Linh hồn say ngủ từ trong vực thẳm của cơn mơ bò ra bên ngoài, ý thức chậm rãi ngưng đọng lại, khung cảnh ngổn ngang chực chờ giương nanh múa vuốt.
Tu La trải đều ngồi khắp ba thước miếu đường. Dưới chân Tu La Đường, quần ma loạn vũ, vạn quỷ khóc gào.
Sau lưng là lồng ngực của người sống, cánh tay ấm áp nọ ôm ghì lấy xương sườn, cứ như để chứng thực rằng con người thật sự có thể đấu chọi được tử thần vậy.
“Tiểu An, buông ra đi.” Tôi nhẹ giọng nói.
Cậu ta không những không nghe theo, mà còn khiến cho cái ôm thêm phần chặt hơn.
Tôi không nhịn được mà nhíu mày, đồ không biết tốt xấu, cậu ta thật sự vẫn chưa học được cách nghe lời.
Tôi mở mắt ra, Đàm An lẳng lặng mà nhìn tôi, những sợi tóc vàng óng ả rũ khắp mặt gối trắng, làn da trắng tuyết gần như là trong suốt, hệt như người này đã quyện hoà làm một với khăn trải giường.
Đàm An ở đối diện, vậy người phía sau tôi là ai!
Tôi bỗng quay đầu lại, Kế Lăng đang nhìn chăm chú vào biểu cảm hoảng hốt trên gương mặt tôi, mở miệng đáp: “Trừng ca.”
Đôi đồng tử của người nọ phản chiếu một gương mặt tràn đầy nỗi bất an... Vì sao lại bất an? Tôi đang lo lắng điều gì sao?
Tôi dời tầm mắt ra nơi khác, dùng sức nhéo giữa mi tâm: “Cậu đến đây lúc nào?”
“Tôi vẫn luôn ở đây.”
“Đàm An” đối diện bò lại đây, cử động nửa người trên mà cười với tôi: “Trừng ca, anh lại nhận lầm người rồi.”
Cậu ta nâng cằm để tôi ngước lên: “Thấy không, tôi là Kế Lăng.” Sau đó cúi người xuống hôn tôi.
Tôi bị kẹp ở giữa hai người bọn họ, không thấy được biểu cảm trên gương mặt Đàm An, nhưng lại nhìn thấy Kế Lăng bí ẩn mà nhìn liếc mắt nhìn ra phía sau tôi, theo đó mà lực cánh tay giữ lấy tôi đằng sau cũng được thu hồi lại.
Nụ hôn kết thúc, Kế Lăng rũ mắt ngó xem đồng hồ trên cổ tay mình: “Tiểu An, đã đến lúc, giờ là đến lượt của anh.”
Đàm An im lặng một lát, rồi buông cơ thể của tôi ra, xuống giường lặng lẽ mà mặc quần áo.
Kế Lăng lại cười nói: “Trừng ca, chào buổi sáng, một ngày mới lại bắt đầu rồi.”
Tôi không để ý đến cậu ta, chỉ duỗi tay mà gọi Đàm An: “Tiểu An, đến đây.”
Đàm An nghe lời mà khom lưng, tôi kéo cà vạt của cậu ta xuống, khẽ hôn lên trán người này một cái: “Nụ hôn buổi sáng nhé, bảo bối.”
Tôi đối diện với chính mình trong đôi mắt xanh thẫm nọ, gương mặt đã quá đỗi quen thuộc cũng đáp lại tôi bằng một nụ cười vui vẻ.
Trên bàn cơm, một cái tên không thể ngờ đã được Kế Lăng nhắc tới.
“Về việc Tiêu Bạc Niên gặp tai nạn xe cộ, Trừng ca còn chưa biết đâu nhỉ?”
“Liên quan gì đến tôi?” Thái độ của tôi vô cùng lãnh đạm.
“Sao lại không liên quan được chứ? Cậu ta là đồng phạm với Trừng ca mà, theo lý mà nói, chúng tôi nhất quyết sẽ không bỏ qua cho kẻ này.”
“Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, hiện tại nói cho tôi nghe thì có ý nghĩa gì cơ chứ? Nếu muốn dùng việc này để đạt được mục đích của cậu, tôi sẽ không mắc mưu.”
“Trừng ca vẫn chưa rõ hay sao? Tôi vô cùng trông chờ ở anh. Nhưng trong lòng Trừng ca vẫn luôn xem tôi là một kẻ vô cùng giảo hoạt, mưu mô. Tôi làm tất cả điều này, cũng chỉ vì muốn Trừng ca thay đổi cái nhìn về tôi một chút. Cho dù tôi có những ý định khác, cũng nhất định sẽ không gây bất lợi cho Trừng ca. Rốt cuộc thì, kẻ nắm đằng cán lần này lại chính là tôi.”
“Cậu đang muốn nói đến cái gì?” Tôi không thể không nâng cao cảnh giác hơn trước.
Sự khác biệt lớn nhất giữa người và súc sinh, chính là người có được tâm trí, cho dù đó có là những ý nghĩ kiện toàn đứng đắn hay là lầm đường lạc lối.
Nhân loại là thứ khó nắm bắt trời sinh, luôn là giống loài không bao giờ có thể hiểu được lẫn nhau. Dù cho có tiến hóa lên trở thành người chiến thắng tối cao hay là kẻ thất bại triền miên, dù là người trước hay kẻ sau, đều có thể được xem là sự tồn tại mang tính khủng bố.
Đây là sự thật.
Về cách đối xử với Kế Lăng, chẳng sợ rằng tôi có khiến cậu ta đối diện với cảnh chật vật bao nhiêu lần đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ buông lỏng cảnh giác với người này.
Tôi lựa chọn cậu ta.
Tôi cũng không xem thường cậu ta.
Lời nói của Kế Lăng có chút ý vị sâu xa: “Cậu ta may mắn có được một người cha khôn khéo, có thể bảo vệ cậu ta chu toàn.”
Tôi nâng mi mắt mà liếc nhìn người này một cái, ngữ khí châm chọc: “Thứ bảo hộ trong miệng cậu, khiến cho tôi nuốt không trôi nữa.”
“Nói gì thì nói, tốt nhất anh nên ăn nhiều một chút đi, bởi vì đại hội thể thao tiếp theo sau đây sẽ tiêu tốn rất nhiều thể lực.”
“Thật khó xem, dáng vẻ động dục của cậu.”
“Trừng ca đang nói cái gì vậy? Tôi và Tiểu An rõ ràng là giống nhau như đúc, không thể nào anh có thể thích gương mặt của em ấy, lại đi chán ghét của tôi được chứ, thật là khiến người ta đau lòng mà.”
Nụ cười giả lả đầy dối trá của cậu ta treo trên mặt, khiến tôi muốn mạnh bạo đánh vỡ lớp mặt nạ của người này. Nhưng tôi không thể quá sốt ruột được, không thể lộ ra bất kỳ dấu vết nào cả.
“Đi so sánh với cậu ấy, cậu cũng xứng sao?” Tôi cười nhạo.
“Vậy tôi không còn biện pháp nào khác rồi.” Nụ cười trên mặt Kế Lăng vẫn bất biến, dáng vẻ cưng chiều, cỏ thơm thối nát, đáy mắt hờ hững: “Trừng ca giao kèo với Tiểu An như thế nào, cũng xin Trừng ca nói cho tôi nghe đi.”
Tôi cười.
“Cậu muốn nghe cái gì?” Tôi biết rõ mà vẫn cố hỏi.
“Tôi muốn biết, Trừng ca lừa gạt Tiểu An ra sao, cũng xin dùng cách tương tự như vậy —— mà dối gạt tôi đi.”
Cho dù là bẫy rập, cũng quyết phải chui vào, quả là chấp mê bất ngộ (1).
👉 Chú thích (1)
Chấp mê bất ngộ: Cứ giữ sự mê muội mà không hiểu ra, không chịu sửa đổi.
Đã không còn biện pháp nào khác, sắp không chịu nổi nữa rồi, đã... Sắp điên mất rồi.
Nếu không muốn chết, chỉ có thể để người ấy cứu độ.
Đến cứu tôi đi, xin anh đến cứu lấy tôi, chỉ có anh mới có thể cứu vớt xác thân này của tôi.
Chẳng sợ anh là kẻ lừa đảo, tôi cũng cam tâm tình nguyện bị anh lừa gạt, bị anh lợi dụng, bị anh khống chế.
Chỉ cần đến và cứu tôi.
Chỉ cần đến và yêu tôi.
Thế nên, mời đến dối gạt tôi đi.
-
Có một thứ mà người kia thật tâm khát cầu, người đó trốn trong góc phòng, chẳng phân biệt đêm ngày mà mơ tưởng, hao tổn biết bao tâm cơ mới có thể đạt được, lòng tham ngày một dâng trào, bản năng độc chiếm điên cuồng đâm rễ.
Làm sao có thể cam lòng chia sẻ cùng người khác?
Cho dù là cặp song bào thai cùng một mẹ sinh ra, cũng khó trốn khỏi sự chi phối của dục vọng độc chiếm.
Tôi đã từng nói, thứ mà tôi có thể trao cho cậu ta, chỉ toàn là thống khổ và hủy diệt, lúc bấy giờ cũng không ngoại lệ.
Cậu ta vọng tưởng đạt đến cứu rỗi, cũng đừng trách tôi kéo tuột người này xuống vũng bùn nhơ nhuốc, khiến cho cậu cũng chịu lấy nỗi đau đớn tột cùng như tôi vẫn luôn chịu đựng.
Địa ngục trống rỗng.
Ma quỷ ở nhân gian.
Đến đây với tôi đi, Kế Lăng.
Tôi là người duy nhất sẽ không lừa dối cậu.
Tôi là người duy nhất có thể trao cho cậu hết thảy.
Rớt Đài - Cộng Cốt Huyết
Chương 28: Dục Vọng Độc Chiếm
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương