Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Chương 1269: Linh tu hay hồn tu
Lâm Mộng Đình mỉm cười: "Có phải đạo trưởng bế quan quá lâu rồi không? Ngày nay thiên hạ đã thay đổi từ lâu, đã sớm đề xướng bình đẳng nam nữ rồi Sao đạo trưởng còn sống ở xã hội cũ vậy? Nói về tu hành, Tổ sư Thượng Thanh trên núi Mao Sơn là Nguy Hoa Tồn, Thất tử Toàn Chân là Tôn Bất Nhị, Chân nhân Văn Dật là Tào Tiên Cô, chẳng phải đều là nữ sao? Tôn Bất Nhị còn là đệ tử của Tổ sư Trùng Dương, cũng được coi là một trong những tổ sư của phái Chung Nam các người, chẳng lẽ đạo trưởng Mục không biết sao?"
"Ha, đúng là một con nhóc ăn nói lưu loát!” Mục Tinh Dã cười lạnh: "Dù cô có nói đến trời sập xuống, cũng đừng hòng lay động lòng tôi. Lý Dục Thần giết người vô tội, đã nhập ma đạo, các người lại nuôi yêu nghiệt ở đây, tội không thể tha. Trảm yêu trừ ma là chức trách của tu sĩ bọn tôi, hôm nay tôi sẽ thay trời hành đạo. Những người không liên quan như các người có thể tự rời đi"
Mặt đẹp của Lâm Mộng Đình lạnh tanh: "Xem ra đạo trưởng Mục đã quyết tâm làm khó chúng tôi rồi."
Mục Tỉnh Dã nói: "Đừng nói nhám nữa, xem kiếm của tôi đây!”
Sau đó hãn ta chém một nhát kiếm về phía Lâm Mộng Đình.
Mã Sơn định xông lên cứu, liều chết tung ra một quyền phong mạnh mẽ.
Bạch Kinh Kinh thì lột bỏ bộ đồ trắng, biến thành Vô số gai trắng.
"Hừ, lũ yêu nghiệt các người không biết trời cao đất rộng, không biết uy lực của Thiên Đạo. Hôm nay, để các người nếm thử một chút, kiếm thuật Huyền môn lợi hại như thế nào!”
Kiếm khí tràn ngập, uy lực như sấm sét.
Nhưng ngay lúc này, Lâm Mộng Đình đột nhiên tiến đến, duỗi hai ngón tay xanh mướt ra, kẹp chặt mũi kiếm của Mục Tỉnh Dã.
Mọi thứ đột nhiên dừng lại.
Như thể thời gian ngừng trôi, không gian đông cứng.
Mục Tỉnh Dã nắm chặt chuôi kiếm, há hốc mồm nhìn người phụ nữ trước mặt, cảm thấy mọi thứ đều không chân thật.
Sao có thể?
Bản thân ngộ đạo trăm năm, bế quan một giáp tử, cuối cùng cũng đột phá Lôi Kiếp.
Tự cho rằng mình là một thân Huyền công, khó có đối thủ. Một tay kiếm pháp Trùng Dương lại càng ngang dọc thiên hạ.
Hắn ta xuất quan từ đó đến nay, du ngoạn giang hồ, nghe nói trấn Châu Môn tụ tập võ lâm thiên hạ, muốn trừ khử Lý Dục Thần.
Một người tu tiên Huyền môn lại đi lo chuyện võ lâm, quả thực là phí phạm tài năng nhưng thanh kiếm rong tay Mục Tỉnh Dã đã sớm đói khát khó nhịn, dù sao cũng là kẻ ác, giết người trước tích công đức sau cũng được.
Vì vậy, hẳn ta đã dò hỏi tin tức ở trấn Châu Môn mới đến thành phố Hoà.
Hắn ta luôn nghĩ chuyện này dễ như trở bàn tay nhưng bây giờ, một kiếm toàn lực của mình, vậy mà lại bị người phụ nữ trước mặt dùng hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp chặt.
Hắn ta nhìn thấy Mã Sơn vung nằm đấm, trên nắm đấm sinh gió tụ thành một cơn lốc xoáy nhưng dừng lại ở đó như một bức tranh tĩnh lặng.
Lại nhìn thấy toàn thân Bạch Kinh Kinh đầy gai bắn ra như tên nỏ, trước sau dừng lại giữa không trung.
Mọi thứ đều hư ảo như thể đã sang thế giới trong tranh vậy.
Chỉ có hẳn ta và người phụ nữ trước mặt là thật, như thể tách biệt ra một không gian khác.
"Cô... Cô.. Mục Tinh Dã loáng thoáng hiểu ra một chút, tại sao vừa rồi nhìn người phụ nữ này lại cảm thấy rất đặc biệt. "Cô là tu sĩ vu thuật?"
Lâm Mộng Đình mỉm cười:"Đúng mà cũng không đúng.”
Đầu ngón tay cô khẽ vặn.
Thanh bảo kiếm đó đứt từng khúc.
Theo từng khúc đứt của bảo kiếm, không gian cũng như vỡ vụn
Thanh kiếm gãy rơi xuống đất loảng xoảng.
Còn bên cạnh, quyền phong gào thét, một cơn lốc xoáy mạnh mẽ ập đến, trong gió có một ngọn đèn dầu, trong ánh đèn sáng mờ hiện ra một nắm đấm khổng lồ, mang theo sức mạnh của ngọn lửa âm u dữ dội, đập. vào ngực hẳn ta.
Bên kia, hàng chục chiếc gai trắng đâm thủng hư không, đâm vào lưng hắn ta.
Cơ thể Mục Tinh Dã rơi từ trên không xuống.
Hắn ta không hiểu, mình ngộ đạo trăm năm, bế quan một giáp tử, cuối cùng cũng vượt qua được Lôi Kiếp, sao lại có thể bị kết cục như vậy?
Thiên Đạo bất công quá.
"Ha, đúng là một con nhóc ăn nói lưu loát!” Mục Tinh Dã cười lạnh: "Dù cô có nói đến trời sập xuống, cũng đừng hòng lay động lòng tôi. Lý Dục Thần giết người vô tội, đã nhập ma đạo, các người lại nuôi yêu nghiệt ở đây, tội không thể tha. Trảm yêu trừ ma là chức trách của tu sĩ bọn tôi, hôm nay tôi sẽ thay trời hành đạo. Những người không liên quan như các người có thể tự rời đi"
Mặt đẹp của Lâm Mộng Đình lạnh tanh: "Xem ra đạo trưởng Mục đã quyết tâm làm khó chúng tôi rồi."
Mục Tỉnh Dã nói: "Đừng nói nhám nữa, xem kiếm của tôi đây!”
Sau đó hãn ta chém một nhát kiếm về phía Lâm Mộng Đình.
Mã Sơn định xông lên cứu, liều chết tung ra một quyền phong mạnh mẽ.
Bạch Kinh Kinh thì lột bỏ bộ đồ trắng, biến thành Vô số gai trắng.
"Hừ, lũ yêu nghiệt các người không biết trời cao đất rộng, không biết uy lực của Thiên Đạo. Hôm nay, để các người nếm thử một chút, kiếm thuật Huyền môn lợi hại như thế nào!”
Kiếm khí tràn ngập, uy lực như sấm sét.
Nhưng ngay lúc này, Lâm Mộng Đình đột nhiên tiến đến, duỗi hai ngón tay xanh mướt ra, kẹp chặt mũi kiếm của Mục Tỉnh Dã.
Mọi thứ đột nhiên dừng lại.
Như thể thời gian ngừng trôi, không gian đông cứng.
Mục Tỉnh Dã nắm chặt chuôi kiếm, há hốc mồm nhìn người phụ nữ trước mặt, cảm thấy mọi thứ đều không chân thật.
Sao có thể?
Bản thân ngộ đạo trăm năm, bế quan một giáp tử, cuối cùng cũng đột phá Lôi Kiếp.
Tự cho rằng mình là một thân Huyền công, khó có đối thủ. Một tay kiếm pháp Trùng Dương lại càng ngang dọc thiên hạ.
Hắn ta xuất quan từ đó đến nay, du ngoạn giang hồ, nghe nói trấn Châu Môn tụ tập võ lâm thiên hạ, muốn trừ khử Lý Dục Thần.
Một người tu tiên Huyền môn lại đi lo chuyện võ lâm, quả thực là phí phạm tài năng nhưng thanh kiếm rong tay Mục Tỉnh Dã đã sớm đói khát khó nhịn, dù sao cũng là kẻ ác, giết người trước tích công đức sau cũng được.
Vì vậy, hẳn ta đã dò hỏi tin tức ở trấn Châu Môn mới đến thành phố Hoà.
Hắn ta luôn nghĩ chuyện này dễ như trở bàn tay nhưng bây giờ, một kiếm toàn lực của mình, vậy mà lại bị người phụ nữ trước mặt dùng hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp chặt.
Hắn ta nhìn thấy Mã Sơn vung nằm đấm, trên nắm đấm sinh gió tụ thành một cơn lốc xoáy nhưng dừng lại ở đó như một bức tranh tĩnh lặng.
Lại nhìn thấy toàn thân Bạch Kinh Kinh đầy gai bắn ra như tên nỏ, trước sau dừng lại giữa không trung.
Mọi thứ đều hư ảo như thể đã sang thế giới trong tranh vậy.
Chỉ có hẳn ta và người phụ nữ trước mặt là thật, như thể tách biệt ra một không gian khác.
"Cô... Cô.. Mục Tinh Dã loáng thoáng hiểu ra một chút, tại sao vừa rồi nhìn người phụ nữ này lại cảm thấy rất đặc biệt. "Cô là tu sĩ vu thuật?"
Lâm Mộng Đình mỉm cười:"Đúng mà cũng không đúng.”
Đầu ngón tay cô khẽ vặn.
Thanh bảo kiếm đó đứt từng khúc.
Theo từng khúc đứt của bảo kiếm, không gian cũng như vỡ vụn
Thanh kiếm gãy rơi xuống đất loảng xoảng.
Còn bên cạnh, quyền phong gào thét, một cơn lốc xoáy mạnh mẽ ập đến, trong gió có một ngọn đèn dầu, trong ánh đèn sáng mờ hiện ra một nắm đấm khổng lồ, mang theo sức mạnh của ngọn lửa âm u dữ dội, đập. vào ngực hẳn ta.
Bên kia, hàng chục chiếc gai trắng đâm thủng hư không, đâm vào lưng hắn ta.
Cơ thể Mục Tinh Dã rơi từ trên không xuống.
Hắn ta không hiểu, mình ngộ đạo trăm năm, bế quan một giáp tử, cuối cùng cũng vượt qua được Lôi Kiếp, sao lại có thể bị kết cục như vậy?
Thiên Đạo bất công quá.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương