cái thai, cắn răng sinh ra, nhưng không có sức nuôi dưỡng. Càng nghĩ, Lâm Du càng đau lòng, nước mắt bất giác rơi lã chã. Có lẽ cô không thể trải nghiệm nỗi khổ của Diệp Hoan ngay lúc đó, nhưng cô có thể hiểu được. Cha mẹ thương con thì lên kế hoạch lâu dài, nhất định là để con gái được sống, Diệp Hoan mới đưa cô trở về nhà Lâm Bồi. Còn cái gì mà vứt bỏ bên cạnh thùng rác là do Chu Mạn Ngọc nói, lời của Chu Mạn Ngọc thì không thể coi là thật. Càng nghĩ, mạch suy nghĩ của Lâm Du càng rõ ràng, lòng dạ Chu Mạn Ngọc thật hiểm độc, chẳng những phá nát cuộc hôn nhân của ba mẹ cô mà còn cố ý giấu nhẹm mối quan hệ giữa cô và Lâm Bồi. Ghê tởm, đáng sợ, đáng hận! Lâm Du lại lật xem những chuyện Diệp Hoan đã trải qua. Diệp Hoàn không đi bước nữa, đến nay vẫn còn độc thân. Sau này bà rời khỏi thành phố B, chuyển đến mấy thành phố khác, cũng đổi vài công việc. Sau đó nữa, bà ra nước ngoài. Hết rồi ư?” Đang xem say sưa, ai ngờ đã là trang cuối cùng. Lâm Du lật sang mặt trái, thấy đã hết, cô lại mở tài liệu mà Lâm Thiển gửi cho cô trong điện thoại di động, đây đúng là trang cuối rồi. Lâm Du xem đi xem lại, nghĩ đi nghĩ lại. Chuyện cũ của ba mẹ đại khái là vậy, đáng giận là Chu Mạn Ngọc vẫn luôn bỡn cợt cô và Lâm Bồi trong lòng bàn tay, khiến cho tình cảm cha con của bọn họ ngày càng trở nên lạnh nhạt. Nghĩ đến đây, Lâm Du bỗng chốc đứng dậy, vội vã lên tiếng chào Phạn Phạn rồi chạy đến bệnh viện. Mẹ ruột không biết ở đâu, nhưng ba ruột muốn gặp là gặp được. Trong phòng bệnh ở bệnh viện, Lâm Bồi nằm trên giường, miệng cắm ống thở, trên người dán nhiều dụng cụ khác nhau, trên đầu giường là cả đống dụng cụ đo lường. Ông ta không cử động được, chỉ nhìn lên trần nhà bằng đôi mắt vàng đục. Lúc tỉnh dậy, ông ta chỉ có thể nhìn trần nhà. Từ khi bác sĩ tuyên bố ông ta bị liệt toàn thân, Chu Mạn Ngọc không qua chỗ ông ta nữa, đến bệnh viện cũng chỉ đến khoa bỏng để thăm Lâm Tiêu chứ không muốn đi thêm mấy bước sang đây thăm Lâm Bồi. Lâm Bồi không cử động được, không nói được nhưng đầu óc không lơ mơ. Y tá trực đêm thường xuyên nghe được tiếng khóc hu hu từ trong phòng bệnh này. Tiếng khóc của Lâm Bồi rất nhỏ, nhưng đầy thê lương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương