Nghe vậy, nụ cười trên mặt Quý Ương suýt nữa không giữ được, một lúc sau mới nghe hắn ta nói thêm: “Và thăm cả Quý Dao muội nữa.”
Quý Ương không đáp lại lời hắn ta, trong lòng suy nghĩ, chức vụ Lang Trung Bộ Lại đang trống, giờ lại là thời điểm quan trọng để Diệp Thanh Huyền vào Lục Bộ, chắc hẳn hôm nay hắn ta đến cũng có liên quan đến việc này.
Kiếp trước hắn ta có lẽ cũng vào Bộ Lại vào thời điểm này, từ đó thăng quan tiến chức, thậm chí còn cấu kết với Lương Vương...
Quý Dao đứng xa xa hỏi Diệp Thanh Huyền: “Diệp biểu ca, huynh có biết đá cầu không?”
Diệp Thanh Huyền không phải người ngượng ngùng, thẳng thắn nói: “Đá không tốt lắm.” Hắn ta cười nhìn Quý Ương: “Có lẽ còn không bằng đại tỷ của muội.”
Quý Dao xoay mắt nhìn Quý Ương, quay lại nói: "Muội không tin, trừ khi huynh đá cho muội xem."
Điều này thật sự làm khó Diệp Thanh Huyền.
"Ta cũng đang hơi mệt, biểu ca ở lại chơi với Quý Dao một lát nhé." Quý Ương nhẹ nhàng đẩy Quý Dao lên phía trước, còn mình thì lấy cớ thay quần áo, nhân cơ hội thoát thân.
Diệp Thanh Huyền cầm quả cầu mà Quý Dao đưa cho, suy tư nhìn bóng lưng Quý Ương ngày càng nhanh.
Đến lúc dùng bữa tối, Quý Ương cũng chần chừ mãi mới miễn cưỡng đi qua.
Diệp Thanh Huyền nói chuyện với nàng, nàng liền trả lời, nụ cười và biểu cảm không chê vào đâu được. Hắn ta luôn thích dùng đôi mắt mang nụ cười nhìn nàng, nàng cũng bình tĩnh đáp lại.
Nhưng đã không còn cảm giác thân thiết như trước.
May thay, sau hôm đó Diệp Thanh Huyền không đến nữa, Quý Ương cũng cảm thấy thoải mái hơn.
(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp.)
Đêm khuya.
Ánh trăng sáng tỏ treo cao trên bầu trời đêm, cả phủ nhà họ Quý chìm vào tĩnh lặng.
Cuối hè, ban ngày vẫn còn nóng bức khó chịu, nhưng đến đêm thì mát mẻ hơn, cửa sổ mở hé để gió có thể thổi vào trong phòng, màn lụa treo trên giường cũng bị thổi lay động nhẹ nhàng, dưới ánh trăng lờ mờ có thể thấy dáng người yêu kiều trên giường.
Mùa giữa trời, một nửa người của Quý Ương được che bằng chăn mỏng, cánh tay trắng nõn buông thõng bên mép giường, ánh trăng lướt qua, sáng như lụa. Khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay ửng đỏ một cách kỳ lạ, đôi lông mày như liễu khẽ nhíu lại, trông như rất khó chịu.
Ngón chân co quắp vô thức cọ xát vào mu bàn chân căng thẳng.
“Ương Ương, Ương Ương…”
Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của Bùi Tri Diễn.
Quý Ương đột ngột mở to mắt, thở hổn hển nhìn lên trần nhà tối om, đôi mắt ướt át đầy vẻ bối rối và xấu hổ, nàng co chân lại, thu mình thành một đống, cắn chặt môi đầy âu lo, sao nàng lại mơ thấy giấc mơ táo bạo như thế!
Hình ảnh trong mơ cứ như đèn kéo quân, liên tục hiện ra trong đầu nàng. Dù đã tỉnh dậy, Quý Ương vẫn không thể kiềm chế được sự run rẩy toàn thân, đôi môi bị nàng cắn chặt như sắp chảy máu.
Quý Ương không dám thắp nến, nhẹ nhàng đi vào phòng tắm rửa.
Nàng nghĩ sau chuyện này mình sẽ nằm mở mắt đến sáng, nhưng không ngờ vừa nằm xuống giường, cơn buồn ngủ đã kéo đến.
Sáng sớm, Huỳnh Chi đã gọi nàng hai lần, nàng mới tỉnh dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-9-2.html.]
Quý Ương mệt mỏi dựa vào thành giường, uể oải không muốn động đậy.
Dạo này Huỳnh Chi đã quen với sự thay đổi của Quý Ương, so với dáng vẻ quy củ lễ độ của tiểu thư trước kia, Huỳnh Chi lại thích nàng như hiện tại, cả người đều trở nên sống động hơn nhiều.
Thấy Quý Ương vẫn còn dáng vẻ mơ màng vì mệt, Huỳnh Chi dò hỏi: “Tiểu thư, hôm nay chúng ta không ra ngoài phủ sao?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Quý Ương chớp mắt xua đi làn sương mờ trong mắt, đôi mắt trở nên sáng rõ. Nàng sao lại quên hôm nay mình còn phải đi chặn Bùi Tri Diễn.
Ca ca của nàng đã nói cho nàng biết rằng Bùi Tri Diễn mỗi khi nghỉ sẽ cùng Thẩm Thanh Từ đến tửu lâu Vân Bán Gian trên đường Đông Trường.
Nàng biết Bùi Tri Diễn và Thẩm Thanh Từ luôn giao hảo với nhau, Quý Ương bĩu môi không vui, sao lại chẳng tốt với nàng chút nào.
Đường Đông Trường này từ đầu đến cuối là hai cảnh tượng khác nhau, phía trước là tửu quán trà lầu, các quầy hàng buôn bán tấp nập, nhưng đến cuối đường chỉ còn vài cửa hàng thưa thớt, người qua lại cũng ít, tửu lâu mà Quý Yến nói đến nằm ở cuối đường gần hồ.
Trên mặt hồ có một cây cầu nối đến đình, Quý Ương ngồi trong đình, gió lướt qua mặt hồ, khiến tâm trạng vốn bất an của nàng càng thêm rối bời. Nàng đưa tay vén lọn tóc bị gió thổi loạn ra sau tai, tự nhủ không được rối loạn trước.
Huỳnh Chi đứng giữa cầu, thấy bóng người từ xa đi tới, vội chạy vào đình: “Tiểu thư, họ đến rồi!”
Giấc mơ đêm qua lại bất ngờ hiện lên trong đầu, khiến tim Quý Ương đập loạn xạ. Nàng không rời mắt khỏi những cành liễu ven hồ, cành liễu rũ xuống nước, nhẹ nhàng đung đưa theo dòng nước. Hàng mi dài của nàng cũng khẽ rung rinh, khóe mắt không kiểm soát được mà ửng lên một tầng hồng nhạt.
(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp.)
Quý Ương khép mắt lại, thở ra nhẹ nhàng để bản thân bình tĩnh lại, nhưng sắc đỏ ấy vừa mới nhạt đi chút, chẳng bao lâu lại dâng lên, trông thật đáng thương.
Đầu kia của cầu đá, Cao Nghĩa nhắc nhở phía sau Bùi Tri Diễn: “Thế tử, ngài nhìn trên cầu kìa.”
Bùi Tri Diễn khẽ nâng mắt, nhìn về phía trong đình trên cầu, đôi mắt phượng dài hẹp thoáng chút lạnh nhạt, chỉ liếc một cái liền thu hồi ánh nhìn.
Cao Nghĩa thầm tính toán trong đầu, mới nửa tháng mà thế tử và Quý tiểu thư đã gặp nhau... chắc phải năm lần rồi.
Lần trước ở chùa Linh Huệ thế tử còn có thể đi vòng đường khác, giờ thì chỉ có một cây cầu này, e rằng không thể tránh được.
Quý Ương cũng nghĩ như vậy, nhưng nàng không ngờ rằng Bùi Tri Diễn lại bước chậm lên cầu, đi xuống dưới cầu mà bước chân không hề dừng lại, như thể không nhìn thấy nàng.
Trong lòng nàng lập tức muốn bỏ cuộc, thấy Bùi Tri Diễn sắp đi xuống cầu, Quý Ương dồn hết can đảm, nhấc váy đuổi theo.
“Thế tử.”
Bùi Tri Diễn dừng bước, ánh mắt thản nhiên nhìn nàng: “Quý tiểu thư, thật là khéo.”
Quý Ương nghiến răng, lần này không phải là không nhận ra nàng, mà là giả vờ không thấy.
Nàng mỉm cười với Bùi Tri Diễn, thuận theo nói: “Đúng là khéo thật.”
Bùi Tri Diễn gật đầu coi như đồng ý, sau đó không nói gì nữa, chờ nàng nói tiếp.
“Ta vốn định tự mình đến Hầu phủ để cảm ơn thế tử, không ngờ lại gặp ở đây.”
“Thay vì cảm ơn ta, Quý tiểu thư nên cảm ơn Giang đại nhân.”
Bùi Tri Diễn nói với nụ cười, cử chỉ và lời nói đều toát lên sự lịch sự và xa cách vừa phải. Ý trong lời nói của hắn là nếu không phải Giang Thiệu An mở lời, hắn sẽ không nhường xe ngựa cho nàng.