Ra Vẻ Đạo Mạo
Chương 2
Xét thấy Mạnh Phàm tương đối hài lòng với lần phục vụ đầu tiên, tối đó Vương Khả đến gặp anh Chu nhận tiền, gã cũng thông báo với anh tối ngày mốt cùng Mạnh tiên sinh tham dự một bữa tiệc tư nhân, năm giờ chiều hôm đó sẽ có người tới club đón anh đi mua trang phục. Hôm đó Vương Khả ba giờ chiều đã ăn xong cơm tối, mặc quần áo giản dị một đường chậm rãi chạy đến club, lúc vào đến khu dành cho nhân viên đã thấy Chu Chính đang ngồi bên quầy bar. Vương Khả cười híp mắt tiến lại chào hỏi. "Mạnh tiên sinh là người như nào?" Chu Chính châm điếu thuốc, làm bộ nuốt mây nhả khói, "Có làm khó dễ cậu hay không?" "Không hề, Mạnh tiên sinh còn tương đối dịu dàng." Anh Chu liên miên cằn nhằn lại hỏi một đống chuyện tầm phào, nửa ngày sau mới nói ra ý đồ chân chính: "Tiểu Khả à, tiền cũng đã thanh toán xong, tiếp theo cậu tính làm gì?" "Thì được tới đâu hay tới đó, không phải vẫn còn hơn nửa năm sao, em vẫn cần phải suy nghĩ, nói không chừng tới lúc đó còn phải nhờ anh Chu đây tiếp tục giúp em một tay." Vương Khả thành khẩn mà nói, Chu Chính thấy anh không nói gì hơn thì cũng không hỏi nữa. Hai người nói chuyện phiếm một hồi thì Vương Khả cũng theo người mà Mạnh Phàm phái tới đi chuẩn bị. Chờ Vương Khả một lần nữa xuất hiện trước mặt Mạnh Phàm thì quần áo đã đổi, mái tóc cũng được tỉ mỉ tạo kiểu, thậm chí còn trang điểm nhạt, làm cho gương mặt người qua đường tầm thường của anh cũng lên được đến mức trung bình khá, khi cười lên còn có thể nói là tỏa sáng rực rỡ. "Chào buổi tối Mạnh tiên sinh." Đứng trước cửa xe, Vương Khả cười lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào. Mạnh Phàm quét mắt lên người Vương Khả: "Không tồi." Vương Khả khom người mở cửa xe, chờ Mạnh Phàm ngồi vào rồi cũng lên xe. Không gian trong buồng xe rất lớn, Vương Khả rót một tách trà, vẫn chưa biết tính chất của bữa tiệc tối nay là gì, cũng không dám tự ý pha chế đồ uống cho Mạnh Phàm. Mạnh Phàm phẩy tay ra hiệu không cần, rút ra điếu thuốc từ trong ngực áo, Vương Khả móc bật lửa trong túi quần ra đưa lên châm, "Lần trước sao không thấy cậu châm thuốc cho tôi." Vương Khả nhếch miệng cười: "Sinh viên đại học đàng hoàng sẽ không mang theo bật lửa trên người." Mạnh Phàm tựa lưng vào ghế mà cười: "Biểu hiện của cậu nào có giống một sinh viên ngây thơ." "Đó là do kỹ thuật của ngài quá tuyệt vời làm em khó kìm lòng nổi." Vương Khả thuận thế trượt từ ghế ngồi xuống, quỳ gối dưới sàn xe, tựa mặt lên đầu gối Mạnh Phàm, "Ban nãy vừa nhìn thấy ngài em đã muốn quỳ xuống bên chân ngài như thế này, giống như hôm đó vậy." Mạnh Phàm giơ tay xoa nhẹ một cái lên môi Vương Khả, Vương Khả cười khanh khách mà đón nhận ánh mắt của hắn, đầu lưỡi đánh một vòng quanh ngón tay hắn. Tiếng chuông báo vang lên, Mạnh Phàm rút tay lại lấy điện thoại ra xem Vương Khả đợi một hồi cũng không thấy Mạnh Phàm có phản ứng gì, nhỏ giọng dò hỏi: "Ngài cho phép em dựa lên đùi ngài được không ạ?" Mạnh Phàm gật đầu một cái nhẹ đến mức gần như không thể phát hiện, Vương Khả liền yên lặng gối đầu lên đùi Mạnh Phàm. Mạnh Phàm dời tầm mắt, thoáng nhìn qua đoạn gáy lộ ra trong cổ áo Vương Khả, thò tay sờ lên, vừa vuốt ve vừa tiếp tục xem tin nhắn. Hắn thích kiểu bạn tình biết ngoan ngoãn nghe lời, ngoài ra còn phải là loại hình thiếu niên dương quang nhẹ nhàng thoải mái, lại không được quá nữ tính. Vương Khả có hết tất cả những thứ đó, trước mặt hắn làm một chàng trai sáng sủa, khi ở nơi riêng tư thì lại hoàn toàn thần phục nghe lời hắn, như một loài động vật nhỏ bé dịu ngoan khiến người ta muốn yêu thương, thêm vào chút dẻo miệng lại hay chơi mấy trò tình thú, đã không thể hợp khẩu vị Mạnh Phàm hơn được nữa. Đối với Vương Khả mà nói, tiếp khách hàng trên giường dễ hơn tiếp khách trên bàn cơm nhiều. Lúc trước bởi vì tướng mạo không được đẹp, hiếm khi có khách hàng nào dẫn anh ra ngoài, Vương Khả cũng cảm thấy khá thoải mái. Thế nhưng vị Mạnh tổng này mới gặp lần thứ hai đã dẫn anh đi xã giao, thoạt nhìn là một bữa tiệc tư nhân ít người, Vương Khả sợ hãi trong lòng, nghĩ thầm ngài đây không chỉ muốn anh diễn sinh viên trên giường mà dưới giường cũng phải diễn? May là Mạnh Phàm tính tình lạnh nhạt không quá thích giao tiếp, Vương Khả chỉ cần đàng hoàng bưng trà rót nước cho hắn, toàn bộ thời gian còn lại đều làm một người vô hình, yên tĩnh không quấy rầy. Lúc tiệc rượu kết thúc Mạnh Phàm mới nhớ tới Vương Khả: "Có uống thử rượu chưa?" Vương Khả lắc đầu một cái: "Em không biết uống rượu." "Không biết hay là không thích?" "Cả hai." Vương Khả chép miệng một cái, "Rượu có vị lạ lắm." "Vậy cậu thích gì?" Vương Khả cười: "Nói ra thì không hợp bàn tiệc cho lắm." Thiếu niên dương quang vui vẻ chơi bóng rổ uống coca gì đó không hề phù hợp với hoàn cảnh này. Mạnh tiên sinh cười như không cười nhìn kỹ Vương Khả. Vương Khả nghĩ thầm kim chủ ngài đây là thỏa mãn hay không thỏa mãn với kỹ thuật diễn xuất của tôi thế? Sau bữa ăn một đám người tập hợp lại bên bàn poker chơi Texas hold'em*, Vương Khả mới đầu còn tập trung tinh thần chuẩn bị giúp kim chủ tính bài các thứ, ai ngờ Mạnh Phàm lại thích tự mình chơi, từ đầu tới cuối chỉ để Vương Khả châm thuốc lá cho hắn. Vương Khả với nhiệm vụ bồi bàn đang cố gắng không để bản thân thất thần trong tiếng xáo bài chia bài. Thứ nhất, Vương Khả không có hứng thú với loại hình giải trí này, thứ hai, Mạnh Phàm không cần anh đấm lưng bóp vai cho, cũng không để cho anh đánh bài, anh xoa xoa tay giả bộ làm tiểu tình nhân ngọt ngào dính người mà chán nản, Vương Khả đã trở thành người rảnh rỗi nhất trong số các lão đại tổng giám có mặt ở đây. Đại khái anh vô tình thả lỏng thần kinh một chút lại bị Mạnh Phàm phát hiện. "Xem tôi chơi rất chán sao?" Người trên bàn đều quay lại nhìn anh. Vương Khả không hề thay đổi sắc mặt, kề sát bên tai Mạnh Phàm lẩm bẩm nói: "Em có hơi lo, nhớ tới tối nay ở với ngài...Em đang nghĩ không biết lần này ngài muốn chơi trò gì, em sợ ngài làm đau em." Mạnh Phàm nhéo nhéo cằm Vương Khả, nở nụ cười không rõ ý tứ. Vương Khả vừa thoát được một kiếp âm thầm nghĩ: Dưới giường biểu hiện không tốt thì chỉ có thể lên giường nghĩ cách chuộc tội thôi. Chơi xong mấy ván bài bọn họ cũng không về ngay, ở lại với đám người kia đổi sang phòng khác ngồi tán gẫu, đàm luận mấy chuyện kinh tế thương mại gì đó. Vương Khả biết rồi, Mạnh tiên sinh này đúng là cuồng công việc, tối nay đoán chừng là sợ đi một mình bị đám đối tác nhét người cho nên mới dẫn theo Vương Khả. Cả buổi không để anh phải làm gì. Trong số đó có vị lão tổng kia mang đến một cô gái biết múa cột, một đám mặt người dạ thú ngồi trên ghế sa lông vừa xem múa thoát y vừa bàn chuyện đầu tư hạng mục. Vương Khả không hiểu kinh doanh cũng không phải thẳng nam ngồi bên cạnh vô cùng buồn chán thiếu điều run đùi. Tán gẫu xong bỗng có người đưa ra đề nghị đổi loại hình giải trí. Mạnh Phàm ôm lấy Vương Khả đã bị ghẻ lạnh nguyên một buổi tối, nói: "Anh bạn nhỏ nhà tôi không thể về quá trễ, tôi không tham gia cái này được." "Em trai mới tốt nghiệp này đâu ra đây, ông anh cứ nhốt người trong nhà suốt." Nói xong lại chuyển hướng sang Vương Khả, "Còn em sao không dỗ Mạnh tổng, bảo anh ta mở cho một cái công ty cho em chơi?" Vương Khả trợn to mắt: "Mở công ty rồi thì đâu còn được làm trợ lý ngày nào cũng ở bên Mạnh tiên sinh." Về phần là loại trợ lý nào thì người ở đây đều hiểu. Bọn họ ha hả mà cười, chuyển đề tài về lại trên người Mạnh Phàm, cũng không thiếu mấy lời khách sáo tục tĩu trêu đùa tình nhân. Mạnh Phàm lần đầu tiên dẫn người đến, không tránh khỏi việc bị hỏi thăm trêu chọc. Vương Khả trả lời coi như cũng mang lại thể diện cho hắn, Mạnh Phàm tâm trạng không tồi chuẩn bị dẫn anh bạn nhỏ của hắn đến một nơi khác mà tâm sự nhẹ nhàng, trò chuyện sâu sắc một phen. __________ *Chú thích: - Texas hold'em: Còn được gọi là Texas holdem, hold 'em hoặc holdem, là một trong những biến thể phổ biến nhất của game bài Xì Tố (Poker), trong đó mỗi người chơi được chia 2 lá bài tẩy và sẽ phải kết hợp với 5 lá bài chung trên bàn chơi để tạo ra kết hợp 5 lá mạnh nhất có thể. Người chơi có kết hợp 5 lá mạnh nhất từ 7 lá bài hiện có (còn gọi là tay bài mạnh nhất) và không úp bỏ bài cho đến cuối cùng sẽ là người chiến thắng toàn bộ số tiền của ván đấu (còn được gọi là Pot). [Theo Wikipedia]======Hết chương 2======#Riz: Hình như chương này là đoạn dạo đầu cho chương sau thôi nên tác giả không đặt tên, chương sau lại tiếp tục bum ba là bum nhá.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương