Hiện giờ cuộc sống của Lâm Vũ Sơ có ba việc, chuyên tâm sáng tác tác phẩm của mình, thi thoảng hẹn hò với Lộ Y, cùng Lương Mục Xuyên hưởng thụ thế giới của hai người.
Đương nhiên cô quan tâm nhiều nhất đến việc viết sách, Lâm Vũ Sơ hiện giờ mới thật sự cảm nhận được muốn viết được sách không phải dễ dàng. Cô gửi bản thảo của mình đến rất nhiều nhà xuất bản nhưng vẫn không nhận được trả lời nào.
Việc đầu tiên sau khi cô dậy rửa mặt đánh răng chính là kiểm tra hòm thư, chờ mong nhận được tin tức từ nhà xuất bản.
Nhưng Lâm Vũ Sơ chờ mong lâu mà không có tin tức, Lương Mục Xuyên nhìn vẻ mặt mất mát của Lâm Vũ Sơ trong lòng không đành lòng muốn nói lại thôi.
Lâm Vũ Sơ biết anh nghĩ cái gì: “Em biết tập đoàn của anh có một nhà xuất bản nhưng nếu anh làm em đi cửa sau, em sẽ tức giận.”
“Em là vợ của tổng giám đốc Lương tập đoàn Lương Nguyên, cũng không coi là đi cửa sau, nhiều lắm là giảm đi trình tự kiểm tra mà thôi.”
Lâm Vũ Sơ không nhịn được cười.
Cô dựa vào ngực Lương Mục Xuyên: “… Em chỉ muốn được chấp nhận vì thực lực của mình.”
Lâm Vũ Sơ ngồi dậy, nhìn Lương Mục Xuyên, “À, em không đầu quân cho nhà xuất bản của anh.”
Lương Mục Xuyên:”…”
Lương Mục Xuyên nhéo nhéo mặt của Lâm Vũ Sơ. Sau đó Lâm Vũ Sơ tiếp tục ngồi trước máy tính một tay chống cằm, một tay bấm chuột không ngừng làm mới lại hòm thư.
Lương Mục Xuyên không đành lòng nhìn Lâm Vũ Sơ cả ngày ngồi trước máy tính chờ một email không biết bao giờ mới đến. Anh kéo cô dậy: “Đi, anh đưa em ra ngoài một chút.”
Lâm Vũ Sơ bị Lương Mục Xuyên kéo đến cửa phòng thay đồ.
“Đi đâu vậy?”
“Ra ngoài một chút, tốt hơn so với việc cả ngày em ngồi canh máy tính.”
Lâm Vũ Sơ thay quần áo xong ngồi vào xe, để cho Lương Mục Xuyên đưa mình đi dạo.
Lương Mục Xuyên dẫn Lâm Vũ Sơ đến một công viên. Khi Lâm Vũ Sơ thấy rất nhiều cặp tình nhân đang đi dạo cùng nhau, thả diều, còn có nhiều cặp vợ công dẫn con đến đây vui chơi cô mới phát hiện lâu rồi mình không cùng Lương Mục Xuyên hẹn hò, ngay cả phim cũng ít khi đi xem.
Hai người xuống xe, Lương Mục Xuyên nắm tay Lâm Vũ Sơ đi dạo, hơi thở mùa xuân bao trùm trên người họ.
Lâm Vũ Sơ chỉ vào con diều đang bay trên bầu trời, “Em cũng muốn chơi cái này.”
Lương Mục Xuyên đi đến một quán nhỏ gần đó mua diều,
Lâm Vũ Sơ lại nói: “Thật ra em không biết thả diều.”
Lương Mục Xuyên kéo diều chạy vài bước, con diều bay lên bầu trời. Anh đưa dây diều cho Lâm Vũ Sơ để cho cầm chơi.
Lâm Vũ Sơ chỉ vào một cô nhóc đang ăn kem ốc quế nói: “Em cũng muốn ăn kem.”
Lương Mục Xuyên lại đi đến quầy kem ốc quế gần đó mua cho cô kem ốc quế. Lâm Vũ Sơ nhận que kem ốc quế đưa dây diều cho Lương Mục Xuyên.
Thời tiết rất đẹp, trời trong xanh, mấy con diều bay lượn trên không trung chỉ có con diều của Lương Mục Xuyên cao nhất.
Lâm Vũ Sơ quay đầu lại nói với Lương Mục Xuyên: “Tối nay chúng ta đi xem phim đi.”
Lương Mục Xuyên mỉm cười, “Được!”
Ngẩng đầu nhìn cánh diều suốt cổ hơi mỏi, cuối cùng Lâm Vũ Sơ cũng bắt đầu cảm thấy chán thả diều, hai người mới rời khỏi công viên.
Lâm Vũ Sơ chọn vé xem phim, cách thời gian chiếu còn dài nên hai người quyết định mua đồ uống trước.
Khi đi đến chỗ bán đồ uống Lâm Vũ Sơ gặp An Dã.
An Dã cũng thấy Lâm Vũ Sơ và Lương Mục Xuyên nhìn họ cười gật đầu. Khi An Dã gật đầu Lâm Vũ Sơ đột nhiên cảm thấy người thanh niên ngây ngô, ấu trĩ ngày nào đã trở nên trưởng thành, điềm đạm, không hề còn là chàng thanh niên hành động theo cảm tính nữa.
An Dã đi về phía Lương Mục Xuyên và Lâm Vũ Sơ: “Có rảnh ngồi một chút không?”
Lâm Vũ Sơ theo bản năng nhìn về phía Lương Mục Xuyên.
Lương Mục Xuyên đứng đối diện với An Dã, hơi có tư thế từ trên cao nhìn xuống: “Được!”
Ba người đi vào quán nước, gọi nước uống sau đó An Dã gọi một phần đồ ăn nhẹ.
An Dã nói với Lâm Vũ Sơ: “Đây là món em thích ăn.”
Lâm Vũ Sơ bỗng thấy hơi luống cuống, vội vàng nhìn Lương Mục Xuyên đang ngồi bên cạnh mình một cái, nói: “Bây giờ tôi không thích ăn.”
An Dã cười cười không nói gì thêm.
Sau đó mọi người đều im lặng. Ba người cũng không ai lên tiếng, đồ uống được mang lên đủ, Lương Mục Xuyên và An Dã cũng chưa hề uống một ngụm nào.
An Dã chủ động đưa ra ngồi cùng nhau, lúc này dựa lưng vào ghế nhìn về phía khác, có vẻ như không muốn nói gì cả.
Lâm Vũ Sơ chậm rãi cầm món đồ uống mà mình gọi uống một ngụm, sau đó buông ly. Lương Mục Xuyên dùng ngón tay lau chút vệt nước đang dính ở miệng của Lâm Vũ Sơ.
Hành động thân mật này khiến An Dã quay lại nhìn.
Bỗng nhiên điện thoại di động của Lương Mục Xuyên vang lên, anh đứng dậy nghe điện thoại. Lâm Vũ Sơ nhìn Lương Mục Xuyên đi ra ngoài cửa, điện thoại di động nhận được tin nhắn:
“Anh ở đó thì cậu ta sẽ không nói gì. Việc của hai người vẫn nên giải quyết cho tốt. Nếu không cậu ta cứ nhìn chằm chằm em, anh sẽ không thích.”
“Giờ anh là lập trình viên ở một công ty.”
Lâm Vũ Sơ gật gật đầu, “Vậy là khá tốt.”
“Công ty kia do tập đoàn Lương Nguyên giữ cổ phần khống chế.”
“…Ừ… chúc anh công tác tốt.” Lâm Vũ Sơ không rõ hắn ta định nói gì, đành phải đáp lại cứng nhắc như vậy.
An Dã cũng tiếp tục khơi mào đề tài, muốn cởi bỏ vấn đề vẫn luôn canh cánh trong lòng.
“Từ khi nào em bắt đầu nghĩ muốn chia tay với em.”
“… Rất lâu rồi.” Lâm Vũ Sơ không thể nhớ được đoạn tình yêu mà cô sắp quên kia.
“Anh nhớ có một lần, bạn anh cũng dẫn bạn gái đến đi chơi cùng chúng ta không? Sau khi chơi mệt, chúng ta cũng tìm một quán cà phê như thế này để nghỉ ngơi. Ba người nói muốn chơi game mà tôi thì không biết chơi. Cho dù ba người nói quy tắc nhưng tôi cũng không hiểu. Sau đó tôi lấy cớ đi vệ sinh, sau đó quay lại nghe thấy anh nói ‘Cứ cho là mình đọc đủ mọi loại sách nhưng thật ra cái gì cũng không biết…’…”
“Ngay lập tức bỗng nhiên tôi không dám đi ra ngoài nữa, hóa ra anh nói những lời khiến người khác tổn thương như vậy. Có lẽ chính từ hôm đó tôi đã bắt đầu có suy nghĩ muốn chia tay với anh.” Lâm Vũ Sơ cười cười như đang kể lại một câu chuyện không đầu không cuối.
“…” An Dã cúi đầu, “Xin lỗi em, anh luôn cho rằng em chia tay anh là vì Đào Nguyệt…”
“Chúng ta chia tay thực chất không liên quan đến Đào Nguyệt. Hôm đó ở rạp chiếu phim anh nói tôi dối trá và luôn làm ra vẻ, đó là lần đầu tiên anh nói thẳng với tôi, thật ra tôi vẫn luôn biết trong lòng anh có thành kiến đối với tôi.”
“… Không phải có thành kiến đối với em, mà là… mà là anh có thành kiến đối với chính mình. Em ưu tú như vậy, hoa khôi khoa tiếng Trung anh lại có thể theo đuổi thành công, yêu nhau anh luôn cảm thấy chính mình không xứng đáng với em, vì vậy mới hay có những suy nghĩ tiêu cực như vậy…” An Dã ngẩng đầu, nhìn Lâm Vũ Sơ với ánh mắt đầy có lỗi. Lúc này hắn ta thật sự biết mình sai rồi nhưng bọn họ thật sự đã bỏ lỡ nhau.
An Dã nói: “Thật ra em nói đúng, thật ra anh ấu trĩ thật, ấu trĩ giống như một người yêu một cô gái lại chỉ biết nắm tóc cô ấy chọc cho cô ấy khóc vậy.”
“Ai rồi cũng sẽ trưởng thành, sau này đừng chọc cho cô gái mình yêu khóc nữa.” Lâm Vũ Sơ chân thành nói với An Dã.
An Dã nhìn Lâm Vũ Sơ, hôm nay nhiệt độ cao, cô mặc áo ngắn tay màu trắng, quần jean màu lam nhạt rất đơn giản nhưng vẫn khiến cô xinh đẹp đáng yêu.
Hắn ta vẫn không thể không nhớ đến những ký ức đã qua: “Anh còn nhớ rõ, có một mùa hè, em nắm tay anh nói ‘người đến thế giới này, anh nhìn ánh mắt trời, cùng người trong lòng mình đi dạo trên đường, hiểu cô ấy, hiểu ánh mắt trời’, giờ anh mới hiện đây là xuất phát từ ‘Ánh mặt trời mùa hè’…”
Lâm Vũ Sơ hơi hơi nhăn mày, nhịn không được ngắt lời hắn ta, “An Dã, một tháng nữa là bọn em kỷ niệm một năm ngày cưới.”
Giống như tâm hữu linh linh tê vậy, Lâm Vũ Sơ vừa dứt lời thì Lương Mục Xuyên đã nhắn tin cho cô: “Phim đã sắp bắt đầu chiếu rồi.”
Lâm Vũ Sơ nhìn màn hình điện thoại di động mà nở nụ cười. Rõ ràng còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ chiếu phim, nhưng cô vẫn trả lời anh: “Em biết rồi!”
An Dã cũng vội vàng đứng lên, nắm chặt tay Lâm Vũ Sơ.
Lâm Vũ Sơ tránh tay anh, nghi hoặc nhìn An Dã.
An Dã thở dài, nửa ngày sau mới lên tiếng: “… Anh… anh và Đào Nguyệt không có gì cả. Anh thật sự yêu em, chưa từng có ai khác.”
“Việc này không còn quan trọng nữa. An Dã, tôi rất vui vì hôm nay anh đã đồng ý ngồi nói chuyện đàng hoàng. Chúng ta đừng có mỗi lần gặp nhau đều giương cung bạt kiếm như vậy.”
Lâm Vũ Sơ cúi đầu nhìn tin nhắn của Lương Mục Xuyên, nói với An Dã: “Em thật sự cần phải đi, chồng em đang chờ hẹn hò với em.”
An Dã nhìn Lâm Vũ Sơ đi xa bắt đầu chấp nhận rằng mình đã mất cô thật sự.
Cô đã từng nói với hắn: “An Dã, anh không phải chỉ muốn được người khác yêu, mà phải học yêu người khác. Yêu người khác cũng là một năng lực quan trọng.”
An Dã nghĩ giờ đây có lẽ hắn đã học xong rồi, nhưng trước khi học được, trả giá là đã đánh mất cô.
Lâm Vũ Sơ đi ra cửa quán nước, liếc mắt một cái thấy Lương Mục Xuyên từ phía xa đi đến.
Cô chạy về phía anh, tự nhiên dắt tay anh.
“Rõ ràng phim chưa đến giờ chiếu.”
“Phải không? Chắc là anh nhìn nhầm giờ.”
Lâm Vũ Sơ cười, “Nếu anh thật sự không yên tâm thì vào quán tìm em.”
Lương Mục Xuyên nhìn phía trước, nắm tay Lâm Vũ Sơ tùy ý cô vung vẩy.
“Anh yên tâm, tại sao lại không yên tâm chứ.”
“Hả, vì sao vậy?”
“Bởi vì chính em nói em yêu anh.”
Lâm Vũ Sơ cười cười, “Đúng vậy, em yêu anh, anh Lương!”
Rừng Trúc Đêm Mưa - Nam Yên Bắc Vũ
Chương 40: Hảo tụ hảo tán
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương