Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Chương 93: Ai dám?



Theo cậu ấy thấy thì Lý Dục Thần còn mạnh mẽ hơn mấy lực sĩ trên TV.

Kể từ giờ khắc đó thì Lâm Vân đã nhận người này làm anh rể.

Cậu ta lặng lẽ kéo góc quần áo của Lâm Mộng Đình, sau đó bật ngón tay cái lên, làm mặt quỷ, nhỏ giọng nói: "Chị, anh rể thật lợi hại!"

Lâm Mộng Đình đang lo lắng nên trừng mắt liếc nhìn cậu ta một cái, nói: "Đừng lộn xộn!"

"Chị, anh rể bị người ta công kích, chị không nói giúp anh ấy vài lời sao?", Lâm Vân nói.

Tất nhiên Lâm Mộng Đình muốn nói giúp cho Lý Dục Thần, nhưng trong từ đường của tổ tiên có rất nhiều trưởng bối, làm gì còn chỗ cho cô nói.

Cô chỉ có thể quay sang mẹ mình xin giúp đỡ.

Nhưng Nghiêm Tuệ Mẫn cũng không có biện pháp, trong tình huống này bà ấy cũng không dám bao che, dù sao bà ấy cũng chỉ là con dâu của nhà họ Lâm.

Hơn nữa bà ấy cũng cảm thấy hành động của Lý Dục Thần có vấn đề, chỉ vì muốn trút giận mà lại khiến mình rơi vào thế khó. Với tính cách như vậy thì sau này làm sao có thể bảo vệ Mộng Đình được?

Một người không có nền tảng gì ngoài y thuật, đã được làm rể nhà giàu thì phải biết cụp đuôi, nếu không chỉ có hại chứ không được lợi ích gì.

Nghiêm Tuệ Mẫn không muốn con gái mình phải sống khổ sở với một thanh niên bốc đồng như vậy.

Bà ấy đã do dự không biết liệu có nên chấp thuận hôn sự này hay không.

Hôm nay Lý Dục Thần đã chọc giận nhiều người, có lẽ bà ấy có thể nhân cơ hội này từ hôn, ông cụ chắc cũng sẽ không phản đối.

Tất nhiên, bà ấy chỉ có thể nghĩ vậy thôi.

Mọi chuyện còn tùy thuộc vào quyết định của chồng bà. Là người đứng đầu nhà họ Lâm, Lâm Thu Thanh vào lúc này đang ở trong tình thế khó khăn nhất.

Bảo vệ Lý Dục Thần đồng nghĩa với việc phải đối mặt với sự phẫn nộ của cả gia tộc. Nhưng nếu để Lý Dục Thần bị đuổi ra ngoài thì người làm gia chủ như ông ta chẳng khác nào là người nhu nhược.

Mọi người đều biết Lâm Lai Nghi luôn ủng hộ Lâm Lai Phong, cho dù là trong tối hay ngoài sáng đều cạnh tranh với Lâm Thu Thanh.

Lúc này, những người la hét nhiều nhất vì hành vi của Lý Dục Thần đều là những người thân thiết với gia đình Lâm Lai Phong.

Còn những người như Lâm Thu Phượng, Lâm Nguyệt Nga,... mặc dù cũng cảm thấy bị sỉ nhục nhưng đều giữ im lặng.

Lúc này, Lâm Lai Nghi mới hoàn hồn rồi gào lên: "Bảo vệ! Bảo vệ!"

Một vài nhân viên bảo vệ lao vào.

“Đánh gãy tay hắn ta cho tôi!”, Lâm Lai Nghi chỉ vào Lý Dục Thần nói.

Mấy nhân viên bảo vệ không biết chuyện gì đã xảy ra, do dự không biết phải làm gì.

Người thanh niên trước mặt không phải là người vừa được bà Lâm đích thân nghênh đón nồng nhiệt sao?

Chuyện đó đã truyền đi trong khắp các nhóm bảo vệ ở đây rồi.

Nhưng nhìn thấy sự phẫn nộ của người nhà họ Lâm, cuối cùng bọn họ cũng phải tới gần Lý Dục Thần.

"Chờ đã!"

Lâm Thu Thanh cuối cùng cũng lên tiếng.

Lúc này ông ấy phải lên tiếng, nếu để cho Lâm Lai Nghi tùy ý ra lệnh đánh gãy tay Lý Dục Thần thì mặt mũi của một gia chủ như ông sẽ chẳng còn gì nữa.

"Chị cả, nơi này là từ đường, đứng trước bài vị liệt tổ liệt tông đánh người không ổn chút nào đâu".

"Ha ha, Lâm Thu Thanh, cậu vẫn còn nhớ mình là người nhà họ Lâm sao?", Lâm Lai Nghi cười lạnh nói: "Tôi đánh người không ổn, còn nó thì có thể đánh tôi sao? Nhà họ Lâm bây giờ đã suy tàn đến mức bị một người ngoài đánh cũng không dám đánh lại sao? Hôm nay tôi không cần mạng của nó, nhưng phải bẻ gãy một tay của nó. Có bảo vệ nào của nhà họ Lâm có thể di chuyển không? Nếu không thì tôi sẽ gọi vệ sĩ của mình vào".

Bà ta vừa nói ra lời này thì mọi người liền biết chuyện ngày hôm nay không thể kết thúc dễ dàng.

Khi Lâm Lai Nghi gọi vệ sĩ vào, nhà họ Lâm hoàn toàn hỗn loạn.

Đây là từ đường của nhà họ Lâm, Lý Dục Thần là con rể, chỉ chưa có hôn lễ mà bước vào còn bị lên án thì huống chi là vệ sĩ của bà ta.

Vệ sĩ của Lâm Lai Nghi cũng chính là vệ sĩ của Viên Quốc Thành, thậm chí còn không thể bước vào cổng nhà họ Lâm chứ đừng nói đến bước vào từ đường của tổ tiên.

Trên mặt Viên Quốc Thành lộ ra một tia hưng phấn.

Nếu nhà họ Lâm xảy ra lục đục nội bộ thì ông ta có thể nhân cơ hội thu lấy quyền lực và tài sản của nhà họ Lâm, để nhà họ Viên tiến vào thị trường thành phố Hòa thì địa vị của ông ta trong nhà họ Viên sẽ tự nhiên tăng lên, có lẽ còn có cơ hội tranh giành vị trí gia chủ trong tương lai.

Tên nhóc ngu ngốc này có lẽ chính là ngôi sao may mắn của ông ta. Viên Quốc Thành nhìn Lý Dục Thần, trong lòng thầm nghĩ như vậy.

Mí mắt của Lâm Thu Thanh run lên, ông ấy đương nhiên không thể để cho Lâm Lai Nghi mang theo vệ sĩ bước vào đây.

Lúc này ông ấy chỉ có thể đưa Lý Dục Thần đi trước để làm dịu tình hình. Dù sao, nếu không có mệnh lệnh của ông ấy thì các nhân viên bảo vệ sẽ không bao giờ dám đánh gãy tay của Lý Dục Thần.

“Đưa cậu ấy ra ngoài trước đi”, Lâm Thu Thanh ra lệnh.

"Không được, tôi nhất định phải đánh gãy tay nó, ngay tại chỗ này, ngay trước mặt tổ tiên", Lâm Lai Nghi kiên quyết nói.

Viên Quốc Thành thì thầm điều gì đó vào tai Lâm Lai Nghi.

Lâm Lai Nghi gật đầu, lớn tiếng nói: "Lâm Thu Thanh, nếu như hôm nay cậu dám để cho tên nhóc này bình an ra ngoài thì tôi liền đập nát bài vị tổ tiên. Dù sao nhà họ Lâm cũng đã mất hết mặt mũi, còn cần gì bài vị tổ tiên nữa!"

Sắc mặt Lâm Thu Thanh tối sầm, ông ấy không ngờ Lâm Lai Nghi lại dám nói ra những lời ghê gớm như vậy.

Đúng lúc này, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng gầm:

"Để tôi xem ai dám!"

Người vừa lên tiếng chính là Lâm Thiền Minh.

Ông ấy đẩy xe lăn bước vào, ông cụ Lâm Lâm Thượng Nghĩa thì đang ngồi trên xe lăn.

Ngay khi họ bước vào, bầu không khí trong từ đường liền trở nên lặng ngắt như tờ.

Sắc mặt của Lâm Thượng Nghĩa như phủ đầy băng giá.

Ông cụ đã ở ngoài cửa được một lúc, có thể nghe thấy rõ ràng những gì đã xảy ra bên trong.

"Dục Thần, hôm nay cậu đã tát vào mặt nhà họ Lâm rồi!", ông cụ nói.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...