Rời Xa Giáo Thảo Cố Chấp
Chương 10
Cảm nhận được ánh mắt sau lưng nhưng Hạ Thanh Từ kiềm chế không quay đầu lại, đối phương đã gửi tin nhắn cho cậu hai ngày trước nhưng vì không hiểu bên kia có ý gì, làm sao cậu có thể trả lời?
Thật ra đó chỉ là một câu hỏi thông thường, nhưng cậu thậm chí còn không muốn hỏi.
"Về lớp đưa cho cậu." Hạ Thanh Từ nói với Đường Viễn.
Đường Viễn thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra vẻ cảm động: "Cám ơn lớp trưởng, hôm qua chơi game muộn còn một ít bài tập chưa làm xong."
Hạ Thanh Từ: "Không sao."
Sau khi chào cờ sẽ là tiết vật lý, bài tập về nhà phải nộp trước khi vào lớp, căn bản không có thời gian làm bài.
Hai người phía trước liếc nhau, Mạnh Phi Vũ dùng cánh tay chọc chọc Diệp Kỳ, hai người đều cảm giác có tầm mắt ở hàng sau.
May mắn thay, lớp trưởng có thể chịu đựng được và không quay đầu lại.
Thứ tự phát biểu của lễ chào cờ trước tiên là đại diện học sinh, tiếp tới là đại diện giáo viên và sau là lãnh đạo. Thường những người đứng phía dưới không thèm nghe, họ hay lơ đễnh, thì thầm, làm việc riêng.
Suy cho cùng, những điều đó cứ lặp đi lặp lại như "chỉ có đọc sách mới thay đổi được số phận", "hãy trân trọng từng li từng tí thời gian ở hiện tại", "đọc sách là điều đơn giản nhất, sau này bước chân vào xã hội sẽ ngày càng khó khăn hơn."
Những thứ này nghe đã quá chán ngấy rồi.
Nhưng một số người luôn lắng nghe cẩn thận, chẳng hạn như Hạ Thanh Từ.
Tạ Bệnh Miễn đứng ở hàng cuối cùng, người thanh niên đứng trước mặt hắn ta rất thẳng tắp. Đôi mắt cậu nghiêm túc nhìn về hướng sân khấu và yên lặng lắng nghe.
Dường như ánh mắt của hắn quá lộ liễu khiến nam sinh phía trước khẽ dời tầm mắt, nhàn nhạt liếc hắn một cái, không có một tia cảm xúc, rất nhanh đã quay đầu lại.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mỵ Khuynh Thiên Hạ
2. Từng Bước Trộm Tâm
3. Hồng Bài Thái Giám
4. Sao Hôm Nam Tây Tạng
=====================================
"Có người vì La Mã mà phấn đấu cả đời, có người sinh ra đã ở La Mã." Có người thấp giọng nói: "Mấy câu này tôi sớm đã nghe chán rồi, cố gắng không có nghĩa nhất định sẽ được."
"Nói cách khác, chăm chỉ chưa chắc đã được đền đáp, nhưng không chăm chỉ nhất định sẽ không được đền đáp."
"Chúng ta là những đóa hoa tương lai của tổ quốc. Nếu chúng ta không làm việc chăm chỉ, thì chúng ta còn có thể dựa vào ai đây!?"
Những người bên cạnh cười ha ha, Hạ Thanh Từ quay ra, rất nhỏ giọng nói: "Trật tự" Bọn họ lập tức ngừng nói chuyện, yên lặng tại chỗ.
Lễ chào cờ rất nhanh đã kết thúc, Hạ Thanh Từ dẫn lớp trở về. Khi bọn họ lên lầu đội ngũ đã hỗn loạn, cơ bản là đường ai nấy tự đi.
Đến lầu năm, thanh âm Tạ Bệnh Miễn từ sau lưng truyền đến: "Lớp trưởng, vấn đề trước còn chưa có trả lời."
Cậu khựng lại, quay đầu liền bắt gặp gương mặt quen thuộc, biết người kia đang hỏi gì, không phải biết rõ mà còn hỏi sao?
"Hai ngày trước tôi đi làm thêm, không có để ý thông báo."
Tạ Bệnh Miễn mỉm cười: "Cậu có thể xem thông báo của người khác, nhưng cậu không thể xem thông báo của tôi."
Diệp Kỳ theo sau có chút không nói nên lời, Nhị ca của hắn có dục vọng chiếm hữu rất lớn. Đây đâu chỉ là có chút hứng thú, người ta có trả lời tin nhắn hay không cũng đều muốn quản, nếu thật sự là thích ——
Nghĩ đến đây, cậu ta vội vàng thu hồi suy nghĩ. Có lẽ chỉ là nhất thời mà thôi, cậu còn chưa có nghĩ nhiều như vậy.
"Tin nhắn của cậu." Hạ Thanh Từ dừng lại, nghiêm túc nói: "Tôi xem không hiểu."
"Về sau, tôi gửi gì đó mà cậu có thể hiểu, cậu sẽ trả lời chứ?"
Tạ Bệnh Miễn như có điều suy nghĩ thản nhiên nói: "Tiểu lớp trưởng, cậu không thể không trả lời tin nhắn của tôi."
"Được." Hạ Thanh Từ quăng ra một chữ, hỏi hắn: "Còn có chuyện gì?"
Không đợi được câu trả lời của Tạ Bệnh Miễn, vì vậy mọi chuyện đều ổn. Hạ Thanh Từ trở lại lớp học và bắt đầu thu bài tập, bài tập này đã được giao trước khi đến lớp.
Buổi sáng có hai tiết toán, bình giữ nhiệt đã được đặt trên bàn, Lão Trương dùng khăn bảng vỗ nhẹ lên bàn, trong phòng dần yên tĩnh lại.
"Có một tin tốt và một tin xấu, các em muốn nghe tin nào trước?"
Bên dưới nghị luận rất nhiều, người hô "Tin xấu" nhiều hơn, lão Trương cười nhìn bọn họ, nói cho bọn họ cả tin tốt lẫn xấu.
"Tin xấu là tuần này có một kỳ kiểm tra. Tin tốt là kết quả của bài này sẽ được dùng làm tài liệu tham khảo cho phương pháp học tập."
"Điểm trung bình của lớp chúng ta đã giảm mạnh. Sau khi thảo luận với một số giáo viên, chúng ta dự định áp dụng phương pháp "một kèm một" để cải thiện trình độ chung cho những bạn có nền tảng kém."
"Ví dụ như người đầu tiên sẽ giúp đỡ người cuối cùng, người thứ hai giúp đỡ người áp chót, v.v."
"Mấy bạn hỗ trợ có thể xin xếp vị trí ngồi cùng nhau. Bất luận là dùng phương pháp gì, mỗi bạn giúp đỡ đều cần phải cố gắng hết sức. Đây là cống hiến cho cả lớp chúng ta..."
Lớp bọn họ tổng thể tiêu chuẩn cao nhưng phía sau lại có mấy người điểm quá kém, thường xuyên thi được một chữ số, kéo n điểm trung bình của cả lớp xuống. Những người này luôn làm cho các giáo viên phải đau đầu.
Kèm một một này đặc biệt nhằm vào một số ít người ở hàng sau, những người có nền tảng yếu và thường xếp cuối trong các kỳ thi.
Đường Viễn nghe một hồi, sau đó lén lút cùng Hạ Thanh Từ trò chuyện:
"Lớp trưởng, kèm một một là cậu giúp Tạ Bệnh Miễn sao?"
Vị trí đứng đầu lớp của Hạ Thanh Từ quanh năm không dao động, còn Tạ Bệnh Miễn mỗi lần thi về cơ bản đều đứng cuối bảng. Hai người này, giáo viên có lẽ sẽ ghép họ với nhau.
"Không biết nữa." Hạ Thanh Từ cũng nghĩ tới khả năng này, dừng một chút nói: "Cũng có khả năng là người khác số một."
"Diệp Kỳ có thể, Vu Uyển cũng không phải không thể. Cũng có khả năng là cậu." Đường Viễn gãi đầu: "Tôi cảm thấy là cậu. Lớp trưởng, cậu nên tránh xa Tạ Bệnh Miễn, mấy lần trước tôi cũng nói qua rồi đó."
"Nhiều người không muốn cậu tiếp cận Tạ Bệnh Miễn."
Hạ Thanh Từ gật đầu, cậu biết đây chỉ là một bài kiểm tra hàng tuần:
"Tôi sẽ không đứng đầu trong bài kiểm tra hàng tuần."
Đường Viễn sửng sốt một hồi mới hiểu ý của cậu, lớp trưởng thật sự rất khổ tâm nhưng bất quá cũng có thể hiểu được.
"Đó chỉ là một bài kiểm tra hàng tuần mà thôi. Lớp trưởng, dù cậu làm gì tôi cũng ủng hộ cậu."
Mạnh Phi Du ở hàng sau cũng nghe thấy, anh chọc chọc Diệp Kỳ bên cạnh: "Tiểu Kỳ, cậu có chắc mình có thể đạt được vị trí đầu tiên trong bài kiểm tra hàng tuần không?"
Diệp Kỳ đang ngủ, hắn vỗ Mạnh Phi Du hai cái: "Tôi thi không qua lớp trưởng được."
Bình thường rất ít khi vượt qua lớp trưởng. Sau khi nghĩ lại, Diệp Kỳ nói thêm: "Tuy nhiên, lớp trưởng có khả năng không lấy hạng nhất."
Mạnh Phi Du trong tiềm thức muốn hỏi tại sao, nhưng ngay sau đó liền hiểu. Còn có thể là vì cái gì? Là vì không muốn dìu dắt Nhị ca ngốc của hắn.
"Nhị ca, trước đây cậu không biết lớp trưởng có cố ý hay không. Nhưng sau tuần kiểm tra cậu liền sẽ biết, nếu thi cậu ta không đứng đầu, đại khái là hiểu lầm."
Ánh mắt Tạ Bệnh Miễn rơi vào nam sinh hàng trước, khóe môi nhếch lên: "Tôi hiện tại không hy vọng là hiểu lầm."
Mạnh Phi Vũ: "..."
Diệp Kỳ: "..."
*
Buổi chiều sau khi tan học, Hạ Thanh Từ được gọi đến văn phòng, cậu giúp sắp xếp các biểu mẫu. Lão Trương gọi cậu qua vì ông ấy có chuyện khác muốn nói.
"Hạ Thanh Từ, phương pháp một kèm một lấy kết quả kiểm tra hàng tuần chỉ là phần tham khảo." Lão Trương ho khan một tiếng: "Điều quan trọng hơn là nhìn vào kết quả thông thường. Kết quả thông thường chiếm 70%, và kết quả kiểm tra hàng tuần 30%."
Đầu ngón tay cầm bút của Hạ Thanh Từ chậm rãi dừng lại, cậu hiểu ý của Lão Trương, còn chưa kịp mở lời Lão Trương đã trực tiếp nói ra.
"Một vài giáo viên của chúng ta đã cùng nhau thảo luận và cảm thấy em là người phù hợp nhất trong lớp để có thể giúp Tạ Bệnh Miễn. Bất kể là điểm số hay tính cách... Diệp Kỳ và Tạ Bệnh Miễn chơi rất thân nên không phù hợp, Vu Uyển tính cách lạnh lùng cũng không thích hợp. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng em là thích hợp nhất."
"Đừng cảm thấy áp lực, đứa trẻ Tạ Bệnh Miễn mặc dù bình thường rất ngỗ ngược và liều lĩnh, nhưng thực chất nó là một đứa trẻ ngoan. Còn em, thầy biết trên thực tế em chỉ tỏ ra lạnh lùng nhưng bên trong lại rất có trách nhiệm. Tạ Bệnh Miễn giao cho em, thầy cũng an tâm hơn."
Hạ Thanh Từ siết bút từng chút một, cậu tôn trọng lão Trương và thu liễm rất nhiều khí tức lạnh lùng, nhưng cậu không đồng ý với quan điểm của lão Trương.
Không phải cậu không biết, cho dù Tạ Bệnh Miễn mỗi ngày đều là người xếp cuối trong kỳ thi, hay hắn thường trốn học đi gây sự, đánh nhau trong trường thì giáo viên bộ môn vẫn rất thích hắn.
Có lẽ đây là vạn nhân mê trong tiểu thuyết.
Trái ngược hoàn toàn với cậu. Cậu không chỉ lạnh lùng bên ngoài mà còn xấu tính bên trong, quan hệ với các bạn trong lớp rất quy cũ, ít bạn bè, thu mình và lạc lõng.
Cho dù có người muốn lại gần cậu, nhưng dần dần sẽ cảm thấy ngán ngẩm vì sự lạnh lùng, buồn chán rồi lánh xa cậu.
Cậu đã từng cảm thấy cô đơn, nhưng sau khi trải qua một lần chết những điều này cũng chẳng còn quan trọng nữa. Điều duy nhất cậu phải làm là bảo vệ bản thân thật tốt.
Tránh xa Tạ Bệnh Miễn càng nhiều càng tốt.
"Em cảm thấy mình không có năng lực." Hạ Thanh Từ tận lực hạ thấp giọng, âm thầm phản kháng: "Em và Tạ Bệnh Miễn tính cách khác nhau, không thích hợp để giúp đỡ một kèm một, thầy tìm người khác đi ạ."
Theo quan điểm của lão Trương, các chàng trai trẻ có xung đột về tính cách là điều bình thường và chính điều này mới kết nối họ với nhau.
Lão Trương nghĩ nghĩ, an ủi nói: "Không thử làm sao biết được? Việc này thầy cũng đã cùng các giáo viên khác thảo luận qua, hiện tại có lẽ không dễ thay đổi."
"Trò Hạ Thanh Từ, đừng khép mình lại. Tiếp xúc với bạn học nhiều hơn là điều tốt. Thầy hy vọng em có thể thoát khỏi những thành kiến đó... Phá vỡ ấn tượng ban đầu, hiểu một người bằng cả trái tim của em và sau đó mới định nghĩa nó."
Hai người còn đang nói chuyện cửa phòng làm việc mở ra, giáo viên vật lý trên tay cầm một chồng sách bài tập đi vào, theo sau là một người khác.
"Em còn không làm bài tập. Câu hỏi trắc nghiệm ABCD có 4 phương án. Em chọn E là tốt rồi. Nói cho thầy biết em lấy E ở đâu?"
Tống Viễn vừa nói vừa đặt sách bài tập xuống, cười lạnh một tiếng: "Hôm nay làm không xong bài tập thì đừng về nhà."
"Lão sư, em không biết. Em không phải đã nói không muốn chép đáp án sao."
Với giọng nói lười biếng, Hạ Thanh Từ có linh cảm mơ hồ khi Tống Viễn bước vào. Nhưng giờ đây linh cảm đã thành sự thật, đằng sau Tống Viễn chính là Tạ Bệnh Miễn.
Không ngờ tới giờ này còn lôi học sinh đến văn phòng.
Tạ Bệnh Miễn nhìn cậu nam sinh ngồi cách đó không xa, cười nói: "Nếu em làm ở đây, hôm nay khẳng định em không thể về nhà."
"Lão Trương, đây là học sinh giỏi của lớp thầy." Tống Viễn lườm Tạ Bệnh Miễn, rất nhanh chú ý đến Hạ Thanh Từ, và hỏi ngược lại: "Không biết hỏi sao? Lớp trưởng của em ở ngay đây, nếu không biết làm thì hỏi bạn đi."
Hạ Thanh Từ đạt 108 điểm môn vật lý trong bài kiểm tra tuần trước, điểm tổng vật lý lớp 11 là 110.
Tống Viễn đương nhiên yêu cầu Tạ Bệnh Miễn đi hỏi Hạ Thanh Từ, hỏi cô cũng không phải là không được, nhưng tên này chính là tên phiền phức cứng đầu, cô vẫn nên ném nó cho học sinh.
"Vâng." Tạ Bệnh Miễn trên mặt mang theo nụ cười, ánh mắt âm trầm: "Lớp trưởng, cậu dạy tôi ha?"
_____
#Bly
Thật ra đó chỉ là một câu hỏi thông thường, nhưng cậu thậm chí còn không muốn hỏi.
"Về lớp đưa cho cậu." Hạ Thanh Từ nói với Đường Viễn.
Đường Viễn thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra vẻ cảm động: "Cám ơn lớp trưởng, hôm qua chơi game muộn còn một ít bài tập chưa làm xong."
Hạ Thanh Từ: "Không sao."
Sau khi chào cờ sẽ là tiết vật lý, bài tập về nhà phải nộp trước khi vào lớp, căn bản không có thời gian làm bài.
Hai người phía trước liếc nhau, Mạnh Phi Vũ dùng cánh tay chọc chọc Diệp Kỳ, hai người đều cảm giác có tầm mắt ở hàng sau.
May mắn thay, lớp trưởng có thể chịu đựng được và không quay đầu lại.
Thứ tự phát biểu của lễ chào cờ trước tiên là đại diện học sinh, tiếp tới là đại diện giáo viên và sau là lãnh đạo. Thường những người đứng phía dưới không thèm nghe, họ hay lơ đễnh, thì thầm, làm việc riêng.
Suy cho cùng, những điều đó cứ lặp đi lặp lại như "chỉ có đọc sách mới thay đổi được số phận", "hãy trân trọng từng li từng tí thời gian ở hiện tại", "đọc sách là điều đơn giản nhất, sau này bước chân vào xã hội sẽ ngày càng khó khăn hơn."
Những thứ này nghe đã quá chán ngấy rồi.
Nhưng một số người luôn lắng nghe cẩn thận, chẳng hạn như Hạ Thanh Từ.
Tạ Bệnh Miễn đứng ở hàng cuối cùng, người thanh niên đứng trước mặt hắn ta rất thẳng tắp. Đôi mắt cậu nghiêm túc nhìn về hướng sân khấu và yên lặng lắng nghe.
Dường như ánh mắt của hắn quá lộ liễu khiến nam sinh phía trước khẽ dời tầm mắt, nhàn nhạt liếc hắn một cái, không có một tia cảm xúc, rất nhanh đã quay đầu lại.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mỵ Khuynh Thiên Hạ
2. Từng Bước Trộm Tâm
3. Hồng Bài Thái Giám
4. Sao Hôm Nam Tây Tạng
=====================================
"Có người vì La Mã mà phấn đấu cả đời, có người sinh ra đã ở La Mã." Có người thấp giọng nói: "Mấy câu này tôi sớm đã nghe chán rồi, cố gắng không có nghĩa nhất định sẽ được."
"Nói cách khác, chăm chỉ chưa chắc đã được đền đáp, nhưng không chăm chỉ nhất định sẽ không được đền đáp."
"Chúng ta là những đóa hoa tương lai của tổ quốc. Nếu chúng ta không làm việc chăm chỉ, thì chúng ta còn có thể dựa vào ai đây!?"
Những người bên cạnh cười ha ha, Hạ Thanh Từ quay ra, rất nhỏ giọng nói: "Trật tự" Bọn họ lập tức ngừng nói chuyện, yên lặng tại chỗ.
Lễ chào cờ rất nhanh đã kết thúc, Hạ Thanh Từ dẫn lớp trở về. Khi bọn họ lên lầu đội ngũ đã hỗn loạn, cơ bản là đường ai nấy tự đi.
Đến lầu năm, thanh âm Tạ Bệnh Miễn từ sau lưng truyền đến: "Lớp trưởng, vấn đề trước còn chưa có trả lời."
Cậu khựng lại, quay đầu liền bắt gặp gương mặt quen thuộc, biết người kia đang hỏi gì, không phải biết rõ mà còn hỏi sao?
"Hai ngày trước tôi đi làm thêm, không có để ý thông báo."
Tạ Bệnh Miễn mỉm cười: "Cậu có thể xem thông báo của người khác, nhưng cậu không thể xem thông báo của tôi."
Diệp Kỳ theo sau có chút không nói nên lời, Nhị ca của hắn có dục vọng chiếm hữu rất lớn. Đây đâu chỉ là có chút hứng thú, người ta có trả lời tin nhắn hay không cũng đều muốn quản, nếu thật sự là thích ——
Nghĩ đến đây, cậu ta vội vàng thu hồi suy nghĩ. Có lẽ chỉ là nhất thời mà thôi, cậu còn chưa có nghĩ nhiều như vậy.
"Tin nhắn của cậu." Hạ Thanh Từ dừng lại, nghiêm túc nói: "Tôi xem không hiểu."
"Về sau, tôi gửi gì đó mà cậu có thể hiểu, cậu sẽ trả lời chứ?"
Tạ Bệnh Miễn như có điều suy nghĩ thản nhiên nói: "Tiểu lớp trưởng, cậu không thể không trả lời tin nhắn của tôi."
"Được." Hạ Thanh Từ quăng ra một chữ, hỏi hắn: "Còn có chuyện gì?"
Không đợi được câu trả lời của Tạ Bệnh Miễn, vì vậy mọi chuyện đều ổn. Hạ Thanh Từ trở lại lớp học và bắt đầu thu bài tập, bài tập này đã được giao trước khi đến lớp.
Buổi sáng có hai tiết toán, bình giữ nhiệt đã được đặt trên bàn, Lão Trương dùng khăn bảng vỗ nhẹ lên bàn, trong phòng dần yên tĩnh lại.
"Có một tin tốt và một tin xấu, các em muốn nghe tin nào trước?"
Bên dưới nghị luận rất nhiều, người hô "Tin xấu" nhiều hơn, lão Trương cười nhìn bọn họ, nói cho bọn họ cả tin tốt lẫn xấu.
"Tin xấu là tuần này có một kỳ kiểm tra. Tin tốt là kết quả của bài này sẽ được dùng làm tài liệu tham khảo cho phương pháp học tập."
"Điểm trung bình của lớp chúng ta đã giảm mạnh. Sau khi thảo luận với một số giáo viên, chúng ta dự định áp dụng phương pháp "một kèm một" để cải thiện trình độ chung cho những bạn có nền tảng kém."
"Ví dụ như người đầu tiên sẽ giúp đỡ người cuối cùng, người thứ hai giúp đỡ người áp chót, v.v."
"Mấy bạn hỗ trợ có thể xin xếp vị trí ngồi cùng nhau. Bất luận là dùng phương pháp gì, mỗi bạn giúp đỡ đều cần phải cố gắng hết sức. Đây là cống hiến cho cả lớp chúng ta..."
Lớp bọn họ tổng thể tiêu chuẩn cao nhưng phía sau lại có mấy người điểm quá kém, thường xuyên thi được một chữ số, kéo n điểm trung bình của cả lớp xuống. Những người này luôn làm cho các giáo viên phải đau đầu.
Kèm một một này đặc biệt nhằm vào một số ít người ở hàng sau, những người có nền tảng yếu và thường xếp cuối trong các kỳ thi.
Đường Viễn nghe một hồi, sau đó lén lút cùng Hạ Thanh Từ trò chuyện:
"Lớp trưởng, kèm một một là cậu giúp Tạ Bệnh Miễn sao?"
Vị trí đứng đầu lớp của Hạ Thanh Từ quanh năm không dao động, còn Tạ Bệnh Miễn mỗi lần thi về cơ bản đều đứng cuối bảng. Hai người này, giáo viên có lẽ sẽ ghép họ với nhau.
"Không biết nữa." Hạ Thanh Từ cũng nghĩ tới khả năng này, dừng một chút nói: "Cũng có khả năng là người khác số một."
"Diệp Kỳ có thể, Vu Uyển cũng không phải không thể. Cũng có khả năng là cậu." Đường Viễn gãi đầu: "Tôi cảm thấy là cậu. Lớp trưởng, cậu nên tránh xa Tạ Bệnh Miễn, mấy lần trước tôi cũng nói qua rồi đó."
"Nhiều người không muốn cậu tiếp cận Tạ Bệnh Miễn."
Hạ Thanh Từ gật đầu, cậu biết đây chỉ là một bài kiểm tra hàng tuần:
"Tôi sẽ không đứng đầu trong bài kiểm tra hàng tuần."
Đường Viễn sửng sốt một hồi mới hiểu ý của cậu, lớp trưởng thật sự rất khổ tâm nhưng bất quá cũng có thể hiểu được.
"Đó chỉ là một bài kiểm tra hàng tuần mà thôi. Lớp trưởng, dù cậu làm gì tôi cũng ủng hộ cậu."
Mạnh Phi Du ở hàng sau cũng nghe thấy, anh chọc chọc Diệp Kỳ bên cạnh: "Tiểu Kỳ, cậu có chắc mình có thể đạt được vị trí đầu tiên trong bài kiểm tra hàng tuần không?"
Diệp Kỳ đang ngủ, hắn vỗ Mạnh Phi Du hai cái: "Tôi thi không qua lớp trưởng được."
Bình thường rất ít khi vượt qua lớp trưởng. Sau khi nghĩ lại, Diệp Kỳ nói thêm: "Tuy nhiên, lớp trưởng có khả năng không lấy hạng nhất."
Mạnh Phi Du trong tiềm thức muốn hỏi tại sao, nhưng ngay sau đó liền hiểu. Còn có thể là vì cái gì? Là vì không muốn dìu dắt Nhị ca ngốc của hắn.
"Nhị ca, trước đây cậu không biết lớp trưởng có cố ý hay không. Nhưng sau tuần kiểm tra cậu liền sẽ biết, nếu thi cậu ta không đứng đầu, đại khái là hiểu lầm."
Ánh mắt Tạ Bệnh Miễn rơi vào nam sinh hàng trước, khóe môi nhếch lên: "Tôi hiện tại không hy vọng là hiểu lầm."
Mạnh Phi Vũ: "..."
Diệp Kỳ: "..."
*
Buổi chiều sau khi tan học, Hạ Thanh Từ được gọi đến văn phòng, cậu giúp sắp xếp các biểu mẫu. Lão Trương gọi cậu qua vì ông ấy có chuyện khác muốn nói.
"Hạ Thanh Từ, phương pháp một kèm một lấy kết quả kiểm tra hàng tuần chỉ là phần tham khảo." Lão Trương ho khan một tiếng: "Điều quan trọng hơn là nhìn vào kết quả thông thường. Kết quả thông thường chiếm 70%, và kết quả kiểm tra hàng tuần 30%."
Đầu ngón tay cầm bút của Hạ Thanh Từ chậm rãi dừng lại, cậu hiểu ý của Lão Trương, còn chưa kịp mở lời Lão Trương đã trực tiếp nói ra.
"Một vài giáo viên của chúng ta đã cùng nhau thảo luận và cảm thấy em là người phù hợp nhất trong lớp để có thể giúp Tạ Bệnh Miễn. Bất kể là điểm số hay tính cách... Diệp Kỳ và Tạ Bệnh Miễn chơi rất thân nên không phù hợp, Vu Uyển tính cách lạnh lùng cũng không thích hợp. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng em là thích hợp nhất."
"Đừng cảm thấy áp lực, đứa trẻ Tạ Bệnh Miễn mặc dù bình thường rất ngỗ ngược và liều lĩnh, nhưng thực chất nó là một đứa trẻ ngoan. Còn em, thầy biết trên thực tế em chỉ tỏ ra lạnh lùng nhưng bên trong lại rất có trách nhiệm. Tạ Bệnh Miễn giao cho em, thầy cũng an tâm hơn."
Hạ Thanh Từ siết bút từng chút một, cậu tôn trọng lão Trương và thu liễm rất nhiều khí tức lạnh lùng, nhưng cậu không đồng ý với quan điểm của lão Trương.
Không phải cậu không biết, cho dù Tạ Bệnh Miễn mỗi ngày đều là người xếp cuối trong kỳ thi, hay hắn thường trốn học đi gây sự, đánh nhau trong trường thì giáo viên bộ môn vẫn rất thích hắn.
Có lẽ đây là vạn nhân mê trong tiểu thuyết.
Trái ngược hoàn toàn với cậu. Cậu không chỉ lạnh lùng bên ngoài mà còn xấu tính bên trong, quan hệ với các bạn trong lớp rất quy cũ, ít bạn bè, thu mình và lạc lõng.
Cho dù có người muốn lại gần cậu, nhưng dần dần sẽ cảm thấy ngán ngẩm vì sự lạnh lùng, buồn chán rồi lánh xa cậu.
Cậu đã từng cảm thấy cô đơn, nhưng sau khi trải qua một lần chết những điều này cũng chẳng còn quan trọng nữa. Điều duy nhất cậu phải làm là bảo vệ bản thân thật tốt.
Tránh xa Tạ Bệnh Miễn càng nhiều càng tốt.
"Em cảm thấy mình không có năng lực." Hạ Thanh Từ tận lực hạ thấp giọng, âm thầm phản kháng: "Em và Tạ Bệnh Miễn tính cách khác nhau, không thích hợp để giúp đỡ một kèm một, thầy tìm người khác đi ạ."
Theo quan điểm của lão Trương, các chàng trai trẻ có xung đột về tính cách là điều bình thường và chính điều này mới kết nối họ với nhau.
Lão Trương nghĩ nghĩ, an ủi nói: "Không thử làm sao biết được? Việc này thầy cũng đã cùng các giáo viên khác thảo luận qua, hiện tại có lẽ không dễ thay đổi."
"Trò Hạ Thanh Từ, đừng khép mình lại. Tiếp xúc với bạn học nhiều hơn là điều tốt. Thầy hy vọng em có thể thoát khỏi những thành kiến đó... Phá vỡ ấn tượng ban đầu, hiểu một người bằng cả trái tim của em và sau đó mới định nghĩa nó."
Hai người còn đang nói chuyện cửa phòng làm việc mở ra, giáo viên vật lý trên tay cầm một chồng sách bài tập đi vào, theo sau là một người khác.
"Em còn không làm bài tập. Câu hỏi trắc nghiệm ABCD có 4 phương án. Em chọn E là tốt rồi. Nói cho thầy biết em lấy E ở đâu?"
Tống Viễn vừa nói vừa đặt sách bài tập xuống, cười lạnh một tiếng: "Hôm nay làm không xong bài tập thì đừng về nhà."
"Lão sư, em không biết. Em không phải đã nói không muốn chép đáp án sao."
Với giọng nói lười biếng, Hạ Thanh Từ có linh cảm mơ hồ khi Tống Viễn bước vào. Nhưng giờ đây linh cảm đã thành sự thật, đằng sau Tống Viễn chính là Tạ Bệnh Miễn.
Không ngờ tới giờ này còn lôi học sinh đến văn phòng.
Tạ Bệnh Miễn nhìn cậu nam sinh ngồi cách đó không xa, cười nói: "Nếu em làm ở đây, hôm nay khẳng định em không thể về nhà."
"Lão Trương, đây là học sinh giỏi của lớp thầy." Tống Viễn lườm Tạ Bệnh Miễn, rất nhanh chú ý đến Hạ Thanh Từ, và hỏi ngược lại: "Không biết hỏi sao? Lớp trưởng của em ở ngay đây, nếu không biết làm thì hỏi bạn đi."
Hạ Thanh Từ đạt 108 điểm môn vật lý trong bài kiểm tra tuần trước, điểm tổng vật lý lớp 11 là 110.
Tống Viễn đương nhiên yêu cầu Tạ Bệnh Miễn đi hỏi Hạ Thanh Từ, hỏi cô cũng không phải là không được, nhưng tên này chính là tên phiền phức cứng đầu, cô vẫn nên ném nó cho học sinh.
"Vâng." Tạ Bệnh Miễn trên mặt mang theo nụ cười, ánh mắt âm trầm: "Lớp trưởng, cậu dạy tôi ha?"
_____
#Bly
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương