Rể Quý Trời Cho
Chương 83: Chuyện Lớn
Lâm Thanh Diện quay đầu qua nhìn thoáng qua bên ngoài, mở miệng hỏi: “đây là có chuyện gì vậy?”Trần Tài Anh cười khổ một tiếng rồinói: “gần đây tình hình phát triển tươngđối mãnh liệt, chọc đến không ít người,thường xuyên sẽ có mấy tên lưu manhđến đây đề gây sự, chuyện này cứ đểcho Lý Huỳnh Thái giải quyết không ít người,thường xuyên sẽ có mấy tên lưu manh là đượcrồi.”Lý Huỳnh Thái đã chuẩn bị sẵn sàng,xương cốt trên cánh tay đang kêu răngrắc.“Con mẹ nó, đúng lúc ông đây đangngứa tay, cứ lấy bọn họ làm bao cát màchơi đùa.”Thấy tình huống ở bên ngoài, tên mậplập tức chạy vào bên trong, mở miệngnói: “Mọi người ra ngoài trước đi, bụngcủa em đau quá, để đi nhà vệ sinh cáiđã, đợi lát nữa em sẽ ra làm hậu thuẫncho mọi người.”Gan của tên mập rất nhỏ, mỗi một lầnđụng phải chuyện như thế này thì đềusẽ trốn trước.Trần Tài Anh và Lý Huỳnh Thái đãthành thói quen, cũng không nói gì nữaLâm Thanh Diện cũng không để ý, dùsao tên mập chỉ là người mà anh mờitheo để giúp cho Trần Tài Anh quản lýsổ sách thôi.Ba người bọn họ cũng đi ra ThiênTỉnh, đứng ở trước mặt của hơn haimươi tên lưu manh.Người dẫn đầu của đám côn đồ kiachính là một cậu trai nhuộm tóc vàng,trên tay cầm một con dao rựa khônglưỡi, trên mặt biểu cảm hùng hổ, một bộdạng điên cuồng.“Ba người các anh ai là Trần TàiAnh?” tên tóc vàng mở miệng hỏi.Trần Tài Anh tiến lên phía trước mộtbước, mở miệng nói: “Là tôi, các ngườimuốn làm gì?”Tên tóc vàng đánh giá Trần Tài Anhtrên dưới một chút, sau đó cười nhạomột tiếng, mở miệng nói: “Tôi còntưởng là một người ghê gớm biết baonhiêu, nhìn xem cũng chỉ như một cáibánh rán mà thôi.”Hai người Lâm Thanh Diện và LýHuỳnh Thái cũng cười ha hả, LâmThanh Diện nhìn Trần Tài Anh một chút,nghĩ thầm ánh mắt nhìn người của cáitên tóc vàng này cũng coi là chuẩn đó.Sắc mặt của Trần Tài Anh xám ngắttrừng mắt nhìn tên tóc vàng rồi nói:“Cho nên các người đến đây để tìm cáichết à?”Tóc vàng nhếch miệng, mở miệng nói:“Chúng tôi đến đây để thay thế anh đó,Trần Tài Anh, anh là cái thá gì chứ, HồngThành là chỗ đứng của chúng tôi, anhchính là bàn đạp của chúng tôi.”“Tôi cũng không khi dễ các người,mau kêu gọi hết những người của cácngười đi ra đây đi, chỉ dựa vào ba ngườicác người còn chưa đủ làm món khai vịcho chúng tôi đâu.”Lúc này Lý Huỳnh Thái tiến lên mộtbước, mở miệng nói. Ba người bọn tôithì có hơi nhiều rồi đó, đối phó với cáiđám tạp nham như các người, một mìnhtôi là đủ rồi.Tóc vàng dời ánh mắt lên trên ngườicủa Lý Huỳnh Thái, quan sát anh ta tỉ mỉmột chút, mở miệng nói: “Anh là ai?”“Ông đây là Lý Huỳnh Thái, sao vậy,chưa từng nghe nói tới à?” Lý HuỳnhThái mở miệng nói.Trong lòng của tóc vàng lập tức giậtmình, đương nhiên là tiếng tăm của LýHuỳnh Thái hắn ta đã từng nghe nói,đây chính là một người ngoan độc, cóđiều hắn ta cũng không biết được LýHuỳnh Thái đã đi theo Trần Tài Anh lănlộn, cho nên chỉ coi Lý Huỳnh Thái làđang nói khoác thôi.“Con mẹ nó, nếu như anh chính là LýHuỳnh Thái thì ông đây chính là chủ củaHồng Thành này đó, Lý Huỳnh Thái cóthể sẽ xuất hiện ở chỗ này à?” tóc vàngmở miệng nói.“Đúng như vậy, cũng không soi mặtvào trong nước tiểu mà nhìn, anh có bộdạng này có thể so sánh với Lý HuỳnhThái người ta được hả?”“Lão đại, đánh hắn ta một trận đi, xemxem hắn ta còn có dám giả mạo ngườikhác nữa hay không.”Mấy tên đàn em cũng bắt đầu ồn àonói.Khuôn mặt của Lý Huỳnh Thái lập tứcđen thui, anh ta chẳng thể nghĩ đếnnhững người này lại còn không tin anhta.Lần này đến phiên Trần Tài Anh cườicợt Lý Huỳnh Thái, lúc nãy Lý HuỳnhThái cười anh ta, anh ta còn cảm thấyhơi khó chịu, bắt lấy cơ hội này, anh tacười một lần cho đáng.Lúc này, một người đứng ở bên cạnhcủa tóc vàng di chuyển ánh mắt lên trênngười của Lâm Thanh Diện, hắn ta hípmắt lại, sau đó nói với tóc vàng: “Lãođại, thằng nhóc kia trông khá là quenmắt, hình như là cái tên phế vật nổitiếng ở Hồng Thành chúng ta đó.”Tóc vàng cũng nhìn chằm chằm vàoLâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: “Phếvật mày đang nói là người tên là LâmThanh Diện đó hả?”“Đúng rồi, chính là hắn ta đó, trướckia em đã gặp một lần rồi, sao hắn tacũng ở chỗ này vậy?”Tóc vàng đảo mắt nhìn Lâm ThanhDiện, nghĩ thầm tên phế vật Lâm ThanhDiện này cũng ở chỗ này rồi, vậy thì cáingười lúc nãy nói mình là Lý Huỳnh Tháichắc chắn là tên lừa đảo.Sao Lý Huỳnh Thái có thể ở cùng mộtchỗ với tên phế vật Lâm Thanh Diệnđược chứ, cho nên chắc chắn là giả rồi.“Con mẹ nó, quả thật là cái tên phếvật mà ai cũng biết. Trần Tài Anh, xemra lúc trước chúng tôi đánh giá anh còncao, không ngờ đến người dưới tay củaanh vậy mà lại đều là loại người như thếnày.” Tóc vàng cười ha hả.“Một mình tôi còn có thể đánh đượcmười tên phế vật như vậy đó, đều nóiTrần Tài Anh có thể so sánh được với LýHuỳnh Thái, bây giờ xem ra toàn làchém gió mà thôi.”“Loại phế vật như Lâm Thanh Diệnnày mà cũng dám khiêu chiến cùng vớichúng ta, tôi khuyên các anh vẫn nênnhanh chóng chạy đi, chờ một lát nữasẽ bị dọa cho tè là quần đó.”Trần Tài Anh và Lý Huỳnh Thái đềuquay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Diện,tiếp theo đều nở một nụ cười, bây giờba người bọn họ đã trúng đạn rồi, lầnnày ai cũng đừng mong chê cười ai.Lâm Thanh Diện trừng mắt nhìn haingười bọn họ một chút, hai người bọnhọ lập tức ngậm miệng lại, Lâm ThanhDiện cười cợt bọn họ, bọn họ khôngdám nói cái gì. Nhưng mà khi bọn họcười cợt Lâm Thanh Diện, thì liền phảisuy nghĩ xem có thể sẽ bị Lâm ThanhDiện xử lý hay không.Giải quyết nhanh đi đừng có lãng phíthời gian vào chút chuyện nhỏ vụn vặtnày làm gì Lâm Thanh Diện miệng nóiTrần Tài Anh và Lý Huỳnh Thái đềunhẹ nhàng gật đầu.Tóc vàng nhìn thấy trong ba ngườibọn họ, Lâm Thanh Diện là người cóquyền nói chuyện nhất, trong lòng củahắn ta liền cảm thấy nghi ngờ, nhưngmà lập tức hắn ta liền cảm thấy xemthường Trần Tài Anh. Một người nghetheo mệnh lệnh của tên phế vật, vậy thìcó thể lợi hại được bao nhiêu.“Tôi còn tưởng rằng Trần Tài Anh làmột người lợi hại biết bao nhiêu, khôngngờ đến còn sợ một tên phế vật. Xem racũng chỉ là hư danh mà thôi, hôm naytiêu diệt các người, chúng tôi sẽ trở nênnổi tiếng ở Hồng Thành, các ngườichính là bàn đạp của chúng tôi.” Tócvàng nói một cách đầy hào hứng.Lý Huỳnh Thái trực tiếp đi lên phíatrước, mở miệng nói: “Con mẹ nó đừngcó nói nhiều lời, muốn lên thì cứ lên hếtmột đám đi, ông đây cũng không muốnlãng phí thời gian.”“Mẹ kiếp, còn phách lối nữa, xen lẫncùng với cái tên phế vật Lâm ThanhDiện này có thể hay ho đến cỡ nào chứ.Các anh em, hắn ta đã không biết tốtxấu, vậy thì cứ xông lên hết một lượt di,để cho hắn ta nếm thử sự lợi hại củachúng ta.”Tóc vàng dẫn đầu vọt về phía của LýHuỳnh Thái, hoàn toàn không đặt LýHuỳnh Thái vào trong mắt.Lý Huỳnh Thái nhếch miệng, thực lựccủa những người này đối với anh ta mànói cũng chỉ là một con voi đối mặt vớicon kiến mà thôi. Muốn xử lý bọn họ, cóthể nói là không cần phải tốn nhiều sức.Anh ta trực tiếp nắm lấy cổ tay củatóc vàng, tay của tóc vàng lập tức mấthết sức lực, cây đao đang cầm ở trongtay cũng rơi trên mặt đất.Sau đó, Lý Huỳnh Thái trực tiếp nângtóc vàng lên, làm cho hắn ta trở thànhmột vũ khí hình người, quăng về phíanhững người ở phía sau đang xông tới.Tính tình của Lý Huỳnh Thái vốn rấttáo bạo, phương thức đánh nhau cũngtương đối ngang ngược, những ngườiđã từng đánh nhau với anh ta đều biếtlúc mà anh ta bắt đầu đánh rồi, có đôikhi ngay cả bản thân mình cũng không buông tha.Đây mới thật sự là tinh thần mà ngườitàn nhẫn nên có, cũng chính bởi vì cáinày, Lý Huỳnh Thái mới có thể mở racục diện ở Hồng Thành trong một thờigian ngắn như vậy.Đương nhiên anh ta còn có thể vượtlên phía trước, cũng không chỉ là bởi vìsự tàn nhẫn này, thực lực của bản thânanh ta cũng đã khá nổi trội rồi.Nhưng mà có điều vỏ quýt dày cómóng tay nhọn, Lý Huỳnh Thái có hungác đi nữa thì cũng không thể vượt quanổi Lâm Thanh Diện, hơn nữa anh tacũng đánh không lại Lâm Thanh Diện,cho nên anh ta cũng chỉ có thể thànhthật mà đi theo Lâm Thanh Diện.Đáng tiếc những tên côn đồ này lạikhông biết sự lợi hại của Lâm ThanhDiện, hiện tại còn tưởng là Lâm ThanhDiện chỉ là một tên phế vật, cũng khôngbiết dùng cách nào mà leo lên đầu củaTrần Tài Anh mà thôi.Tóc vàng bị giày vò mấy lần ở trongtay của Lý Huỳnh Thái, trong nháy mắtbị mất hết sức lực, Lý Huỳnh Thái nắmlấy đầu của hắn ta mà tấn công nhữngtên côn đồ kia. Những tên côn đồ kiađều ngã cái ạch xuống đất, tóc vàngcàng đau đớn hơn, qua mấy lần hắn tađã cảm giác được đầu của mình đã bịsưng phù muốn nứt ra.Chỉ trong vòng năm phút, một nhómhơn hai mươi tên côn đồ đó liền bị ngãxuống mặt đất hết toàn bộ.Lý Huỳnh Thái ném tóc vàng ra bênngoài, tóc vàng cắn răng đứng dậy từdưới đất, thân thể lung lay lại ngãxuống.Lý Huỳnh Thái phủi tay đi đến trướcmặt của tóc vàng, mở miệng nói: “Bâygiờ còn muốn xem chúng tôi là bàn đạpnữa hay không?”Toàn thân của tóc vàng đều nổi da gà,mặt mũi của hắn ta tràn đầy hoảng sợnhìn Lý Huỳnh Thái, nghĩ thầm sao cáitên này có thể lợi hại như vậy chứ, sẽkhông phải thật sự là Lý Huỳnh Thái đóchứ.Có điều là sao Lý Huỳnh Thái có thểcùng một phe với Lâm Thanh Diệnđược, chắc chắn là giả, anh ta cũng chỉđánh nhau lợi hại một chút mà thôi,thua xa so với Lý Huỳnh Thái.Tóc vàng ngồi dậy từ dưới đất, nhìnchằm chằm vào Lý Huỳnh Thái, nuốtnước bọt mở miệng nói: “Mày… màyđừng có đắc ý ở đây, bọn tao đến đâycũng chỉ là thăm dò thực lực của bọnmày thôi, lão đại của bọn tao còn chưađến đây đó, chờ lão đại đến đây rồi thìsẽ không còn cơ hội cho bọn mày đắc ýnữa đâu.”Lý Huỳnh Thái nghe thấy mấy lời nàycủa hắn ta, lúc này mới vươn nắm đấmcủa mình ra, muốn dạy dỗ cho tóc vàngmột trận.Lúc này, Lâm Thanh Diện đi qua kêuanh ta dừng lại.“Cậu ta cũng đã nói là mình còn cólão đại, vậy thì cứ chờ lão đại của cậu tađến đây đi, diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu không thì sau này bọn nó sẽ cònđến gây phiền toái cho mọi người nữađó.” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.Lúc này Lý Huỳnh Thái mới thu hồinắm đấm của mình lại, mắng chửi: “vậythì tôi cũng chờ lát nữa đánh lão đại củacác cậu cùng một thể luôn, con mẹ nóchứ, xem các cậu còn đắc ý đượckhông.”Tóc vàng nhìn thấy một người cónăng lực đấm đá như thế này mà thậtsự nghe lời của một tên phế vật, sự sợhãi ở trong lòng lập tức giảm bớt.Hắn ta cũng rất thông minh, khôngnói với Lý Huỳnh Thái nữa, mà lại nhìnvề phía Lâm Thanh Diện, mở miệng nói:“hừ, lão đại của bọn tao cũng khôngđơn giản như bọn mày đã nghĩ đâu, lãođại của tao lợi hại hơn chúng tao nhiều,chờ đến lúc đó bọn mày sẽ chịu đủ.”Lâm Thanh Diện nhìn tóc vàng rồi nói:“Lão đại của các người là ai vậy?”“Chờ lát nữa anh ấy đến đây là bọnmày biết thôi, đảm bảo sẽ hù dọa bọnmày sợ chết.” Tóc vàng mở miệng nói.Sau đó, hắn ta liền lấy điện thoại diđộng ra gửi một cái tin nhắn qua cholão đại của bọn họ.Tóc vàng ngồi ở trên mặt đất, cầnthận nhìn chằm chằm về phía Lý HuỳnhThái, mở miệng nói: “Anh trai à, anh cóthể đánh như vậy, đi theo tên phế vậtnày cũng thật sự quá lu mờ tài cán rồi.Không bằng anh di theo lão đại của bọntôi luôn đi, lão đại của bọn tôi sau nàysẽ trở thành nhân vật lớn của HồngThành đó, đến lúc đó chắc chắn sẽ làmcho anh lên như diều gặp gió.”Lý Huỳnh Thái nhếch miệng, mởmiệng nói: “Thằng nhóc à, nếu như màcậu còn dám nói anh ấy là phế vật, tôisẽ trực tiếp đánh gãy hai cái đùi củacậu đó, ông đây nói chuyện thì sẽ giữlời, không tin thì cậu cứ thử xem.”Tóc vàng lập tức rụt cổ lại, thầm nói ởtrong lòng: “Quả thật là một tên khôngcó đầu óc, ai mà không biết Lâm ThanhDiện là một tên phế vật nổi tiếng ở HồngThành, anh lại còn nói đỡ cho hắn ta,thật sự là đầu óc bị nước vào rồi, ngườinhư thế này có lợi hại hơn nữa thì có lợiích gì đâu.”Gần mười phút sau, ở cách đó khôngxa có một đám người mang theo khí thếhung hăng đi tới, trên người của mấyngười này xăm đủ loại hình xăm, nhìnqua giống như là mấy tên cướp.Tóc vàng lập tức liền hưng phấn, lãođại của bọn họ mang người tới đây,cũng không cần sợ ba người Trần TàiAnh nữa.Lý Huỳnh Thái và Trần Tài Anh cũngquay đầu nhìn về phía đó, hai mắt cũnghơi híp lại.Ánh mắt của Lâm Thanh Diện rơi vàobóng dáng của người đang dẫn đầu,khóe miệng lập tức nâng lên một nụcười trêu tức.Người dẫn đầu chính là người mà anhvừa mới dạy dỗ cho một trận, chính làLôi lão hổ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương