Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Chương 1283: Phân biệt Nam Bắc
“Được rồi, đừng nói nữa, ông Châu sắp phát biểu rồi kia."
Có người nhắc nhở.
Mọi người cùng nhìn về phía bục chủ tịch.
Toàn bộ sân thể dục lập tức yên tĩnh.
Châu Khiếu Uyên đi đến giữa bục, chắp tay với mọi người rồi nói lớn: "Cảm ơn sự ủng hộ của các đồng đạo võ lâm, Châu Khiếu Uyên vô cùng cảm kích. Hôm nay tập hợp mọi người ở đây chỉ để tuyên bố một chuyện. Tôi và ông Tiêu, được mọi người gọi là Nam Châu Bắc Tiêu nửa đời người rồi, đây là vinh hạnh của chúng tôi nhưng cũng khiến chúng tôi cảm thấy hổ thẹn. Hai lão xương cốt già khoằm như chúng tôi có tài đức gì mà có thể đại diện cho toàn bộ võ lâm Hoa Hạ?"
Giọng nói của Châu Khiếu Uyên như tiếng chuông lớn, không sử dụng bất kỳ thiết bị khuếch đại nào nhưng giọng nói của ông ta lại truyền khắp sân thể dục một cách rõ ràng. Tất cả mọi người đều nghe rõ ràng.
"võ đạo thiên hạ vốn xuất phát từ một nguồn, không phân biệt vùng miền, cũng không phân biệt Nam Bắc. Nam Châu Bắc Tiêu khiến toàn bộ võ lâm Hoa Hạ chia rẽ gần nửa thế kỷ. Vì vậy hôm nay, tôi và ông Tiêu quyết định nhân lúc các đồng đạo võ lâm thiên hạ đều có mặt, thành lập liên minh võ đạo Hoa Hạ, tiến cử một người làm minh chủ, để từ nay võ lâm thiên hạ không còn tranh chấp Nam Bắc, cũng không còn thành kiến bè phái, thực sự thống nhất Hoa Hạ. Đây chính là việc làm phúc cho muôn đời vạn kiếp!”
Bên dưới ồ lên.
Thành lập liên minh võ đạo Hoa Hạ, nhiều năm trước đã có người đề xuất nhưng cuối cùng không thành công, chính là vì các môn phái võ lâm rất nhiều, Nam Phái và Bắc Phái càng phân biệt rõ rằng, không ai phục vụ ai, vì vậy mới có cách nói Nam Châu Bắc Tiêu.
Hôm nay võ lâm thiên hạ tụ họp, Tông Sư hội tụ, Nam Châu Bắc Tiêu đều có mặt, đúng thật là một cơ hội tốt.
Nhưng ai sẽ làm minh chủ đây? Châu Khiếu Uyên hay Tiêu Sinh? Có thể hai người bọn họ sẽ khiêm nhường với nhau nhưng làm sao những người trong võ lâm Nam Bắc dễ dàng chấp nhận đối phương?
“Chẳng lẽ ông Châu và ông Tiêu muốn đấu võ một trận ư?"
Mọi người không khỏi có chút kích động.
Nếu Nam Châu Bắc Tiêu đấu một trận, người thắng sẽ làm minh chủ võ lâm, người thua cũng có thể làm phó minh chủ, không ai không phục.
Châu Khiếu Uyên giơ hai tay lên rồi nhẹ nhàng ấn xuống một cái, trên sân thể dục đột nhiên cảm thấy gió nhẹ thổi qua, trong không khí có thêm một áp lực bình hòa khiến mọi người bình tĩnh lại.
Châu Khiếu Uyên mỉm cười, nói tiếp:
"Hôm nay các Tông Sư các tỉnh đều có mặt, chúng ta sẽ bỏ phiếu tại chỗ, nếu mọi người đều đồng ý thì coi như liên minh võ đạo Hoa Hạ chính thức. thành lập."
Những Tông Sư ngồi trên ghế trước bục chủ tịch xôn xao một phen.
Một người trong số họ đứng lên nói: "Thành lập liên minh võ đạo Hoa Hạ thì chúng tôi không có ý kiến. Nhưng ai sẽ đảm nhiệm chức minh chủ đây? Ông Châu, hay ông Tiêu? Hay là hai người cùng đảm nhiệm?"
Châu Khiếu Uyên cười nói:" Tôi và ông Tiêu đều đã nửa đời người sắp xuống mồ rồi, còn có thế quậy phá được mấy năm nữa chứ? Thành lập liên minh võ đạo cũng coi như là chúng tôi để lại một chút công tích cho võ lâm. Vị trí minh chủ này vẫn nên để những người trẻ tuổi đảm nhiệm thì hơn.”
“Ông Châu, ông đừng nói đùa, hai người không ngồi thì người trẻ tuổi nào dám ngồi vào vị trí này? Trên đời này, ngoài hai người ra thì còn ai có thể trấn giữ được toàn bộ võ lâm?”
Châu Khiếu Uyên cười ha ha:"Dám hay không thì phải dựa vào dũng khí. Trấn giữ được hay không thì dựa vào bản lĩnh. Tôi thấy như này, hay là mọi người đề cử một người để tôi và ông Tiêu kiểm tra một chút Có thể được mọi người đề cử, lại có thể vượt qua cửa ải của chúng tôi thì minh chủ này cũng không tệ.”
Sân thể dục lại xôn xao lần nữa.
Mọi người thì thầm bàn tán, bàn xem ai có thể làm minh chủ này.
Thực ra cũng không có gì để đề cử, chỉ có các Tông Sư các tỉnh ngồi ở hàng ghế đầu. Thật sự có một vài người xuất chúng nhưng trước mặt Châu Khiếu Uyên và Tiêu Sinh, dường như lại có hơi không đủ sức.
Muốn trấn giữ được toàn bộ võ lâm hiện tại thật sự phải cần hai người Châu Tiêu cùng ra tay mới được.
Châu Khiếu Uyên trở về ghế, cách Tiêu Sinh một khoảng trống giữa bục chủ tịch, hai người ăn ý cười với nhau.
Nhân viên phục vụ đưa trà cho họ.
Bọn họ ngồi đó, chậm rãi thưởng thức trà.
Một lúc lâu sau, tiếng ồn ào trên sân mới dân nhỏ lại.
Châu Khiếu Uyên mới lại đứng lên hỏi: "Các vị, có đề cử được người nào thích hợp không?"
Trên sân mọi người nhìn nhau nhưng không ai trả lời.
Châu Khiếu Uyên cười nói: "Nếu mọi người không có, vậy thì để tôi đề cử một người, mọi người xem có được không nhé."
"Ông Châu, ông đừng có úp mở nữa, đã chọn được người thì nói ra là được rồi. Người mà ông và ông Tiêu coi trọng, chúng tôi còn có thể không đồng ý sao?"
Châu Khiếu Uyên gật đầu: "Được, vậy tôi nói, người mà tôi và ông Tiêu liên danh đề cử chính là - Lý Dục Thần!"
Có người nhắc nhở.
Mọi người cùng nhìn về phía bục chủ tịch.
Toàn bộ sân thể dục lập tức yên tĩnh.
Châu Khiếu Uyên đi đến giữa bục, chắp tay với mọi người rồi nói lớn: "Cảm ơn sự ủng hộ của các đồng đạo võ lâm, Châu Khiếu Uyên vô cùng cảm kích. Hôm nay tập hợp mọi người ở đây chỉ để tuyên bố một chuyện. Tôi và ông Tiêu, được mọi người gọi là Nam Châu Bắc Tiêu nửa đời người rồi, đây là vinh hạnh của chúng tôi nhưng cũng khiến chúng tôi cảm thấy hổ thẹn. Hai lão xương cốt già khoằm như chúng tôi có tài đức gì mà có thể đại diện cho toàn bộ võ lâm Hoa Hạ?"
Giọng nói của Châu Khiếu Uyên như tiếng chuông lớn, không sử dụng bất kỳ thiết bị khuếch đại nào nhưng giọng nói của ông ta lại truyền khắp sân thể dục một cách rõ ràng. Tất cả mọi người đều nghe rõ ràng.
"võ đạo thiên hạ vốn xuất phát từ một nguồn, không phân biệt vùng miền, cũng không phân biệt Nam Bắc. Nam Châu Bắc Tiêu khiến toàn bộ võ lâm Hoa Hạ chia rẽ gần nửa thế kỷ. Vì vậy hôm nay, tôi và ông Tiêu quyết định nhân lúc các đồng đạo võ lâm thiên hạ đều có mặt, thành lập liên minh võ đạo Hoa Hạ, tiến cử một người làm minh chủ, để từ nay võ lâm thiên hạ không còn tranh chấp Nam Bắc, cũng không còn thành kiến bè phái, thực sự thống nhất Hoa Hạ. Đây chính là việc làm phúc cho muôn đời vạn kiếp!”
Bên dưới ồ lên.
Thành lập liên minh võ đạo Hoa Hạ, nhiều năm trước đã có người đề xuất nhưng cuối cùng không thành công, chính là vì các môn phái võ lâm rất nhiều, Nam Phái và Bắc Phái càng phân biệt rõ rằng, không ai phục vụ ai, vì vậy mới có cách nói Nam Châu Bắc Tiêu.
Hôm nay võ lâm thiên hạ tụ họp, Tông Sư hội tụ, Nam Châu Bắc Tiêu đều có mặt, đúng thật là một cơ hội tốt.
Nhưng ai sẽ làm minh chủ đây? Châu Khiếu Uyên hay Tiêu Sinh? Có thể hai người bọn họ sẽ khiêm nhường với nhau nhưng làm sao những người trong võ lâm Nam Bắc dễ dàng chấp nhận đối phương?
“Chẳng lẽ ông Châu và ông Tiêu muốn đấu võ một trận ư?"
Mọi người không khỏi có chút kích động.
Nếu Nam Châu Bắc Tiêu đấu một trận, người thắng sẽ làm minh chủ võ lâm, người thua cũng có thể làm phó minh chủ, không ai không phục.
Châu Khiếu Uyên giơ hai tay lên rồi nhẹ nhàng ấn xuống một cái, trên sân thể dục đột nhiên cảm thấy gió nhẹ thổi qua, trong không khí có thêm một áp lực bình hòa khiến mọi người bình tĩnh lại.
Châu Khiếu Uyên mỉm cười, nói tiếp:
"Hôm nay các Tông Sư các tỉnh đều có mặt, chúng ta sẽ bỏ phiếu tại chỗ, nếu mọi người đều đồng ý thì coi như liên minh võ đạo Hoa Hạ chính thức. thành lập."
Những Tông Sư ngồi trên ghế trước bục chủ tịch xôn xao một phen.
Một người trong số họ đứng lên nói: "Thành lập liên minh võ đạo Hoa Hạ thì chúng tôi không có ý kiến. Nhưng ai sẽ đảm nhiệm chức minh chủ đây? Ông Châu, hay ông Tiêu? Hay là hai người cùng đảm nhiệm?"
Châu Khiếu Uyên cười nói:" Tôi và ông Tiêu đều đã nửa đời người sắp xuống mồ rồi, còn có thế quậy phá được mấy năm nữa chứ? Thành lập liên minh võ đạo cũng coi như là chúng tôi để lại một chút công tích cho võ lâm. Vị trí minh chủ này vẫn nên để những người trẻ tuổi đảm nhiệm thì hơn.”
“Ông Châu, ông đừng nói đùa, hai người không ngồi thì người trẻ tuổi nào dám ngồi vào vị trí này? Trên đời này, ngoài hai người ra thì còn ai có thể trấn giữ được toàn bộ võ lâm?”
Châu Khiếu Uyên cười ha ha:"Dám hay không thì phải dựa vào dũng khí. Trấn giữ được hay không thì dựa vào bản lĩnh. Tôi thấy như này, hay là mọi người đề cử một người để tôi và ông Tiêu kiểm tra một chút Có thể được mọi người đề cử, lại có thể vượt qua cửa ải của chúng tôi thì minh chủ này cũng không tệ.”
Sân thể dục lại xôn xao lần nữa.
Mọi người thì thầm bàn tán, bàn xem ai có thể làm minh chủ này.
Thực ra cũng không có gì để đề cử, chỉ có các Tông Sư các tỉnh ngồi ở hàng ghế đầu. Thật sự có một vài người xuất chúng nhưng trước mặt Châu Khiếu Uyên và Tiêu Sinh, dường như lại có hơi không đủ sức.
Muốn trấn giữ được toàn bộ võ lâm hiện tại thật sự phải cần hai người Châu Tiêu cùng ra tay mới được.
Châu Khiếu Uyên trở về ghế, cách Tiêu Sinh một khoảng trống giữa bục chủ tịch, hai người ăn ý cười với nhau.
Nhân viên phục vụ đưa trà cho họ.
Bọn họ ngồi đó, chậm rãi thưởng thức trà.
Một lúc lâu sau, tiếng ồn ào trên sân mới dân nhỏ lại.
Châu Khiếu Uyên mới lại đứng lên hỏi: "Các vị, có đề cử được người nào thích hợp không?"
Trên sân mọi người nhìn nhau nhưng không ai trả lời.
Châu Khiếu Uyên cười nói: "Nếu mọi người không có, vậy thì để tôi đề cử một người, mọi người xem có được không nhé."
"Ông Châu, ông đừng có úp mở nữa, đã chọn được người thì nói ra là được rồi. Người mà ông và ông Tiêu coi trọng, chúng tôi còn có thể không đồng ý sao?"
Châu Khiếu Uyên gật đầu: "Được, vậy tôi nói, người mà tôi và ông Tiêu liên danh đề cử chính là - Lý Dục Thần!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương