Chín giờ tối bên trong phòng ngủ, có tiếng gió thổi lạch cạch qua cửa sổ, ánh trăng xuyên qua rèm cửa chiếu vào trên giường lớn. Trong không khí vẫn còn hương vị nam nữ hoan ái nồng đậm, cô gái vô lực nằm bò trên giường, mồ hôi thấm cả trên cánh tay dài, mà chủ nhân cánh tay đó vẫn mút hôn sau cổ cô gái.
Lương Sam che lại đôi môi đang thác loạn trên gáy mình, thở phì phò nói:”Tôi đói bụng…”
Nghĩ đến từ lúc về nhà đã qua ba giờ, mà mình với Kỷ Vũ vẫn luôn lăn lộn trên giường, hãm sâu vào tình dục, xong việc mới cảm thấy dạ dày đang phản kháng. Kỷ Vũ từ trên người cô đứng dậy, bàn tay xẹt qua gương mặt, vuốt mấy giọt mồ hôi xuống bên tai, dịu dàng nói:
“Muốn ăn gì? gọi cơm hộp nhé?”
Lương Sam lắc đầu: “Tôi muốn ăn bún ốc, nhà có, cậu đi nấu.”
“Được.”
Vừa nói xong lại in lên khóe môi cô một nụ hôn, trần truồng đi vào phòng tắm. Cậu rửa ráy qua người mình, sau đó mở nước nóng vào bồn tắm, cậu không mặc lại chiếc áo tắm dài của Lương Sam, mà vây khăn tắm quanh hông, cao thẳng đi về giường, bế cô lên nói:”Ôm em đi tắm đã.”
Kỷ Vũ đã 20 tuổi, số lần vào bếp có thể đếm trên đầu ngón tay, cậu nhìn túi bún ốc đóng gói suy nghĩ rồi bước đi, chân tay vụng về mân mê bếp núc.
Đang chờ đợi nước sôi, hai tay cậu chống trên bàn bếp, nghĩ đến sự việc phát sinh vào tối nay.
Cậu đã làm tình với Lương Sam.
Chỉ vài giờ ngắn ngủi, quan hệ của hai người đã thay đổi. Điều cậu bất an chính là: Lương Sam và cậu biết nhau bằng nickname 23, là cùng một người, phản ứng trong xe chiều nay, cô cũng không ngạc nhiên lắm, thậm chí bình tĩnh thong dong, vậy nên cô đã sớm biết cậu là ‘JY” sao?
Có phải mình ở trong mắt cô cũng chỉ là một thằng trai tùy tiện?
Cậu rất thích Lương Sam, nhưng không biết Lương Sam đối với mình có ý gì.
Phía sau vang lên một tiếng vang đánh gãy suy nghĩ của cậu, Lương Sam đã mặc một chiếc váy ngủ khác ngồi trên bàn ăn, khuỷu tay đặt lên bàn chống cằm nhìn vào cậu xuyên qua tấm kính.
Nháy mắt đối diện nhau, cậu muốn nhìn ra chút manh mối nào đó, nhưng vẫn không hiểu ý nghĩ của cô.
Hai người ngồi đối diện, Kỷ Vũ nhìn đôi môi màu hồng phấn của người trước mắt, như đã rất đói bụng, trong lòng càng thêm buồn bực, cảm giác bị cô trêu chọc ngày càng mãnh liệt, còn dâng lên một chút tủi thân.
Nhìn bún ốc trong chén, không muốn ăn.
Nghe thấy tiếng đũa buông xuống, Lương Sam ngẩng đầu nhìn cậu.
“Em đã biết là tôi sao?” Vẫn không thể nhịn được hỏi ra một câu không đầu không đuôi, giọng nói căng chặt.
Lương Sam lấy khăn giấy lau qua đôi môi đỏ thắm, nhìn thẳng vào mắt cậu nói:
“Đúng vậy?”
“Khi nào biết…?”
“Chắc là lần đầu gặp đi…”
Trên mặt Kỷ Vũ hiện lên một vẻ nhăn nhúm, cậu bực bội vì Lương Sam trêu đùa mình như con chuột ở trong lồng, ngăn không được bản thân,không thể kiềm chế được để cho cô đùa giỡn.
“Vậy chúng ta…”
“Đều là người trưởng thành rồi, đúng không.” Lương Sam đánh gãy lời nói tiếp theo.
Tình cảm nóng bỏng rút lui, cậu không biết phải đối mặt với cô như thế nào.
Lương Sam đứng lên cầm chén đũa đi vào phòng bếp, bỏ vào máy rửa chén, thu dọn mặt bàn.
Lúc đi ra thấy Kỷ Vũ đã mặc chỉnh tề đứng ở huyền quan.
Cô đi qua, dựa vào tủ giày nhìn cậu, nói: “Phải đi à?”
“Ừm, ký túc xá phải đóng cửa.”
Nam sinh cúi đầu, giọng nói buồn bã.
Lương Sam cũng không có ý định giữ cậu qua đêm, hiện tại cũng không biết trong lòng cậu đang như một cuộn chỉ rối. Chưa đợi cậu đứng thẳng, cô đi đến ôm cổ cậu, đặt một nụ hôn không chứa tình dục, gương mặt hồng phấn mịn màng, Kỷ Vũ nhìn cô, kiềm chế xúc động muốn âu yếm.
“Lần sau gặp” Cô lùi lại, đứng ở đó, chìm trong ánh sáng ấm áp. Kỷ Vũ bỗng nhiên chẳng còn muốn đi.
“Lần sau là khi nào?” Kỷ Vũ thốt ra một câu.
Cậu còn muốn hỏi cô, hiện tại bọn họ là quan hệ gì? cùng cậu lăn giường chỉ là lúc máu huyết dâng trào thôi sao?
Nhưng lòng tự trọng không cho phép cậu làm như vậy.
“Xem cậu.”
Kỷ Vũ nhấp môi gật gật đầu, mở cửa ra ngoài.
Đi ra cửa lớn, mưa vẫn rơi, ngày càng nặng hạt.
Cũng may nhà Lương San cũng cách trường không xa lắm, cậu đội mũ hoodie lên, bước nhanh đi vào trong màn mưa.
Đuổi kịp vài phút nữa bảo vệ khóa cổng trường.
Cậu mang theo khí lạnh trở lại phòng ký túc xá, bạn cùng phòng vẫn đập bùm bùm trên bàn phím chơi game.
Phó Xa nghe thấy tiếng cậu trở về, cũng không quay lại nhìn người, đùa giỡn nói: “Muộn vậy mới về đến nơi, có phải ngoài có con chó con nào rồi đúng không?”
Không ai thèm đáp lời, Phó Xa quay đầu nhìn Kỷ Vũ một thân ướt hết, sợ hãi nói:
“Mẹ kiếp, cậu bị chó đuổi à?”
Kỷ Vũ không có tâm trạng đùa lại, trực tiếp chửi một câu: “Cút”. Sau đó đi vào nhà vệ sinh trong phòng ký túc.
Phó Xa quen với vẻ lạnh lùng cao ngạo, không để ý gãi gãi gáy mình, xoay người tiếp tục cuộc chiến.
Đứng dưới vòi sen, cậu để hơi nước quét qua từ đầu xuống chân, một đường dính mưa, lạnh lẽo trong lòng, lúc này làm người tỉnh táo hơn nhiều.
Cậu thích Lương Sam, nhưng muốn quang minh chính đại ra vào nhà cô, ngày đêm thích thú nằm bên gối, mà dường như cô không muốn đối với mình như vậy. Cậu không trách cô cố tình dụ dỗ, chỉ để ý đến thái độ của cô đối với mình, hay chỉ xem mình là một món đồ chơi tùy ý bày trận trêu đùa.
Kỷ Vũ cởi trần đi ra khỏi nhà vệ sinh, chưa về gường của mình, bị Phó Xa giữ chặt, nhìn vẻ mặt cậu ta như ăn cức: “Vũ à…tắm rửa không soi gương à? quả nhiên bên ngoài nuôi chó con?.”
Kỷ Vũ sửng sốt, lần nữa đi vào nhà vệ sinh, lau lớp sương mù trên gương, đập vào mắt là những vệt dâu tây màu đỏ, vết cào xuống tận ngực, thậm chí cả sau gáy và vành tai đều chen chúc dấu hôn. Tâm tình như mảnh sương mù vừa rồi bỗng nhiên bay biến, ngón tay đè xuống khóe môi nhếch lên, đi ra ngoài.
Phó Xa đứng ngồi không yên muốn ăn dưa, nhìn đến người vừa đi ra không ngừng bát quái.
“Ai ai?!”
“Nóng bỏng như thế? Sao trước đây không thấy cậu nhắc đến?”
“Là đàn em lần trước tỏ tình với cậu hả? không phải đã từ chối rồi sao?”
“A, chẳng lẽ là đàn chị hôm trước tìm cậu ở sân bóng xin wechat? cũng không phải, cậu chẳng nói là không có wechat nên cũng từ chối luôn rồi mà?”
“DCM cuối cùng là ai? Tò mò muốn chết!!”
Phó Xa ở bên cạnh hỏi đến vò đầu bứt tai, chỉ thấy Kỷ Vũ cười mắng:
“Ai cũng không phải, cậu nhắm lại miệng đoán mò đi.”
Phó Xa nào đã gặp qua Kỷ Vũ cười dịu dàng như thế này, cậu ta như gặp quỷ tiếp tục kêu gào.
Kỷ Vũ khó chịu nhíu mày, sải hai bước nhảy lên giường, kéo tấm màn ngăn cách thằng bạn cùng phòng đang sủa như chó con.
Mở di động ra, đưa máy chụp những vết đỏ loang lổ trên cơ thể.
Click mở khung thoại nhắn tin với Lương Sam trên WeChat.
JY: [ hình ảnh ]
JY: “Là cún sao?”
Rên Cho Em Nghe - Tô Mã Lệ
Chương 12: Lần sau gặp
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương