Quyền Thế Hôn Sủng
Chương 1060: Em Gái Là Em Gái
Sau khi mất đi vợ con, mấy chục năm nay Hà Viễn đều sống trong trạng thái được ngày nào hay ngày ấy. Nếu không phải vẫn còn cha mẹ già và em g3ái đang bị bệnh, có lẽ ông đã không gượng dậy nổi từ lâu. Bây giờ đã tìm được con trai, ông dường như đã tìm lại được tinh thần hăng hái liều5 mạng chiến đấu vì tương lai khi còn trẻ. Ông chạy đi chạy về giữa hai nước mấy lần, muốn nhanh chóng ổn định tình hình trước mắt càng sớm cà6ng tốt. Robert rất mong em ở lại giúp ông ấy, về nước với anh chưa chắc sẽ có đãi ngộ như hiện giờ.” Diệp Thủy Tiên lắc đầu, tâm ý đã định, “Anh đi đâu em sẽ theo đó.” Hà Cảnh Hành thở dài, bất đắc dĩ quay người ngồi xuống. Từ nhỏ anh đã coi Diệp Thủy Tiên như em gái, anh nghĩ Thủy Tiên cũng chỉ coi anh như anh trai. Anh còn luôn tin chắc rằng tình cảm giữa họ chỉ là tình anh em. Lần này về nước, Hà Viễn chỉ tập trung vào việc chuyển về nước, giao hết tất cả công việc ở London cho Lương Thiên Kiều quản lí, dù s8ao bọn họ cũng đã dốc sức làm ở đó mấy chục năm rồi, phải nuôi sống hơn nghìn công nhân và hơn nghìn hộ gia đình. Với lại, Lương Thiên Kiều c5ũng cảm thấy xấu hổ khi về nước, trước tiên không nói đến Lương Diệu Thần mang một đứa con ngoài giá thú về nước chắc chắn sẽ bị chỉ trích, mà ông ta cũng lo cuộc sống sẽ bị Tào Tuệ Hân làm phiền. Trong khoảnh khắc ngồi trên máy bay, Hà Viễn căng thẳng đến độ lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Hà Cảnh Hành cất hành lý, cúi đầu nhìn dáng vẻ đứng ngồi không yên của ba mình, cười hỏi: “Ba, đây không phải lần đầu tiên ba về nước, sao còn căng thẳng vậy?” “Con không hiểu đâu, trước đây đi đi về về là vì công việc, bây giờ về là để đoàn viên.” “Con biết rồi, gần về quê nhà là cảm thấy hồi hộp lo lắng.” “Đúng, chính là cảm giác đó.” “Vậy ba phải kiểm chế, còn mười mấy tiếng nữa mới tới nơi.” Đi cùng còn có Diệp Thủy Tiên. Cô ngồi đằng sau hai cha con, luôn giữ im lặng. Với cô mà nói, chỉ cần không phải về quê hương của cô thì đi đâu cũng như nhau, nhưng cô cũng biết rõ rằng Hà Cảnh Hành sẽ không về nước X định cu. Mọi thứ ở nước X đều là ác mộng, thậm chí anh còn căm thù cái tên Trác Việt đến tận xương tủy. Bây giờ cả Sa Tinh cũng đã qua đời, sợ rằng cả đời này anh cũng sẽ không về lại nước X nữa. Nhưng mà, điều khiển Diệp Thủy Tiên bất an sâu sắc đó là Phó Bạch Tuyết sống ở thành phố B. Các hành khách lục tục lên máy bay, Hà Cảnh Hành quay đầu nhìn Diệp Thủy Tiên, khuyên nhủ: “Thủy Tiên, bây giờ em quay đầu vẫn kịp, Dr. Nhưng kể từ khi xảy ra vụ việc kia, hình như anh đã có thể cảm nhận được sự thay đổi của Thủy Tiên. Thủy Tiên thăm dò lần nào là anh né tránh lần đó, thậm chí anh còn ngầm nhắc nhở cô là anh chỉ xem cô như em gái, anh hi vọng cô có thể tìm được một người bạn đời thật sự. Nhưng, Diệp Thủy Tiên luôn né tránh lời nhắc nhở thiện ý của anh. Hai người cứ mơ hồ sống chung với nhau như thế, rất nhiều người đều tưởng rằng bọn họ là người yêu của nhau, ngay cả Hà Viễn cũng từng có dạo tưởng rằng bọn họ là một đôi. Hà Viễn lấy cùi chỏ huých con trai, nói nhỏ: “Thủy Tiên làm vậy cũng là vì con, con còn khuyên người ta ở lại, vậy là làm tổn thương người ta đấy.” Hà Cảnh Hành: “Ba, thật sự con chỉ xem em ấy như em gái.” Hà Viễn: “Ba chỉ sinh một đứa con trai.” Hà Cảnh Hành thở dài, nhìn đi, giải thích cũng không ai tin. Hà Viễn nói tiếp: “Con trưởng thành rồi, đã đến tuổi lập gia đình rồi. Có thể nói trước đây con và Thủy Tiên sống nương tựa vào nhau cùng vượt qua hoạn nạn, hiểu nhau khá rõ. Con bé từ bỏ sự nghiệp vì con, chuyển từ nước này qua nước khác. Tình cảm này rất đáng quý, con cần phải trân trọng người trước mắt.” Hà Cảnh Hành bắt đầu né tránh ánh mắt của Hà Viễn. Anh không muốn thảo luận về vấn đề này. Hà Viễn cười, lại ôn hòa nói tiếp: “Ba cũng rất văn minh, dù cho cả đời này con không kết hôn, không sinh con, ba cũng có thể chấp nhận. Nhưng ba vẫn muốn lấy kinh nghiệm của người từng trải nói với con rằng cửa ải của ông bà nội không dễ. Con tin không, lát nữa họ sẽ bảo con đi xem mắt, khuyến khích mọi người giới thiệu đối tượng cho con đấy.” Hà Cảnh Hành: “...” Hà Viễn: “Thế nào, tê cả da đầu rồi hả?... Vậy nên, con quen với Thủy Tiên là sẽ tránh được rất nhiều phiền phức.” Hà Cảnh Hành: “Ba, con...” Hà Viễn giơ tay cắt lời anh: “Ba biết con muốn dốc sức vì sự nghiệp, suy nghĩ này cũng đúng, nhưng bây giờ ba chỉ bảo con quen thử, chứ không bảo các con kết hôn ngay lập tức. Xác suất để tìm được một người phù hợp với mình trên thế giới này không lớn, dù sao cũng phải trải qua vài người mới biết ai hợp với mình. Dù sao thì con không tìm bạn gái cũng không được. Không phải ba ép con, ba chỉ cho con cảm nhận trước lí do thoái thác của ông bà nội con thôi.” Hà Cảnh Hành không kìm nổi mà bật cười, thở dài nhờ giúp đỡ: “Vậy đến lúc đó ba phải cứu con đấy.” Hà Viễn vẫn chưa từ bỏ ý định: “Thật sự không cân nhắc Thủy Tiên hả?” Hà Cảnh Hành tỏ ra bất đắc dĩ: “Em gái là em gái, không thể được.” Tại sân bay quốc tế thành phố B, Lâm Thiển đến công sân bay, nhìn tin tức chuyến bay. Vừa nhón chân nhìn vào trong, cô vừa bấm số của Hà Cảnh Hành. “Alo, anh, em đến sân bay rồi, mọi người ra chưa?” “Còn đang chờ hành lý.” “May mà không muộn, vậy em chờ mọi người, ông bà ngoại đang chờ mọi người ở nhà đấy.” “Được rồi.” Chỉ chốc lát sau, bọn họ đi ra, Hà Viễn đi trước, một tay ông xách cặp công văn, tay kia vắt áo khoác, lưng thẳng tắp, kính cẩn thấm tình, mắt hơi đỏ. Ông nhìn đèn lồng đỏ treo đẩy hành lang sân bay, hương vị cuối năm đã mất từ lâu này chính là tình cảm trong kí ức của ông. “Bác.” Lâm Thiển nhảy lên ngoắc ông, “Bác ơi, bác ơi.” Hà Viễn bước nhanh hơn, hào hứng đi tới. Đằng sau là Hà Cảnh Hành và Diệp Thủy Tiên, hai người họ đẩy vali, trông cực kì giống vợ chồng mới cưới. Lâm Thiển giấu đi cảm giác mất mát nhè nhẹ, cười phấn khởi, “Anh, Thủy Tiên, chào mừng, chào mừng.” Bọn họ chẳng kịp hàn huyên, liền ngồi lên xe mau chóng về nhà. Trên đường, Lâm Thiển tò mò hỏi: “Anh, Thủy Tiên, có phải hai người...” Diệp Thủy Tiên hơi xấu hổ, còn Hà Cảnh Hành lại thẳng thắn phủ nhận, “Đừng đoán mò, không phải đâu.” “Em vẫn chưa nói hết mà, em định hỏi chuyện nghiêm túc. Có phải hai người đã lên kế hoạch đầu ra đấy cho sự nghiệp của mình rồi không?” Hà Cảnh Hành: “...” Có quỷ mới tin em hỏi chuyện nghiêm túc đấy. Tuy có thể nghe hiểu tiếng Trung nhưng Diệp Thủy Tiên không quen với giọng điệu và ngữ cảnh. Cô cũng trả lời nghiêm túc, “Tôi đã liên hệ với một bệnh viện tử, sau khi thu xếp xong tôi sẽ đến xem thử.” Lúc này Diệp Thủy Tiên nói tiếng Trung, Lâm Thiển khá bất ngờ, “Woa, một năm không gặp, cô đã nói chuẩn tiếng phổ thông vậy rồi à?” Diệp Thủy Tiên cười híp mắt, liếc nhìn Hà Cảnh Hành, cái nhìn này hàm chứa tình cảm nồng nàn thật sự không cần nói cũng biết, ngay cả Hà Cảnh Hành cũng cảm nhận được. Anh không dám quay đầu sang chỗ khác mà chỉ làm như không thấy. Người ngoài cuộc như Lâm Thiển thấy rất rõ ràng, sau khi họ nhẹ vài tiếng, cô không hỏi tới nữa mà vội vàng đổi chủ đề, “Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, tối nay chúng ta cùng đi xem hoa đăng nhé?” “Được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương