Ràng Buộc Dịu Dàng - Chi Đông
Chương 150
Nhưng ở các phương diện khác, Thế tử lại không có chút dị thường nào, chỉ khi đối đãi với Thế tử phi mới trở nên điên cuồng như vậy.
Thẩm Thanh Từ luôn chú ý đến Bùi Tri Diễn, thấy hắn đã chọn xong kẹo hồ lô và bắt đầu quay lại, hắn ta ngồi không yên, nói: “Ngươi nghĩ mục đích hôm nay hắn dẫn ngươi ra đây là gì?”
Không đợi Quý Ương suy nghĩ, Thẩm Thanh Từ giải thích: “Ta đoán hắn chỉ muốn điên mà cảm thấy yên tâm một chút, nên biểu hiện của ngươi nhất định phải ngoài dự đoán của hắn, khiến hắn nghi ngờ chính mình! Ngươi càng cẩn trọng hắn càng thấy đó là lẽ đương nhiên.”
Thẩm Thanh Từ thấy Quý Ương vẫn chưa thoát khỏi suy nghĩ của mình, cảm thấy mình cũng sắp phát điên theo: ‘‘Ta liều mạng nói với ngươi những lời này, ngươi đừng không nghe, ngươi không thể để chuyện này tiếp diễn.”
Quý Ương chỉ cảm thấy đầu óc bị xáo trộn, như không nghe thấy gì, cũng không thể phân biệt được gì.
Thẩm Thanh Từ tức giận nói: “Hắn chỉ càng ngày càng tệ thôi!”
Câu nói này cuối cùng cũng khiến ánh mắt trống rỗng của Quý Ương dấy lên gợn sóng.
Cao Nghĩa nhìn ra cửa sổ: ‘‘Thế tử lên lầu rồi!”
“Nhớ những gì ta nói!” Thẩm Thanh Từ nhìn sâu vào mắt Quý Ương một cái, cầm quạt gấp lại chạy nhanh như bay.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Chạy về chỗ của mình, hắn vẫn còn thở hổn hển, đâu còn dáng vẻ phong lưu phóng khoáng thường ngày.
Quý Ương run rẩy rót cho mình một chén trà, cầm chén uống, cuối cùng cũng có thể thở đều.
Bùi Tri Diễn vừa hay cầm kẹo hồ lô ngồi xuống đối diện nàng, đưa cây kẹo cho Quý Ương: ‘‘Không biết có phải là ngọt nhất không, Ương Ương nếm thử xem.”
Quý Ương nhìn cây kẹo hồ lô bọc đường trong tay hắn, mở miệng cắn một quả vào miệng, dùng giọng nói ngập ngừng để che giấu sự run rẩy: ‘‘... Phu quân chọn nhất định là ngọt nhất.”
“Ồ.” Nàng vừa nói xong liền nhíu mắt: ‘‘Chua quá!”
Bùi Tri Diễn thấy nàng chua đến nỗi rơi nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, không nhịn được cười.
Hắn đưa tay lau đi giọt nước tràn ra, dịu dàng nói: “Chua thì đừng ăn nữa.”
Quý Ương hít hít mũi nói: “Không được.”
Nàng cầm lấy kẹo hồ lô từ từ l.i.ế.m lớp đường bên ngoài, cố gắng dùng vị ngọt lấn át nỗi khổ trong lòng, nhưng chỉ là vô ích.
Thẩm Thanh Từ nói họ không thể tiếp tục như vậy, nhưng nàng không biết ngoài cách này, họ còn có thể làm thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-59-2.html.]
Tiếng trống chiêng vang lên, quan sai mở đường, đoàn múa lân múa rồng dài từ xa tiến lại, từng cỗ kiệu cưới nối đuôi nhau không dứt, vô cùng náo nhiệt.
Quý Ương vẫn đang ngẩn ngơ, bỗng nghe thấy từ hướng Thẩm Thanh Từ có tiếng vật gì đó rơi xuống, ngay sau đó là tiếng tiểu nhị liên tục xin lỗi.
Thẩm Thanh Từ quay lưng về phía họ, giọng khàn nói: “Còn không mau dọn dẹp đống lộn xộn này.”
Nhìn thấy Bùi Tri Diễn cúi đầu nhìn đoàn rước dâu trên phố mà cười khẽ, Quý Ương đặt kẹo hồ lô xuống hỏi: “Nhà ai có hỷ sự mà bày biện lớn như vậy.”
Đầu phố cuối phố chật ních người xem, khách trong tửu lâu cũng chen ra lan can nhìn cho rõ.
Mọi người tán thán: “Không hổ là Lương Vương gả con gái, thật là hoành tráng.”
Người bên cạnh nói chuyện: “Ta nói này, cuộc hôn lễ này so với lần trước Định Bắc Hầu thế tử cưới vợ vẫn còn kém một chút.”
“Đúng thế, Trạng Nguyên lang bối cảnh thường thường, làm sao so sánh được với Định Bắc Hầu phủ.”
Quý Ương che miệng cười ra tiếng.
Bùi Tri Diễn ngẩng lên: “Cười gì thế?”
Quý Ương, với đôi mắt sáng như sao, tự hào nói với Bùi Tri Diễn: “Phu quân có nghe thấy không, họ nói đám cưới của chúng ta còn phong cảnh hơn thế này, nhưng đáng tiếc toàn bộ hành trình ta đều che khăn voan, không nhìn thấy gì cả.”
Bùi Tri Diễn không đáp lại lời này, thay vào đó, nhìn nàng nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của Lương Ứng An và Sở Cẩm Nghi.”
Còn về phần Chu Uyển Nương, sớm đã được đưa vào lương phủ bằng một chiếc kiệu nhỏ qua cửa nách.
Quý Ương gật đầu, không ngoài ý muốn nói: “Quận chúa giúp gã nhiều như vậy không phải là vì muốn gả cho gã sao, quả là một lòng si mê.”
Bùi Tri Diễn nhìn chằm chằm nàng, Sở Cẩm Nghi là si tâm một mảnh, còn nàng thì sao? Ngươi chẳng lẽ cũng không phải là một lòng si mê, nhưng tại sao ngươi không đau lòng, không nên là như thế này.
Quý Ương nhớ kỹ lời Thẩm Thanh Từ dặn dò, sát lại gần hắn, nói khẽ: “Chàng nói quận chúa thật sự không sợ sao, phải đối diện với một khuôn mặt không quen biết.”
Quý Ương xoa vai, ngẩng đầu lên bất an nhìn Bùi Tri Diễn: “Ban đêm chắc chắn sẽ gặp ác mộng.”
Ánh mắt đầy ghét bỏ và khinh thường của nàng khiến Bùi Tri Diễn bàng hoàng, không nên là như thế này? Vì sao lại như thế này?
Hắn một tay kéo nàng lại: “Thời gian không còn sớm, chúng ta về thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương