Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Chương 1271: Làm bạn với yêu ma
"Hừ, không thể nào! Nếu cậu là đại sứ Thiên Đô thì tôi sẽ mặc cậu xử trí. Lần này là do tôi đã bất cẩn nên mới thua ở trong tay cậu, chẳng có gì đáng để nói nữa cả. Nhưng cậu cũng đừng đắc ý, lưới trời lồng lộng, chính nghĩa đến muộn nhưng vẫn sẽ đến, rồi một
ngày nào đó sẽ có người đến diệt trừ cậu!”
Vẻ mặt Mục Tỉnh Dã đầy kiêu ngạo, dáng vẻ như dù có chết cũng sẽ không chịu bị khuất phục.
Đúng lúc này, Lý Dục Thần giơ tay lên, lòng bàn tay anh đột nhiên xuất hiện một tấm lệnh bài đang tỏa ra ánh sáng vàng kim, ánh sáng vàng kim trong hư không hiện ra một đường thiên lộ, xa xăm yên tĩnh, dẫn thẳng đến trời xanh, bùa chú ở cuối thiên lộ lóe lên, hiện ra hai chữ 'Thiên Đỡ to đùng.
Mục Tính Dã hoảng sợ xanh mặt, hắn ta nhìn ánh sáng vàng kim từ trên lệnh bài rồi lẩm bẩm nói: “Thiên... Thiên Đô lệnh?!"
Lý Dục Thần hỏi: “Hiện giờ có thế tin được chưa?”
"Không, không thể nào! Sao tiên sứ Thiên Đô có thể làm bạn với yêu ma được?” Mục Tinh Dã không ngừng lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Nhưng Thiên Đô lệnh đã ở trước mặt, hắn ta lại không dám không tin.
Trên đời này, không có ai dám giả mạo sứ giả 'Thiên Đô, nếu không phải đệ tử của Thiên Đô thì không ai có thể điều khiển Thiên Đô lệnh.
“Làm bạn với yêu ma?” Lý Dục Thần thu hồi Thiên Đô lệnh: “Ở đây ai là yêu, ai là ma?”
“Cô tai” Mục Tinh Dã chỉ vào Bạch Kinh Kinh: “Cô ta chính là yêu quái, là nhím yêu! Còn có anh ta...”
Hắn ta chỉ vào Mã Sơn: “Trên người anh ta có khí tức của dị thú yêu hồn, như thể anh ta đã bị cướp đoạt linh hồn rồi.”
“Cướp cái đầu mẹ mày ấy! Mày mới bị cướp đoạt linh hồn ấy!" Mã Sơn mắng: "Ông mày tên là Mã Sơn, là con người đường đường chính chính!"
Mục Tỉnh Dã cũng có thể cảm nhận được dương cương chỉ khí bình thường ở trên người Mã Sơn nên bất giác cau mày, có chút nghỉ ngờ đối với phán đoán của bản thân, sau đó hẳn ta lập tức chỉ vào Lâm Mộng Đình rồi nói:
"Còn có cô ta nữa! Cô ta là vụ tu! Chỗ này của anh có yêu, có quỷ, có vu, anh... anh là sứ giả Thiên Đô, sao anh có thể làm bạn với yêu ma, đồng hành cùng với quỷ quái?”
Lý Dục Thần cười lạnh một tiếng: "Yêu thì có tội gi? Mà vu thì có gì sai? Uổng công ông tu hành cả trăm năm nhưng ngay cả đạo lý trên dưới Thiên Đạo, vạn vật đều bình đẳng cũng không hiểu. Năm đó Trọng Dương tổ sư của các ông còn từng điểm hóa cho đại yêu. Thuần Dương chân nhân cả đời cầm kiếm, tiêu trừ rất nhiều chuyện bất công trên thiên hạ nhưng cũng chưa từng nhìn thấy ông ấy từng giết một con yêu vô nào”
“Mở mang linh trí là quyền lợi mà Thiên Đạo ban cho muôn loài. Linh trí vừa mở ra một cái đã lập tức bị những người tự cho mình là chính đạo như các ông gán cho cái mác quái vật, muốn nhanh chóng tiêu diệt bọn họ. Đó là các ông đang chà đạp lên Thiên Đạo vì để bảo vệ quyền uy, địa vị của bản thân, về bản chất thì có khác gì so với những hôn quân nịnh thần không cho phép dân chúng mở mang đầu óc đâu chứ?”
“Cái này..." Mục Tính Dã không còn nghĩ ngờ thân phận của Lý Dục Thần nữa, chỉ là tạm thời hắn ta không thể quay đầu mà thôi.
Trương Đạo Viễn ở bên cạnh nói: “Lão Mục, ông không hiểu à? Nói trắng ra, nếu quay ngược lại tám trăm đời trước thì tổ tông của ông vẫn còn đang ăn lông uống máu, đó không phải chính là yêu vừa mới thức tỉnh linh trí sao? Vì thế cho nên, chúng ta đều là đời sau của yêu, ai cũng đừng nên coi thường đối phương!”
Lý Dục Thần cười cười, hình như Trương Đạo Viễn đã thông minh hơn trước rồi, xem ra xây nhà không chỉ tu luyện tâm tính mà còn cải thiện sự hiểu biết của ông ta.
“Được rồi, đạo lý chỉ nói đến đây thôi, kế tiếp, chính là xử lí ông rồi. Nếu ông đến giết tôi, tôi sẽ niệm tình ông ngu dốt, bị người khác lừa dối, có thể không thèm so đo với ông, nhưng ông đã làm tổn thương người nhà của tôi thì tôi sẽ không thể tha cho ông”
Mục Tỉnh Dã hổ thẹn nói: “Cậu là tiên sứ Thiên Đô, thì đương nhiên không chấp những lời đôn thổi đó. Tôi lỡ tin những lời đồn thối đó, tự làm tự chịu, tình nguyện chịu phạt. Tùy ý chém giết, tuyệt đối không một câu cán hận”
Trương Đạo Viễn sợ Lý Dục Thần thật sự muốn giết hắn ta, vội vàng nói: "Lý công tử, tôi có một đề xuất nhỏ. Bản tính của người này không xấu, chỉ là tính cách có hơi tệ, không bằng hãy để ông ta theo tôi đi bốc gạch xây nhà rèn luyện tính cách cho ông ta. Khó khăn lắm mới có thể gia nhập đạo Tiên Thiên, dẫu sao cũng phải cứu vớt một chút”
Lý Dục Thần cười lớn: “Đề xuất này không tồi Mục Tỉnh Dã, tôi không giết ông mà sẽ phạt ông đi giúp đạo trưởng Trương xây nhà rèn luyện tính cách. Ngoài ra, ông đã làm bảo vệ của tôi bị thương, sau khi 'Thiên Tỉnh Quan xây dựng xong, ông đến Ngô Đồng Cư để gác cổng mười năm, ông có bằng lòng không?”
ngày nào đó sẽ có người đến diệt trừ cậu!”
Vẻ mặt Mục Tỉnh Dã đầy kiêu ngạo, dáng vẻ như dù có chết cũng sẽ không chịu bị khuất phục.
Đúng lúc này, Lý Dục Thần giơ tay lên, lòng bàn tay anh đột nhiên xuất hiện một tấm lệnh bài đang tỏa ra ánh sáng vàng kim, ánh sáng vàng kim trong hư không hiện ra một đường thiên lộ, xa xăm yên tĩnh, dẫn thẳng đến trời xanh, bùa chú ở cuối thiên lộ lóe lên, hiện ra hai chữ 'Thiên Đỡ to đùng.
Mục Tính Dã hoảng sợ xanh mặt, hắn ta nhìn ánh sáng vàng kim từ trên lệnh bài rồi lẩm bẩm nói: “Thiên... Thiên Đô lệnh?!"
Lý Dục Thần hỏi: “Hiện giờ có thế tin được chưa?”
"Không, không thể nào! Sao tiên sứ Thiên Đô có thể làm bạn với yêu ma được?” Mục Tinh Dã không ngừng lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Nhưng Thiên Đô lệnh đã ở trước mặt, hắn ta lại không dám không tin.
Trên đời này, không có ai dám giả mạo sứ giả 'Thiên Đô, nếu không phải đệ tử của Thiên Đô thì không ai có thể điều khiển Thiên Đô lệnh.
“Làm bạn với yêu ma?” Lý Dục Thần thu hồi Thiên Đô lệnh: “Ở đây ai là yêu, ai là ma?”
“Cô tai” Mục Tinh Dã chỉ vào Bạch Kinh Kinh: “Cô ta chính là yêu quái, là nhím yêu! Còn có anh ta...”
Hắn ta chỉ vào Mã Sơn: “Trên người anh ta có khí tức của dị thú yêu hồn, như thể anh ta đã bị cướp đoạt linh hồn rồi.”
“Cướp cái đầu mẹ mày ấy! Mày mới bị cướp đoạt linh hồn ấy!" Mã Sơn mắng: "Ông mày tên là Mã Sơn, là con người đường đường chính chính!"
Mục Tỉnh Dã cũng có thể cảm nhận được dương cương chỉ khí bình thường ở trên người Mã Sơn nên bất giác cau mày, có chút nghỉ ngờ đối với phán đoán của bản thân, sau đó hẳn ta lập tức chỉ vào Lâm Mộng Đình rồi nói:
"Còn có cô ta nữa! Cô ta là vụ tu! Chỗ này của anh có yêu, có quỷ, có vu, anh... anh là sứ giả Thiên Đô, sao anh có thể làm bạn với yêu ma, đồng hành cùng với quỷ quái?”
Lý Dục Thần cười lạnh một tiếng: "Yêu thì có tội gi? Mà vu thì có gì sai? Uổng công ông tu hành cả trăm năm nhưng ngay cả đạo lý trên dưới Thiên Đạo, vạn vật đều bình đẳng cũng không hiểu. Năm đó Trọng Dương tổ sư của các ông còn từng điểm hóa cho đại yêu. Thuần Dương chân nhân cả đời cầm kiếm, tiêu trừ rất nhiều chuyện bất công trên thiên hạ nhưng cũng chưa từng nhìn thấy ông ấy từng giết một con yêu vô nào”
“Mở mang linh trí là quyền lợi mà Thiên Đạo ban cho muôn loài. Linh trí vừa mở ra một cái đã lập tức bị những người tự cho mình là chính đạo như các ông gán cho cái mác quái vật, muốn nhanh chóng tiêu diệt bọn họ. Đó là các ông đang chà đạp lên Thiên Đạo vì để bảo vệ quyền uy, địa vị của bản thân, về bản chất thì có khác gì so với những hôn quân nịnh thần không cho phép dân chúng mở mang đầu óc đâu chứ?”
“Cái này..." Mục Tính Dã không còn nghĩ ngờ thân phận của Lý Dục Thần nữa, chỉ là tạm thời hắn ta không thể quay đầu mà thôi.
Trương Đạo Viễn ở bên cạnh nói: “Lão Mục, ông không hiểu à? Nói trắng ra, nếu quay ngược lại tám trăm đời trước thì tổ tông của ông vẫn còn đang ăn lông uống máu, đó không phải chính là yêu vừa mới thức tỉnh linh trí sao? Vì thế cho nên, chúng ta đều là đời sau của yêu, ai cũng đừng nên coi thường đối phương!”
Lý Dục Thần cười cười, hình như Trương Đạo Viễn đã thông minh hơn trước rồi, xem ra xây nhà không chỉ tu luyện tâm tính mà còn cải thiện sự hiểu biết của ông ta.
“Được rồi, đạo lý chỉ nói đến đây thôi, kế tiếp, chính là xử lí ông rồi. Nếu ông đến giết tôi, tôi sẽ niệm tình ông ngu dốt, bị người khác lừa dối, có thể không thèm so đo với ông, nhưng ông đã làm tổn thương người nhà của tôi thì tôi sẽ không thể tha cho ông”
Mục Tỉnh Dã hổ thẹn nói: “Cậu là tiên sứ Thiên Đô, thì đương nhiên không chấp những lời đôn thổi đó. Tôi lỡ tin những lời đồn thối đó, tự làm tự chịu, tình nguyện chịu phạt. Tùy ý chém giết, tuyệt đối không một câu cán hận”
Trương Đạo Viễn sợ Lý Dục Thần thật sự muốn giết hắn ta, vội vàng nói: "Lý công tử, tôi có một đề xuất nhỏ. Bản tính của người này không xấu, chỉ là tính cách có hơi tệ, không bằng hãy để ông ta theo tôi đi bốc gạch xây nhà rèn luyện tính cách cho ông ta. Khó khăn lắm mới có thể gia nhập đạo Tiên Thiên, dẫu sao cũng phải cứu vớt một chút”
Lý Dục Thần cười lớn: “Đề xuất này không tồi Mục Tỉnh Dã, tôi không giết ông mà sẽ phạt ông đi giúp đạo trưởng Trương xây nhà rèn luyện tính cách. Ngoài ra, ông đã làm bảo vệ của tôi bị thương, sau khi 'Thiên Tỉnh Quan xây dựng xong, ông đến Ngô Đồng Cư để gác cổng mười năm, ông có bằng lòng không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương