Rùa Con, Định Chạy?
Chương 55: Xảy Ra Chuyện
Đến tối, Mộ An muốn đi về, nhưng lại bị ba nhất quyết giữ lại ở nhà họ Cố. Không nỡ khiến ba buồn, nên An An đồng ý lưu lại.Buổi sáng, hai cha con họ thường ở cùng nhau, để bù đắp cho những năm tháng xa cách trước đây. Còn buổi tối, Tần Cảnh Chi sẽ bắt cô về phòng anh ngủ.Ở Cố gia được hai ba ngày, thì Mộ An bất ngờ nhận được cuộc gọi của Dương Minh. Cô sững sờ một hồi, rồi ấn nghe.- Anh.Thấy cô bắt máy, Dương Minh dè dặt hỏi:- An An, anh không làm phiền em chứ?- Dạ, không ạ.Nghe vậy, Dương Minh khẽ thở phào nhẹ nhõm, yên tâm nói:- Gọi điện cho em, để cảm ơn em đã tha cho ba anh. Đồng thời, anh cũng muốn nói lời tạm biệt với em. Anh và ba đã quyết định sẽ ra nước ngoài sinh sống.- Anh, em…Mộ An định bảo anh trai không cần làm thế, thì bỗng cô nghe thấy thấp thoáng tiếng thúc dục lên máy bay ở đầu dây bên kia. Tiếp đó, giọng nói vô cùng gấp gáp của Dương Minh cắt ngang:- An An, anh phải đi rồi. Khi nào rảnh, anh sẽ gọi cho em sau. Em phải thật hạnh phúc nhé!Mộ An còn chưa kịp nói gì, thì bên tai đã vang lên những tiếng tút tút tút liên hồi. Nhìn điện thoại tắt máy, An An khẽ thở dài.Tối đến, Mộ An đem chuyện này nói với Tần Cảnh Chi biết. Ai ngờ, anh lại không chút quan tâm, mà chỉ ôm cô vận động nguyên cả đêm.Mấy ngày sau, Tần Cảnh Chi có việc đột xuất phải đi công tác. Lần đầu tiên, cả hai bước vào giai đoạn yêu xa.Thời gian này, đúng lúc Mộ An phải ôn thi tốt nghiệp đại học, nên hai người thỉnh thoảng mới gọi điện cho nhau.Đêm trước ngày thi, Mộ An vừa tắm rửa xong, đang lau tóc, thì điện thoại cô đổ chuông. Cầm lên xem, thấy Tần Cảnh Chi gọi tới, môi cô vô thức mỉm cười, tay thì nhanh chóng ấn nghe.Lập tức, bên tai cô vang lên đến tiếng cười khẽ cùng giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc:- Bé con, nhớ anh hử?Nghe anh nói, hai má của An An bất giác đỏ lên, cô không dám đáp lại, mà chỉ khẽ hỏi:- Giờ anh mới làm xong việc sao?- Ừ, thương anh hả?Nhớ đến Hân Hân bảo mấy ngày nay anh đều làm việc đến quên ăn quên ngủ, để sớm ngày được gặp cô. Mộ An lén cảm giác thẹn thùng xuống, lí nhí dặn dò:- Vâng. Vậy nên anh nhớ ăn uống và ngủ nghỉ đầy đủ nhé!Lời quan tâm ân cần của cô, khiến Tần Cảnh Chi cảm thấy những mệt mỏi trong mấy ngày qua đều rất xứng đáng. Anh cười nhẹ, thấp giọng đáp:- Bảo bối yên tâm, anh sẽ chăm sóc bản thân tốt. Lúc về, đảm bảo có sức để cùng em vận động vài đêm.- Anh lưu manh.- Anh lưu manh với mình bé cưng thôi.Tần Cảnh Chi khoái chí cười lớn nói.Biết đấu không lại anh, Mộ An vội tránh né bảo:- Mai em phải thi rồi, nên em đi ngủ đây.Thấy thời gian cũng đã muộn, Tần Cảnh Chi lại không nỡ để cô thức khuya, nên liền nói:- Vậy em ngủ đi. Thi tốt về anh sẽ có quà em.- Vâng, anh cũng nhớ ngủ sớm đi.- Được, chúc bạn gái anh ngủ ngon, mơ đẹp.- Chúc anh ngủ ngon.Nói xong, Mộ An có phần lưu luyến cúp máy. Thật ra, từ ngày đầu anh đi công tác, cô đã nhớ anh rồi. Nhưng sợ anh bị phân tâm trong công việc, nên cô không dám nói. An An định ngày mai thi xong, thì sẽ đi tìm anh.Ngày hôm sau, Mộ An làm bài thi rất suôn sẻ. Cô mang tâm tình vui vẻ lấy cặp sách và điện thoại đi về. Vừa ra đến cổng, cô liền bắt gặp mọi người đang túm tụm lại một góc, chỉ trỏ bình luận.- Trời ơi, xe cộ nát bét thế này, người lái lành ít dữ nhiều.- Xe cấp cứu của bệnh viện A vừa đến đưa người đi rồi. Chỉ là không biết có sao không?- Hai cái xe này đoán chừng chẳng rẻ đâu, tiếc thật.Mộ An đang nghe dở, thì điện thoại cô chợt reo chuông lên. Thấy Hân Hân gọi đến, An An liền ấn bắt máy.Tức khắc, điện thoại vang lên tiếng nói hoảng hốt đầy lo lắng của Cố Hân:- Chị An An, anh Cảnh Chi bị tai nạn có sao không?- Tai nạn? Anh ấy bị tai nạn sao?Nghe giọng điệu đầy kinh ngạc của Mộ An, Cố Hân đoán có lẽ chị ấy vừa mới thi xong, nên vội kể:- Đêm qua, anh ấy thức khuya cố làm xong hết việc, để sáng nay lên máy bay về sớm, tạo bất ngờ cho chị. Nhưng vừa nãy, em vô tình xem tin tức thấy xe anh ấy bị tai nạn trước trường học chị.Đầu óc Mộ An ong ong, sắc mặt cô trắng bệch không chút huyết sắc. Nhớ đến những lời bàn tán lúc nãy, cả người cô thoáng chốc run lên bần bật.Cô vội tắt máy, nhanh chóng phi ra đường bắt taxi đến bệnh viện. Cả đường đi, hai tay của cô nắm chặt vào nhau, móng tay đâm sâu trong da thịt nhưng Mộ An không cảm thấy chút đau đớn nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương