Rể Cuồng
Chương 46: Hai người lần nữa gặp nhau
Buổi tối Thẩm Mộng Thần lại mất ngủ, một mình đờ đẫn trong phòng. Ôm lấy đầu gối mà ngây ngốc, một mình ở trong căn phòng trống vắng mà âm thầm đau lòng...
“Lâm Chi Diêu, anh khỏe chứ? Xin lỗi em lại nhớ anh rồi...” Thẩm Mộng Thần lẩm bẩm nói.
Thẩm Mộng Thần rút điện thoại ra, nhìn số điện thoại mới của Lâm Chi Diêu đã xin Trần Viên Viên, do dự rất lâu, những vẫn không có ấn gọi...
“Anh ấy bây giờ ở bên Viên Viên rồi, anh ấy có cuộc sống mới rồi. Mình không thể đi làm phiền anh ấy nữa...” Thẩm Mộng Thần đau khổ buông điện thoại xuống. Cô vô cùng hối hận, nếu như một năm đó không phải cô với mẹ cô làm như vậy, Lâm Chi Diêu sẽ không bị ép đi, sẽ không đi hẹn hò với cô gái khác...
Thẩm Mộng Thần vô cùng thổn thức, vô cùng bất lực. Phòng ngủ mở cửa sổ, bây giờ đã vào mùa thu, gió đêm rất lạnh, dần dần bên ngoài cửa sổ là những hạt mưa lạnh lất phất...
Mà Thẩm Mộng Thần mở cửa sổ cả đêm, ngày hôm sau bị cảm rồi, thể chất của cô vốn không tốt, sức đề kháng kém, gió lạnh thổi vào rất dễ bị cảm. Chỉ là lần này càng thêm nghiêm trọng, còn sốt cao.
Thẩm Mộng Thần rút điện thoại gọi đến công ty xin nghỉ, uống chút thuốc rồi ngủ thiếp đi. Chỉ là lần cảm này quá nghiêm trọng rồi, ngày hôm sau cô vẫn không có đỡ, cảm thấy đầu nóng muốn chết. Bên ngoài đang mưa, cô vô cùng suy nhược.
“Cốc cốc cốc...” Bên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Thẩm Mộng Thần ngay cả sức xuống giường cũng không có. Chỉ là tiếng gõ cửa cứ dai dẳng, gõ cả nửa tiếng đồng hồ, Thẩm Mộng Thần mới cựa mình đứng dậy, đi ra mở cửa.
Sau đó cô nhìn thấy Mộc Diệp xách một túi to cả người đều ướt nhẹp, Mộc Diệp mặt mày lo lắng: “Mộng Thần cô sao rồi? Tôi đưa cô đến bệnh viện...” Mộc Diệp quan tâm nói.
“Cảm ơn, tôi không sao, tôi thường xuyên bị cảm, tôi...” Thẩm Mộng Thần nói đến đó, cơ thể đột nhiên mềm nhũn, ngã ra một bên...
Mộc Diệp bị dọa sợ vội vàng ôm lấy cô: “Tôi đưa cô đến bệnh viện, cô đã sốt thành thế này rồi... mau chóng...”
Mộc Diệp nói rồi muốn đem Thẩm Mộng Thần đi ra cửa, sau đó anh ta lại nhìn quần áo Thẩm Mộng Thần mặc là đồ ngủ, mặt mày đỏ bừng đầu quẹo sang một bên: “Mộng Thần cô đi thay quần áo rồi tôi đưa cô đến bệnh viện, cơ thể của bản thân cô phải chú ý...”
Câu nói cuối cùng của Mộc Diệp khiến Thẩm Mộng Thần sững người. Trước đây khi cô bị cảm Lâm Chi Diêu cũng nói với cô câu như vậy. Thẩm Mộng Thần trong lúc mờ màng, lúc bất lực nhất, người xuất hiện trước mặt cô lại không phải Lâm Chi Diêu...
“Hức...” Mũi của Thẩm Mộng Thần hơi cay rồi cô bật khóc, khóc càng lúc càng lợi hại...
“Lâm Chi Diêu...” Trong miệng Thẩm Mộng Thần lẩm bẩm tên của Lâm Chi Diêu, được Mộc Diệp đỡ vào phòng ngủ. Thẩm Mộng Thần uống thuốc hạ sốt, sau đó uống thuốc cảm, khóc một lúc thì ngủ thiếp đi...
Chỉ là Thẩm Mộng Thần chìm trong giấc mơ, cô nhắm nghiền mắt, khóe mắt cũng có giọt nước mắt rơi xuống...
Đợi đến khi Thẩm Mộng Thần tỉnh dậy lần nữa thì phát hiện bên ngoài trời đã tối rồi, cô cảm thấy trên đầu có thứ gì đó, sờ lên thì ra là một chiếc khăn bông, sau đó Mộc Thân bê một chậu nước nóng vào.
“Cô tỉnh rồi à? Tôi nấu canh gừng rồi, cô uống một chút, nào, để khăn bông xuống trước, cô đã bắt đầu hạ sốt rồi, đầu cũng không còn quá nóng nữa... Lát nữa uống ít nước gừng, cơ thể sẽ ấm lên...” Mộc Diệp quan tâm nói với Thẩm Mộng Thần.
Thẩm Mộng Thần sững người nhìn Mộc Diệp trán toát mồ hôi vì bận rộn, đợi đến lúc Mộc Diệp muốn đi, cô đột nhiên gọi anh ta lại: “Đừng đi...”
Mộc Diệp nghe vậy thì ngây ra, sau đó dừng lại, nhìn Thẩm Mộng Thần quan tâm hỏi: “Sao thế?”. Truyện Mạt Thế
Thẩm Mộng Thần hít một hơi thật sâu: “Anh tại sao đối xử tốt với tôi như vậy? Tôi không đáng để anh bỏ ra như thế, trong lòng tôi thích người khác rồi...”
Mộc Diệp trầm mặc, trầm mặc một lúc, ngẩng đầu nhìn Thẩm Mộng Thần nghiêm túc nói: “Cô thích người khác là chuyện của cô, tôi thích cô là chuyện của tôi, tôi chỉ là muốn chăm sóc cô, tôi chỉ muốn ở bên cạnh cô... Tôi không cưỡng cầu cô làm bạn gái của tôi, tôi chỉ muốn ở bên cạnh cô...”
Thẩm Mộng Thần không nói chuyện, trong lòng vô cùng phức tạp, miệng hơi há ra: “Xin lỗi, trái tim của tôi rất khó chứa được người đàn ông thứ hai...”
Mộc Diệp nghiêm túc nhìn chằm chằm Thẩm Mộng Thần: “Tôi... không để tâm...” Mộc Diệp nói xong thì đi ra, khi Thẩm Mộng Thần ngủ rồi thì anh ta chỉ lẳng lặng đắp chăn cho Thẩm Mộng Thần, thậm chí ngay cả cơ thể của Thẩm Mộng Thần cũng không có liếc nhìn nhiều hơn một lần.
Sau khi Thẩm Mộng Thần thấy Mộc Diệp đi rồi, cô thông qua cửa nhìn thấy Mộc Diệp ở trong bếp nghiêm túc nấu canh cho cô, trầm mặc...
Thời gian ba ngày sau đó, Mộc Diệp đều sau khi chăm sóc Thẩm Mộng Thần xong mới đi làm. Trưa lại chạy về nấu cơm cho Thẩm Mộng Thần, tối sau khi tan làm, cũng lập tức đến chỗ của Thẩm Mộng Thần. Đợi khi Thẩm Mộng Thần muốn nghỉ ngơi, anh mới đi...
Giống như anh ta đã nói vậy, anh chỉ vì muốn chăm sóc cho Thẩm Mộng Thần...
Đợi đến ngày thứ tư, cảm mạo của Thẩm Mộng Thần cuối cùng đã đỡ nhiều rồi, chỉ là Mộc Diệp vẫn kiên trì đến chăm sóc cô...
Tối hôm đó sau khi Mộc Diệp đi, Thẩm Mộng Thần nhìn bếp và phòng khách được dọn dẹp sạch sẽ, cô trầm mặc. Trong cuộc đời cô lại xuất hiện một người đàn ông đối tốt với cô. Xuất hiện người đàn ông giống như Lâm Chi Diêu.
Cô biết Mộc Diệp thích cô, cô cũng từ chối rồi. Nhưng Mộc Diệp vẫn lặng lẽ chăm sóc cô, ở bên cô. Trong mấy ngày Thẩm Mộng Thần yếu đuối nhất, người xuất hiện ở bên cạnh chăm sóc cô đều là Mộc Diệp.
Sáng ngày thứ năm, Thẩm Mộng Thần cảm thấy tinh thần sảng khoái, cảm mạo cuối cùng đã khỏi hẳn rồi, Thẩm Mộng Thần mấy ngày không có ra khỏi cửa, cho nên chuẩn bị ra ngoài đi vòng vòng.
Đi dạo, Thẩm Mộng Thần đi đến một công viên, Thẩm Mộng Thần ở trong công viên tìm một chỗ ngồi xuống, hôm nay vừa hay là thứ 7, mọi người đều không phải đi làm, cho nên người trong công viên cũng rất nhiều. Phong cách của công viên này rất đẹp. Các đôi tình nhân cũng rất nhiều.
Thẩm Mộng Thần ngồi ở ghế đá, nhìn xung quanh, thấy các đôi tình nhân nắm tay vui vẻ ân ái, trong lòng thấy rất ngưỡng mộ, cô cúi người nhặt một chiếc lá rụng, cầm chiếc lá rụng nghịch, thấy cảnh đẹp trước mắt mà thất thần.
“Lâm Chi Diêu, em muốn ăn dưa hấu, em muốn ăn, mau dưa hấu đi mà, mua dưa hấu đi mà...” Giọng nói nũng nịu của một cô gái từ phía trước truyền đến, Thẩm Mộng Thần sững người, đó là giọng của Trần Viên Viên, hơn nữa cô vừa nghe thấy Lâm Chi Diêu?
Thẩm Mộng Thần lập tức ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa, Trần Viên Viên khoác tay của Lâm Chi Diêu đi bên đó. Thẩm Mộng Thần vô thức muốn rời khỏi, dù sao cô với Lâm Chi Diêu đã ly hôn rồi, mà Trần Viên Viên mới là bạn gái của Lâm Chi Diêu. Cô với Lâm Chi Diệu gặp nhau, vì thế sẽ ngại ngùng.
Thẩm Mộng Thần muốn đi, nhưng đã muộn rồi, khoảnh khắc cô vừa đứng dậy, Trần Viên Viên đã nhìn thấy cô: “Chị Mộng Thần? Thật sự là chị sao?”
Cơ thể của Lâm Chi Diêu bỗng run lên, ngẩng đầu liếc nhìn, phát hiện cô gái cúi đầu ở trước mắt vậy mà là Thẩm Mộng Thần. Trong lòng Lâm Chi Diêu nghẹn lại, nhưng không có nói chuyện với Thẩm Mộng Thần.
“Ừm, tôi đến đây đi dạo, không làm phiền hai người nữa, tôi đi trước đây...” Thẩm Mộng Thần không có ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Chi Diêu, chỉ ngẩng đầu liếc nhìn Trần Viên Viên, trên mặt lộ ra ý cười. Sau đó cô nói xong thì xoay người rời khỏi...
Lâm Chi Diêu nhìn bóng lưng rời khỏi của Thẩm Mộng Thần, trong lòng anh lại nhói đau, cuối cùng hít một hơi thật sâu, anh không có mở miệng gọi Thẩm Mộng Thần, mà lẳng lặng đứng ở đằng sau, nhìn Thẩm Mộng Thần đi xa...
“Lâm Chi Diêu, anh khỏe chứ? Xin lỗi em lại nhớ anh rồi...” Thẩm Mộng Thần lẩm bẩm nói.
Thẩm Mộng Thần rút điện thoại ra, nhìn số điện thoại mới của Lâm Chi Diêu đã xin Trần Viên Viên, do dự rất lâu, những vẫn không có ấn gọi...
“Anh ấy bây giờ ở bên Viên Viên rồi, anh ấy có cuộc sống mới rồi. Mình không thể đi làm phiền anh ấy nữa...” Thẩm Mộng Thần đau khổ buông điện thoại xuống. Cô vô cùng hối hận, nếu như một năm đó không phải cô với mẹ cô làm như vậy, Lâm Chi Diêu sẽ không bị ép đi, sẽ không đi hẹn hò với cô gái khác...
Thẩm Mộng Thần vô cùng thổn thức, vô cùng bất lực. Phòng ngủ mở cửa sổ, bây giờ đã vào mùa thu, gió đêm rất lạnh, dần dần bên ngoài cửa sổ là những hạt mưa lạnh lất phất...
Mà Thẩm Mộng Thần mở cửa sổ cả đêm, ngày hôm sau bị cảm rồi, thể chất của cô vốn không tốt, sức đề kháng kém, gió lạnh thổi vào rất dễ bị cảm. Chỉ là lần này càng thêm nghiêm trọng, còn sốt cao.
Thẩm Mộng Thần rút điện thoại gọi đến công ty xin nghỉ, uống chút thuốc rồi ngủ thiếp đi. Chỉ là lần cảm này quá nghiêm trọng rồi, ngày hôm sau cô vẫn không có đỡ, cảm thấy đầu nóng muốn chết. Bên ngoài đang mưa, cô vô cùng suy nhược.
“Cốc cốc cốc...” Bên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Thẩm Mộng Thần ngay cả sức xuống giường cũng không có. Chỉ là tiếng gõ cửa cứ dai dẳng, gõ cả nửa tiếng đồng hồ, Thẩm Mộng Thần mới cựa mình đứng dậy, đi ra mở cửa.
Sau đó cô nhìn thấy Mộc Diệp xách một túi to cả người đều ướt nhẹp, Mộc Diệp mặt mày lo lắng: “Mộng Thần cô sao rồi? Tôi đưa cô đến bệnh viện...” Mộc Diệp quan tâm nói.
“Cảm ơn, tôi không sao, tôi thường xuyên bị cảm, tôi...” Thẩm Mộng Thần nói đến đó, cơ thể đột nhiên mềm nhũn, ngã ra một bên...
Mộc Diệp bị dọa sợ vội vàng ôm lấy cô: “Tôi đưa cô đến bệnh viện, cô đã sốt thành thế này rồi... mau chóng...”
Mộc Diệp nói rồi muốn đem Thẩm Mộng Thần đi ra cửa, sau đó anh ta lại nhìn quần áo Thẩm Mộng Thần mặc là đồ ngủ, mặt mày đỏ bừng đầu quẹo sang một bên: “Mộng Thần cô đi thay quần áo rồi tôi đưa cô đến bệnh viện, cơ thể của bản thân cô phải chú ý...”
Câu nói cuối cùng của Mộc Diệp khiến Thẩm Mộng Thần sững người. Trước đây khi cô bị cảm Lâm Chi Diêu cũng nói với cô câu như vậy. Thẩm Mộng Thần trong lúc mờ màng, lúc bất lực nhất, người xuất hiện trước mặt cô lại không phải Lâm Chi Diêu...
“Hức...” Mũi của Thẩm Mộng Thần hơi cay rồi cô bật khóc, khóc càng lúc càng lợi hại...
“Lâm Chi Diêu...” Trong miệng Thẩm Mộng Thần lẩm bẩm tên của Lâm Chi Diêu, được Mộc Diệp đỡ vào phòng ngủ. Thẩm Mộng Thần uống thuốc hạ sốt, sau đó uống thuốc cảm, khóc một lúc thì ngủ thiếp đi...
Chỉ là Thẩm Mộng Thần chìm trong giấc mơ, cô nhắm nghiền mắt, khóe mắt cũng có giọt nước mắt rơi xuống...
Đợi đến khi Thẩm Mộng Thần tỉnh dậy lần nữa thì phát hiện bên ngoài trời đã tối rồi, cô cảm thấy trên đầu có thứ gì đó, sờ lên thì ra là một chiếc khăn bông, sau đó Mộc Thân bê một chậu nước nóng vào.
“Cô tỉnh rồi à? Tôi nấu canh gừng rồi, cô uống một chút, nào, để khăn bông xuống trước, cô đã bắt đầu hạ sốt rồi, đầu cũng không còn quá nóng nữa... Lát nữa uống ít nước gừng, cơ thể sẽ ấm lên...” Mộc Diệp quan tâm nói với Thẩm Mộng Thần.
Thẩm Mộng Thần sững người nhìn Mộc Diệp trán toát mồ hôi vì bận rộn, đợi đến lúc Mộc Diệp muốn đi, cô đột nhiên gọi anh ta lại: “Đừng đi...”
Mộc Diệp nghe vậy thì ngây ra, sau đó dừng lại, nhìn Thẩm Mộng Thần quan tâm hỏi: “Sao thế?”. Truyện Mạt Thế
Thẩm Mộng Thần hít một hơi thật sâu: “Anh tại sao đối xử tốt với tôi như vậy? Tôi không đáng để anh bỏ ra như thế, trong lòng tôi thích người khác rồi...”
Mộc Diệp trầm mặc, trầm mặc một lúc, ngẩng đầu nhìn Thẩm Mộng Thần nghiêm túc nói: “Cô thích người khác là chuyện của cô, tôi thích cô là chuyện của tôi, tôi chỉ là muốn chăm sóc cô, tôi chỉ muốn ở bên cạnh cô... Tôi không cưỡng cầu cô làm bạn gái của tôi, tôi chỉ muốn ở bên cạnh cô...”
Thẩm Mộng Thần không nói chuyện, trong lòng vô cùng phức tạp, miệng hơi há ra: “Xin lỗi, trái tim của tôi rất khó chứa được người đàn ông thứ hai...”
Mộc Diệp nghiêm túc nhìn chằm chằm Thẩm Mộng Thần: “Tôi... không để tâm...” Mộc Diệp nói xong thì đi ra, khi Thẩm Mộng Thần ngủ rồi thì anh ta chỉ lẳng lặng đắp chăn cho Thẩm Mộng Thần, thậm chí ngay cả cơ thể của Thẩm Mộng Thần cũng không có liếc nhìn nhiều hơn một lần.
Sau khi Thẩm Mộng Thần thấy Mộc Diệp đi rồi, cô thông qua cửa nhìn thấy Mộc Diệp ở trong bếp nghiêm túc nấu canh cho cô, trầm mặc...
Thời gian ba ngày sau đó, Mộc Diệp đều sau khi chăm sóc Thẩm Mộng Thần xong mới đi làm. Trưa lại chạy về nấu cơm cho Thẩm Mộng Thần, tối sau khi tan làm, cũng lập tức đến chỗ của Thẩm Mộng Thần. Đợi khi Thẩm Mộng Thần muốn nghỉ ngơi, anh mới đi...
Giống như anh ta đã nói vậy, anh chỉ vì muốn chăm sóc cho Thẩm Mộng Thần...
Đợi đến ngày thứ tư, cảm mạo của Thẩm Mộng Thần cuối cùng đã đỡ nhiều rồi, chỉ là Mộc Diệp vẫn kiên trì đến chăm sóc cô...
Tối hôm đó sau khi Mộc Diệp đi, Thẩm Mộng Thần nhìn bếp và phòng khách được dọn dẹp sạch sẽ, cô trầm mặc. Trong cuộc đời cô lại xuất hiện một người đàn ông đối tốt với cô. Xuất hiện người đàn ông giống như Lâm Chi Diêu.
Cô biết Mộc Diệp thích cô, cô cũng từ chối rồi. Nhưng Mộc Diệp vẫn lặng lẽ chăm sóc cô, ở bên cô. Trong mấy ngày Thẩm Mộng Thần yếu đuối nhất, người xuất hiện ở bên cạnh chăm sóc cô đều là Mộc Diệp.
Sáng ngày thứ năm, Thẩm Mộng Thần cảm thấy tinh thần sảng khoái, cảm mạo cuối cùng đã khỏi hẳn rồi, Thẩm Mộng Thần mấy ngày không có ra khỏi cửa, cho nên chuẩn bị ra ngoài đi vòng vòng.
Đi dạo, Thẩm Mộng Thần đi đến một công viên, Thẩm Mộng Thần ở trong công viên tìm một chỗ ngồi xuống, hôm nay vừa hay là thứ 7, mọi người đều không phải đi làm, cho nên người trong công viên cũng rất nhiều. Phong cách của công viên này rất đẹp. Các đôi tình nhân cũng rất nhiều.
Thẩm Mộng Thần ngồi ở ghế đá, nhìn xung quanh, thấy các đôi tình nhân nắm tay vui vẻ ân ái, trong lòng thấy rất ngưỡng mộ, cô cúi người nhặt một chiếc lá rụng, cầm chiếc lá rụng nghịch, thấy cảnh đẹp trước mắt mà thất thần.
“Lâm Chi Diêu, em muốn ăn dưa hấu, em muốn ăn, mau dưa hấu đi mà, mua dưa hấu đi mà...” Giọng nói nũng nịu của một cô gái từ phía trước truyền đến, Thẩm Mộng Thần sững người, đó là giọng của Trần Viên Viên, hơn nữa cô vừa nghe thấy Lâm Chi Diêu?
Thẩm Mộng Thần lập tức ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa, Trần Viên Viên khoác tay của Lâm Chi Diêu đi bên đó. Thẩm Mộng Thần vô thức muốn rời khỏi, dù sao cô với Lâm Chi Diêu đã ly hôn rồi, mà Trần Viên Viên mới là bạn gái của Lâm Chi Diêu. Cô với Lâm Chi Diệu gặp nhau, vì thế sẽ ngại ngùng.
Thẩm Mộng Thần muốn đi, nhưng đã muộn rồi, khoảnh khắc cô vừa đứng dậy, Trần Viên Viên đã nhìn thấy cô: “Chị Mộng Thần? Thật sự là chị sao?”
Cơ thể của Lâm Chi Diêu bỗng run lên, ngẩng đầu liếc nhìn, phát hiện cô gái cúi đầu ở trước mắt vậy mà là Thẩm Mộng Thần. Trong lòng Lâm Chi Diêu nghẹn lại, nhưng không có nói chuyện với Thẩm Mộng Thần.
“Ừm, tôi đến đây đi dạo, không làm phiền hai người nữa, tôi đi trước đây...” Thẩm Mộng Thần không có ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Chi Diêu, chỉ ngẩng đầu liếc nhìn Trần Viên Viên, trên mặt lộ ra ý cười. Sau đó cô nói xong thì xoay người rời khỏi...
Lâm Chi Diêu nhìn bóng lưng rời khỏi của Thẩm Mộng Thần, trong lòng anh lại nhói đau, cuối cùng hít một hơi thật sâu, anh không có mở miệng gọi Thẩm Mộng Thần, mà lẳng lặng đứng ở đằng sau, nhìn Thẩm Mộng Thần đi xa...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương