[REPOST] Harry Potter: The Next Generation

87. Thức tỉnh



Sylvia đã lên tầng ba. Cô ấy vừa bước ra thì bọn Vệ Binh vác súng mai phục sẵn ở đó và nã đạn liên tục.

Sylvia nhanh tay tạo Bùa Khiên chặn hết đạn của bọn chúng.

Sau đó khi bọn chúng hết đạn thì Sylvia hô to:

- Watera!

Câu thần chú cực mạnh này đánh bọn chúng nằm ngổn ngang ra đất.

Bỗng một cánh cửa ở cuối phòng mở ra, đó là Cherry.

Cherry mỉm cười:

- Tôi đang chờ cô đây, Sylvia!

Sylvia lạnh lùng nói:

- Ta sẽ trả thù cho những đồng đội đã bị ngươi sát hại! Ngươi thật quá tàn nhẫn, Cherry!

Cherry phì cười:

- Ta cứ nghĩ ngươi đã thay đổi, Sylvia!

Sylvia ngạc nhiên:

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

Cherry nói:

- Ngươi có nhớ cái lần đó không? Khi bọn ta đến gặp cái tên Albus đó. Lúc đó ngươi đã thuyết phục hắn gia nhập với chúng ta!

Sylvia cau mày:

- Ngươi nhắc lại những chuyện đó để làm gì?

Cherry mỉm cười:

- Ngươi luôn cho rằng cậu ta là Kẻ Hủy Diệt Thế Giới! Nhưng....lúc đó ánh mắt ngươi đã thay đổi! Từ cái nhìn của ngươi, ta có thể thấy....ngươi đã thay đổi cách nhìn về cậu ta. Thật sự lúc đó ta cũng không hề cho rằng Albus là người như vậy! Cậu ta trông rất hiền lành!

Sylvia hỏi tiếp:

- Thế thì sao?

Cherry nói tiếp:

- Cô vẫn tràn ngập sát khí như xưa. Điều này khiến ta vui lắm! Ta cứ nghĩ cô đã thay đổi rồi chứ!

Sylvia trông như muốn nổi điên lên:

- Im đi! Chính ngươi đã làm ta tức giận đến mức này! Ngươi thấy vui cái gì hả?

Cherry nhắm mắt lại và nói bằng giọng mơ màng:

- Thật sự đôi khi ta thấy ngưỡng mộ cô, Sylvia! Cô có thể gia nhập với bọn ta được không? Cô hãy coi như đây là một lời cầu xin đi!

Sylvia hét to:

- Không bao giờ! Một kẻ phản bội như ngươi mà có thể nói những điều như vậy ư? Ta thật thất vọng về cô, Cherry! Lúc đó họ đã rất buồn. Họ vẫn nhớ cô là người nấu ăn giỏi nhất đội. Họ thật sự đã không muốn tin cô rằng đã phản bội chúng tôi!

Cherry trông thất vọng thấy rõ:

- Hừm....cô thực sự đã thay đổi rồi, Sylvia! Mặc dù ta vẫn cảm nhận thấy sát khí của cô! Nhưng đó chỉ là sự tức giận! Có lẽ chính thằng Albus đó đã khiến cô ra nông nỗi này. Thật đáng tiếc.............

Sylvia mỉm cười một cách hạnh phúc. Điều đó khiến Cherry tỏ ra rất ngạc nhiên.

- Ta đã phạm những tội ác tày trời tưởng như không còn đường quay trở lại. Nhưng.....cậu ấy đã khiến ta thay đổi suy nghĩ.

Cherry bỗng kêu lên:

- Thôi đi! Đừng nói nữa!

Sylvia sửng sốt thấy rõ:

- Ngươi làm sao vậy, Cherry?

Cherry lúc này trông điên hết sức:

- Cô.....cô thật khiến tôi quá thất vọng! Tại sao lại nói những lời ủy mị như vậy? Cho dù tôi có muốn giết cô nhưng....tôi không muốn cô như vậy! Joker của ngày xưa đâu rồi? Người tôi muốn đấu là Joker chứ không phải Sylvia!

Sylvia mỉm cười:

- Joker ư? Biệt danh này tôi đã bò từ lâu rồi! Tôi chỉ là Sylvia Silverstone mà thôi!

Ánh mắt của Cherry bừng bừng sát khí:

- Ta thật sự muốn tiêu diệt tên Albus đó! Nhưng....có lẽ nó không thể qua nổi Đội Trưởng Kỵ Binh đâu!

Sylvia nhìn Cherry bằng ánh mắt nghi ngờ:

- Ngươi bảo là....ngưỡng mộ ta ư?

Cherry mỉm cười:

- Đúng vậy! Một cuộc chiến sinh tử là cách ta thể hiện sự tôn trọng với người mà mình ngưỡng mộ! Ta đã rất thất vọng khi cô không chịu nhìn mọi việc theo chiều hướng thực tế! Cô khi có thể lật đổ được ngài David ư? Đó là chỉ là ảo tưởng thôi!

Sylvia lạnh lùng nói:

- Cô thật điên rồ, Cherry!

Cô ta bỗng lấy ra từ trong không khí một bàn cơ và nói:

- Làm vài ván chứ? Xưa nay cô chưa bao giờ thắng được tôi! Lần này có muốn thử không? Hay là cô sợ?

Sylvia nói ngay:

- Được thôi! Sợ gì chứ! Lần này ta quyết không thua đâu!

*

* *

Yfu sử dụng thuật Phân Thân để tránh đòn của gã Đội Trưởng Kỵ Binh. Francoise thì sử dụng thuật Thủy Hình Nhân.

Giờ đây chỉ còn tôi và họ đứng vững trên chiến trường. Evan giờ đã bị loại khỏi vòng chiến.

Tôi lúc này đã hạ gục toàn bộ những tên Vệ Binh còn sót lại. Bây giờ tôi sẽ giúp họ đánh gã Đội Trưởng này.

Khi đến gần, đôi chân tôi bỗng nhiên cứng đờ lại. Sát khí của tôi này khủng khiếp quá! Chưa bao giờ tôi thấy sợ hãi đến vậy! Ngay cả khi đối diện với Ekeziel tôi còn có thể chiến đấu! Nhưng sát khí của hắn khiến tôi như chết đứng!

Hắn còn đáng sợ hơn loài gián nữa! Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở nên hèn nhát thế này.......

Trong không trung xuất hiện một nắm đấm bằng nham thạch to lớn. Nó đấm văng Yfu vào tường và cô ấy bất tỉnh!

Thôi rồi! Cả Yfu cũng bị rồi! Các bạn của tôi bị hắn đánh ra nông nỗi này! Vậy tại sao tôi vẫn còn đứng đây? Tôi phải cố gắng hết sức để thoát khỏi nỗi sợ hãi này!

Francoise bỗng phát hiện ra sự sợ hãi của tôi. Không chỉ Francosie, gã Đội Trưởng Kỵ Binh cũng nhìn thấy tôi.

Hắn cười to:

- Kẻ hèn nhát như ngươi mà lại là một trong các Hộ Vệ của Banka ư? Thật không thể ngờ!

Giờ đây chắc Francoise thất vọng về tôi lắm! Tôi vẫn nhớ cái lần cô ấy đề cử tôi làm Pháp Sư...............

Francoise hét to:

- Im đi! Không được sỉ nhục bạn của ta!

Những lời nói của Francoise khiến tôi thấy cảm động hết sức. Cô ấy vẫn ra sức bênh vực cho tôi!

Cám ơn bạn, Francoise! Cám ơn những gì bạn đã đem đến cho mình!

Trong khoảng khắc này thời gian như ngừng trôi. Những ký ức về Bella trong tôi xuất hiện sống động như những đoạn phim vậy. Những ký ức hạnh phúc đó khiến tôi chợt muốn trào nước mắt.

Mục đích của tôi là đến cứu Bella cơ mà? Tại sao tôi lại chùn chân ở đây?

Tôi vẫn luôn nghĩ mình là một kẻ kém cỏi! Nhưng cho đến khi gặp Bella.....tôi đã thay đổi!

Bella là cô gái quan trọng nhất trong đời tôi! Tôi không thể cứ vô dụng như thế này mãi được!

Tôi sẽ cứu Bella bằng mọi giá! Cho dù có phải chết!

Đôi chân tôi bắt đầu có cảm giác. Bỗng nhiên tôi cảm thấy trong cơ thể mình có một luồng khí nào đỏ di chuyện ào ào như dòng suốt. Cơ thể tôi như nóng ran lên rồi tỏa ra hơi lạnh.

Tự nhiên trong tiềm thức, tôi nhận ra cái giọng nói đã xuất hiện trong đầu tôi khi ở cuộc chiến với Ekeziel là của ai. Đó là giọng nói của ông Gordic Griffindor - một trong Bốn Nhà Sáng Lập vĩ đại.

Đúng vậy! Tôi đang mang Sức Mạnh Ngàn Năm trong mình! Tôi không thể làm mất mặt ông ấy được!

Và trong khoảng khắc này, tôi chợt nhớ ra một chuyện:

Ở trên thuyền, Sylvia nói với tôi:

- Albus nè! Có lẽ bạn cũng giống mình! Bẩm sinh bạn có nội lực pháp thuật mạnh hơn những phù thủy bình thường!

Tôi ngạc nhiên:

- Bạn nói thật chứ, Sylvia?

Sylvia mỉm cười:

- Đúng vậy! Nhưng hiện giờ bạn chưa đánh thức được nó, cái thứ quyền năng đang ngủ say bên trong bạn! Dường như nó còn lớn mạnh hơn cả mình nữa!

Tôi hỏi:

- Đó là lý do mà chất độc chưa giết chết nổi bạn trong suốt bao tháng nay ư?

Sylvia mỉm cười:

- Tất nhiên rồi!

Không lẽ tôi đang dần dần đánh thức được sức mạnh thật sự của mình? Có lẽ phải thử mới biết được!

Một nắm đấm bằng nham thạch nữa xuất hiện tấn công Francoise. Nhưng tôi nhanh chóng tạo ra một bức tường băng chặn đòn của hắn lại.

Gã Đội Trưởng ngạc nhiên:

- Thật kỳ lạ! Làm cách nào mà nó có thể đỡ được đòn này của ta chứ?

Francoise mửng rỡ:

- Bạn đã thoát khỏi nỗi sợ hãi rồi, Albus!

Tôi gãi đầu hối lỗi:

- Xin lỗi, Francoise!

Francoise mỉm cười:

- Cái đó để nói sau đi! Lo đối phó với hắn trước đã! Nhưng.......trông bạn lạ quá!

Tôi hỏi:

- Lạ thế nào cơ?

Francoise có vẻ rất ngạc nhiên:

- Nội lực của bạn.....thật không thể tin được.......mạnh quá!

Tôi trừng mắt nhìn gã Đội Trưởng:

- Vậy sao? Được rồi! Mình sẽ đánh hắn để trả thù cho Yfu và Evan!

Gã Đội Trưởng phá ra cười lớn:

- Làm được thì hẳng nói nhé, đồ chuột nhắt!
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip
Tele: @erictran21
Loading...