Khác với sự náo nhiệt của phố phường, vùng ngoại ô kinh thành lạnh lẽo yên tĩnh, bên ngoài một sân nhỏ không mấy chú ý có một chiếc xe ngựa đang dừng.
Sở Trạm từ trên xe ngựa bước xuống, đi qua thiên tỉnh bốn phía, đẩy cửa vào phòng đang thắp nến.
Trong phòng, hai người đang trò chuyện nghe thấy tiếng liền đứng dậy, một người chính là Diệp Thanh Huyền, người còn lại là một lão giả râu tóc đều bạc, ánh mắt sâu lắng sắc bén.
Sở Trạm đi thẳng đến chỗ ngồi trên, nói với hai người: "Không cần đứng."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Đợi bàn bạc xong, đã là đêm khuya, lão giả đi trước, Sở Trạm trầm mặt nhìn Diệp Thanh Huyền: ‘‘Ngươi là chọc giận Bùi Tri Diễn ở đâu, sao hắn lại muốn kéo ngươi vào vụ án?"
"Ta với Bùi Thiếu Khanh không có xung đột gì." Diệp Thanh Huyền nhìn chằm chằm ánh nến đung đưa, gã cũng muốn biết nguyên do.
Khả năng lớn nhất chính là để gã nhường chỗ cho Thẩm Thanh Từ.
Chỉ vì Thẩm Thanh Từ là con trai của Thẩm Bá gia, người nhà của Thái hậu, nên vừa vào Chiêm Sự Phủ liền cùng gã làm Phủ thừa.
Gã đã tốn biết bao tâm tư mới vào được Lại Bộ, đến cuối cùng lại lặng lẽ không thành, triều đình này thật là một mớ hỗn độn đến phát ói.
Sở Trạm thu lại ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc: ‘‘Thôi, chuyện này không thể trách ngươi."
Hắn bước ra vài bước, quay đầu nói với Diệp Thanh Huyền: "Mấy ngày nữa ta sẽ tổ chức yến hội mùa thu tại Lộc Minh Cốc, mời luôn biểu muội của ngươi đến, a, phải gọi là Quý Ương chứ nhỉ."
Sở Trạm hồi tưởng lại cú va chạm trên phố dài vừa rồi, mềm mại như vậy, khiến người ta không khỏi muốn ức hiếp.
Ánh mắt Diệp Thanh Huyền trở nên trầm lắng, nhanh chóng suy nghĩ, rồi thản nhiên đón nhận ánh nhìn của Sở Trạm: ‘‘Lục hoàng tử có điều chưa biết, biểu muội ta vốn sâu kín ít ra ngoài, ít gặp người lạ, e rằng có điều bất cẩn, mạo phạm hoàng tử."
"Chuyện này ngươi không cần lo lắng."
Sở Trạm tư tình phóng túng gã biết rõ, cách đối phó với nữ tử lại càng tàn nhẫn, Diệp Thanh Huyền lòng càng thêm nặng nề, hắn đã để mắt đến Quý Ương rồi.
Diệp Thanh Huyền bình tĩnh lắc đầu, lời nói uyển chuyển: ‘‘Biểu muội chưa chắc đã nghe lời ta."
Sở Trạm xoay chiếc nhẫn trên ngón cái, liếc nhìn Diệp Thanh Huyền: ‘‘Là nàng không nghe ngươi, hay là ngươi không muốn?"
Hắn nhếch mép cười lạnh lẽo: ‘‘Yên tâm, ta đương nhiên sẽ không ép buộc ngươi, nhưng ngươi nói xem, hoàng huynh ta mà biết người của mình có hai lòng thì sẽ có hành động như thế nào."
Diệp Thanh Huyền ánh mắt lạnh băng, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ cung kính.
Sở Trạm đi vài bước quay lại, vỗ vai gã hai cái, nói những lời đường hoàng: ‘‘Đùa một chút thôi, còn chuyện vào Lại Bộ ngươi hãy yên tâm, chức Lang trung vẫn còn trống vài ngày, ta sẽ giữ cho ngươi... Hà tất để tình cảm nam nữ cản trở bước chân ngươi, ngươi nói có phải không."
*
Sáng sớm hôm sau, phủ Định Bắc Hầu.
Đang dùng bữa sáng, Tần thị hỏi: "Đêm qua con đi đâu?"
Bà chỉ ngồi lại trong cung Hiền Phi một lát, khi ra không thấy Bùi Tri Diễn đâu, tưởng rằng hắn đã rời yến tiệc trở về phủ, ai ngờ đến đêm khuya mới về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-21-3.html.]
Bùi Tri Diễn nói: "Thẩm đại nhân mời, nể tình không thể từ chối, nên đi ngồi một lát."
Thẩm đại nhân gì chứ, bà còn không biết là Thẩm Thanh Từ sao?
Tần thị nhíu mày, nhắc đến Thẩm Thanh Từ bà lại thở dài tiếc nuối, vốn là một chàng trai tốt, lại cố chấp đấu với Thẩm Bá gia, biến mình thành kẻ không đáng tin, may mà giờ cũng đã vào Chiêm Sự Phủ làm quan.
Tần thị dặn dò: "Chuyện khác ta không quản con, nhưng đừng mang mấy thứ bẩn thỉu về, bây giờ là lúc bàn chuyện hôn nhân của con."
Bùi Tri Diễn nghe vậy khẽ nhíu mày: ‘‘Chuyện hôn nhân gì?"
"Tất nhiên là chuyện con với trưởng nữ nhà Quý gia." Tần thị nói đến đây liền hào hứng: ‘‘Ta sẽ sắp xếp gặp a di con để bàn bạc, xem mời phu nhân nhà nào đến nói chuyện, không thể qua loa được."
Bùi Tri Diễn mặt không biểu cảm nghe xong: ‘‘Mẫu thân nếu không sợ lúc đó gây ra chuyện cười, thì cứ việc đi nói.”
Tần thị mặt biến sắc: ‘‘Con nói gì vậy, nếu không phải thấy rõ con có ý với Quý tiểu thư, ta đâu cần bận tâm như vậy?”
Trong mắt Bùi Tri Diễn ẩn hiện vẻ u tối, thì ra ai cũng nhìn ra điều đó.
“Mẫu thân nghĩ nhiều rồi.” Hắn đặt đũa xuống, đứng dậy, một thân quan phục khí độ phi thường, dù Hầu gia không có ở đây, hắn cũng đủ để chống đỡ Hầu phủ.
“Con đi thượng triều, người cứ chậm rãi dùng bữa.”
Sau buổi triều, Thừa Cảnh Đế truyền gọi Bùi Tri Diễn vào bàn việc.
Trong Dưỡng Tâm Điện, Thừa Cảnh Đế ngồi sau án thư đọc tấu chương.
Bùi Tri Diễn vào trong hành lễ, Thừa Cảnh Đế cầm chén trà nhấp một ngụm, ra hiệu hắn ngồi xuống.
“Trẫm đã xem tấu chương của Ôn khanh, ông ấy khen ngợi ngươi trong việc thẩm vấn lưu khấu, ngươi làm rất tốt.”
Bộ Hình bắt bọn giặc cướp lẩn trốn đến Kinh thành đã nhiều ngày, không ai khai nhận, cuối cùng vẫn là dưới sự thẩm vấn của Bùi Tri Diễn mới khai cung.
“Bệ hạ quá khen.” Bùi Tri Diễn khiêm tốn đáp.
Thừa Cảnh Đế cười lớn xua tay: ‘‘Có gì mà quá, phụ thân ngươi vì nước chinh chiến xa trường, bình định biên cương, ngươi vì trẫm bình loạn trong nước, trẫm có cha con các ngươi, thật tiết kiệm được bao nhiêu tâm sức.”
Bùi Tri Diễn lặng lẽ nghe xong, ôn hòa nói: “Chỉ tiếc phụ thân đã không còn tráng niên, mẫu thân vi thần cũng thường nhắc nhớ mong phụ thân có thể thường ở bên cạnh.”
Thừa Cảnh Đế gật đầu thở dài: “Ngươi ngày trước ở chiến trường bị thương, nếu không thì sau này cũng có thể thay phụ thân tiếp nhận chức Phiêu Kỵ Đại Tướng Quân.”
Bùi Tri Diễn mỉm cười cúi đầu.
Thừa Cảnh Đế an ủi: “Nhưng ngươi làm việc ở Đại Lý Tự cũng không coi là phí tài, trẫm đang cân nhắc thăng chức ngươi làm Đại Lý Tự Khanh.”
Bùi Tri Diễn không đáp lại lời này, mà nói: “Vi thần đã điều tra rõ bọn lưu khấu chính là ở Du Châu, xin bệ hạ cho phép thần đi điều tra.”
“Ngươi tự mình đi?” Thừa Cảnh Đế suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được, trẫm chuẩn.”
Bùi Tri Diễn nhận chỉ rồi lui ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, đã quyết định không còn dây dưa nữa, vậy thì nên tránh xa một chút, cách xa ngàn dặm, dù muốn gặp nàng cũng không thể.