Rất Thật
Chương 17: Hút Thuốc
Lưu Phong và Vương Trạch Văn cười tới rụng rốn, hai tên núp sau bức tường chẳng được, bị fan phát hiện ra.Lâm Thành cứng đờ mặt, bất đắc dĩ nhìn về phía hai người kia. Quá đáng quá rồi. Đạo diễn Vương vẫn rất sĩ diện, hắn cố gắng ép vẻ mặt mình trở lại bình thường, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra túm Lưu Phong chạy đi. "Người trong đoàn phim của anh à?" Chị gái nhỏ* híp mắt nhìn, không nhìn rõ, nói, "Anh trai mặc áo khoác màu đen kia trông rất đẹp trai, nếu là đạo diễn Vương thì tốt rồi. Aiz." *Editor: Sang chương này tự dưng tác giả đổi thành tiểu tỷ tỷ, t cũng không biết nên chuyển thế nào.Lâm Thành: "..." Căn bản không dám nói cho cô biết sự thật. Chị gái nhỏ lại hỏi: "Đạo diễn Vương là người như thế nào?" Lâm Thành: "???" Anh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc tới mức hoảng sợ. Chị gái nhỏ vội nói: "Không phải không phải! Em không có ý đó. Em muốn hỏi là, người trong đoàn phim không bắt nạt anh đấy chứ? Đạo diễn Vương có giận cá chém thớt với anh vụ lần trước không? Em thấy miệng lưỡi anh ta khẩu nghiệp sắc bén lắm, tính tình ngày thường hẳn cũng không được tốt." Lâm Thành đáp: "Không đâu, mọi người đều rất tốt. Chuyện lần trước cũng là nhờ có anh ấy giúp làm sáng tỏ." "Anh nghĩ nhiều quá rồi, người ta chỉ muốn làm sáng tỏ vì bản thân người ta thôi." Chị gái nhỏ thở dài, "Lâm Thành à, anh thành thật quá, có khi người ta bắt nạt, ăn hiếp anh, anh cũng không biết. Giang hồ hiểm ác lắm." Lâm Thành bất đắc dĩ. Rốt cuộc là cô muốn thế nào... Fan chỉ là muốn quan tâm tới anh. Chị gái nhỏ đặt cái túi của mình xuống, bắt đầu lục đồ trong túi ra. "Em mang chút đồ ăn vặt tới cho anh, đương nhiên mấy món có lượng calories cao anh không được ăn nhiều, sẽ bị béo lên. Bây giờ anh không được béo lên, anh biết chưa? Có biết bao nhiêu người thèm nhỏ dãi dáng người của anh, nhất định phải chú ý tập thể hình!" Cô gái nói lời thấm thía, "Nhưng mà dáng người của anh bây giờ, béo lên chút chút cũng không sao. Nhớ ăn ít đồ cay thôi, đừng để nổi mụn! Còn nữa, đừng tập mấy bài tập giúp tăng hoặc giảm cân ngắn hạn, dễ bị thương lắm! Cho dù có luyện về được thì cũng không còn đẹp trai được như trước. Mấu chốt là xấu đi rồi anh có thể sẽ không hot lên được nữa đâu." Chị ơi chị còn quan tâm tới sự nghiệp của em hơn cả người quản lý của em đấy. Giờ thì Lâm Thành lại thắc mắc không biết bao giờ vụ tham ban này mới tới hồi kết thúc. Cái túi to màu đen của chị gái nhỏ đựng được nhiều đồ hơn cả Lâm Thành nghĩ. Hẳn là cô muốn dùng toàn bộ sức lực của mình, gánh vác năng lượng của cả một fandom, không muốn làm cho Lâm Thành bị mất mặt. ... Ai ngờ, từ khi biểu ngữ kia được trưng lên, mặt mũi Lâm Thành đã mất sạch rồi. Cô xách một túi nilon to đựng đồ ăn vặt ra, đưa cho Lâm Thành, sau đó lại lấy túi đựng đồ uống ra. Vẫn chưa hết, đôi tay cô không ngừng lục lọi trong túi, cuối cùng cũng lấy ra được một cục bông tròn tròn trắng trắng. Lâm Thành nhìn thấy cái mũ tai thỏ màu trắng kia, trong lòng chỉ muốn từ chối, nhưng trước mặt fan, anh không từ chối nổi, bởi ai mà biết được lần sau cô mở miệng ra sẽ còn nói những lời gì. Đáng sợ hơn là cô còn khóc nữa. Lâm Thành do dự, rồi vẫn đồng ý với cô. Dù sao thì đây cũng là... antifan duy nhất của mình. Lâm Thành đè tóc xuống, đội cái mũ kia lên đầu. Anh cũng không nhìn thấy mình trông như thế nào, không sao, mà bộ dáng của fan thì có vẻ rất hưng phấn. Anh chủ động lại gần, muốn chụp ảnh chung với đối phương, ai ngờ chị gái nhỏ lại từ chối. Cô nói rất nghiêm túc thuyết phục: "Em không muốn mình lọt vào bức ảnh, em sẽ phá hỏng hình ảnh tốt đẹp này mất. Anh đứng đó để em chụp hai bức là được rồi." Lâm Thành: "..." Cô còn bảo Lâm Thành tạo dáng: "Em muốn cảm giác tương phản gây đáng yêu, anh tạo dáng một chút cho em đi. Chính là cái cảm giác trên đời này ông đây là nhất ấy, anh hiểu không?... Đúng đúng đúng, rua* cái tai anh đi. Không phải tai thật, là cái tai trên đầu anh ấy... Lâm Thành anh đẹp trai quá đi mất!" *rua: Một từ phổ biến trên mạng, ban đầu là phương ngữ địa phương. Ở phương ngữ Bắc Kinh, rua được hiểu như "điểm yếu". Ở Tứ Xuyên, Quý Châu, Hà Bắc và những nơi khác, nó có nghĩa là "chạm, xoa, nắn, véo", trong phương ngữ Tây Quảng Đông có nghĩa là nôn mửa và vũ nhục bằng lời nói. Chờ tới lúc rốt cuộc cũng chụp xong, Lâm Thành tuyệt vọng hỏi: "Em có muốn kí tên không?" Chị gái nhỏ này cuối cùng cũng có chút bộ dáng của fan, rút một quyển kí tên từ trong túi ra: "Muốn chứ. Tiếc là anh không có mấy thứ như ảnh tạp chí này nọ, nhưng em đã làm riêng cho anh một quyển sổ lưu niệm rồi. Nếu anh muốn em sẽ đưa cho anh một quyển." Lâm Thành nhận lấy, lật xem, giờ anh mới tin người này đúng là fan của mình. Sổ lưu niệm được làm rất cẩn thận, trên mỗi trang sổ đều có hình trang trí vẽ bằng tay, có dán ảnh của anh lên, còn có chú thích là ảnh chụp trong tác phẩm nào. Có vài ảnh trong đó, ngay cả Lâm Thành cũng đã quên mất là chụp lúc nào ở đâu. Thậm chí ảnh chụp thương nghiệp cũng không bỏ sót. Lâm Thành kí tên mình lên trang lót, lại viết thêm chữ "To" lớn, chuyển lời tới người khác theo yêu cầu của cô, rồi đưa bút lại cho cô. Cô gái cầm quyển sổ, biết mình phải đi rồi, lại nhịn không được rơm rớm nước mắt, dặn dò: "Anh cố lên nhé Lâm Thành! Anh nhất định phải cố lên! Em chờ anh hot đến không ai không biết tới, em làm fan của anh cả đời này!" Lâm Thành há hốc miệng nhìn trân trối, muốn nói mình không thể làm diễn viên cả đời được, lại cảm thấy làm vậy quá tàn nhẫn, cuối cùng chỉ nở một nụ cười, gật đầu nói: "Cảm ơn." Cô gái thu dọn đồ đạc của mình, đi ba bước lại ngoái đầu lại một lần, vẫy tay chào tạm biệt anh. Tuy lần gặp mặt này, từ lúc bắt đầu đã rất mất mặt, nhưng kết quả của nó hoàn toàn vẫn có thể lấy lại được mặt mũi. Ai ngờ trước khi sắp biến mất hoàn toàn, chị gái nhỏ lại để lại một câu: "Anh soft quá, Thành của em. Sớm muộn gì anh cũng sẽ nhận được lời mời quy tắc ngầm. Tới lúc đó nhất định phải nghĩ kĩ rồi hãy quyết định, có được không?" Lâm Thành chết lặng nói: "... Vĩnh biệt." Khi Lâm Thành xách đồ về đoàn phim, mọi người đều nở nụ cười tiếp đón anh, Lâm Thành cũng cười, chỉ là trong nụ cười lại có nét mỏi mệt. Vương Trạch Văn hỏi: "Cô ấy đưa thứ gì cho cậu rồi?" Lâm Thành mở túi ra, cho mọi người nhìn mấy gói đồ ăn vặt xanh xanh đỏ đỏ. Vương Trạch Văn ngoắc ngón tay, ra hiệu cho anh lại gần. Lâm Thành chạy tới, Vương Trạch Văn móc trong túi áo ngực của anh ra một cái kẹo mút vị sữa. Hắn đắc ý bóc giấy gói kẹo ra, cười nói: "Phí vất vả, trưng thu." Lâm Thành: "..." Anh rốt cuộc dùng tư cách gì để thu phí vất vả của tôi vậy?! Lưu Phong xem náo nhiệt cũng kêu lên: "Em cũng muốn em cũng muốn!" Lâm Thành quyết định phát hết kẹo cho mọi người luôn. Anh còn cầm cái biểu ngữ nghe nói là đồ dùng đi dùng lại nhưng đã bị phá hỏng kia về, đưa cho người trong tổ đạo cụ. "Ồi..." Người trong tổ đạo cụ ghét bỏ nói, "Tôi không thèm!" Lưu Phong bảo: "Anh cầm về đi. Coi như làm kỉ niệm." Kỉ niệm cái con cak! Cả đám các cậu đều chọc tôi. Vương Trạch Văn nói: "Chiều không có việc gì cũng đừng về khách sạn vội, chờ công việc ở đây kết thúc rồi, tôi mời cậu đi ăn cơm tối. Cậu tiện ngồi lại đây học tập kinh nghiệm đi." Lâm Thành cảm thấy mình mà không ăn bữa cơm này của Vương Trạch Văn, trong lòng sẽ cảm thấy không thoải mái. Thế là anh ôm cái túi lớn của mình, ngồi xuống bên cạnh hắn. Vương Trạch Văn ngậm kẹo quay đầu lại nhìn anh, nở nụ cười, giơ tay xoa nhẹ đầu anh. Lâm Thành cúi đầu, không tránh thoát được, đành bất đắc dĩ để hắn xoa xoa. Vương Trạch Văn vui vẻ, dịch ghế ngồi của mình sang bên cạnh một chút, chừa ra một khoảng trống, ý bảo anh có thể ngồi vào đó. Sau đó hắn nghiêm túc trở lại, bắt đầu làm việc. Khi Vương Trạch Văn làm việc, bộ dáng hắn hoàn toàn khác với bình thường. Cảm xúc lắng lại, mặt hắn lộ ra vẻ nghiêm nghị, không hề có chút không đứng đắn nào. Cũng tuyệt không cho phép người khác ngả ngớn. Thỉnh thoảng hắn cũng nhớ tới sự tồn tại của Lâm Thành, lại tùy tiện nói chuyện với anh hai ba câu. Có nhiều lúc thực sự vào trạng thái, hoàn toàn không nhớ ra việc bên cạnh mình còn có một học sinh đang ngồi quan sát học tập. Nhiệm vụ hôm nay không nặng, quay thêm vài cảnh, trạng thái của mọi người cũng tốt, thế nên công việc kết thúc rất sớm. Vương Trạch Văn giao vài nhiệm vụ lặt vặt cho Lưu Phong làm, rút một điếu thuốc ra khỏi túi, ngậm trong miệng, đi về phía Lâm Thành. Hắn giơ tay khoác lên vai Lâm Thành, kéo anh đi ra ngoài đoàn phim, hỏi: "Cậu muốn ăn gì?" Hai người dán sát vào nhau, Lâm Thành đẩy đẩy, muốn hất tay hắn ra. Vương Trạch Văn lại không có sự tự giác đó, còn cười ghé vào bên tai anh, nói: "Giận tôi à? Nhưng tôi đâu cố ý." Lâm Thành lườm anh: "Fan không phải là do anh sắp xếp hay sao?" "Là tôi sắp xếp thật, nhưng tôi cũng không ngờ cô ấy lại đặc biệt tới mức ấy, tôi chỉ biết cô ấy là fan ruột của cậu thôi." Vương Trạch Văn nghĩ tới chuyện trước đó, cười cười dựa đầu mình lên vai Lâm Thành, "Tôi thực sự không cố tình cười nhạo cuộc gặp mặt của hai người, cô ấy đã gửi cho tôi hơn trăm cái tin nhắn, nói cảm ơn tôi vì đã nhận ra tài năng của cậu, còn phổ cập về các tác phẩm trước kia của cậu cho tôi, tôi cho rằng cô ấy chính là fan mẹ của cậu." Vương Trạch Văn nói rồi lại khựng lại, tiếp tục cười hả hê: "Đúng là fan mẹ thật. Thế nên tôi thỏa mãn cô ấy." Lâm Thành nói: "Cô ấy còn muốn anh quy tắc ngầm tôi đấy." Vương Trạch Văn nhịn cười, cũng cảm thấy chuyện này quá là buồn cười, lại giơ tay xoa xoa đầu anh. Hôm nay Lâm Thành đi gặp fan, nên cố tình làm tóc một chút, tóc xù xù, sờ lên khiến hắn thấy rất phê. Lâm Thành còn tưởng với tính cách của Vương Trạch Văn, hắn sẽ tiếp tục đùa cợt. Ai ngờ hắn lại bỏ qua đề tài này, hỏi: "Ăn xiên nướng hay là rau xào? Nếu cậu không có ý kiến, tôi muốn tiết kiệm tiền, đưa cậu đi ăn bún xào." Lâm Thành cũng thực sự là kiểu ăn gì cũng được: "Ồ." Vương Trạch Văn lại đột nhiên bảo: "Hồi trước cậu còn nói liền một lúc mấy chữ "ồ"." Lâm Thành vội la lên: "Mấy chuyện đó anh không cần phải nhớ kĩ!" Vương Trạch Văn thở dài: "Cậu thay đổi rồi." Cuối cùng Vương Trạch Văn vẫn lái xe đưa anh đi ăn BBQ. Nhà hàng BBQ kia tuy là hơi xa, nhưng khá tiện lợi, có phòng riêng. Vương Trạch Văn đứng trước quầy chọn phòng, bảo Lâm Thành vào trong trước. Năm phút sau, khi Vương Trạch Văn đi vào, điếu thuốc hắn ngậm trong miệng đã biến mất, trên người cũng có thêm hương chanh thơm mát. Hắn ngồi xuống đối diện Lâm Thành, cầm thực đơn lên chọn bừa vài món, lại hỏi Lâm Thành muốn ăn gì. Lâm Thành không nhịn được nói với hắn: "Nếu anh muốn hút thuốc thì không cần phải tránh tôi đâu. Mọi người ai chẳng hút." Vương Trạch Văn cười: "Thích hít khói thuốc lắm hả? Chê mình khỏe mạnh quá hay sao?" Lâm Thành hỏi: "Vậy sao anh không cai thuốc đi?" Vương Trạch Văn nói: "Chỉ là chút sở thích nhỏ, không cần phải cai, hơn nữa cũng chẳng có ai nhắc tôi cả." Suýt chút nữa Lâm Thành đã dâng trào xúc động, sợ mình làm lộ ra gì đó, thì nhấp nhấp môi, cuối cùng anh giấu đầu hở đuôi gật đầu một cái. Nhưng trong chớp mắt ấy, anh lại thấy mâu thuẫn, cảm thấy thứ gọi là lí trí của mình quá là chướng mắt. Anh khó có lúc muốn làm một việc gì đó, nhưng lại không có cơ hội để làm. Lúc này phục vụ gõ cửa, bê khay nướng vào, sau khi đặt đồ xuống xong, lại hỏi: "Quý khách muốn uống rượu không ạ?" Lâm Thành: "Có." Vương Trạch Văn: "Cậu còn biết uống rượu cơ à?" "Chỉ là muốn uống thôi." Lâm Thành chỉ vào thực đơn nói, "Hai chai." Còn gọi cả rượu trắng nữa chứ. Vương Trạch Văn gõ gõ xuống bàn: "Cậu cố tình gọi để tôi tốn nhiều tiền hay là muốn mượn rượu giải sầu? Tôi không muốn uống rượu tâm sự với người trẻ tuổi đâu, không thú vị gì cả." Lâm Thành bị hắn nói vậy, bỗng nhiên bị khiêu khích: "Ba chai." Vương Trạch Văn dở khóc dở cười, đành phất tay bảo: "Mau đi lấy cho cậu ấy đi, bằng không chờ chút nữa cậu ấy sẽ đòi mua cả lô mất."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương