[Reup + Rewrite] Âm Dương Kì Bí - Tự Lực Văn Nhân Ft Chin

Chương 22: Khi Có Hai Người, Họ Làm Gì?



Sau cùng thì chỉ còn lại Vũ và Thi. Thi vẫn ngủ ngon lành trong vòng tay của Vũ..

Vũ thở dài đưa cô vào trong phòng. Hắn ta khẽ mỉm cười nhìn cô. Đúng là rất giống với Châu, nhưng hắn ta không thể nào động lòng được. Hắn đã có Châu rồi mà? Hắn tự cười một mình, có ư? Là hắn tự nhận vậy thôi..

* * *

- Vũ này, có bao giờ anh cảm thấy hối hận khi ở bên tôi không? - Châu nghiêng mình nhìn Vũ, khẽ cười rồi hỏi.

- Tôi chưa bao giờ cảm thấy quyết định của mình là sai lầm cả. Âu cũng là vì duyên số thôi, ở bên cô và kí kết bản hợp đồng với cô, cũng là duyên số đưa đẩy tôi vào đó thôi. - Vũ lơ đãng nhìn sang, lảng tránh ánh mắt của Châu

- Nếu như tôi xảy ra chuyện, anh có sẵn lòng giúp tôi không?

- Nếu tôi có thể..

- Vậy nếu tôi muốn giết người?

- Tôi sẽ bào chữa cho cô..

- ...

- Dù biết làm thế tôi có thể bị trừng phạt! - Vũ mỉm cười.

- ...

* * *

- Thực sự lần này, tôi làm liên lụy đến anh rồi! - Châu cúi đầu, lảng tránh ánh mắt của Vũ.

- Là tôi chấp nhận theo cô mà, đâu thể trách cô được?

- Nhưng vì tôi mà anh thành ra như vậy, thì tôi đâu can tâm..

- Tôi từng nói, vì cô tôi có thể chịu phạt, nhưng phạt như này đúng là hơi quá sức thật. - Vũ cười nhẹ, anh nhìn thẳng vào mắt Châu. - Nhưng vì cô, đau đến mấy tôi cũng chịu được.

- Vì một kẻ như tôi mà anh sẵn sàng để hồn xiêu phách tán, vĩnh viễn không thể nào quay lại sao?

- ...

- Một kẻ như tôi đâu đáng để anh làm thế?

- ...

* * *

Còn lại một mình trong căn phòng khách rộng, Vũ mỉm cười khi nghĩ lại những kí ức năm xưa. Đối với hắn, việc sống trên đời là điều gì đó thật buồn tẻ và nhàm chán. Phải, hắn dã sống, cũng chẳng biết đã mấy ngàn năm rồi. Đối với hắn, sinh mệnh của con người tựa như một cái chớp mắt vậy. Bất tử? Đó là điều hắn không hề muốn chút nào. Cô độc và lẻ loi, đó là những gì mà ngàn năm qua hắn đã trải qua.

Rung động vì một người sao? Hắn là ai mà có thể nghĩ đến tình yêu? Một con Quỷ bất tử của Âm Giới. Rung động vì một Cựu Tử Thần? Nực cười ghê. Chính bản thân hắn cũng cảm thấy nực cười vì điều đó. Vốn dĩ từ lâu đám Tử Thần không ưa gì lũ Quỷ. Việc Quỷ xuất hiện, ở bất cứ đâu cũng đều làm đám Tử Thần cảm thấy mệt mỏi. Họ phải làm việc. Họ phải là kẻ đi giải quyết hậu quả mà đám Quỷ gây ra.

Sẽ ra sao nếu như Quỷ yêu Tử Thần? Không bao giờ điều đó xảy ra cả.

Vậy nếu như ta không làm Quỷ thì sao?

Thì ta sẽ không còn là ta nữa rồi..

Sự bất tử của ta, sẽ chính là niềm đau đớn nhất trong cuộc đời này..

Cô độc.. Ta lựa chọn điều đó.

* * *

- Con người sau khi chết sẽ hóa thành Linh hồn, vậy Linh hồn sau khi chết sẽ hóa thành gì?

- Không còn gì cả..

- Vậy nếu một ngày em không còn nữa, thì anh cảm thấy thế nào?

- Sẽ đau lắm..

* * *

- Chẳng phải vẫn ở đây sao? Chỉ là người khác thôi..

Vũ lầm bầm một mình..

"Chắc hẳn mệt lắm, xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy mà.. để xem có thể làm gì cho cô ăn được không.."

Nhà còn gạo, thịt nữa. May thật, Vũ mỉm cười. Hắn ta xuống bếp.. Một con Quỷ, đội lốt một tên Luật sư, và bây giờ thì nó làm đầu bếp cho thân chủ khó tính của mình. Nực cười thật? Khi mà bản hợp đồng giải thoát cho hắn lại chính là thứ quyết định số phận hắn. Không có bản hợp đồng ấy, chắc bây giờ hắn cũng chẳng có cơ hội ở đây đâu.

Thôi thì nuông chiều con nhỏ này một lần vậy!

* * *

- Dậy nào, hết giờ ngủ rồi!

Thi uể oải mở mắt. Một căn phòng màu xanh lục, bên cạnh là tiếng của mẹ đang gọi.

- Con gái ngoan, đến giờ dậy rồi, đừng ngủ nướng nữa..

Thi choàng dậy, nhưng không được. Cô cố gắng hết sức để có thể nói ra một câu gì đó với người đang đứng trước mặt mình, nhưng không thể..

- A.. Sao thế này..

Xung quanh tối dần, tối dần..

- THI, SAO ĐẤY! LÀM SAO ĐẤY!

Vũ hốt hoảng chạy lại khi thấy Thi đang gào lên. Thi như bừng tỉnh, nhìn vào Vũ:

- Đây.. đây là đâu.. Mẹ.. Mẹ tôi đâu rồi..

- Cô làm sao vậy? Có chuyện gì đã xảy ra? Cô mơ thấy điều gì hả?

- Anh.. Vũ.. Tôi sợ.. Tôi sợ lắm..

Vũ ngồi xuống bên cạnh giường, khẽ đưa tay vuốt mái tóc lòa xòa trước mặt của Thi.

- Không sao đâu, có tôi ở đây rồi! Mọi chuyện sẽ qua sớm thôi! Đừng lo lắng..

- Tôi.. Tôi mơ thấy mẹ.. Tôi còn mơ thấy mẹ gọi tôi dậy nữa.. Anh.. làm ơn, giúp tôi.. Tôi muốn gặp mẹ tôi..

- Cô đang mệt như thế này thì đi được đến đâu? Nghỉ ngơi đi đã, bây giờ không phải lúc..

- Tôi..

Vũ đỡ Thi nằm xuống. Mặc dù không muốn nhưng cô phải tuân theo lời của Vũ. Vũ bưng lên cho cô một bát cháo hành, có thêm chút thịt..

- Tôi không chắc nó có hợp khẩu vị không. Nhưng cô cố ăn một chút nhé.

Mùi thơm từ bát cháo hành bốc lên.. Mùi này.. Giống bát cháo mẹ Thi hay làm quá..

- Chúng ta có thể.. Lên Dương Giới không? - Thi ngước nhìn Vũ, hỏi khẽ.

- Nếu cô muốn..

Vũ thở dài, với quyền năng của mình, việc lên Dương Giới đối với cậu không gì là khó. Nhưng trong tình cảnh rối ren như hiện tại, lại còn phải đưa Thi đi theo, muốn lên được trên đó không phải là điều dễ dàng gì..

Lên Dương Giới, nhất thiết phải có giấy phép của trưởng làng, cụ thể hơn ở đây là cụ Yến. Nhưng Thi dường như đã quên đi điều đó. Cụ Yến không có nhà đồng nghĩa với việc Thi không thể đi đâu cả..

- Suy nghĩ kĩ đi, có thể chuyến đi lần này cô sẽ không vui đâu..

- Tôi chỉ muốn gặp mẹ tôi một lát thôi.. Tôi muốn được gặp bà ấy..

- Ba năm qua cô đã sống rất tốt mà không nhớ về gia đình một lần nào hết.. Vậy tại sao cô lại muốn trở về đó?

- Mọi năm tôi đều quay về nhà.. Nhưng không bao giờ tôi được gặp ba mẹ của mình..

Vũ gật đầu, ra hiệu đồng ý. Thi nhìn cậu, định nói gì đó nhưng Vũ đã bỏ ra ngoài. Lát sau, cậu ta quay lại.

- Cô chắc chắn là muốn đi chứ?

- Chắc! - Thi quả quyết.

Thi đâu biết rằng, người cô cần gặp, giờ đang sống trong hạnh phúc. Một sự hạnh phúc giả tạo.

* * *

Âm Giới. Tầng Hai.

- Nơi đây là nơi Ngọc Anh ở, chúng mày liệu đường ăn nói để nó tha thứ cho..

Nam Tào nhìn hai đứa, không một chút biểu lộ cảm xúc, ông ta nói nhanh.

- Còn chuyện của con.. - Cái Trang quay sang hỏi.

- Việc gì cũng có tuần tự của nó, giải quyết chuyện của Ngọc Anh trước. Hai đứa làm thế nào thì làm, phải để nó hiểu ra và tha thứ cho. Một linh hồn mới mất, chắc hẳn còn nhiều điều chưa hoàn thành, hãy giúp nó.

- Không thể để nó tự hoàn thành sao ạ? - Linh thắc mắc.

- Mày gây tội chẳng lẽ chỉ nói câu "xin lỗi" là xong à? - Nam Tào giọng hơi gắt.

- Vâng vâng, con hiểu, con hiểu.. Con biết lỗi con rồi, con sẽ làm.. - Linh gật đầu lia lịa, nó sợ Nam Tào giận lên rồi ném nó xuống thêm mấy tầng nữa thì lại khổ.

Tầng Hai cũng khá giống với Tầng Một, đây cũng là nơi để định đoạt số phận con người. Những người chịu tội nhẹ, không có tội hoặc là chết oan uổng, tùy theo mức độ mà được phân về các Tầng. Trường hợp của Ngọc Anh, vì tai nạn mà phải chịu chết, âu cũng là điều khó tránh khỏi.

Chấp niệm chưa hoàn, khó lòng siêu thoát. Nhiệm vụ của Linh là phải giúp Ngọc Anh hoàn thành tâm nguyện của mình. Tội lỗi gây ra, dù bằng cách nào cũng phải trả giá.

- Đến rồi đây. Đây là làng Thủy, là nơi Ngọc Anh đang tá túc. Vào gặp trưởng làng, bà Kha. - Nam Tào chăm chú nhìn tờ giấy ghi địa chỉ rồi nói với hai đứa.

Làng Thủy, đúng như tên gọi, là một làng chài nằm ven biển. Nhờ nguồn lợi lớn từ các loài cá biển và muối, dân cư ở đây "giàu" lên nhanh chóng. Nói về bà Kha, thì bà cũng giống như cụ Yến, do ở làng đã lâu nên được thăng chức làm trưởng làng. Bà tuy trông hơi già, nhưng vẫn còn khỏe lắm. Bà hay theo đoàn cá ra tận khơi xa đánh bắt, nhiều khi lại phụ giúp mọi người chuyển cá hay chuyển đồ lên xuống tàu nữa.

Ngọc Anh lúc này hiện đang tá túc tại nhà bà Kha. Cô giờ đang phụ giúp công việc ghi sổ sách cho bà. Trông thấy khách lạ bước vào, bà Kha nhìn một lượt rồi lên tiếng:

- Nam Tào Thần Quân đã đến tận đây thế này, hẳn là có chuyện hệ trọng lắm! Không biết tôi có thể giúp gì được cho ngài..

- Tôi muốn gặp Ngọc Anh, cần có một chút chuyện phải bàn với nó. - Nam Tào nói gọn lỏn.

- Tội nghiệp con bé! Xinh xắn đáng yêu như thế mà chết yểu. Khổ thật, để ta vào gọi nó ra đã.. từ lúc nó về đến giờ, mặt cứ buồn thiu.. sổ sách gì ta đưa cho cũng chẳng chịu làm, đến là khổ..

Con Linh cúi mặt khi nghe những lời bà Kha nói về Ngọc Anh. Tại nó mà..

Bà Kha đi vào trong gọi, rồi lát sau đi ra cùng Ngọc Anh.

Lúc này mới có dịp để ý kĩ, Ngọc Anh đang mặc một bộ đồng phục sinh viên trường Kinh tế. Mắt nó to, tròn, nhưng buồn và đỏ au lên. Chắc hẳn đã phải khóc nhiều lắm nhỉ? Đôi môi nhợt nhạt, thiếu sức sống mấp máy mấy tiếng cho có lệ:

- Các người tìm tôi có việc gì..

Nam Tào khẽ nhướn mày, nhìn một lượt từ đầu đến chân Ngọc Anh rồi nói:

- Xem ra con vẫn chưa chịu được cuộc sống ở đây nhỉ? Hôm nay ta đưa người này đến, để có chuyện muốn trao đổi với con. Người này vì một chút công việc mà đã vô tình gây ra cái chết cho con, khiến con lỡ dở cuộc sống.. Ừm, ta đưa người ấy đến để con gặp mặt.

Linh líu ríu bước lên trước:

- Ngọc Anh.. xin lỗi..

Ngọc Anh im lặng, trái với suy nghĩ của Linh, Linh nghĩ bụng Ngọc Anh phải điên lên lao vào nó cắn xé mới đúng. Nhưng Ngọc Anh không làm vậy. Cô im lặng một lúc rồi nói:

- Tôi hiểu chuyện gì đã xảy ra.. Tôi cũng không trách ai cả.. Nếu là số phận bắt ép tôi phải như vậy thì tôi sẽ chấp nhận. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều rồi.. Có lẽ tôi sẽ tha thứ cho tất cả, làm lại cuộc đời ở đây thôi.

- Vậy thì tốt quá rồi! - Linh thở phào nhẹ nhõm.

- Nhưng.. Cô là người hại chết tôi hả? - Ngọc Anh bất ngờ quay sang nhìn Linh.

-...

- Ba mẹ tôi, chắc hẳn sẽ rất buồn vì điều đó.. Tôi có thể gặp họ được không?

- Không thể. Giờ này ba mẹ đang lo hậu sự cho con rồi! - Giọng Nam Tào trầm buồn. - Nhưng con có thể nhờ con nhỏ này làm những việc khác cho con mà. Những tâm nguyện chưa hoàn thành chẳng hạn..

Suy nghĩ một lát, Ngọc Anh nhìn thẳng vào mắt Linh, nói chậm:

- Con muốn họ làm giúp con ba điều..

* * *

Thiên Đình.

Cả Thiên Đình đều náo loạn lên vì tin tức mà Bắc Đẩu chuyển tới. Không một ai có thể ngờ được rằng, kẻ thủ ác năm xưa đã quay trở lại, thậm chí còn làm ra những chuyện kinh khủng hơn lần trước như vậy.

Cụ Yến phải ở lại trên đó. Thế nên không ai đưa giấy cho Thi ra khỏi Tầng Một cả.

Phải làm sao?

* * *

"Ta không thể đợi lâu hơn được nữa.. Ta muốn trả thù.. Lũ người mạt kiếp đáng khinh này.. Cuộc sống giả dối này.. Thật tệ hại.."

"Chỉ cần thêm một Linh hồn nữa thôi nhỉ, một Linh hồn hoàn chỉnh.."

"Ai sẽ là người được chọn? Ai sẽ là người vinh dự trải nghiệm thứ này?"

"Ta cần một con tốt, để biến nó thành Xe"

"Và ta sẽ là vua, của bàn cờ này.."

* * *
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...