Quý Ương yêu thích lan hoa, tiến lên ngắm nhìn kỹ lưỡng.
"Chỉ là mấy chậu lan phỉ thúy thôi, bản quận chúa còn tưởng là giống gì hiếm lạ lắm." Sở Cẩm Nghi dùng đầu ngón tay khẽ nhấc lá lan dài, không mấy hài lòng nói.
Quý Ương không đồng ý, tuy rằng những chậu lan này không phải loại đặc biệt quý hiếm, nhưng đều được chăm sóc rất tốt. Có thể thấy được là được chăm sóc bằng cả tấm lòng.
Nhìn thấy móng tay dài nhọn của Sở Cẩm Nghi cào lên lá cây, nàng không khỏi đau lòng, bèn mở miệng nói: "Quận chúa, nuôi hoa không phải là ở chỗ hoa có quý hiếm hay không, mà là làm sao để nuôi một bông hoa đạt đến trạng thái tốt nhất của nó, điều này cần phải tốn tâm tư."
Sở Cẩm Nghi buông tay xuống, từ từ liếc mắt nhìn Quý Ương: “Ngươi rất hiểu biết?"
Quý Ương đáp: "Chỉ hiểu biết đôi chút."
Sở Cẩm Nghi mỉa mai: "Hiểu biết đôi chút mà cũng dám bình luận."
"Những gì Quý tiểu thư nói hoàn toàn đúng, hoa này là để cho những người hiểu hoa và biết trân trọng hoa thưởng thức."
Quý Ương quay đầu lại nhìn, người nói là Bùi Ngưng.
Bùi Ngưng cười nhẹ nói: "Để quận chúa thất vọng rồi, ở đây chỉ có những loại hoa này thôi, quận chúa cảm thấy không vừa mắt thì chỉ có thể đi nơi khác ngắm nhìn."
Không mời mà đến đã đành, lại còn lên giọng chê bai, nếu là người khác có lẽ không dám nói gì, nhưng Bùi Ngưng sẽ không dung túng thói xấu của nàng ta.
"Ngươi!"
Nhũ mẫu phía sau vội kéo Sở Cẩm Nghi lại, thì thầm: "Quận chúa bớt giận."
Sở Cẩm Nghi tuy trong lòng tức giận, nhưng cuối cùng cũng kìm chế, không xung đột với Bùi Ngưng, một mình ngồi xuống bên cạnh.
Bùi Ngưng cũng không để ý đến nàng ta, thấy một thị nữ bên ngoài đi nhanh tới ra hiệu, Bùi Ngưng liền đứng lên đi đến bên cạnh Quý Ương cười hỏi: "Tiểu thư có vẻ rất thích hoa lan?"
Quý Ương vừa rồi đã muốn nói chuyện với nàng, nhưng vì hai người chưa quen biết nên chưa tiến tới, ánh mắt nàng không tự chủ được rơi vào bụng lớn của Bùi Ngưng, sinh mệnh bé nhỏ bên trong chắc sắp chào đời rồi nhỉ.
Nghĩ vậy, trong mắt nàng chứa đựng niềm vui dịu dàng, nhẹ nhàng đáp: "Thích."
Vì Quý Ương có vẻ ngoài quá mức xinh đẹp quyến rũ, Bùi Ngưng ban đầu còn lo lắng tính tình nàng không tốt, không ngờ qua cuộc trò chuyện lại thấy nàng dịu dàng đáng yêu, chẳng trách huynh trưởng chẳng ưa người khác.
Trong đầu Bùi Ngưng đã tự diễn ra một màn kịch tình cảm sâu sắc, nàng che miệng, khẽ nói với Quý Ương: "Ta còn giấu một chậu "Tố Quan Hà Đỉnh", để ta dẫn tiểu thư đi xem."
Tố Quan Hà Đỉnh là báu vật trong giới hoa lan, nhưng nàng không phải nói... Nhìn thấy Bùi Ngưng nháy mắt với mình, lại ra hiệu về phía quận chúa Lâm Dương, Quý Ương mím môi hiểu ý cười nói: "Được."
"Ta cũng muốn đi." Quý Dao không biết từ lúc nào đã chen vào giữa hai người.
Quý Ương không biết ý định của Bùi Ngưng, nói với Quý Dao: “Được rồi, chúng ta đi thôi."
Bùi Ngưng làm sao có thể để Quý Dao đi cùng, đúng lúc thấy hạ nhân mang điểm tâm vào, nàng cố ý nói: “Dao nhi không ăn điểm tâm sao? Đợi chúng ta về có khi không còn nữa đâu."
Quý Dao áp má vào cánh tay của Quý Ương, suy nghĩ một lát rồi nói: “Đại tỷ, tỷ đi nhanh về nhé, muội sẽ để phần cho tỷ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-16-2.html.]
Bùi Ngưng không khỏi bật cười, nói với Quý Ương: “Đi thôi."
Quý Ương cảm thấy nàng có chút kỳ lạ, như thể cố tình đẩy Quý Dao ra, nhưng cũng không nghĩ ra lý do, nên không nói gì mà đi theo.
Hoa viên rất lớn, nói chiếm nửa khu tập Phương Viên cũng không ngoa. Quý Ương theo Bùi Ngưng vừa đi vừa thưởng hoa.
Đột nhiên Bùi Ngưng kêu lên một tiếng, vẻ mặt lo lắng: “Sao ta lại quên mất chuyện đó."
Quý Ương nhìn nàng nói: “Nếu phu nhân có việc quan trọng, chúng ta quay về thôi."
"Vậy sao được, đã nói sẽ dẫn tiểu thư đi xem." Bùi Ngưng suy nghĩ một lát rồi nói: "Đã đến đây rồi, không bằng tiểu thư cứ đi trước, ta sẽ đến sau."
Quý Ương không tiện từ chối lòng nhiệt tình của nàng ấy, gật đầu nói: “Vậy ta đi trước đợi phu nhân."
Chờ Quý Ương đi theo hướng nàng chỉ, Bùi Ngưng thở dài một hơi rồi quay người rời đi.
Quý Ương đi một đoạn, quay đầu nhìn lại, phát hiện mình đã không nhớ đường về, đành tiếp tục đi thẳng.
Đầu tiên rẽ trái, gặp ngã ba thì rẽ phải.
Quý Ương đi qua hành lang đầy hoa tử đằng trắng, nhìn thấy phía trước là một cái đình.
Có lẽ là ở phía trước.
Quý Ương vén những dây hoa tử đằng rủ xuống.
"Đã đến rồi."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Giọng nói quen thuộc khiến Quý Ương cứng người lại, dây hoa tử đằng tuột khỏi đầu ngón tay, che khuất tầm nhìn. Quý Ương nhìn thấy Bùi Tri Diễn đứng trong đình, lông mày rủ nhẹ, đôi tay trắng như ngọc đang cầm bình đồng tưới cho chậu lan Tố Quan Hà Đỉnh, ánh mắt chuyên chú và dịu dàng, khiến người ta không thể kháng cự, ngay lập tức chìm đắm.
Thấy không có động tĩnh, Bùi Tri Diễn đặt bình đồng xuống: “Gọi ta tới, lại bắt ta đợi lâu như vậy."
Hắn quay người về phía Quý Ương, vừa thấy rõ mặt nàng, giọng hắn lập tức ngừng lại.
Một lát sau, hắn mới mở miệng: “Sao lại là ngươi?"
Quý Ương vừa định thật thà trả lời, nhưng nhớ lại lần trước hắn nói sẽ gặp lại nhưng rồi không thấy đâu, rõ ràng là lừa nàng.
Trong lòng có chút ủy khuất, nàng lấy hết can đảm: “Sao lại không thể là ta, thế tử không đến thì ta... đành đến tìm thế tử thôi."
Quý Ương vén dây hoa tử đằng, dưới những cánh hoa trắng rũ xuống, nàng trong bộ y phục đỏ, bước từng bước đến, trông như một tiên hoa.
Bùi Tri Diễn cứ thế nhìn nàng chậm rãi tiến đến.
Quý Ương cố gắng giữ bình tĩnh đối diện ánh mắt không chút cảm xúc của hắn, hoàn toàn không biết đôi mắt ửng đỏ đã sớm tiết lộ tâm trạng của mình.
Càng đến gần, bước chân của Quý Ương càng mềm yếu, cho đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn gang tấc, nàng cuối cùng cũng hết can đảm, khẽ mấp máy môi, chỉ thốt ra được một câu: “Ngài lừa ta."