Hôm đó, lễ vật được đưa đến nhà gái, tổng cộng có một trăm hai mươi tám sính lễ, từ phủ Định Bắc Hầu được rước đến Quý phủ, hàng ngũ kéo dài từ đầu phố đến cuối phố mà vẫn chưa hết.
Ngay cả khi Hoa Dục Quận chúa gả vào nhà Thủ Phụ đương triều Cố đại nhân, cũng chỉ có một trăm lẻ tám sính lễ, hôm nay cảnh tượng này là một màn hoành tráng và vinh quang đến nhường nào.
Cổng lớn Quý phủ mở rộng, một hàng sính lễ bày trong sân, đi qua cũng phải đi vòng, quản sự chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một cảnh tượng như vậy, cầm tay áo lau mồ hôi trên trán, bắt đầu đọc danh sách lễ vật.
Quý lão phu nhân nghe mà đầu óc choáng váng, phúc khí như vậy rơi xuống đầu nhà họ Quý, sau này ai dám không coi trọng nhà họ Quý vài phần, không chừng ngay cả chức quan của Quý Đình Chương cũng có cơ hội thăng lên, nếu không thì ông có làm đến già cũng chỉ là Tuần Phủ Thuận Thiên.
Tần thị cực kỳ dụng tâm với hôn sự của Bùi Tri Diễn, mỗi món lễ vật đều do bà đích thân xem qua, không sợ thông gia không hài lòng.
Đợi quản sự đọc xong danh sách lễ vật, Tần thị cười nói: “Vậy hôm nay chúng ta sẽ định ngày rước dâu.”
Quý lão phu nhân liên tục gật đầu: “Ngày tháng ta đã xem rồi, trước Tết có ba ngày tốt, nếu qua thì phải đợi đến tháng ba năm sau, phu nhân thấy thế nào?”
Tần thị nghĩ rằng cưới con dâu về nhà càng sớm càng tốt, bà mỉm cười gật đầu: “Hầu gia chậm nhất là cuối tháng mười sẽ về, hôn sự định vào tháng mười một là tốt rồi.”
Trần thị nói: “Ngày mười bảy là ngày tốt, hay là định vào ngày đó.” Bà quay đầu nói với lão phu nhân: “Vừa khéo cũng qua lễ cài trâm của A Ương, không bị xung khắc.”
Mọi người đều thấy thích hợp, nên định ngày vào ngày mười bảy tháng mười một, Tần thị còn xin người cài trâm trong lễ cài trâm của Quý Ương.
Trong hoa sảnh, ba người đang bàn luận sôi nổi, trong thư phòng, không khí giữa Quý Đình Chương và Bùi Tri Diễn lại có chút vi diệu.
Nghĩ đến ngày đó Bùi Tri Diễn còn bày ra bộ dạng muốn ăn món gì đó của Hoài Dương, kết quả chỉ vài ngày, nhi nữ đã bị hứa gả cho hắn, Quý Đình Chương cảm thấy đủ loại không thoải mái.
Nào ngờ ngay cả Hoàng thượng cũng đích thân hỏi thăm chuyện này, ông không có cơ hội kéo dài vài ngày, để thử thách Bùi Tri Diễn.
Quý Đình Chương vốn định nói vài lời cảnh cáo, nhưng nghĩ đến nhi nữ thật sự gả đi, sống tốt hay xấu đều do người khác quyết định, lời nói cũng không thể cứng rắn, chỉ có thể nói chân thành: “A Ương tính tình mềm yếu, lại mất mẫ thân từ nhỏ... Sau này thành thân còn cần ngài khoan dung nhiều.”
Bùi Tri Diễn làm sao không biết nàng là một tiểu thư yếu đuối, vì vậy, hắn đã sớm thu lại bảy phần tính tình của mình, Bùi Tri Diễn hứa hẹn: “Ngài yên tâm, ta sẽ không để nàng chịu ủy khuất.”
Thấy thời gian không còn sớm, Bùi Tri Diễn đứng dậy cáo từ, lần này Quý Đình Chương không tự mình tiễn, mà để hạ nhân đưa hắn ra ngoài.
Bùi Tri Diễn đi dọc theo hành lang, đến một góc khuất thì dừng lại, khẽ nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Ra đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-25.html.]
Người hầu dẫn đường ngơ ngác, ai ra đây?
Ngay sau đó, hắn liền thấy Quý Dao từ chỗ ngoặt nhảy nhót đi ra.
Gã sai vặt kinh ngạc nói: “Nhị tiểu thư sao lại ở chỗ này?”
Tuy không phải cùng mẹ đẻ ra nhưng Quý Dao và Quý Yến lại có tính cách khá giống nhau, cả gan cũng lớn. Chỉ thấy nàng cười tủm tỉm hướng về phía Bùi Tri Diễn nói: “Tỷ phu.”
Bùi Tri Diễn đuôi lông mày nhẹ nâng lên, hắn nguyên tưởng rằng đó là Quý Ương, không ngờ lại là một tiểu nha đầu như vậy.
Bùi Tri Diễn hỏi: “Có chuyện gì?”
Quý Dao mặt tròn tròn, đôi mắt cũng tròn tròn, nghiêm trang với vẻ trẻ con nói: “Ta nghe nói tỷ phu học vấn rất giỏi, có thể giúp ta xem qua bài tập tiên sinh giao không?”
Bùi Tri Diễn không dễ dàng bị tiểu nha đầu như vậy lừa gạt, nhưng tiếng gọi một tiếng tỷ phu của nàng khiến hắn cảm thấy rất thích thú, nàng đã nói xem qua, thì hắn xem qua đi.
Hắn theo Quý Dao đi vào vườn, quả nhiên ở nhà thủy tạ bên hồ sen gặp được Quý Ương, trên bàn nhỏ trước mặt thật sự có bày vài quyển sách.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Quý Ương an tĩnh lật từng trang sách, tâm tư lại hoàn toàn không ở từng hàng chữ trên đó. Nàng biết hiện tại tổ mẫu đang cùng Tần thị thương nghị hôn kỳ, Bùi Tri Diễn cũng tới. Lời nói của hắn ngày ấy khi Định Bắc hầu phu nhân hỏi đến vẫn luôn gác trong lòng Quý Ương, cho nên nàng mới không nhịn được mà nhờ Quý Dao đi tìm hắn tới.
Gió thổi phất lên những sợi tóc mềm mại bên má, lướt qua lông mi, gây ngứa, khiến Quý Ương co rúm lại đầu vai nhanh chóng nhắm mắt.
Cùng lúc đó, từ phía sau truyền đến một giọng nói trong trẻo và nhẹ nhàng.
“Có chỗ nào không hiểu?”
Quý Ương sửng sốt, xoay người lại, chóp mũi chỉ cách một chút là chạm vào mảnh vải màu xanh của bộ quần áo. Bùi Tri Diễn không biết từ lúc nào đã đến phía sau nàng, hơi cúi người, nhìn trang sách nàng đang mở.
Quý Ương ngẩng đầu lên, Bùi Tri Diễn cũng cúi mắt nhìn nàng.
Cảm giác áp bách mạnh mẽ từ tư thế của hắn, lại cũng là điều Quý Ương quen thuộc. Từ trước đến nay, hắn luôn nhẹ nhàng hôn nàng như vậy. Trong lòng Quý Ương thoáng d.a.o động, ánh mắt lập lòe dừng lại trên cằm Bùi Tri Diễn, rồi đến đôi môi.
Đợi không được câu trả lời, Bùi Tri Diễn với vẻ mặt bất đắc dĩ giơ tay lên, Quý Ương thấy tay hắn gần như chạm vào má mình, hô hấp căng thẳng, đôi mắt phát run.
Nhưng ngay sau đó, Bùi Tri Diễn liền thẳng người dậy, ngồi xuống đối diện nàng trên ghế, trong tay cầm quyển sách mà nàng vừa mới lật.