Rùa Con, Định Chạy?
Chương 39: Bắt Người
Nghe lời đe dọa trần trụi của Tần Cảnh Chi, cả người Mộ An cứng đờ, ngoan ngoãn nằm im trong lòng anh. Phút chốc, căn phòng ngủ trở nên hết sức tĩnh lặng, nhưng trong lòng An An vẫn thấp thỏm không sao ngủ được.Sau một hồi, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của anh, Mộ An mới dần dần thả lỏng tinh thần. Đến lúc này, cô cũng không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ mà ngủ thiếp lúc nào không hay.Trong bóng đêm, ánh đèn ngủ màu vàng sáng yếu ớt chiếu lên hai thân ảnh ôm nhau. Người đàn ông vốn đang ngủ say bỗng mở mắt ra, ánh mắt chứa đầy vẻ nhu tình nhìn người con gái ngủ say, miệng khẽ thì thầm:- Chết tiệt! Thật là muốn làm em ba ngày ba đêm.Khóe miệng anh khẽ nhếch nên đầy vui vẻ, rồi ấn lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng. Vòng tay anh ôm chặt thân thể mềm mại của An An, hít lấy mùi thơm cơ thể của cô để bình ổn sức nóng ở cơ thể anh.Mãi một lúc lâu, Tần Cảnh Chi mới luyến tiếc buông cô gái nhỏ trong lòng ra, xong anh nhẹ nhàng di chuyển xuống giường. Anh tỉ mỉ kéo chăn lên, kĩ lưỡng đắp lại cho cô, rồi chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao một chút, để cô tránh khỏi cái lạnh ban đêm.Tần Cảnh Chi đứng thẳng lên, yên lặng ngắm vẻ mặt say giấc của An An. Sau một lúc, anh mới lẳng lặng cầm điện thoại đi ra ngoài.Giữa màn đêm lạnh lẽo tĩnh mịch, người đàn ông cao lớn dựa vào ban công chầm chậm châm một điếu thuốc. Hút một hơi thuốc dài xong anh rút điện thoại ra ấn một dãy số rồi gọi.Chờ khoảng chừng gần hết hồi chuông thì bên kia mới bắt máy. Từ trong điện thoại truyền đến giọng nam nói trầm nhẹ:- Tìm tôi, có việc gì à?- Ừ.Bên kia, Tạ Huân dậy ngồi tựa lên đầu giường, để lộ ra lồng ngực rắn chắc trần trụi với những vết sẹo ngắn dài khác nhau nhìn vô cùng dụ hoặc. Gương mặt nghiêm nghị hiếu kì hỏi:- Kẻ nào to gan lớn mật đắc tội với cậu thế, để khiến cậu nửa đêm canh ba đã vội tìm tôi.Bỏ qua lời nói chế giễu của Tạ Huân, đôi mắt của Tần Cảnh Chi nhìn chằm chằm vào đêm tối, giọng nói lành lạnh ẩn chứa đầy sát khí phát ra:- Dương Hoàn, chủ tịch Dương.Dương Hoàn? Cái tên lạ hoắc khiến mày kiếm Tạ Huân khẽ nheo lại nghĩ. Khi anh ta còn đang nghi hoặc, thì Tần Cảnh Chi lại nói tiếp:- Bắt hắn về tội xâm phạm nhà trái phép, cố ý mang chất kích thích có ý đồ xâm hại. Chắc giờ lão ta đang ở bệnh viện, cậu cho người bắt lão rồi chiêu đãi lão thật tốt cho tôi, sáng mai tôi sẽ đến tìm cậu sau.Nói xong, Tần Cảnh Chi không đợi Tạ Huân đáp lời mà cúp máy luôn. Anh im lặng đứng đó, rít từng hơi thuốc lá, ánh mắt anh ánh lên vẻ tàn nhẫn.Hút xong điếu thuốc, Tần Cảnh Chi để những cơn gió lạnh thổi bay hết mùi khói, rồi anh mới vào lại phòng ôm cô bé của mình ngủ tiếp.Trời vừa tờ mờ sáng, chiếc điện thoại đang nằm im trên bàn bỗng reo lên từng hồi, làm phiền đến giấc ngủ của hai người trên giường.Tiếng chuông ồn ào khiến An An mơ màng tỉnh giấc, cô đưa tay quờ quạng tìm kiếm, miệng còn khẽ lẩm bẩm:- Điện thoại… có điện thoại.Nằm bên cạnh, Tần Cảnh Chi cũng bị đánh thức. Anh nhìn đôi mắt lim dim buồn ngủ của cô gái nhỏ, liền nhanh tay với điện thoại tắt âm thanh đi rồi mới nhẹ nhàng vỗ về cô bé con.- Bảo bối ngoan, ngủ tiếp đi nào.- Ân.Giọng điệu dịu dàng trầm thấp vang lên bên tai như một bản nhạc du dương, khiến Mộ An mờ hồ thiếp đi. Thấy cô ngủ tiếp, Tần Cảnh Chi mới dám xuống giường đi ra ngoài.Vừa bước ra phòng khách, điện thoại anh lại rung lên, nhìn tên trên màn hình hiển thị, tay anh gạt lên bắt máy.- Có chuyện gì vậy?Lời vừa dứt, bên kia Tạ Huân liền nói luôn:- Con trai Dương Hoàn muốn bảo lãnh cho ông ta ra ngoài.Nghe xong, khóe môi Tần Cảnh Chi nhếch lên tia giễu cợt, giọng nói trầm ấm vang lên chất chứa đầy sự lạnh lẽo.- Nghĩ cũng hay đấy.- Bên chúng tôi hiện chưa có bằng chứng, nên không thể giữ người quá lâu.- Không sao, cậu chỉ cần nói với hắn người bị hại tên là Mộ An, tự khắc hắn sẽ biết làm thế nào.Mặc dù, Tạ Huân có chút tò mò nhưng anh ấy vẫn bình thản nhắc nhở anh:- Nếu có chứng cứ thì mọi việc sẽ dễ giải quyết hơn.- Yên tâm, tôi sẽ gửi cho cậu.Nói xong, anh cúp máy luôn. Thấy trời sắp sáng, Tần Cảnh Chi vội vệ sinh cá nhân xong, liền vào bếp chuẩn bị bữa ăn sáng cho cô nhóc.Trong bếp, người đàn ông mặc áo choàng ngủ tơ màu đen đang đứng chăm chú chiên trứng, khóe môi thỉnh thoảng còn khẽ cong lên nhìn là biết tâm trạng của anh đang rất vui vẻ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương