Rùa Con, Định Chạy?
Chương 35: Tỉnh
Nửa đêm, ánh trăng sáng vằng vặc len lỏi qua tấm rèm cửa mỏng màu trắng chiếu vào phòng, làm mọi thứ bên trong như phủ lên một lớp ánh sáng mỏng manh.Lúc này, trong không gian phòng ngủ vẫn còn lưu lại hương vị tình triều thoang thoảng, đủ để biết được nơi đây vừa xảy ra một cuộc tình mãnh liệt cỡ nào.Trên chiếc giường lớn, người nam nhân cường tráng ôm chặt cô gái nhỏ ngủ say vào trong lòng. Chiếc chăn mỏng màu đen được chủ nhân của nó tùy ý vắt ngang qua eo hai người, làm lộ ra bên ngoài một mảng lưng trắng nõn nà phủ đầy những dấu hôn chằng chịt.Trong căn phòng yên tĩnh, người con gái trên giường khẽ động đậy, rồi bỗng cô thấp giọng rên rỉ:- Ưmm..... ưm......Hàng mi đen dài cong vút đang nhắm chặt khẽ run lên nhè nhẹ, mí mắt nặng trĩu của cô gái từ từ nâng lên. Mộ An từ cơn đau nhức khắp người mơ màng tỉnh dậy.Vừa mở mắt ra, đập ngay trước mặt cô là lồng ngực trần trụi màu đồng cường tráng, đang phập phồng bình ổn. Cảnh tượng này khiến Mộ An nháy mắt thanh tỉnh.Đang lúc cô kinh hãi không thôi, thì não bộ lại bất chợt xuất hiện hàng loạt các hình ảnh kiều diễm giữa cô và anh.Phút chốc, hai gò má của cô lập tức bị nhuốm đỏ. Khi Mộ An còn chưa kịp vơi bớt đi cảm giác thẹn thùng và xấu hổ, thì cô lại chợt nhận ra thân thể hai người lúc này kề sát vào nhau với tình trạng không một mảnh vai che thân.Trong giây lát, cô hoảng loạn đến mức không dám hít thở, trái tim đập như muốn tê dại, cơ thể cứng nhắc không dám động đậy.Giữa không gian tĩnh lặng, Mộ An nghe rõ hơi thở của Tần Cảnh Chi phát ra một cách đều đặn và ổn định. Cô nằm im, bặm môi thầm nghĩ: "Hình như anh ấy vẫn còn đang ngủ say".Đắn do một lúc, Mộ An mới quyết định lén lút ngẩng đầu lên nhìn anh, để xác định suy nghĩ của bản thân có đúng hay không.Dưới ánh trăng mờ ảo, đôi hổ nhãn đã nhắm nghiền, đôi môi mỏng hơi mở. Mái tóc xám bạc có chút hỗn loạn, nhưng như thế vẫn không thể che đi dáng vẻ mạnh mẽ, ngang tàng của gương mặt yêu nghiệt ấy.Mộ An vốn đang nhìn đến ngẩn người, thì đột nhiên người đàn ông đang nhắm mắt lại chợt mở mắt ra, làm An An sửng sốt, vội vàng cúi đầu tránh né theo bản năng.Tần Cảnh Chi khẽ cười nhẹ, giọng khàn khàn trêu đùa:- Bảo bối, muốn anh nữa hửm?. Nghe lời anh nói xong, mặt Mộ An như muốn bùng cháy. Cô hoảng loạn chống tay lên lồng ngực trần của Tần Cảnh Chi giữ khoảng cách, đầu vội vã ngẩng lên, giọng run rẩy gấp gáp giải thích:- Không... không có.. em... em...Chưa chờ Mộ An nói hết câu, Tần Cảnh Chi đã cúi xuống nhắm trúng môi cô mà trao một hôn cuồng nhiệt. Bàn tay to lớn nóng hổi vuốt ve tấm lưng trần trụi của cô gái, làm khơi lên ngọn lửa tình như muốn thiêu đốt thân thể của cả hai.Mộ An bị anh hôn đến cơ thể vô lực, chân tay mềm nhũn, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Răng môi hai người quấn quýt, còn phát ra những âm thanh nước chóp chép khiến người nghe cũng phải mắc cỡ.Khi không khí đang dần nóng lên, thì bỗng bụng An An phát ra tiếng kêu "ọc ọc ọc" đầy ngượng ngùnTần Cảnh Chi cố gắng cắn mút miệng cô gái nhỏ một lúc, rồi mới chậm rãi buông lỏng môi cô ra. Trán anh chống lên trán cô, hơi thở dồn dập, giọng khàn khàn hỏi:- Đói bụng hửm?Hơi thở nặng nề của anh phả vào mặt cô, khiến Mộ An có chút sợ hãi, giọng cô run rẩy đáp lại:- Vânggggg..Nhìn gương mặt ửng đỏ cùng đôi mắt ngân ngấn nước mắt, Tần Cảnh Chi chỉ muốn đè cô ra làm thêm vài lần nữa. Nhưng anh lo lắng sức khỏe cô nhóc không chịu nổi, nên đành đè nén dục vọng nguyên thủy lại, dịu giọng nói:- Em ngoãn ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi, anh ra ngoài nấu cho em chút đồ ăn.Nói xong, anh hôn nên trán cô một cái, rồi thong thả bước xuống giường. Thân hình vạm vỡ trần trụi cứ thế phô bày trước mặt của Mộ An.Nổi bật nhất là cây gậy tím sậm đầy gân guốc dựng đứng giữa hai chân anh. Lúc anh di chuyển, nó lắc qua lắc lại như chào hỏi cô.Mộ An nhìn thấy vậy liền hốt hoảng chui tọt vào trong chăn trốn đi. Dù hôm qua bị bỏ thuốc khiến cô mơ hồ, nhưng Mộ An vẫn nhớ rõ cái thứ gậy xấu xí đó đã đâm chọc vào người cô suốt đêm.Thấy hành động đáng yêu của cô gái nhỏ, Tần Cảnh Chi chỉ cười khẽ một tiếng, rồi lấy áo choàng ngủ khoác tạm lên người đi ra ngoài.- Cạch.Nghe thấy tiếng đóng cửa, Mộ An mới từ từ chui đầu ra khỏi chăn. Đôi mắt đen láy ráo rác nhìn khắp phòng, xác định anh đã rời đi, cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.Thân thể vẫn đang trống trơn, làm Mộ An không có tâm trạng nằm nghỉ ngơi một chút nào. Cô vừa động đậy người muốn dậy, thì cơn đau nhức truyền khắp cơ thể, khiến An An nhịn không nổi mà rên lên.Sau một hồi gặng gượng, Mộ An mới ngồi dậy được. Cô kéo chăn phủ kín người, rồi mới chậm chạm bước từng bước về phía nhà vệ sinh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương