Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Chương 109



Khi thức dậy hai còn mắt tôi từ từ mở ra như mọi ngày để nhìn các cảnh vật xung quanh trong một ngày mới, lần này mọi việc mà cặp mắt nhìn thấy ngoài sức tưởng tượng của tôi và Bạch Yến. Tôi ôm lấy em ngủ như một cái gối ôm, ấy vậy mà còn để cái miệng lên mái tóc xinh đẹp ấy giống như hôn trộm vậy. Thế là cả hai đứa hoảng hồn đẩy nhau ra, nhìn lại trên thể xác còn đồ không, đây là lần thứ hai tôi rơi vào cái tình cảnh như thế này, quả là khó đỡ thật đó mà.

-….. – Hai cặp mắt nhìn nhau một cách đầy e ngại.

Tôi không biết mình phải làm gì nữa, rất muốn bước xuống cái giường quái quỷ chết tiệt ấy nhưng cái chân không hề có một cái thứ cảm giác gì cả chỉ biết có hơi tê tê chắc là do máu tụ về đó rồi.

-Tớ…tớ.. xin lỗi – cái miệng đắng khi nói ra những lời như thế.

-Không sao !…à… – Em cũng có hơi bối rối trên khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm.

Hai đứa chẳng biết làm gì nữa, ai cũng bối rối hết, tôi định bước xuống đi vệ sinh cá nhân để trốn thoát cái hoàn cảnh khốn khổ này, chứ đứng đây một tý nữa tôi chui xuống cái gầm giường chứ chẳng đùa.

-Rụp – Một cái tiếng quái dị.

-Phịch – Rơi như cái bao cái.

-aa… – Tôi cắn chặt lại cái môi để nó không phát ra tiếng, không để mình yếu đuối trước một người con gái nào hết cả.

Đau ê ẩm hết cả người, không biết do ngại quá sinh ra khùng hay là do ngu ngốc bẩm sinh nữa, cái chân bị bó như con tôm lăn bột sắp bỏ vào chảo chiên gòn ấy thế vậy mà dám bước xuống, đến cả ngay bản thân tôi cũng không thể hiểu mình được nữa. Người con gái xinh đẹp ấy có một chút bối rối và rất lo lắng chạy đến nơi mà tôi đang cực khổ để đứng dậy, cái chân đau nhứt một cách kinh khủng, máu dồn về chỗ đó, nó sắp tê cứng ngừng trệ một hoạt động của cơ thể sau cú té đáng lẽ không đáng có.

-Cậu có sao không. – Em nhanh chóng chạy đến.

-Không… sao – Đau lắm nhưng cố gắng nuốt trôi nó vào.

-Lên giường nằm đi để mình đi kêu bác sĩ – Em kè tôi chiếc giường bệnh.

Chẳng bao giờ lại thấy mình vô ích như thế, đến cái nước đi vệ sinh một mình cũng không đi được phải té luôn té xuống, đứng dậy cũng không được phải nhờ sự giúp đỡ của người con gái ấy. Trái tim cứ đập mỗi khi chạm vào cái làn da trắng mịn ấm áp kia, cái thứ nóng nóng từ bên em truyền sang bên tôi, cảm thấy dễ chịu thoải mái hơn bao giờ hết dù là rất đau đớn về mặt thể xác.

-Khỏi. – Tôi mỉm cười nhẹ rồi nhìn người con gái ấy khi đã nằm yên.

-Cười gì ? – Em tròn xoe mắt ngạc nhiên hỏi tôi.

-À.. không gì – Tôi vẫn thấy vui.

-Thôi, để tớ đi kêu bác sĩ cho cậu, có khi té chấn thương đên đầu – Em nói xong cười khúc khích bước những bước đi mảnh mai ra dãy hành lang của bệnh viện để kêu bác sĩ.

Tôi ngu ngơ đến mấy cũng biết câu nói vừa rồi ám chỉ mình bị khùng nhưng mà thôi vui mà, không trách em, người con gái xinh đẹp không kém phần thông minh. Nằm trên chiếc giường với cái áo trắng sọc tinh khôi nhìn cũng giống giống lắm chứ..

-Sao số mình sướng thế nhỉ, hế hế – Tôi cười mãn nguyện

Nhưng không phải đợi cho lâu…

-Aaa… – Tôi nhích cái chân phải đau của mình vào cái thanh đầu giường.

-Khốn nạn…. huhu, không biết có gãy không nữa – Tôi nhìn cái chân thân yêu của mình.

Một lát sau..

-Cháu sao rồi ? – Bác sĩ hỏi tôi, có vẻ rất trẻ.

-Hình như máu dồn về chỗ đó, liệu có gãy không bác sĩ. – Tôi lo lắng.

-Hihi – Tiếng cười khúc khích của Bạch Yến.

-Không sao đâu cháu ạ, chỉ bị chấn động mạnh thôi, vài ngày là bình phục mà – Bác sĩ tủm tỉm trả lời.

Thế là tôi trở thành một đứa ngốc nghếch. Bác sĩ khám xong rồi mỉm cười bước ra ngoài để lại cô nam quả nữ ở trong một căn phòng rộng lớn của bệnh viện. Tự nhiên tôi thấy ngại ngại làm sao ấy, mọi khi ở gần người con gái ấy thì chẳng bao giờ ngại nhất là lúc hai đứa gần nhau nếu nhích thêm một tý nữa thì môi kề môi thế là hôn chứ chẳng đùa. Em lấy cháo mà lúc nãy mua đem cho tôi ăn để uống thuốc, cũng gần trưa rồi đói bụng lắm.

-Hihi – Em tủm tỉm khi thấy tôi ăn.

-Ngon quá. – Tôi ăn sạch tô cháo.

-Thiệt hông ?

-Thiệt.

-Ừa.

-…

-…

-….

-…

-….

-À.. bữa đó tớ bị gì thế ? – Cái não nhanh chóng hoạt động phá vỡ không khí im lặng đáng sợ.

-Cậu bị người ta đốn vào chân, đừng lo chỉ do mất sức nên xỉu, còn cái chân thì không sao đâu vài ngày là hết ấy mà.

-Ừa, thế ai đưa tớ vào đây.

-Lớp, có gì à ?

-Không. Bố mẹ tớ biết chưa ?

-Hai bác biết rồi, trưa nay mới vào thăm cậu được.

-Ừa, mà Như đâu. – Tự nhiên tôi nhớ đến người con gái ấy.

-Như ở nhà ấy.

-Ừa.

Hai đứa nói chuyện thêm tý nữa thì em bảo là về nhà học bài chuẩn bị đi học dù gì cũng trưa rồi, trong tôi có một cái thứ gì đó hụt hẩng lắm rất muốn níu kéo người con gái ấy ở lại cái nơi buồn tẻ này nhưng cái miệng không thể nào làm được. Có một sự buồn nặng ở đây chứ chẳng đùa.

Em dặn dò tôi đủ thứ như một đứa con nít mới lên ba rồi mới chịu đi về, chẳng biết gái đâu mà xinh lại giỏi thế nhễ. Em đi không được lâu thì cảm thấy buồn chẳng có việc gì làm, nhìn ra cửa sổ của bệnh viện thì thấy toàn cây với xe, nhìn ra dãy hành lang thấy những chiếc áo trắng của bác sĩ, y tá đang chạy hối hả cứu chữa cho các bạn nhân, lâu lâu có những người được đẩy ngang qua, tôi ngồi dậy xem rất kỹ.

Tự nhiên rất muốn được đi, được dạo xung quanh cái bệnh viện này để giết thời gian trong khi đợi người con gái ấy đi học về. Tôi luôn thích những thứ quái quỷ khác người, không đi được lại muốn đi được, lúc đi được lại không muốn đi, bây giờ phải nằm một chỗ tránh cử động để cái chân mau chống hồi phục lại rất muốn đi học nô đùa với những đứa bạn, khao khát sự tra tấn của ông thầy anh văn dễ sợ. Đang nằm nhẩm lại mấy bài hát mà mình thích, lúc đó tinh thần vừa chán vừa yêu đời, ước gì có một người ở đây để trò chuyện với mình, không biết số tôi nó có may mắn đến thế không nữa….

-Cạch – Tiếng mở cửa.

Nhanh chóng mở mắt ra nhìn về phía cánh cửa, cái đầu tôi cũng hoạt động và dự rằng đó là bố mẹ hoặc hai thằng anh của mình vì hai người con gái cùng lũ bạn đi học rồi không thể vào thăm được còn nếu không thì là bác sĩ. Công nhận tôi thông minh thấy sợ luôn ấy nhễ.

-Hihi – Nụ cười tỏa ánh sáng ban mai.

-Ặc. – Tôi giật mình với những gì hiện hữu ra trước mắt.

-Làm gì mà giật mình thế. – Người con gái ấy tiến lại gần với những thứ gì trên hai tay, tôi đã thấy một cái giỏ trái cây.

-Sao không đi học ?

Như mặc đồng phục đi học quần tây áo trắng tinh khôi làm cho cái tật tò mò của tôi trỗi dậy…

-Tại làm biếng. – Em nói vu vơ.

-Ờ – Thế mà tôi cũng tin chứ.

Em tiến lại gần để giỏ trái cây xuống cùng với những món đồ kia, đâu đó tôi thấy được cái cà men chắc chắn là có đồ ăn rồi, sung sướng khỏi phải nói luôn chứ nhễ. Đố ai mà ở cái tuổi đó được như tôi không, sáng thì Bạch Yến ở cùng, trưa chiều thì người con gái xinh đẹp với nụ cười tỏa nắng và mùi hương hoa ấm áp dễ chịu. Sướng quá chứ còn gì nữa.

-Cái chân sao rồi ? – Em ngồi xuống cái ghế nơi mà Bạch Yến ngồi đó ngủ suốt một đêm qua.

-Đau quá à.

-Ừa, chắc không sao đâu. – Người con gái ấy nhẹ nhàng nói.

” Chỉ là hỏi cho biết thế thôi chứ thật ra lúc vào cái phòng này thì đã ghé ngang qua phòng bác sĩ hỏi rồi đồ ngốc à. Công nhận nhìn cũng mắc cười chứ, cái chân chạy nhảy tung tăng tối ngày bây giờ bị lăn như con tôm chiên bột thế kia, một đóng ra luôn ấy. Cũng có một chút gì đó lo lắng cho cậu, biết thế tớ đã khuyên không cho ra sân đâu nhưng mà cuộc đời ai biết được trước điều gì sẻ xảy ra đúng không ? Thôi nằm đấy đi. ”

-Ăn uống gì chưa ? – Em bắt đầu tra tấn.

-Chưa ?

-Sao chưa ?

-Có ai cho ăn đâu – Tôi đùa vì rằng lúc Bạch Yến về có để đồ ăn trên cái thùng trắng của bệnh viện nơi mà tôi có thể với tay đến để lấy.

-Xạo – Em trừng mắt lên.

-Xạo – Em trừng mắt lên.

-Gì ? – Tôi thoáng giật mình.

-Đồ ăn Yến để đó thê kia mà nói chưa ăn – Em chỉ vào cái chỗ đó.

-Sặc – Tôi giật mình nói thầm trong bụng, tại cái bản thân quên trước quên sao, rõ lẽ là lúc nãy em để đồ mang vào ở chỗ đó. Một người con gái xinh đẹp thông minh và tinh tế đến thế làm sao mà không biết cho được chứ.

Thế là lần này tôi lại thua cuộc vì cái tội dốc tổ bố của mình, cũng rút ra được cái kinh nghiệm cho bản thân để đề phòng người con gái ấy. Nhanh chóng hai đứa nhào vô chém gió đủ thứ chuyện cười nói một cách vui vẻ rộn ràng hết cả cái phòng của một noi mà người ta tránh gây làm ồn. Phải ở chung với các bệnh nhân khác chắc có lẽ hai đứa tôi đã bị đuổi ra ngoài sớm rồi vì lý do gây ồn. Nói khoảng 1 giờ đồng hồ tôi thấy cái miệng của mình nó mỏi mệt làm sao, một lần nữa đành đầu hàng trước người con gái ấy. Cũng đã một, hai giờ chiều rồi, em lấy đồ ăn do tự tay mình nấu đem ra cho tôi ăn, công nhận ngon thật, ăn xong còn có 7up mát lạnh uống nữa, không chỉ dừng ở đó còn có trái cây thơm ngon bổ dưỡng mà ăn. Ôi cuộc đời sung sướng phải nói chứ chẳng đùa.

-Đi học không đi mà làm biếng ? – Tôi giả vờ trách.

-Hứ… tôi đi học thì có người lại cầu trời cầu phật có người vào chơi với mình. – Em nói phông long.

Tôi chẳng biết mấy người con gái này có thêm cái kỹ năng là nằm trong bụng người ta không nữa, cái chuyện mô sất gì cũng nói ra mà nói là trúng phốc, công nhận con gái nguy hiểm kinh khủng còn hơn khủng long bạo chúa chứ chẳng đùa đâu ợ. Buổi chiều nhanh chóng vơi đi theo thời gian, có công việc tám chuyện để làm nên thời gian trôi đi. Em bảo phải đến giờ về nhà nấu cơm nấu nước để cho gia đình ăn, hôm nay thứ hai nên bố với mẹ có việc về trễ, em là một người chu toàn đến thấy đấy.

-Về nhé, hihi – Trước khi bước ra về tỏa nụ cười nắng sáng ban mai tặng cho tôi.

-Ừa, cẩn thận. – Tôi nói.

Người con gái ấy từ từ bước đi, dáng người thật mảnh mai…

-Này. – Tôi gọi.

-Gì thế ? – Em nhanh chóng quay lại như đã cài đặt sẵn chương trình.

-À…à… – Tôi lại lấp ba lấp búng.

-… ? – Em tròn xoe mắt khó hiểu.

-Cảm ơn nhé !.

-Đồ ngốc, hihi.

Người con gái xinh đẹp ấy đã bước đi…. Tôi lại cô đơn một minh trong căn phòng ấy…. Chán chết, chán cái chân bị cái đếch gì mà không đi được, buồn hỉu buồn hiu. Nhìn ra những hàng cây của bệnh viện đang đun đưa một cách đầy nhẹ nhàng, những ánh sáng cuối ngày len lỏi qua chiếc lá nhỏ nhắn, cảm thấy yêu đời hơn bao giờ hết. Những dòng xe tấp nập hối hả của dòng người qua lại, tôi chẳng biết khi nào mình được thả ra khỏi cái nơi như thế này nữa.

Khỏi phải đợi lâu, bố và mẹ cũng vào đến thăm thằng con trai quý tử yêu quý của mình, lời than phiền trách móc vu vơ từ hai bậc tiền bối..

-Con đá sao mà dữ thế ? – Bố mở màng.

-Đã bảo không cho đá bóng mà. – Mẹ nhăn mặt.

-…

-…

Thế là điệp khúc tra tấn của bố và mẹ, khỏi phải nói nhé, hai người nay2n ói mà không để ai có ý kiến cả, cả hai thay phiên nhau một cách đồng đều mà không cần chuẩn bị từ trước, giống một tuồng kịch không cần kịch bản và đạo diễn, chỉ thấy khán giả là vào ngay vấn đề. Tôi chỉ biết cười nhẹ nhàng với nỗi lo của bậc phụ huynh, dù gì cũng hiểu rõ mà, họ cũng biết con trai mình không sao vì đã hỏi bác sĩ. Ôi thôi.

” Khi bạn bệnh sẽ biết được ngay ai yêu thường bạn… ”

Bố mẹ vừa bước ra thì Bạch Yến bước vào, hình như họ có ra lịch sẵn hay sao ấy, tôi chẳng biết nữa, em bước vào với dáng vẻ vui tươi hồn nhiên nhưng không kém phần xinh xắn vượt trội với mái tóc rẽ sang hai bên vai. Giống Như em đem vào ôi thôi là đồ ăn bắt tôi phải ăn hết cái đóng đó mới ghê, thế là có một buổi tối đầy no bụng.

-No quá. – Tôi than thở.

-Ốm như cây tre thế kia. – Em nhíu mày

-Bữa nay đi học thế nào ? – Tôi đánh sang chủ đề khác.

-Bữa nay có học đâu, nghỉ mà. – Em lấy đồ ăn cho tôi.

-Thứ hai mà nghỉ gì. ? – Tôi ngạc nhiên.

-Người ta mượn học sinh trường mình tham gia mít tinh phòng chóng HIV đấy.

-Thì ra vậy – Tôi hiểu ra tại sao buổi trưa Như lại vào đây.

Vẫn như buổi trưa giữa tôi và Như nhưng lần này là Bạch Yến, cười nói vui vẻ rộn rã hết căn phòng ấy nghĩ lại thấy bệnh nằm ở bệnh viện cũng vui ấy chứ, tấp nập vừa ra vào chăm sóc ình đặc biệt hai người con gái ấy, buổi tối lại có người con gái xinh đẹp với mùi hương thơm thuần khiết tao nhã nằm ngủ kế bên, cuộc đời thật sung sướng đó mà.

-Ngủ ngon cậu nhé – Em nói.

-Ừa. – Tôi nằm xuống ngủ.

-Ừa. – Tôi nằm xuống ngủ.

Một giấc ngủ ngon….

Người con gái ấy không ngủ mà bước ra ngoài nên có mà có những chiếc ghế, lấy bài ra học vì thời gian không cho phép mình ngủ, thật đáng thương. Tội cho người con trai đang nằm yên giấc ngủ ngon ở đấy, có biết bao nhiêu người đang lo lắng cho cậu ta giữa đêm khuya thanh tĩnh thế này chẳng yên giấc ngủ ngon được ấy vậy mà cậu ta ngủ ngon lại mơ màng đến những chuyện viễn vong xa vời thế kia.

Tầm 1h giờ khuya,…

Tôi giật mình thức dậy, trong giấc mơ ấy người con gái xinh đẹp Bạch Yến đã biến mất mà không để lại một chút gì đó gọi là manh mối để tìm theo, những giọt mồ hôi trên người tôi đỗ xuống như tăm, tôi rất lo lắng sợ hãi, sợ rằng cái giấc mơ biến thành một sự thật đầy phũ phàng. Con mắt láo liên láo lác nhìn khắp căn phòng ây chẳng thấy người con gái đấy đâu, nỗi niềm lo sợ ấy càng ngày càng tăng lên. Tìm kiếm bằng ánh mắt trong sự đen tối của căn phòng, chẳng biết em đang ở đâu, tìm hết ngõ ngách trong căn phòng ấy, người con gái xinh đẹp ấy đã biến mất.

-Đâu rồi ? – Cái cảm giác của cái đêm hội chợ lại ập về.

-Cậu đi đâu rồi Yến. – Tôi nói đủ trong căn phòng đấy nghe.

Nhìn ra phía cửa sổ nơi mà màn đêm đang hiện hữu một cách đen tối, chẳng có gì ở đó ngoài những cành cây, chẳng lẽ người con gái ấy đã trở thành một quan trọng đối với tôi hay sao, chỉ biến trong tích tắt ấy vậy mà đã nhốn nha nhốn nháo lên. Rất muốn đứng lên để chạy đi tìm Bạch Yến nhưng cái chân của tôi tê cứng không đi được, một tý nữa là phá hoại cái chân rồi. Tôi lấy lại bình tỉnh thở từ từ, tìm kiếm nhịp tim bình thường, không để cho nó dập nhanh và rối nhịp. Tôi tựa vào chiếc gối ấy, nhìn ra cánh cửa kia, đoán chắc là từ đây đến sáng em cũng bước vào, ánh mắt lim dim trong sự buồn ngủ nhưng không hề nhắm lại hoàn toàn vì rằng đang mong đợi, đang mong đợi người con gái kia bước vào…

Khoảng 30 phút sau…

-Cạch – Tiếng mở cửa vang lên.

Cái tiếng ấy vang lên chợt đêm tôi ra khỏi giấc ngủ, niềm hy vọng nó cũng tỉ lệ thuận với cái thứ tiếng đấy…

-Trời, sao cậu chưa ngủ ? – Em thốt lên.

Tôi rất muốn chạy đến ôm lấy người con gái nhưng cái chân và đầu óc mình không phép làm cái việc ấy…

-Cậu đi đâu thế ?

-Đi học bài nè ? – Em tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn tôi.

Hai đứa nhìn nhau trong đêm tối… Em từ từ bước lại gần vẫn giữ nguyên ánh mắt ngạc nhiên với nhiều câu hỏi muốn được tôi trả lời, tôi thì thở phào nhẹ nhõm vì biết đó rằng đấy là một giấc mơ nhưng nào đâu có ngờ cái giấc mơ ấy tương lai sẽ biến thành hiện thực một hiện thực đối với tôi là một thử thách đầy cực khổ và gian truân.

-Ngủ đi – Tôi thấy vẻ mặt phụng phịu ấy nên xui lòng.

-Ờ – Em đáp nhẹ nhàng

Tôi nằm xuống nhắm mắt lại ngủ, người con gái ấy nằm trên cái bàn khoanh tay lại ngủ trong thật dễ thương nhưng có một cái gì đó ngăn cản đôi mắt của tôi không cho nó nhắm lại, khó ngủ thật. Mọi bữa ở nhà tỉnh giấc chỉ cần nhắm khít mắt lại là ngủ được nhưng bữa nay thì không. Tôi quay người sang Bạch Yến thì em cũng chưa ngủ đưa ánh mắt long lanh sáng tỏa trong màn đêm nhìn về phía tôi.

-…

-… – Cả hai đứa không nói gì mà đưa ánh mắt long lanh nhìn nhau.

-Sao không ngủ ? – Tôi lo lắng về sức khỏe của em.

-Ngủ hỏng được, còn cậu.

-Ngủ cũng không được.

-Hihi – Nụ cười ngọt ngào.

-Tớ muốn ra ngoài.

-Chân cậu thế kia sau mà đi được – Em chỉ vào cái chân của tôi.

-Ờ…thì – Tôi quên mất.

-Thôi, nằm đây đi vài bữa là hết ấy mà – Em trấn an tôi.

-Ừa, cũng chán đấy.

-Ngủ đi nè, giữ gìn sức khỏe nữa.

-Ừa.

Thế là hai đứa tôi lại chúc ngủ ngon thêm một lần nửa rồi ai cũng trở về vị trí của nhau để cho những ngày u ám nhanh chóng trôi qua theo thời gian. Lần này có lẻ tiếng triển tốt hơn, tôi nằm xuống một tý đã chìm vào giấc ngủ say đắm, người con gái ấy cũng như thế, một giấc ngủ không có những sự ám ảnh đầy đáng sợ của giấc mơ đến từ tương lai…

Những ngày tôi ở trong bệnh viện cứ như một cái chu kỳ xoay vòng vòng. Bạch Yến ở cùng với tôi từ chiều đến sáng, có hôm thì Như, buổi trưa và chiều thì ở một mình trong bệnh viện vì họ đi học, tôi phải ở trong đây hết tuần này mới được ra viện, cái chân có vẻ tiến triển tốt hơn không còn những sự đau nhứt, máu dồn về nữa nhưng lâu lâu vẫn còn cái sự tê cứng ở cái chân phải, giống như sắp mất cảm giác vậy đó. Những đứa bạn khốn nạn của mình cũng vào thăm, miễn mỗi lần bọn nó vào là bắt đầu kể những sự tích bất hủ của mình rồi đến chém gió đủ thứ chuyện trên đời cho tôi nghe, vui hết biết luôn ấy, từ từ những sự việc đó trở thành thông lệ trong tuần.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Tele: @erictran21
Loading...