Quyền Thế Hôn Sủng
Chương 1040: May Mà Anh Nghĩ Ra
Lâm Thiển sống ở nhà họ Lâm từ nhỏ, lớn lên bên cạnh Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc. Từ nhỏ cô đã thấy được mức độ mưu mẹo mà Ch3u Mạn Ngọc dành cho Lâm Bồi. Con người Chu Mạn Ngọc khôn khéo, độc ác, tàn nhẫn, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói 5tiếng quỷ, giỏi nhất là đổi trắng thay đen. Có thể nói rằng bà ta luôn đặt lợi ích gia đình lên hàng đầu. Nhưng 6bây giờ, bà ta vì sự sung sướng của bản thân mà đến cả gia đình cũng không cần.. Lâm Thiển không biết bác Cả và Lâm Tiêu8 có biết chuyện Chu Mạn Ngọc ngoại tình hay không. Tóm lại là tâm tư của Chu Mạn Ngọc đã không còn dành cho người nhà từ5 lâu rồi. “Tên Hà Cam Lâm này đúng là chuyện gì cũng làm được, bản thân đã có vợ con rồi mà còn làm bậy. Tốt xấu gì bác Cả của em cũng được coi là bác của hắn. Chuyện này không giấu được lâu, huống chi bọn họ lại lộ liễu đến thế, như muốn công khai vậy. Sớm muộn gì vợ của Hà Cam Lâm cũng biết.” Lâm Thiển rất bực mình, giờ là giai đoạn nhạy cảm. Cô vẫn đang trong thời gian nộp tiền bảo lãnh trong vụ án có liên quan tới Lâm Tiêu. Lúc này sao cô có thể tìm Chu Mạn Ngọc lý luận được? Huống chi cô cũng không có lập trường và tư cách. Thấy cô như thế, Cố Thành Kiêu an ủi: “Không có gì phải phiền não cả, ngủ một giấc là giải quyết được ngay.” “Nói xàm.” Nếu không phải bác Cả coi trọng hơn thì không chừng bây giờ hắn vẫn là thằng rửa xe trong cửa hàng 4S. Có ơn không báo thì thôi đi, sao ngay cả chuyện bẩn thỉu này mà hắn cũng làm được?” Ngược với Lâm Thiển, Cố Thành Kiêu rất thờ ơ, “Chuyện này là chuyện hai bên tự nguyện, một bàn tay vỗ không ra tiếng.” “Em biết em biết, em chỉ cảm thấy đau lòng và không đáng cho bác Cả và chị Lâm Tiêu vẫn đang nằm trong bệnh viện thôi! Em đã tức đến mức này, Tiểu Du thì càng khỏi phải nói. Hai người đang nằm viện có thể tắt thở bất cứ lúc nào kia là ba và chị gái ruột của chị ấy. Chị ấy bị Chu Mạn Ngọc sỉ nhục nhiều năm như thế, bây giờ đã biết thân thể của mình. Bất kể là trút giận cho bản thân, hay là cho ba và chị gái, chắc chắn Lâm Du sẽ liều mạng với Chu Mạn Ngọc.” Cố Thành Kiêu: “Giấy không gói được lửa. “Chứ em bực dọc cũng đâu ngăn được người ta vượt quá giới hạn.” Cố Thành Kiêu ôm cô, đồ ngủ lông nhung mềm mại. Anh rất hi vọng cô có thể dời sự chú ý sang anh. Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Thiển bỗng reo lên. Điện thoại đang để trên bàn, hai người cùng lúc thấy được cái tên hiển thị trên màn hình - Lâm Du. “Giờ đã mấy giờ rồi mà chị ấy còn chưa ngủ?” “Chắc là có việc quan trọng, mau nghe máy đi.” Lâm Thiển vội vàng nghe máy, “Alo, gì thế?” Giọng của Lâm Du có vẻ rất hoảng, “Tiểu Thiển, căn biệt thự của chị Lâm Tiêu đã bị rao bán trên trang mua bán nhà đất rồi, nội thất biệt thự và cả sân vườn, báo giá là 230 triệu tệ.” “...” Lâm Thiển lập tức ngây người. “Nhà vừa mới rao bán hôm nay, Chu Mạn Ngọc muốn bán nhà của chị Lâm Tiêu. Do bọn chị đang muốn mua nhà nên vẫn giữ liên lạc với bên môi giới. Hôm nay bên môi giới gọi điện cho bọn chị, nói rất rõ là chủ nhà phải ra nước ngoài nên muốn bán gấp, còn nữa...” Lâm Du thở dài, “Ngoài biệt thự ra thì rất nhiều đồ của chị Lâm Tiêu cũng được rao bán trên trang bán đồ cũ. Chị hỏi chủ cửa hàng đồ cũ thì chủ cửa hàng chỉ chịu tiết lộ là mình mua lại.” Lâm Thiển thật sự đau đầu, rốt cuộc Chu Mạn Ngọc muốn làm gì. “Vì vậy chị cố ý đi tìm thử. Ba chiếc xe của chị Lâm Tiêu đã bị bán sạch vào bảy ngày trước. Xe của chị ấy gần như là xe mới. Tiểu Thiển, đầu óc chị ngu ngơ luôn rồi, chị thật sự không hiểu Chu Mạn Ngọc muốn làm gì nữa. Bà ta chắc chắn ba và chị gái chị không qua khỏi đúng không? Sau này bọn họ xuất viện về nhà mà nhà bị bán mất rồi thì sẽ ở đâu đây?” Lâm Thiển cũng ngơ ngẩn, cô quay sang nhìn Cố Thành Kiêu, Cố Thành Kiêu mím môi không nói câu nào, anh không thích bình luận chuyện của người khác. “Chị định ngày mai sẽ đi tìm Chu Mạn Ngọc hỏi cho ra lẽ, bà ta mà không giải thích hợp lý thì chị sẽ không tha cho bà ta.” “Chị đừng kích động.” Lâm Thiển vội ngăn cản Lâm Du, “Đâu phải chị không rõ con người bà ta. Chị không phải đối thủ của bà ta, với lại bây giờ đang trong tình huống đặc biệt, chị mà đi tìm bà ta, bà ta sẽ kiện ngược lại chị tội quấy rồi người nhà bệnh nhân, đến lúc đó, chị có trăm miệng cũng không bào chữa được.” “Vậy phải làm sao?” “Ngày mai chị tới Thành Để đi, chúng ta cùng bàn bạc.” Lâm Thiển quyết định tạm thời không nhắc tới chuyện clip và ảnh, không thể gây tò mò cho Lâm Du, đó là thêm dầu vào lửa. Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiển càng lo lắng hơn, chẳng có tinh thần làm gì. Cố Thành Kiêu huých Lâm Thiển, muốn khuyên cô nhưng không biết khuyên thế nào, muốn dỗ dành cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, cuối cùng ỉu xìu hỏi: “Em có muốn yên tĩnh một lát không?” Lâm Thiển: “...” Cố Thành Kiêu thấy ánh mắt cô khác lạ, đây không phải vẻ mặt dỗ cô vui vẻ. Anh tự kiểm điểm ba giây, sau đó lại vác súng lên chiến đấu: “Em đói không? Anh xuống dưới nấu gì cho em ăn nhé?” Lâm Thiển trừng mắt lườm anh, tròng mắt trợn ngược lên. “...” Cố Thành Kiêu vội giải thích, “Anh nấu mì cho em ăn nhé?” “Muộn rồi!” “Vậy em nấu mì cho anh ăn được không? Anh đói rồi.” Lâm Thiển lập tức đứng dậy, chống nạnh. Thấy Cố Thành Kiêu cũng muốn đứng dậy, cô không kịp giơ tay mà nhấc chân đá thẳng vào ngực anh. Cố Thành Kiêu sững sờ, ngạc nhiên nhìn Lâm Thiển, bất cứ lúc nào cũng giữ trạng thái chống cự, tâm lý đề phòng tức thì dâng lên. Trong lúc tình nồng dào dạt thì Lâm Thiển gằn giọng, nói: “Ăn khuya đêm đông, máy mà anh nghĩ ra!... Sao có thể thiếu chân giò kho chứ?” Cố Thành Kiêu sững người ba giây rồi lập tức phì cười. Cô vợ thân yêu của anh đúng là nghịch ngợm. Lâm Thiển rút chân về, tâm trạng buồn bực đã đỡ hơn. Cô thoải mái đi đến sofa gần đó rồi nằm xuống, giục anh: “Chân giò kho ở dưới bếp hôm nay đúng là ngon tuyệt. Nhưng lúc ăn tối, em ngại nên không dám ăn nhiều. Giờ anh làm em nhớ đến món chân giò kho đó quá, anh xuống bếp mang lên cho em đi, rắc thêm chút bột thì là càng tốt.” “... Chân giò kho rắc bột thì là thì ra vị gì?” “Anh ăn thì biết thôi mà. Mau đi đi, lúc phụ nữ nổi giận là muốn ăn cái gì đó, phụ nữ nổi giận muốn ăn mà không được ăn thì càng giận hơn đấy.” Cố Thành Kiêu không nói gì nữa, vội chạy xuống lầu. Lâm Thiển khẽ nhắc nhở, “Cầm ớt bột lên luôn nhé, mang cả lọ lên đây. Anh nhỏ tiếng thôi...” Lát sau, Lâm Thiển nghe thấy tiếng động ngoài cửa. Cô không dám lớn tiếng, nín thở lắng nghe. “Thành Kiều, đêm hôm khuya khoắt, con làm gì ở phòng bếp vậy hả?” “Mẹ, con nấu ít đồ ăn, mẹ đừng để ý.” “Con nấu được không đấy? Hay để mẹ làm cho?” “Không cần đâu mẹ, mẹ đi ngủ đi.” “Ý mẹ là thứ con nấu có ăn được không?” “Chắc chắn ăn không sao đâu mà, mẹ đi ngủ đi.” Lâm Thiển ghé vào cửa phòng nghe lén. Ông xã không khai cô ra, cô yên tâm rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương