*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời tiết ở khu du lịch khác hẳn so với trong thành phố, bên này nhiệt độ thấp vô cùng. Khi đi ngủ Vương Khả lười mở điều hòa, thành thử sáng ra trong chăn lạnh ngắt chả có tí ấm áp nào, anh thấy điều khiển đặt trên tủ đầu giường bên phía Mạnh Phàm, vừa thò tay qua định lấy thì vô tình lại đánh thức hắn.
“Xin lỗi nha lỡ làm anh tỉnh mất rồi.”
Mạnh Phàm xoa mi tâm, hỏi: “Lạnh à?”
“Em sợ lạnh lắm.” Vương Khả ấn mở điều hòa.
Mạnh Phàm kéo Vương Khả qua, ôm người anh vào lòng. Hai người cũng không mặc quần áo, da thịt kề cận dán sát vào nhau.
Người Mạnh Phàm ấm áp cực kỳ, Vương Khả xoa gối thì thầm: “Ấm áp thật đấy, chả muốn rời giường tí nào.”
“Vậy thì khỏi cần dậy nữa.”
“Vậy ăn sáng thì sao?”
“Ăn ở trên giường luôn.”
“Mấy lời này nghe chẳng giống anh gì cả.”
“Thế thì anh phải như nào mới đúng?”
“Anh phải rời giường ngay khi vừa tỉnh giấc, vừa cạo râu vừa đọc tin nhắn trên điện thoại, lúc ăn sáng cũng không quên gửi mail cho thư ký Vương.” Vương Khả nhớ lại nhịp điệu sống của Mạnh Phàm mấy năm nay, “Một chút thời gian rảnh rỗi cũng không để lãng phí.”
Nghe Vương Khả nói điều này, Mạnh Phàm mới chợt nhận ra bấy lâu nay mình đã bỏ lỡ biết bao thời gian trò chuyện bồi đắp tình cảm với Vương Khả.
Là do hắn không biết quý trọng khoảng thời gian ấy sớm hơn.
Vương Khả hỏi hắn: “Trước giờ ăn đến đây ăn Tết thì hay làm gì vậy?”
“Xem TV, tắm suối nước nóng, xuống lầu đánh bi-da.”
“Một mình?”
“Ừm.”
“Vậy thì cô đơn quá nhỉ.”
“Cũng tàm tạm.”
“Vậy hôm nay em chơi bi-da với anh, anh đừng có chê em gà nha.”
“Anh không chê đâu.” Mạnh Phàm xoa đầu Vương Khả: “Đó giờ em ăn Tết ở đâu”
“Lúc bà nội còn thì em ở bệnh viện với nội. Năm ngoái nội mất, năm nay thì em có anh.” Giọng Vương Khả nghe chẳng có vẻ gì là bi thương, “Em mà ăn Tết một mình… Thì chắn chắn là cũng sẽ nằm lì ở trên giường, rồi chơi game, muốn làm gì thì làm nấy thôi.”
“Anh cũng có thể chơi cùng em mà.” Mạnh Phàm nói, “Em dạy anh chơi game đi.”
“Anh à đừng nói là anh ngại em gà nên mới không muốn chơi bi-da với em đó nha?”
“Anh không có ý đó mà.”
Thấy Mạnh Phàm có hơi nghiêm túc, Vương Khả bèn cười giải thích: “Em giỡn thôi mà, anh lấy điện thoại ra đây, anh em mình tập hợp (1) nào.”
Gió lạnh ngoài cửa sổ ào ào từng cơn, hai người làm tổ trên giường ăn sáng, xong xuôi thì trùm chăn chơi game.
Mạnh Phàm đó giờ không chơi mấy trò này, có Vương Khả chỉ dạy thì cũng không chơi giỏi ngay được, đánh mấy con bot thôi mà cũng vòng tới vòng lui mù tịt.
Vương Khả không nhịn cười nổi: “Thời đi học anh không chơi game hả?”
“Không có.”
“Thật luôn á?”
“Khi đó anh chỉ có mong muốn duy nhất là thoát ra khỏi cái nhà đó.” Mạnh Phàm nói, “Hơi sức đâu mà tính đến chuyện khác nữa.”
“Ba anh đối xử tệ với anh lắm hả?”
“Ông ta không làm gì có lỗi với anh cả. Vì một số nguyên nhân mà anh không nhận ông ta, nên ông ta bỏ đi tìm vợ khác sinh mấy đứa con biết ngoan ngoãn nghe lời, âu cũng là chuyện dễ hiểu thôi. Mạnh Phàm thản nhiên tiếp lời, “Bản chất anh với ông ta đều ích kỷ như nhau, hiển nhiên ở chung cũng khó lòng hòa hợp nổi.”
“Anh à, suy nghĩ của anh cũng hơi cực đoan quá rồi.”
“Cực đoan sao?” Mạnh Phàm nở nụ cười, cúi đầu hôn lên môi Vương Khả, “Là do em quá tốt tính thôi.”
Trên người cả hai chỉ có vỏn vẹn cái quần đùi, trong phòng lại ấm áp thoải mái, Vương Khả được Mạnh Phàm hôn cũng rục rà rục rịch có phản ứng. Anh vòng tay qua vai Mạnh Phàm, nhỏ giọng hỏi: “Làm không?”
Mạnh Phàm vuốt ve gáy anh: “Em muốn à?”
“Muốn chứ.” Gương mặt Vương Khả dần dần đỏ lên, “Anh đẹp trai như vầy, trần truồng nằm cạnh em cả buổi, làm em cứng sáng giờ.”
Có lẽ là do sắp phải rời xa, nên tâm trạng Vương Khả cũng thoải mái hơn phần nào, với anh mà nói, chuyến du lịch này tựa cuộc cuồng hoan cuối cùng trước khi nói lời từ biệt với quá khứ vậy. Anh chủ động ngồi lên người Mạnh Phàm, cạ cạ mông, lăn lộn với Mạnh Phàm ở trên giường đến tận trưa, lúc xuống giường ăn cơm hai chân như nhũn cả ra.
Buổi chiều Mạnh Phàm với Vương Khả leo lên khu vườn trên tầng thượng lái drone, Vương Khả lạnh tới đỏ cả mũi cũng không nỡ vào nhà. Cuối cùng vẫn do Mạnh Phàm thấy anh lạnh run cầm cập mới phải dỗ dành anh quay về.
Tối đến nhân viên lễ tân thông báo đã có pháo hoa, Vương Khả liền hí ha hí hửng đi lấy, cầm về tới nơi là lôi ngay Mạnh Phàm lên sân thượng, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nhưng khi mở bao ra xem thì Vương Khả như chết lặng.
Mạnh Phàm hỏi: “Sao thế?”
Vương Khả nhìn một đống đũa tiên nữ (2) mà dở khóc dở cười: “Cái này là pháo hoa que rồi.”
Mạnh Phàm chẳng biết pháo hoa que là sao, không hiểu gì mà nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả bèn đốt hai cây đũa tiên rồi đưa cho Mạnh Phàm một cái.
Hai tên đàn ông cao to đứng đối diện nhau, mỗi người cầm trong tay một cái đũa tiên, cúi đầu xem chúng cháy từ từ.
“…” Vương Khả xì xì cười ra tiếng: “Cứ thấy ẻo lả làm sao ấy.”
Mạnh Phàm cũng cười: “Nhỏ xíu nhỉ.”
“Em cứ tưởng người ta mua loại pháo hoa to đùng kia cơ, uổng công em luyện lái drone nguyên cả buổi trưa, tính quay toàn cảnh bắn pháo hoa đó chứ.” Vương Khả giơ tay lên không trung quơ hai vòng.
Ánh lửa từ phóa hoa bay lên không trung rồi biến mất trong nháy mắt.
Mạnh Phàm nhìn que pháo đã sắp lụi tàn, hỏi Vương Khả: “Em đã nghĩ ra mình muốn cái gì chưa?”
“Nguyện vọng của em đều đã được anh đáp ứng rồi.”
“Em không muốn gì khác sao?”
“Muốn gì nữa nhỉ… Em hi vọng người tốt đều sống bình an, người xấu thì gặp quả báo chết không tử tế.”
Lúc nói chuyện đôi mắt Vương Khả cong cong, cười đến là vui vẻ.
Que pháo hoa đã cháy hết.
Mạnh Phàm nở nụ cười, hắn nói: “Chắn chắn rồi.”
Ban đầu Triệu Tranh định mùng ba ghé chơi, ai ngờ lần đó gã hẹn hò với minh tinh nhỏ, hôn nhau một cái thì bị paparazzi chụp ảnh, làm gã năm mới chẳng được đi đâu chơi mà còn phải về nhà giải thích với ông già nhà hắn.
Mạnh Phàm cũng không muốn phải chờ thêm nữa, hắn đã sắp chịu không nổi.
Vương Khả càng ngày càng vui vẻ, mỗi ngày trôi qua đều sống như một mặt trời nhỏ. Mạnh Phàm cũng càng ngày càng nản lòng.
Mùng ba họ về lại thành phố B. Sáng sớm mùng bốn, Mạnh Phàm đã đặt xong vé máy bay cho Vương Khả: “3 giờ chiều bay, cơm nước xong em tranh thủ soạn hành lý đi nhé.”
Vương Khả trong miệng còn đang nhét trứng gà, trông thấy vé máy bay thì suýt không phản ứng kịp: “Em tưởng qua Tết mới đi?”
“Đi hôm nay thì em kịp về quê dâng hương đấy.”
“À!” Vương Khả nhận lấy vé máy bay: “… Cảm ơn.”
“Lúc trước cho em cái xe không tiện mang đi, trong đây là khoản tiền tương đương.” Mạnh Phàm lấy ra một cái thẻ, “Mật khẩu là số cuối của thẻ.”
“Ầy…” Vương Khả hơi hé miệng: “Thật ra lúc trước bảo không có tiền là em lừa anh đó, em cũng có tiền tiết kiệm mà… Em thật sự không có thiếu tiền đâu. Khoảng thời gian gần đây anh cũng giúp đỡ em rất nhiều… Cho nên là…”
“Cứ cầm đi.” Mạnh Phàm nói, “Coi như là bồi thường cho lần đó anh ép em đi thành phố B.”
Mặt mày Mạnh Phàm u ám như sắp nổi giận. Vương Khả do dự một chút rồi cũng nhận lấy tấm thẻ.
Mạnh Phàm gần như thở phào nhẹ nhõm: “Em dọn đồ trước đi, anh ghé công ty một lát, một giờ chiều anh sẽ chở em ra sân bay.”
“Anh không về ăn cơm trưa hả?”
“Không.” Mạnh Phàm nhìn sơ qua tủ lạnh, nói, “Để lại cho anh ít sủi cảo nhé? Tối anh muốn ăn.”
Vương Khả gật đầu.
“Vậy được rồi. Em lo chuẩn bị đi.” Mạnh Phàm khoác áo khoác, vội vàng rời khỏi biệt thự.
Đúng một giờ chiều Mạnh Phàm chở Vương Khả ra sân bay.
Mạnh Phàm tự lái xe, suốt cả chặng đường Mạnh Phàm chẳng hề lên tiếng, vì còn trong Tết nên không bị tắc đường, xe lái rất nhanh, khi tới nơi, Mạnh Phàm đột ngột quay sang gọi anh.
“Vương Khả. Anh có mấy lời muốn nói với em.”
Vương Khả mơ hồ cảm thấy bầu không khí có vẻ hơi căng thẳng, bèn nói đùa: “Anh tính nói không nỡ để em đi chứ gì?”
“Không phải.”
Mạnh Phàm quá nghiêm túc, Vương Khả cũng không đùa được nữa.
Mạnh Phàm mở hộc đựng trong xe ra, lấy ra một túi đựng giấy tờ: “Đây là một cái cửa hàng trên mặt tiền đường huyện S, hai tầng trên dưới, em có thể ở một tầng, tầng dưới để cho thuê tự em mở tiệm kinh doanh cũng được. Anh nhớ em đã từng nói thích nơi này, anh cũng nhờ người thăm hỏi rồi, nơi đây thật sự rất có triển vọng, hai năm trở lại đây cũng có rất nhiều dự án đầu tư. Tương lai cũng sẽ được thăng lên cấp thành phố, ngành du lịch cũng sẽ phát triển mạnh, đúng là rất đáng để đầu tư.”
“Anh à…”
“Vương Khả em hãy nghe anh nói hết đã.” Mạnh Phàm cười khổ, “Lúc trước anh muốn đưa cái này cho em, là vì anh muốn được gặp em nhiều hơn, anh muốn được chính thức ở bên em, em có hiểu ý anh không?”
Vương Khả không ngờ trước khi anh đi Mạnh Phàm lại nói hết tâm tư tình cảm ra như vậy, nhất thời không biết phải làm gì mới cho đúng.
“Nhưng bây giờ anh muốn nói một chuyện khác nữa, nghe xong chuyện này, anh nghĩ, chắc là em cũng chẳng muốn nhận thứ này nữa đâu.” Biểu cảm trên mặt Mạnh Phàm chỉ có thể nói là tuyệt vọng vô cùng, “Đứa bé mà em đã từng cứu ngày xưa, là anh.”
“Cái gì?”
“Anh là con ngoài giá thú, vợ đầu của Lư Minh Hoa bị kích thích sau khi mất đi con trai, nên bà ta đã bỏ anh lại ngoài đường, làm anh bị bọn buôn người bắt cóc, rồi vì tránh bị điều tra mà bọn chúng bắt anh mặc váy giả làm bé gái.”
Mạnh Phàm cảm thấy như có lưỡi dao đang giày xéo trong cổ họng mình, hắn phải dùng hết sức bình sinh mới có thể ngăn không để bản thân run lên bần bật.
“Anh bị bỏ thuốc, nên không thể nói chuyện. Lư Minh Hoa sợ phóng viên đào ra chuyện bê bối nhà ông ta, nên cho người đem anh đi ngay trong đêm. Sau đó Lư Minh Hoa cũng không cho phép anh đi tìm em, chờ sau này khi anh có đủ năng lực để tìm em, thì em đã bị Chu Chính sửa đổi thông tin, anh không tìm được.”
Vương Khả sững sờ ra mặt.
“Anh là một kẻ nhu nhược. Anh không tiếp tục tìm kiếm nữa.” Trong lòng Mạnh Phàm lạnh lẽo đến mức hít thở thôi cũng đau, “Anh sợ phải biết được cả đời em vì anh mà bị hủy hoại, anh không dám, anh…”
Mạnh Phàm đột nhiên không nói gì nữa, thật lâu sau hắn mới mở miệng, giọng nói đã khàn đến vô cùng cực: “Xin lỗi.”
Vương Khả ngây người nhìn Mạnh Phàm.
“Vương Khả, anh chỉ muốn bù đắp cho em, anh không biết em có chấp nhận hay không. Nếu như em… Nếu em…”
Mạnh Phàm nhìn anh, viền mắt đỏ lên, bàn tay cầm giấy tờ đang run lên bần bật.
“Nếu như em có thể… Nếu em có thể…”
Vương Khả cúi đầu.
Sự im lặng của anh như rút hết chút sức lực còn sót lại của Mạnh Phàm, bờ vai hắn rũ xuống, hắn cũng chẳng nói được lời nào nữa.
Thật lâu sau Mạnh Phàm mới lấy lại được giọng nói: “Em không tha thứ thì cũng không sao cả, anh xứng đáng. Là do anh.”
“Em không hiểu.” Mặt Vương Khả không có tí cảm xúc nào, “Nếu anh không muốn em tha thứ, vậy tại sao còn nói ra.”
Mạnh Phàm nghẹn ngào: “Anh đã lỡ mất một cơ hội để trực tiếp cầu xin sự tha thứ từ em, anh không muốn bỏ lỡ nữa. Em đã từng nói, kẻ xấu sẽ gặp quả báo, sẽ không được chết tử tế.”
Vương Khả ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Phàm.
Mặt Mạnh Phàm trắng như giấy, hắn nói, “Anh yêu em, Vương Khả.”
Hắn còn nói: “Anh không có cơ hội, anh biết.”
Có ba điều con người không thể che giấu, đó là cơn ho, sự bần cùng, và tình yêu.
Vương Khả nhìn khuôn mặt tiều tụy của Mạnh Phàm, nhìn vào đôi mắt chứa chan tình cảm của hắn, rồi nhìn đôi môi tái nhợt nứt nẻ, anh thấy hắn đã không còn nét rạng rỡ khi xưa
“Bao nhiêu năm nay anh vẫn chưa hề quên, anh… Anh không thể ngừng nghĩ đến nó. Anh rất khổ sở. Là anh đáng đời. Anh biết. Anh Xin lỗi… Lẽ ra anh phải tìm thấy em sớm hơn…”
Mạnh Phàm kiên cường chống đỡ, hắn còn rất nhiều điều muốn nói, sau này hắn sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại người này nữa.
Vẻ mặt Vương Khả rối bời, anh cúi đầu: “Cũng đâu phải là lỗi của anh.”
Em ấy còn đang an ủi mình, đến tận giây phút này mà em ấy vẫn an ủi mình. Mạnh Phàm cũng không kiềm được cảm xúc bùng phát trong lòng mình nữa, hắn run rẩy nắm lấy tay Vương Khả: “Vương Khả em không cần phải tha thứ cho anh… Anh chỉ cầu xin em, xin em hãy nhận lấy cái này… Anh… Anh cầu xin em hãy nhận lấy nó đi… Để lòng anh bớt day dứt đi một chút.”
Vương Khả im lặng một hồi, sau đó cầm lấy túi giấy.
“Được thôi. Cứ như vậy đi.”
Mạnh Phàm cố gắng để giọng mình không mất khống chế mà run lên, “Cảm ơn, cảm ơn em.”
Kết quả này so với những gì trong trí tưởng tượng của hắn đã tốt hơn gấp trăm, gấp ngàn lần.
Hắn đã thoả mãn rồi.
Hắn sợ bản thân sẽ làm ra hành động thất lễ, bèn vội vã mở cửa xuống xe, lấy hành lý từ cốp sau ra đưa cho Vương Khả.
“Chúc em thượng lộ bình an.”
“Cảm ơn.”
Vương Khả cúi đầu, không hề nhìn Mạnh Phàm.
Mạnh Phàm đứng ở ven đường, trơ mắt nhìn Vương Khả hướng về sân bay đi thẳng một đường không hề ngoảnh lại, mãi đến tận khi anh biến mất vào trong đám người.
Trong người hắn như có thứ gì vừa bay đi mất, rất nhẹ, cũng không có cảm giác. Dường như đó chỉ là ảo giác của hắn.
Không có chuyện gì xảy ra, cũng không có thứ gì thay đổi.
Hơi ấm trên người bị gió lạnh thổi đi mất, Mạnh Phàm quay trở vào trong xe, ngồi trên ghế lái im lặng thật lâu, hơi thở cũng trở nên chậm dần.
Sắc trời dần chuyển tối, mấy chiếc xe đậu trước cổng sân bay rời đi từng chiếc một.
Mạnh Phàm khởi động lại xe, vô tình phát hiện ra hai viên chocolate nằm trơ trọi trong ngăn kéo bảng điều khiển trung tâm khi gài số. Mạnh Phàm cứng nhắc cầm lấy một viên, xé giấy gói kẹo, dùng răng cắn một miếng thật nhỏ.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy bản thân mình trong kính chiếu hậu, nước mắt đã chảy dài từ lúc nào không hay.
*Chú thích:
(1) Tập hợp [Hán Việt: Khai hắc]: Thuật ngữ game, chỉ việc lập đội nhóm để giao lưu trực tiếp hoặc online để tiện trao đổi khi chơi game cùng nhau, được dùng phổ biến trong các game như Liên Minh Huyền Thoại, Vương Giả Vinh Diệu, DotA, 3C,… [Theo Baidu]
(2): Đũa tiên nữ: Là cái que pháo sáng đó mọi người, cái này nè:
======Hết chương 26======
#Riz:Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ nha, mặc dù cũng hết lễ rồi:v Tuần này đăng hai chương một lúc luôn nè.
Ra Vẻ Đạo Mạo - Xác Trung Hữu Nhục
Chương 26
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương