Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Chương 10: Giới thiệu
Diêu Lệ Lệ cười bước tới: “Đinh Hương, không ngờ cậu cũng đến đây chơi đấy, chẳng phải cậu thi đỗ trường đại học Nam Giang sao? Nào, để tôi giới thiệu cho cậu một chị khoá trên này”.
“Thật hả?”, Đinh Hương vừa mừng vừa sợ.
Diêu Lệ Lệ kéo cô ấy qua, chỉ vào một cô gái khác: “Đây là cô cả nhà họ Lâm, Lâm Mộng Đình”.
Vừa nghe thấy cái tên này, Lý Dục Thần lập tức sững sờ.
Lâm Mộng Đình, có trùng hợp thế không chứ?
Anh nhớ tên của nhà gái được viết trên tờ hôn ước mà ông nội để lại hình như cũng là Lâm Mộng Đình.
Cô cả nhà họ Lâm, Lâm Mộng Đình…
Khi hôn ước vẫn còn hiệu lực có nghĩa là cô gái này chính là vợ chưa cưới của anh.
Lý Dục Thần bất giác nhìn cô thêm mấy lần.
Phải công nhận rằng Lâm Mộng Đình rất xinh đẹp, hơn nữa trên người cô còn có khí chất ung dung tĩnh lặng đặc biệt.
Người tu hành cực kì nhạy bén với khí chất và tinh thần nội tại của người khác, khí mạch của hầu hết những người đến quán bar đều đục ngầu. Ngoại trừ Đinh Hương bên cạnh anh, trong số những người anh gặp hôm nay tại quán bar chỉ có Lâm Mộng Đình là khác biệt, cô như một đoá phù dung nở rộ giữa vườn hoa tàn liễu dập vậy.
Dường như Lâm Mộng Đình cũng cảm nhận được ánh mắt của anh, cô khẽ nhíu mày.
“Cô Lâm đẹp quá!”
Đinh Hương nghĩ gì nói đó, cũng chẳng phải đang cố gắng lấy lòng.
Mà Lâm Mộng Đình quả thật rất xứng với lời khen này.
Diêu Lệ Lệ nói: “Đương nhiên rồi, Mộng Đình là cô gái đẹp nhất thành phố Hòa chúng ta đấy!”
Lâm Mộng Đình có vẻ đã quen với kiểu nịnh bợ này, cô không để tâm lắm, chỉ cười với Đinh Hương, trả lời: “Cô cũng rất đẹp”.
“Cô Lâm đang học ở đại học Nam Giang phải không?”, Đinh Hương hỏi.
“Đúng vậy, tôi học ở học viện Luật, còn em?”
“Tôi mới đỗ vào trường năm nay, học lớp Nhân văn Thực nghiệm”.
“Ồ, vậy là cũng giỏi lắm đó”, Lâm Mộng Đình nhìn với ánh mắt khen ngợi: “Đừng gọi tôi là cô Lâm, tôi hơn em một khoá, em gọi tôi là đàn chị hay chị đều được cả, sau này vào trường có chuyện gì cứ đến tìm tôi nhé”.
“Cảm ơn đàn chị ạ”, Đinh Hương vui vẻ đáp.
Diêu Lệ Lệ liên tục giới thiệu Đinh Hương với những người khác.
Lúc giới thiệu, cô ta đều cố tình đề cập đến thân phận và gia thế của họ để thể hiện sự hơn người của người ta và mối quan hệ rộng rãi của mình.
Qua lời giới thiệu của Diêu Lệ Lệ, Lý Dục Thần biết người được gọi là anh Trương kia tên là Trương Nhất Bình, con trai chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Vĩnh Thanh.
Cô gái đứng cạnh Lâm Mộng Đình là Trương Khiết, nhà là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Vĩnh Thanh.
Cuối cùng là anh chàng đứng bên cạnh Trương Nhất Bình từ nãy giờ, anh ta tên là Chu Húc, gia đình kinh doanh quần áo, nghe Diêu Lệ Lệ nói là quy mô rất lớn.
Diêu Lệ Lệ giới thiệu xong, Đinh Hương cũng kéo Mã Sơn và Lý Dục Thần qua rồi giới thiệu họ.
Khi nghe nói Mã Sơn là giám đốc của toà nhà này, họ tỏ ra rất nhiệt tình, còn bảo anh ta sắp xếp phòng VIP nào tốt tốt cho họ.
Tiếp theo là Lý Dục Thần.
Thấy anh tuy mặc quần áo bình thường nhưng trông rất đẹp trai và có khí chất, Diêu Lệ Lệ bèn hỏi: “Anh Lý đang làm nghề gì thế?”
Lý Dục Thần trả lời: “Tôi vẫn còn đang tìm việc làm”.
Diêu Lệ Lệ lập tức tỏ vẻ khinh thường: “Tìm việc làm à, có cần anh Trương nói giúp một tiếng không này?”
Trương Nhất Bình hào phóng tiếp lời: “Không có vấn đề gì đâu, cậu có thể tìm tôi bất cứ lúc nào”.
Nhưng anh ta lại không nói cho Lý Dục Thần biết cách để tìm mình, cũng không đưa danh thiếp cho anh, rõ ràng đang nghĩ một đằng nói một nẻo.
Ánh mắt của Chu Húc vẫn cứ lởn vởn trên người Đinh Hương, trong ánh mắt ấy tràn đầy nhiệt tình.
“Anh Trương, nếu Đinh Hương là bạn học của Lệ Lệ, chi bằng chúng ta đi chơi cùng nhau đi”, Chu Húc nói.
Đương nhiên Trương Nhất Bình biết Chu Húc muốn làm gì.
Nhìn Đinh Hương mà xem, cô nàng này quả thật rất có sức hút, đặc biệt là khí chất trong sáng ấy làm cho người ta rất khó không động lòng được.
Chẳng qua anh ta không có ý gì với Đinh Hương, anh ta chỉ quan tâm đến Lâm Mộng Đình, cô cả nhà họ Lâm thôi.
Hoặc phải nói tài sản khổng lồ của nhà họ Lâm mới là mục tiêu thật sự của anh ta.
Nếu như có thể trở thành thông gia với nhà họ Lâm, tập đoàn Vĩnh Thanh sẽ có thể leo lên đẳng cấp cao hơn.
Đây không chỉ là tình yêu mà còn là một nhiệm vụ chính trị.
Nhưng để tiếp xúc với Lâm Mộng Đình cũng chẳng dễ dàng gì, may mà anh ta có đứa em gái họ Trương Khiết này, cô ta là bạn thân của Lâm Mộng Đình, nhờ vậy đã cho anh ta cơ hội bắc cầu làm quen.
Khi biết hôm nay Lâm Mộng Đình sẽ về thành phố Hòa, Trương Nhất Bình đã nhờ Trương Khiết tìm một lý do hẹn cô đi chơi.
Gia đình Chu Húc kinh doanh quần áo, họ thuê địa điểm ở trung tâm mua sắm quần áo thuộc tập đoàn Vĩnh Thanh. Anh ta thường đi chơi với Trương Nhất Bình, cũng được coi là một đàn em của Trương Nhất Bình.
Đàn em mình có người thích, Trương Nhất Bình không ngại giúp anh ta một tay.
“Tôi không có ý kiến”, Trương Nhất Bình nhìn sang cô cả Lâm: “Mộng Đình, em thấy sao?”
“Đương nhiên là được rồi”, Lâm Mộng Đình đi qua dắt tay Đinh Hương: “Để chị giới thiệu về trường học cho em”.
Lâm Mộng Đình không quá thích những nơi như quán bar, nếu không phải do Trương Khiết than vãn rằng tâm trạng không tốt, đòi cô đi chơi cùng thì cô đã không đến nơi này rồi.
Sau khi họ ăn cơm ở nhà hàng của Vĩnh Thanh, Trương Khiết bảo chán nên Trương Nhất Bình đã đề nghị tới quán bar cho vui.
Lâm Mộng Đình biết Trương Nhất Bình muốn theo đuổi mình, nhưng cô chẳng có thiện cảm gì với anh ta cả.
Sự xuất hiện của Đinh Hương vừa khéo giúp cô có thể thoát khỏi sự quấy rầy của Trương Nhất Bình.
Cô có ấn tượng khá tốt về Đinh Hương, cô ấy rất đơn thuần, đã thế còn có thể thi đỗ lớp Nhân văn Thực nghiệm của đại học Nam Giang, chắc chắn là một người vừa thông minh vừa chăm chỉ.
Đinh Hương vốn đang do dự, nhưng Lâm Mộng Đình lại nói sẽ giới thiệu về trường học, cô ấy cũng hơi muốn đi.
Lý Dục Thần biết cô ấy đang nghĩ gì, bèn nói: “Thế thì tốt quá, vậy cứ đi chơi cùng nhau đi”.
Nói rồi anh định đi cùng họ.
“Thật hả?”, Đinh Hương vừa mừng vừa sợ.
Diêu Lệ Lệ kéo cô ấy qua, chỉ vào một cô gái khác: “Đây là cô cả nhà họ Lâm, Lâm Mộng Đình”.
Vừa nghe thấy cái tên này, Lý Dục Thần lập tức sững sờ.
Lâm Mộng Đình, có trùng hợp thế không chứ?
Anh nhớ tên của nhà gái được viết trên tờ hôn ước mà ông nội để lại hình như cũng là Lâm Mộng Đình.
Cô cả nhà họ Lâm, Lâm Mộng Đình…
Khi hôn ước vẫn còn hiệu lực có nghĩa là cô gái này chính là vợ chưa cưới của anh.
Lý Dục Thần bất giác nhìn cô thêm mấy lần.
Phải công nhận rằng Lâm Mộng Đình rất xinh đẹp, hơn nữa trên người cô còn có khí chất ung dung tĩnh lặng đặc biệt.
Người tu hành cực kì nhạy bén với khí chất và tinh thần nội tại của người khác, khí mạch của hầu hết những người đến quán bar đều đục ngầu. Ngoại trừ Đinh Hương bên cạnh anh, trong số những người anh gặp hôm nay tại quán bar chỉ có Lâm Mộng Đình là khác biệt, cô như một đoá phù dung nở rộ giữa vườn hoa tàn liễu dập vậy.
Dường như Lâm Mộng Đình cũng cảm nhận được ánh mắt của anh, cô khẽ nhíu mày.
“Cô Lâm đẹp quá!”
Đinh Hương nghĩ gì nói đó, cũng chẳng phải đang cố gắng lấy lòng.
Mà Lâm Mộng Đình quả thật rất xứng với lời khen này.
Diêu Lệ Lệ nói: “Đương nhiên rồi, Mộng Đình là cô gái đẹp nhất thành phố Hòa chúng ta đấy!”
Lâm Mộng Đình có vẻ đã quen với kiểu nịnh bợ này, cô không để tâm lắm, chỉ cười với Đinh Hương, trả lời: “Cô cũng rất đẹp”.
“Cô Lâm đang học ở đại học Nam Giang phải không?”, Đinh Hương hỏi.
“Đúng vậy, tôi học ở học viện Luật, còn em?”
“Tôi mới đỗ vào trường năm nay, học lớp Nhân văn Thực nghiệm”.
“Ồ, vậy là cũng giỏi lắm đó”, Lâm Mộng Đình nhìn với ánh mắt khen ngợi: “Đừng gọi tôi là cô Lâm, tôi hơn em một khoá, em gọi tôi là đàn chị hay chị đều được cả, sau này vào trường có chuyện gì cứ đến tìm tôi nhé”.
“Cảm ơn đàn chị ạ”, Đinh Hương vui vẻ đáp.
Diêu Lệ Lệ liên tục giới thiệu Đinh Hương với những người khác.
Lúc giới thiệu, cô ta đều cố tình đề cập đến thân phận và gia thế của họ để thể hiện sự hơn người của người ta và mối quan hệ rộng rãi của mình.
Qua lời giới thiệu của Diêu Lệ Lệ, Lý Dục Thần biết người được gọi là anh Trương kia tên là Trương Nhất Bình, con trai chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Vĩnh Thanh.
Cô gái đứng cạnh Lâm Mộng Đình là Trương Khiết, nhà là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Vĩnh Thanh.
Cuối cùng là anh chàng đứng bên cạnh Trương Nhất Bình từ nãy giờ, anh ta tên là Chu Húc, gia đình kinh doanh quần áo, nghe Diêu Lệ Lệ nói là quy mô rất lớn.
Diêu Lệ Lệ giới thiệu xong, Đinh Hương cũng kéo Mã Sơn và Lý Dục Thần qua rồi giới thiệu họ.
Khi nghe nói Mã Sơn là giám đốc của toà nhà này, họ tỏ ra rất nhiệt tình, còn bảo anh ta sắp xếp phòng VIP nào tốt tốt cho họ.
Tiếp theo là Lý Dục Thần.
Thấy anh tuy mặc quần áo bình thường nhưng trông rất đẹp trai và có khí chất, Diêu Lệ Lệ bèn hỏi: “Anh Lý đang làm nghề gì thế?”
Lý Dục Thần trả lời: “Tôi vẫn còn đang tìm việc làm”.
Diêu Lệ Lệ lập tức tỏ vẻ khinh thường: “Tìm việc làm à, có cần anh Trương nói giúp một tiếng không này?”
Trương Nhất Bình hào phóng tiếp lời: “Không có vấn đề gì đâu, cậu có thể tìm tôi bất cứ lúc nào”.
Nhưng anh ta lại không nói cho Lý Dục Thần biết cách để tìm mình, cũng không đưa danh thiếp cho anh, rõ ràng đang nghĩ một đằng nói một nẻo.
Ánh mắt của Chu Húc vẫn cứ lởn vởn trên người Đinh Hương, trong ánh mắt ấy tràn đầy nhiệt tình.
“Anh Trương, nếu Đinh Hương là bạn học của Lệ Lệ, chi bằng chúng ta đi chơi cùng nhau đi”, Chu Húc nói.
Đương nhiên Trương Nhất Bình biết Chu Húc muốn làm gì.
Nhìn Đinh Hương mà xem, cô nàng này quả thật rất có sức hút, đặc biệt là khí chất trong sáng ấy làm cho người ta rất khó không động lòng được.
Chẳng qua anh ta không có ý gì với Đinh Hương, anh ta chỉ quan tâm đến Lâm Mộng Đình, cô cả nhà họ Lâm thôi.
Hoặc phải nói tài sản khổng lồ của nhà họ Lâm mới là mục tiêu thật sự của anh ta.
Nếu như có thể trở thành thông gia với nhà họ Lâm, tập đoàn Vĩnh Thanh sẽ có thể leo lên đẳng cấp cao hơn.
Đây không chỉ là tình yêu mà còn là một nhiệm vụ chính trị.
Nhưng để tiếp xúc với Lâm Mộng Đình cũng chẳng dễ dàng gì, may mà anh ta có đứa em gái họ Trương Khiết này, cô ta là bạn thân của Lâm Mộng Đình, nhờ vậy đã cho anh ta cơ hội bắc cầu làm quen.
Khi biết hôm nay Lâm Mộng Đình sẽ về thành phố Hòa, Trương Nhất Bình đã nhờ Trương Khiết tìm một lý do hẹn cô đi chơi.
Gia đình Chu Húc kinh doanh quần áo, họ thuê địa điểm ở trung tâm mua sắm quần áo thuộc tập đoàn Vĩnh Thanh. Anh ta thường đi chơi với Trương Nhất Bình, cũng được coi là một đàn em của Trương Nhất Bình.
Đàn em mình có người thích, Trương Nhất Bình không ngại giúp anh ta một tay.
“Tôi không có ý kiến”, Trương Nhất Bình nhìn sang cô cả Lâm: “Mộng Đình, em thấy sao?”
“Đương nhiên là được rồi”, Lâm Mộng Đình đi qua dắt tay Đinh Hương: “Để chị giới thiệu về trường học cho em”.
Lâm Mộng Đình không quá thích những nơi như quán bar, nếu không phải do Trương Khiết than vãn rằng tâm trạng không tốt, đòi cô đi chơi cùng thì cô đã không đến nơi này rồi.
Sau khi họ ăn cơm ở nhà hàng của Vĩnh Thanh, Trương Khiết bảo chán nên Trương Nhất Bình đã đề nghị tới quán bar cho vui.
Lâm Mộng Đình biết Trương Nhất Bình muốn theo đuổi mình, nhưng cô chẳng có thiện cảm gì với anh ta cả.
Sự xuất hiện của Đinh Hương vừa khéo giúp cô có thể thoát khỏi sự quấy rầy của Trương Nhất Bình.
Cô có ấn tượng khá tốt về Đinh Hương, cô ấy rất đơn thuần, đã thế còn có thể thi đỗ lớp Nhân văn Thực nghiệm của đại học Nam Giang, chắc chắn là một người vừa thông minh vừa chăm chỉ.
Đinh Hương vốn đang do dự, nhưng Lâm Mộng Đình lại nói sẽ giới thiệu về trường học, cô ấy cũng hơi muốn đi.
Lý Dục Thần biết cô ấy đang nghĩ gì, bèn nói: “Thế thì tốt quá, vậy cứ đi chơi cùng nhau đi”.
Nói rồi anh định đi cùng họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương